Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quán Rượu

Thời tiết mùa xuân thật ấm áp, dễ chịu, không oi bức như mùa hè, không buốt giá như mùa đông. Cây côi như được hồi sinh sau một mùa đông giá rét, dang rộng cành lá đón gió. Qua khe cửa sổ phòng, ánh xuân len lỏi, chiếu rọi xuống căn phòng ấm cúng.

Tạ Tương ở trên giường, vươn vai muốn ngồi dậy, thì chợt một cánh tay ôm eo kéo cô nằm xuống. Quay lưng lại, thì thấy Cố Yến Tranh còn ngái ngủ, muốn ôm bảo bối của mình mà ngủ tiếp.

"Tương Tương, vẫn còn sớm mà."

Cô nhìn lên chiếc đồng hồ ở trên bàn, đã 10 giờ rồi, giờ này mà còn sớm?

Cô dậy muộn như thế đều tại tên đáng ghét vẫn đang ôm chặt lấy cô.

Hôm qua, từ trường trở về Cố phủ, hai người không có thời gian dạo chơi, phải dọn dẹp phòng ốc, sắp xếp đồ đạc trong phủ.

Do Cố Tông Đường cùng người Cố gia đều đã về Nam Kinh từ lâu, Cố phủ từ đó đều giao cho chú Triệu cùng vài người hầu chăm sóc.

Nay Cố Yến Tranh và Tạ Tương trở về, trách nhiệm quản lý Cố phủ giao lại cho hai người, việc sắp xếp lại biệt thự là chuyện họ nên làm.

Dọn dẹp nhà cửa, ăn uống, tắm rửa xong xuôi cũng đã là nửa đêm, Tạ Tương chỉ muốn nghỉ ngơi, ấy vậy mà cái tên Cố Yến Tranh vô sỉ lại không cho cô ngủ, càn quấy cô suốt đêm. Đã mệt mỏi lại càng mệt mỏi thêm, liền ngủ một mạch tới giờ này.

Càng nghĩ, càng tức giận, cô liền đánh anh mấy cái:

"Cố Yến Tranh, 10 giờ rồi, mau dậy đi."

Bị đánh mấy cái, Cố Yến Tranh cuối cùng cũng chịu tỉnh. Thấy Tạ Tương định ra khỏi giường, anh liền kéo cô xuống, xoay người trực tiếp đè lên cô rồi cúi xuống hôn mãnh liệt.

"Ưm.."

Cố Yến Tranh bất ngờ tấn công, cộng với dư âm mệt mỏi từ hôm qua, khiến cô có chút hít thở không thông.

Anh rời khỏi môi cô, vùi đầu xuống chiếc cổ trắng nõn được tô điểm bằng vài dấu hôn từ hôm qua.

Tạ Tương lấy lại được nhịp thở, ý thức được chuyện đang diễn ra, sợ anh làm càn, càng sợ bị người khác nghe thấy tiếng động khác thường, ra sức đẩy người phía trên ra.

Cố Yến Tranh đang tham luyến nơi cô, có chút không bằng lòng nhưng thấy cô phản kháng cũng đành phải dừng lại động tác.

Tạ Tương nhíu mày, nhìn người trước mặt:

"Cố Yến Tranh, tối qua chưa đủ sao?"

"Không có đủ."

"Em thật sự mệt lắm rồi."

"Vậy thì em cứ nằm im, mọi chuyện còn lại để anh lo."

Nghe mấy lời không có liêm sỉ của anh, Tạ Tương ngại ngùng, xong vẫn không chịu đầu hàng mà tiếp tục nói:

"Nhỡ người khác nghe thấy thì sao?"

"Nghe thì cũng nghe rồi."

Cô chưa kịp đáp lại, Cố Yến Tranh đã ghé xuống bên tai cô:

"Mấy âm thanh ám muội tối qua em phát ra, người khác không muốn nghe cũng khó."

Hơi ấm cùng giọng nói anh truyền tới, Tạ Tương nhớ lại cảnh tượng hai người quấn quýt, nhớ lại những âm thanh kỳ cục cô phát ra, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên như bị sốt, quay đi nhìn hướng khác, không dám đối diện trực tiếp với Cố Yến Tranh, gắng gượng mãi mới thốt lên được bốn từ:

"Vô sỉ. Biến thái"

"Biết sao được, tại em quyến rũ anh mà."

