Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Phương mất tích cùng 'người tình tin đồn' lại bị Tiêu Nhược Phong dùng rất rất rất nhiều tiền của Tiêu Nhược Cẩn áp chế lại. Chỉ có người của Thiên Ngoại Thiên, Diệp phủ và thủ hộ của hắn biết.

Mặc Phương vừa về tới trước cửa Diệp phủ đã thấy một cảnh tượng thê thảm. Đám quân của Cẩn Tuyên đã nằm la lết dưới đất , mà hắn cũng thảm hại vô cùng. Mặc Phương lại liếc mắt qua trước cửa Đường Liên Nguyệt và Tư Không Trường Phong ngồi như hai tên bượm rượu dưới đất, hắn bước tới trước nói:"Chu Tước sứ cùng Huyền Vũ sứ thật rảnh rỗi còn có thời gian bày tiệc ở trước cửa nhà ta."

Nghe được giọng nọi của hắn Đường Liên Nguyệt và Tư Không Trường Phong không thể tin ngước lên nhìn, không hẹn cùng đồng thanh hét lớn:"Sao ngươi quay lại rồi a!!??"

Mặc Phương khoanh tay nhìn bọn họ từ trên xuống nhướng mày hỏi:"Sao vậy? Nhà ta, ta không được về à!?"

"Ngươi không phải trốn đi cùng tình nhân sao?" Tư Không Trường Phong nhanh nhảu nói:"Sao lại trở lại? Bị nàng đá rồi?"

Mặc Phương đá hắn dính tường, ra hiệu cho Đường Liên Nguyệt giải thích. Đường Liên Nguyệt nhìn kết cục của đồng đội uốn lưỡi hai lần lựa lời hơn:"Tư Không Trường Phong thấy ngươi cùng nữ nhân khác rời đi hắn tưởng các ngươi dắt nhau bỏ trốn,nên đã viên thư gửi cho Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi tức giận tưởng ngươi bỏ hắn thật nên đã kéo binh của Thiên Ngoại Thiên tới biên giới Bắc Ly để tìm ngươi."đúng vậy tất cả là tại Tư Không Trường Phong đó,đánh hắn đi.

Mặc Phương nắm đầu Tư Không Trường Phong đập vô tường cái bung mắng:"Tài lanh là giỏi!"

"Tại ta không biết mà." Tư Không Trường Phong ai oán kêu, cái tên Đường Liên Nguyệt này đúng là đồng đội bò, không thể tin tưởng được.

Lúc này Diệp An Thế trong nhà lú đầu ra thấy Mặc Phương đứng sừng sững ngay cửa ra tay đánh Tư Không Trường Phong dã man đứa trẻ vui mừng chạy ra ôm lấy chân hắn:"Cha người về rồi, An Thế còn tưởng là ngài bỏ ta luôn rồi chứ."nói xong đứa trẻ nước mất giàn giụa quẹt quẹt lên người y.

Mặc Phương quỳ một ngối xuống lau nước mắt ôm hắn vào lòng:"Ai bảo với con là ta bỏ con chứ?!"Đường Liên Nguyệt và Diệp An Thế chỉ Tư Không Trường Phong, Mặc Phương lặp tức ánh mắt hóa thành ác quỷ nhìn Tư Không Trường Phong. Về chuẩn bị quan tài đi.

Tư Không Trường Phong oan muốn chết, rõ ràng là do tụi nhóc này giở trò trước giờ lại đổ lên đầu hắn. Thật là bất công quá đi.

Mặc Phương ôm Diệp An Thế đang í a í ô lên:"Các ngươi canh nhà, sẫn tiện quét đám trước cửa đi hội ta.Ta đi sẽ về sớm"nói xong liền biến mất tại chỗ.

Đường Liên Nguyệt nhìn Tư Không Trường Phong đầu đang nổi đầy sao:"Ngươi có thấy gì không?"

Tư Không Trường Phong đầu óc nổ boong boong hỏi hắn:"Thấy cái gì?"Đường Liên Nguyệt bồi thêm một đá cho hắn nằm luôn.

Mặc Phương ẫm Diệp An Thế bay tới ngoài biên giới Bắc Ly giáp Thiên Ngoại Thiên, vừa đấp xuống đã thấy bên trong toát ra mùi chua nồng nặc. Chắc là ảo giác thôi.