Nhận ra ý tứ trong lời nói của anh, Tạ Tương quay mặt lại, thì bắt gặp ánh mắt Cố Yến Tranh đang nóng bỏng nhìn cơ thể trần trụi của mình. Ánh nắng qua khe cửa sổ chiếu vào, càng khiến làn da trắng nõn của cô trở nên nổi bật.

Tạ Tương theo phản xạ lấy tay che lại những nơi tư mật, chỉ sợ Cố Yến Tranh động thủ.

Thấy cô hành động cứng ngắc, Cố đại thiếu gia càng vui vẻ, giúp cô vén tóc rối qua sau tai rồi tiếp tục trêu chọc:

"Em yên tâm, anh chỉ vô sỉ, biến thái với mình em thôi."

Tạ Tương không chịu được nữa, liền đẩy anh qua một bên, đổi chủ đề nói chuyện:

"Anh dậy đi, ăn trưa xong, anh còn phải đến phủ Tư Lệnh lấy thêm sổ sách mà."

Cố Yến Tranh không cam lòng bị Tạ Tương đẩy ra, liền tiến sát lại, ôm chặt lấy cô, giọng chán nản:

"Để hôm khác đi, nay anh chỉ muốn nằm trên giường ôm em thôi."

Nhìn dáng vẻ lười nhác của anh, cô nghiêm mặt nói:

"Em cũng không có thời gian rảnh mà nằm đây với anh đâu. Em còn phải dọn dẹp nốt sân sau với sân chính."

Dứt lời, Tạ Tương dứt khoát đẩy anh ra, lấy đồ đi tắm.

Cố Yến Tranh không được ôm bảo bối của mình, cũng đành phải dậy theo, mặc quần áo chờ cô tắm xong, rồi cùng cô xuống lầu.

Vừa xuống, thấy người hầu đang nấu đồ ăn, Tạ Tương cũng vào bếp giúp. Dù Cố Yến Tranh có bảo cô không cần làm nhưng cô vẫn kiên quyết muốn làm. Cô nói muốn giúp đỡ mọi người, không thể cứ làm phiền người khác mãi được.

Biết cô như thế, anh cũng không nói gì thêm.

Đây là một điểm khiến Cố Yến Tranh càng thêm yêu Tạ Tương. Bản thân là một nữ nhi, được bố mẹ, anh trai yêu thương hết mực, nhưng không vì thế mà cô ỷ lại, yếu đuối. Mà ngược lại, Tạ Tương rất tự lập, mạnh mẽ, đôi lúc còn bướng bỉnh, cứng đầu.

Nhưng Cố Yến Tranh cũng hi vọng, khi ở cạnh anh, cô có thể vứt bỏ lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy, có thể tin tưởng, dựa dẫm vào người mình yêu, như bao cô gái khác.

"Anh đang suy nghĩ gì mà trầm tư vậy?" - Tiếng Tạ Tương vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

"Nghĩ về em." - Anh vui vẻ đáp lại.

"Xạo."

"Thật mà, anh đang nghĩ, chắc kiếp trước anh phải giải cứu thế giới, nên kiếp này mới có thể có một cô người yêu xinh đẹp, tài giỏi như em."

"Có ma mới tin anh." - Tạ Tương bĩu môi.

"Anh nói thật mà, sao em lại không tin anh chứ?"

"Rồi, rồi, em tin anh được chưa? Bây giờ mời Cố thiếu gia ngồi vào bàn ăn, để em xếp đồ ăn ra, chúng ta ăn trưa."

"Để anh giúp em."

Cố Yến Tranh đứng dậy giúp cô bày biện thức ăn ra bàn. Nhìn đồ ăn, Tạ Tương nấu toàn mấy món anh thích, trong lòng anh lại càng vui vẻ.

Hai người suốt bữa ăn cứ cười nói vui vẻ, nhờ đó mọi người trong nhà cũng vui lên mấy phần.

Ăn uống, dọn dẹp xong, cũng là lúc Cố Yến Tranh phải đi đến phủ Tư Lệnh còn Tạ Tương chăm sóc mấy mảnh vườn trong phủ.

Cố Yến Tranh thay đồ, mặc một bộ âu phục màu đen. Bình thường anh đã rất đẹp trai, tiêu sái, nay mặc âu phục còn mang thêm mấy phần chững chạc, tạo nên vẻ thu hút khó cưỡng.

Đứng ở cửa, thấy Tạ Tương nhìn mình không chớp mắt, Cố Yến Tranh vui vẻ tiến đến chỗ cô:

"Thế nào? Lại bị vẻ đẹp của bổn thiếu gia thu hút rồi chứ gì?"

Tạ Tương bị anh nói trúng tim đen, lúng túng:

"Không.. Không có... Em ... Em đang suy nghĩ xem mấy mảnh vườn này nên trồng hoa gì."

Cô cúi nhìn xuống mảnh đất lớn cùng với mấy khóm hoa đã trơ trụi từ lâu.

"Thế thì trồng hoa hướng dương đi."

Tạ Tương khó hiểu quay lên nhìn anh, sao tự nhiên nay Cố đại thiếu gia lại thích hoa hướng dương?

Thấy ánh mắt cô nhìn mình, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, chầm chậm nói:

"Hoa hướng dương, luôn hướng về phía mặt trời, mạnh mẽ, kiên cường, cũng rất đẹp. Không sợ bị ánh nắng chói chang thiêu đốt, mà dưới ánh nắng, lại càng rực rỡ hơn. Cũng giống như Tương Tương của anh, luôn tự cường, dám đương đầu với khó khăn, để hướng tới lý tưởng của mình."

Tạ Tương nghe mấy lời này, trái tim lại lỡ đi một nhịp, đỏ mặt, cúi xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Yến Tranh. Thầm thắc mắc, nay anh ăn trúng cái gì, mà có thể nói ra những lời toàn là đường mật như này?

Nhìn bộ dạng thẹn thùng, đáng yêu này, Cố Yến Tranh không nhịn được, liền nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Tạ Tương mất một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, bối rối trả lời anh:

"Được... Để chút nữa... Em dọn dẹp vườn xong, rồi đi mua hạt giống để sáng mai trồng."

"Lát nữa về, anh dọn dẹp cùng em."

Cố Yến Tranh tham luyến, ôm chặt lấy cô một lúc mới chịu đi ra xe.

"Anh đi cẩn thận."

Chào tạm biệt Cố Yến Tranh xong, Tạ Tương vui vẻ làm vườn, không thấy mệt mỏi chút nào. Trong đầu cứ nghĩ tới câu nói của anh, rồi nghĩ tới cảnh sau này cùng anh ngắm vườn hoa hướng dương rực rỡ.

Không khỏi có chút cảm thán, có lẽ Cố Yến Tranh đã thật sự trưởng thành rồi, biết cách quan tâm cho người khác, không còn là Cố đại thiếu gia ngạo mạn, tự cao, tự đại của ngày xưa rồi.

Tạ Tương dọn dẹp được nửa vườn, cũng là lúc Cố Yến Tranh về. Anh mau chóng thay đồ xuống giúp cô làm nốt công việc.

Hai người vừa làm vừa trêu chọc nhau, cả người dính đầy bùn đất nhưng không hề khó chịu, mà còn rất vui vẻ.

Tạ Tương hi vọng, sau này cũng có thể cùng Cố Yến Tranh trải qua những ngày vui vẻ như thế này.

Người hầu nhìn họ, người nào người ấy đều cảm nhận được tình yêu ngọt ngào của hai người.

Một số người ở trong phủ lâu, bất ngờ về cậu chủ của họ, họ chưa từng nghĩ Cố thiếu gia ưa sạch sẽ, được nuông chiều từ nhỏ, sau ba năm lại thay đổi nhiều như vậy, không ngại bẩn, ngại khó, chăm chỉ nhổ cỏ.

Khu vườn sạch sẽ cũng đã xế chiều, Cố Yến Tranh và Tạ Tương tắm rửa xong xuôi, quyết định sẽ đi dạo phố rồi ăn tối ở ngoài, nhân tiện mua hạt giống để mai trồng hoa.

Mua được hạt giống, họ đi dạo quanh Thuận Viễn, quanh những con đường quen thuộc, nhớ lại những lần đi cùng bạn bè, những lần đùa giỡn cùng nhau. Lúc ấy, chẳng ai thèm để ý đến mấy tòa nhà cũ kỹ, mấy bóng cây ven đường, mấy bông hoa dại. Bây giờ nhìn ngắm xung quanh, cảm thấy những thứ quen thuộc này, cũng thật đặc biệt.

"Ba năm trôi qua, Thuận Viễn cũng chả thay đổi nhiều." - Tạ Tương lên tiếng.

"Nơi này thì có thể thay đổi gì nữa."

"Chỉ là em nhớ tới những ngày rong ruổi trên đường, những lần đi dạo thì bị anh bắt gặp, những lần từ quán rượu Sơn Nam về trường."

Nhắc đến quán rượu Sơn Nam, giữa hai người, đột nhiên xuất hiện một khoảng lặng. Sau vụ nổ ở đó, quán rượu Sơn Nam chỉ còn là ký ức. Nơi ấy từng là nơi vui chơi tụ tập của bọn họ, bất kể vui buồn đều đến đó.

Hình ảnh quán rượu Sơn Nam náo nhiệt vui vẻ đã in sâu trong tâm trí Tạ Tương.

Cô nhớ đến cảm giác nơm nớp hoảng sợ khi gặp Cố Yến Tranh cùng Khúc Mạn Đình ở đó, nhớ đến lần bực bội phải lôi tên Cố thiếu gia say rượu quậy phá về, nhớ đến lần anh giận dỗi, ghen tuông vì cô dìu Thẩm Quân Sơn về, nhớ đến sự vui mừng khi Hoàng Tùng chiến thắng trận đấu sinh tử.

Bây giờ nghĩ lại, đều là những ký ức đẹp.

Nhưng họ sẽ không bao giờ có thể có những ngày tháng vô tư vui vẻ như vậy nữa. Bởi vì...

"Em còn nhớ Quách giáo quan và chị Tiểu Ngọc nữa." - Tới đây Tạ Tương có chút nghẹn ngào.

Quách giáo quan, Quách Thư Đình, một người thầy, người cha của bọn họ. Ấn tượng ban đầu với ông chỉ là một tên sâu rượu, suốt ngày say khướt ở quán rượu Sơn Nam, không có tác phong nào của một giáo quan cả. Khi hiểu rõ, mới biết ông là một người thật sự quan tâm học viên, mặc kệ phép tắc, chỉ cần để học viên của mình an toàn. Ông cũng là người giúp Tạ Tương che giấu thân phận nữ nhi trong Học Viện Quân Sự.

Còn Hoắc Tiểu Ngọc, chủ quán rượu Sơn Nam, một nữ cường xinh đẹp đoan trang, đáng ngưỡng mộ. Bà nghĩa khí, mạnh mẽ, một mình quản lý quán rượu, nuôi nấng Tiểu Lục, Tiểu Đao.

Tạ Tương còn nhớ, Hoắc Tiểu Ngọc yêu Quách Thư Đình, ở Thuận Viễn chờ đợi ông 20 năm. Vừa hạnh phúc không bao lâu, thì nghe tin lão Quách đã ra đi.

20 năm tuổi xuân của bà, vậy mà chỉ đổi được sự chia lìa. Bây giờ, một người ở phương Nam, một người mãi mãi nằm trên đất Thuận Viễn.

Tạ Tương nghĩ, việc Quách Thư Đình hi sinh, một phần cũng là do cô. Cô cảm thấy thật sự có lỗi với họ.

Cố Yến Tranh thấy dáng vẻ bi thương của cô, trái tim anh cũng cảm thấy nhói đau, chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, an ủi.

Có trách cũng chỉ biết trách số phận ngang trái, không cho họ bên nhau.

Không khí nặng nề bao trùm, hai người nắm tay nhau, cứ bước đi vô định trên đường phố, để rồi không biết từ lúc nào, đã đứng trước vị trí quán rượu Sơn Nam ngày ấy.

Có vẻ, nơi này đã được mua lại, rồi lại xây nên một quán rượu.

Nhìn nơi này, Tạ Tương không khỏi bất ngờ. Kiến trúc, trang trí, đến cách sắp xếp giống hệt quán rượu trong trí nhớ.

Nếu không có tấm biển quán rượu Vân Hà, cô sẽ cho rằng là mình đang tưởng tượng mất.

Từ trong quán, một cô gái tết tóc hai bên, mặc váy dài màu trắng, cầm bịch rác đi ra. Bộ dạng giống hệt con gà tây quen thuộc của Tạ Tương. Là Đàm Tiểu Quân.

Thấy Tạ Tương và Cố Yến Tranh, Tiểu Quân mặc kệ bịch rác, liền chạy đến ôm Tạ Tương, vui vẻ hét lên:

"Tương Tương, cậu quay lại rồi, cậu quay lại rồi."

"Tiểu Quân, cậu về Thuận Viễn khi nào vậy? Sao không gửi thư cho mình biết?"

Ba năm trước, sau khi được Tạ Tương cứu, Tiểu Quân đã cùng gia đình đi đến nhà ngoại ở Tô Châu rồi mà? Sau đó hai người vẫn liên lạc với nhau. Nhưng nơi chiến sự hoành hành, muốn gửi nhận thư cũng khó, nên lần cuối Tạ Tương nhận được thư của Tiểu Quân đã là gần nửa năm rồi. Không ngờ lần này về Thuận Viễn lại gặp cô ở đây.

"Mình với bố mẹ về được ba tháng rồi. Mình có gửi thư nói cho cậu biết rồi, nhưng không thấy cậu trả lời. Chắc là thư bị lạc rồi."

Cố Yến Tranh ở bên cạnh, thấy Đàm Tiểu Quân ôm Tạ Tương không muốn buông, mặt nhăn lại, dùng sức tách hai người ra:

"Cô ôm thế là được rồi."

Tiểu Quân khó chịu nhìn anh, lớn giọng nói:

"Tôi ôm cậu ấy thì liên quan gì tới anh?"

Quay lại, bắt lấy vai Tạ Tương nói:

"Để mình nhìn cậu xem, mấy năm qua, anh ta có bắt nạt cậu không?"

"Mình ổn, không có sao hết."

"Cố Yến Tranh tôi nuôi, làm gì có chuyện ốm đi." - Anh còn nhân tiện nhéo má Tạ Tương.

Đánh tay Cố Yến Tranh, Tạ Tương quay lại nhìn Tiểu Quân nghiêm túc nói chuyện:

"Tiểu Quân, sao cậu lại đi ra từ đây?"

"Cậu nói quán rượu này hả? Một năm trước, Thẩm Thính Bạch và Khúc Mạn Đình mua lại chỗ này, rồi sửa sang lại. Lúc mình về đây không có việc gì làm, Khúc Mạn Đình kêu mình vào đây làm quản lý."

"Thẩm Thính Bạch và Khúc Mạn Đình mua lại? Chẳng trách sao chỗ này lại giống quán rượu Sơn Nam như vậy." - Tạ Tương cảm thán.

"Là do Khúc Mạn Đình muốn thế."

Tạ Tương cảm thấy như thế này cũng tốt, quán rượu Sơn Nam là một ký ức đẹp không của riêng ai, để như vậy giống như Sơn Nam vẫn tồn tại.

"A!" - Giọng Tiểu Quân vang lên, giống hệt Kỷ Cẩn hôm qua.

"Cậu với tên Cố Yến Tranh này vẫn chưa kết hôn đúng không?" - Biết rõ câu trả lời, Tiểu Quân không để Tạ Tương đáp lại, liền nói tiếp: "Ba năm qua, hai cậu đang làm cái trò gì vậy? Khúc Mạn Đình với Thẩm Thính Bạch kết hôn được hai năm, bỏ xa hai người rồi."

Lại một người hỏi chuyện này, Tạ Tương vẫn không biết đáp lại như thế nào, kéo Đàm Tiểu Quân vào quán rượu, đổi chủ đề nói:

"Cậu mau vào làm việc đi, mình cũng vào đấy ngồi."

Tiểu Quân đành thuận theo cô, đi vào, còn không quên nhờ phục vụ trong quán vứt bịch rác bị ném ở cửa.

Cố Yến Tranh cũng chỉ im lặng đi theo, vẻ mặt đầy chán nản, không nghĩ Tạ Tương đem chuyện này kể cho Tiểu Quân qua thư, lại càng không nghĩ vì nó mà bị chất vấn.

Vào trong quán, Tạ Tương cảm thấy như được trở về quá khứ, về ngày tháng quán rượu Sơn Nam còn. Cô chọn chỗ ngồi ở quầy rượu quen thuộc, cùng Tiểu Quân nói chuyện.

"Tiểu Quân, bố mẹ cậu vẫn khỏe chứ?"

"Bố mẹ mình vẫn khỏe, hôm nào cậu tới nhà mình chơi đi, chắc bố mẹ mình sẽ vui lắm."

"Cũng được."

"Còn bố mẹ cậu thì sao? Mấy năm qua, cậu có thăm cô chú không?"

"Mình thường xuyên gửi thư, nhưng mới đến Hàng Châu thăm bố mẹ một lần, trước khi đi phương Nam."

"Anh còn nhớ, khi thấy em, bác trai bác gái mừng phát khóc, chăm sóc mấy ngày không muốn em đi. Đủ để thấy, họ sợ hãi thế nào khi thấy tin em trên báo." - Cố Yến Tranh nói thêm.

"Lúc đấy, mình cùng bố mẹ ở Tô Châu, đọc báo thấy tin cậu, khóc ngày khóc đêm, lo cho cậu chết mất, huống chi là bố mẹ cậu. Cũng may, sau đó, hai vị thiếu gia họ Thẩm lên báo nói rõ mọi chuyện, mình mới biết cậu không sao."

Tạ Tương chỉ biết cười, cô biết, khoảng thời gian ấy, bạn bè người thân của cô lo lắng thế nào. Thấy tin cô trên báo với tội danh nữ giả nam vào trường quân đội, mưu sát Tư Lệnh, cũng không phải chuyện gì dễ chấp nhận. Cũng may, nhờ có Cố Yến Tranh, cô mới còn sống đến ngày hôm nay, còn có thể ngồi đây nói chuyện.

"Lúc trước, chị Ngọc cũng đi phương Nam, các cậu có gặp chị ấy không?" - Tiểu Quân hỏi.

"Có, giờ chị Ngọc mở quán ăn nhỏ, làm ăn cũng khá tốt."

Hoắc Tiểu Ngọc hiện giờ cùng Tiểu Đao ở phương Nam, mở một quán ăn, thường xuyên làm từ thiện giúp người, đôi khi còn hát kịch. Chị từ một nữ cường, sắc sảo đã thành người phụ nữ của gia đình, đoan trang, hiền thục. Cuộc sống vẫn ổn, chỉ tiếc, chồng của chị không còn bên cạnh.

Tạ Tương cũng hi vọng, mọi người ở đây cũng vậy, có thể dứt khỏi bi thương mà sống vui vẻ.

Đột nhiên, nhớ ra lời Tiểu Quân khi đứng ở cửa, cô hỏi thăm:

"Cậu nói Khúc Mạn Đình và Thẩm Thính Bạch kết hôn rồi, hai người họ dạo này có khỏe không?"

"Họ vẫn khỏe lắm, Thẩm đại thiếu gia vẫn là hội trưởng thương hội Thuận Viễn, bây giờ không còn người Nhật nữa kinh doanh cũng thuận lợi hơn. Còn Khúc Mạn Đình kết hôn xong ở nhà nhiều hơn, vẫn đi hát ở Parimo nhưng thi thoảng mới tham gia đóng phim. Hai người đó tình tứ phát ớn, làm mình nổi hết da gà." - Tiểu Quân mặt chán ghét, xoa xoa hai cánh tay.

Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng ồn ào, Khúc Mạn Đình đến, bên cạnh là Thẩm Thính Bạch, còn có đám phóng viên đứng ở cửa.

Ba năm qua, Khúc Mạn Đình vẫn không thay đổi gì, vẫn dáng vẻ xinh đẹp, càng nhìn càng cuốn hút, mặc trên người bộ sườn xám màu xanh đen, tăng thêm mấy phần khí chất. Thẩm Thính Bạch bên cạnh mặc âu phục, thân mật ôm lấy eo cô.

Nhìn vào đúng là một đôi trai tài, gái sắc, nhân duyên trời ban.

Mấy tên phóng viên cứ nhốn nháo hỏi Khúc Mạn Đình, có vẻ là về bộ phim mới ra mắt của cô.

"Đây là bộ phim đầu tiên cô đóng sau khi kết hôn, không biết có phải là do Thẩm gia không thích cô đóng phim không?"

"Không hề có chuyện đó, Thính Bạch rất ủng hộ mọi việc tôi làm." - Khúc Mạn Đình trả lời, vẫn phong thái tự tin, ung dung của Khúc tiểu thư.

"Kết hôn cũng hai năm rồi, hai vị có dự định gì cho tương lai chưa?"

"Chúng tôi vẫn hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, mấy chuyện khác cứ để tự nhiên."

...

Lộn xộn một hồi, cuối cùng cũng đuổi được đám phóng viên đi, Khúc Mạn Đình mệt mỏi, không kịp để ý đến Cố Yến Tranh và Tạ Tương, nhanh chóng ngồi xuống quầy rượu:

"Tiểu Quân, cho mình cốc nước."

"Đây, đây." - Tiểu Quân nhanh tay rót nước.

"Mạn Đình, ngồi cẩn thận." - Thẩm Thính Bạch đứng bên cạnh nhắc nhở.

"Em biết rồi, em có phải con nít đâu mà anh cứ lo."

"Uống từ từ thôi, cẩn thận không sặc." - Thẩm đại thiếu gia vẻ mặt lo lắng, nhìn Khúc Mạn Đình uống nước.

Đặt cốc xuống, bây giờ Khúc Mạn Đình và Thẩm Thính Bạch mới để ý đến hai vị khách quý ngồi bên cạnh:

"Cố Yến Tranh, Tạ Tương, hai người về rồi sao?"

"Ừ, chúng tôi về rồi."

Tạ Tương mỉm cười nhìn họ, đúng như Tiêu Quân nói, Thẩm thiếu gia và phu nhân rất ngọt ngào.

"Chà. Tạ Tương tôi còn nhớ, ba năm trước tóc cô ngắn ngủn mà giờ dài như vậy rồi, giống con gái rồi đó. Cố Yến Tranh, anh cũng có vẻ chững trạc hơn, không giống tên công tử nhàn rỗi trước kia. Hai người phải như vậy, mới không bị hiểu nhầm là hai tên con trai yêu nhau như trước kia."

Vẫn là mồm miệng Khúc Mạn Đình sắc sảo, nói chuyện không tha cho ai.

Tạ Tương nghe chỉ khẽ cười, còn Cố Yến Tranh lập tức nhăn mặt khó chịu.

Thẩm Thính Bạch thấy vậy, bèn mở miệng nói thay cho Khúc Mạn Đình:

"Mạn Đình, ăn nói cẩn thận chút. Xin lỗi hai người, Cố thiếu gia và Cố phu nhân cũng hiểu rõ tính tình cô ấy rồi mà. Xưa giờ toàn như vậy."

"Cố thiếu gia và Cố phu nhân..." - Tạ Tương ngại ngùng: "Chúng tôi vẫn chưa kết hôn, đừng gọi tôi là Cố phu nhân."

"Chưa kết hôn?" - Khúc Mạn Đình ngạc nhiên, nhìn Cố Yến Tranh: "Ba năm qua anh làm gì vây? Chậm chạp quá. Haha."

Cố Yến Tranh bực dọc, nắm tay Tạ Tương, đáp lại:

"Chuyện sớm muộn thôi, cô lo chuyện của tôi làm gì, lo cho bản thân mình trước đi."

Nhận ra bản thân lỡ miệng, Thẩm Thính Bạch lên tiếng:

"Tôi có lỗi, đều là do tôi không biết. Lâu năm không gặp, hai vị có rảnh không? Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Hồng Mai Tây, không biết có thể cùng ăn tối?"

Thấy Cố Yến Tranh không phản đối, Tạ Tương cũng vui vẻ đáp lại:

"Thế thì tốt quá, chúng tôi cũng tính ăn tối ở đó."

Thẩm Thính Bạch còn không quên Tiểu Quân:

"Tiểu Quân, cô cũng đi ăn cùng chúng tôi đi. Công việc còn lại trong quán giao cho mọi người."

"Được."

Cứ thế mà năm người họ đứng dậy rời đi. Nhưng không ngờ ra đến cửa lại nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc. Là Thẩm Quân Sơn, Kỷ Cẩn và Chu Ngạn Lâm. Thẩm Thính Bạch cũng chủ động mời họ cùng đi.

Đến nhà hàng Hồng Mai Tây, tám người ngồi chung có vẻ hơi chật chội. Bọn họ tám đủ chuyện trên trời, dưới đất, cả những chuyện xưa lắc xưa lơ. Ồn ào, huyên náo cả một góc nhà hàng.

Dù có chút đau đầu, nhưng không khí này lại khiến Tạ Tương cảm thấy rất vui vẻ, khiến cô nhớ tới ngày hỉ của Quách Thư Đình và Hoắc Tiểu Ngọc. Lúc ấy cũng ồn ào như vậy, chỉ là bây giờ cả hai người họ đều không có ở đây.

Đột nhiên, Cố Yến Tranh rủ bọn họ thi uống rượu, Thẩm Quân Sơn bị di ứng với cồn, không thèm để ý tới, còn Kỷ Cẩn, Chu Ngạn Lâm thì cứ nhốn nháo:

"Được, tôi tham gia."

"Tôi nữa."

Khúc Mạn Đình cũng lên tiếng:

"Tôi cũng tham gia."

Cô vừa dứt lời, Thẩm Thính Bạch đã nghiêm giọng:

"Mạn Đình, có thai không thể uống rượu."

Có thai? Hai từ này vang lên, ai đấy đều quay lại nhìn Khúc Mạn Đình.

"Rồi, rồi, em biết rồi, không uống nữa." - Thấy mọi người nhìn, cô lớn giọng: "Mọi người nhìn tôi làm gì? Bộ có thai lạ lắm à?"

Không khí chợt im bặt.

"Đại ca, là thật sao?" - Thẩm Quân Sơn lên tiếng phá tan sự yên lặng.

Thẩm Thính Bạch chỉ mỉm cười, nét mặt hiện lên mười phần vui vẻ:

"Ừ, sáng nay Mạn Đình nôn khan, nên anh đưa đi khám, kết quả là có thai hai tháng."

Đến đây, mọi người lại ồn ào, ai đấy đều chúc mừng họ. Tạ Tường và Tiểu Quân còn tò mò, đi đến chỗ Khúc Mạn Đình, tranh thủ sờ chiếc bụng xẹp lép.

"Cảm giác lạ nhỉ? Tự nhiên có thêm một sinh linh trong bụng." - Tiểu Quân cảm thán.

"Ừ, mình mong đến ngày em bé chào đời ghê." - Tạ Tương vừa sờ bụng Khúc Mạn Đình vừa nói.

"Mới có hai tháng thôi, còn lâu lắm mới tới ngày đấy." - Khúc Mạn Đình mỉm cười đáp lại.

Ba cô gái vui vẻ tranh luận, Cố Yến Tranh ngồi một góc nhìn họ trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"A, rượu tới rồi." - Chu Ngạn Lâm hô to.

"Yến Tranh, để tôi rót rượu cho cậu." - Kỷ Cẩn vươn người đến chỗ anh.

Kỷ Cẩn chưa kịp hành động đã bị Cố Yến Tranh ngăn lại:

"Tôi không uống nữa."

Chu Ngạn Lâm khó chịu nhìn anh:

"Gì vậy Cố thiếu gia? Rủ bọn này uống rượu cho đã, xong giờ lại không uống nữa. Là ý gì?"

"Tự nhiên mất hứng, không uống nữa."

"Nhàm chán." - Kỷ Cẩn bĩu môi.

Tạ Tương khó hiểu nhìn Cố Yến Tranh, bản thân cũng không rõ anh đang suy tư gì.

Ăn uống no say, nói mãi không hết chuyện, nếu không phải là nhà hàng đóng cửa thì chắc mấy người Tạ Tương ngồi đến ngày mai cũng được. Bọn họ đành phải đứng dậy, ai về nhà nấy.

Cố Yến Tranh và Tạ Tương nắm tay nhau, chậm rãi đi về Cố phủ.

Tạ Tương thấy anh cứ im lặng, không nói gì, bèn mở miệng ra hỏi:

"Yến Tranh, nay anh sao vậy? Nãy giờ anh cứ trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì quan trọng lắm."

Thấy cô hỏi, Cố Yến Tranh nhẹ nhàng vén tóc mai cho cô, rồi trả lời:

"Anh đang nghĩ, sau này hai chúng ta có con, mỗi lần đi làm về đều có em và các con chào đón, sẽ vui lắm. Con của chúng ta chắc chắn sẽ thừa hưởng nét đẹp từ anh, tính cách kiên cường từ em sẽ là một đứa bé hoàn hảo."

Khoảng khắc ấy, dường như Tạ Tương thấy cả một bầu trời sao trong ánh mắt anh.

"Ai.. Ai thèm sinh con cho anh chứ?" - Cô thoáng ngại ngùng, chạy trước, bỏ lại anh.

"Đợi anh với." - Cố Yến Tranh chạy theo sau.

Cả đoạn đường về, câu nói của Cố Yến Tranh cứ vằng vẳng trong đầu cô.

Tạ Tương chưa từng tưởng tưởng tới lúc mình làm mẹ, cũng chưa từng nghĩ cảnh Cố Yến Tranh làm bố.

Nhưng cô dám chắc rằng, họ sẽ là một gia đình hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top