Bước tới cửa y bị hai cái binh lính giơ giáo chặn:"Ngươi là kẻ nào? Tự ý xông vào quân doanh, muốn chết sao!"

"Ngươi nói xem ta là kẻ nào." Mặc Phương thản nhiên hỏi.

Cái kế bên binh lính nói:"Ngươi không nói, ông cố nội của ta cũng không biết ngươi là ai."

"Hảo a. " Mặc Phương giật cái hồ lô trong tay Diệp An Thế cắn một cái nói:"Bảo tông chủ của các ngươi Diệp Đỉnh Chi ra đây cho ta. Nếu không ta sẽ ôm con hắn đi mất, hắn đừng hòng tìm được."

Hai tên lính canh nhìn nhau một chút không biết có nên tin không nhưng vẫn quyết định chạy vào báo thử xem.

Diệp An Thế bị cướp mất kẹo, mặt nhỏ xụ xuống chu mỏ ôm mặt Mặc Phương:"Cha kẹo hồ lô của con, cha lớn rồi sao còn ăn kẹo."

Mặc Phương nhéo mặt hắn:"Ai bảo với con lớn rồi không được ăn kẹo hả."

Tên lính lúc nãy quay lại theo sau là Tử Y Hầu:"Kẻ nào to gan dám tới đây làm loạn."

Mặc Phương thấy người tới là một kẻ lạ nhíu mày hỏi cái binh lính lúc nãy:"Người nầy là kẻ nào đây? Không phải ta nói ngươi vaìo gọi giáo chủ của các ngươi ra sao."

"Ta không dám gọi giáo chủ." Cái binh lính đáp:"Mà tại sao ta phải nghe lời ngươi."

Mặc Phương muốn nói gì lại bị Tử Y Hầu chặn lại:"Ngươi là kẻ nào?"

"Vậy ngươi là kẻ nào?" Mặc Phương không trả lời mà hỏi ngược lại, Tử Y Hầu cũng lịch sự trả lời:"Tại hạ tên Vũ Tịch"

"Tại hạ Mặc Phương" Lúc này Mặc Phương cũng đáp lại hắn.

Nghe được cái tên này thì sững sờ một lúc mới phản ứng lại chấp tay cúi đầu quỳ xuống:"Thuộc hạ bái kiến tông chủ phu nhân."

Hai cái binh lính lúc nãy chặn đường Mặc Phương cũng hoảng sợ quỳ theo, tông chủ phu nhân không phải là người khiến tông chủ trong hai ngày đập bể hết sáu mươi ba cái bàn sao. Mặc Phương vẫy tay cho bọn họ đứng dậy:"Dẫn ta đi gặp giáo chủ của các ngươi."

"Chuyện này chỉ sợ..." Tử Y Hầu khó xử ấp úng.

Mặc Phương quay lại hỏi:"Có chuyện gì sao?"

Tử Y Hầu lắc đầu giơ tay dẫn đường cho hắn đi. Mặc Phương đi theo hắn tới một căn lều còn chưa vào đã thấy từ bên trong bay ra một cái bàn bị đập nát bét.

Mặc Phương lùi lại né tránh:"Nóng nảy như vậy sẽ không tốt đâu."lời vừa dứt đã thấy một chưởng phong đánh ra nhắm thẳng vào hắn. Tử Y Hầu hoảng hốt nhảy ra xa.

Mặc Phương nghiêng người tránh né, phất tay đánh lại. Người trong lều tránh né làm cái lều bị đánh thủng, hắn bay ra tung đòn về phía Mặc Phương. Y cũng cùng người so chiêu hân vươn tay bóp cổ y, Mặc Phương không né tránh để chô hân bóp:"Diệp tông chủ đây là sát thê sao?"

Diệp Đỉnh Chi nhìn rõ người tới là ai liền sững sờ trong giây lát bàn tay đang bóp cổ y cũng không có buông ra, Diệp An Thế lần đầu thấy cảnh tượng như vậy sợ hãi òa khóc:"Phụ thân ngài đừng giết cha mà."

Lúc này đám người Bách Lí Đông Quân và Tiêu Nhược Phong cũng chạy tới, thấy Diệp An Thế được Mặc Phương âm trên tay đang khóc thảm thiết , Diệp Đỉnh Chi thì bóp cổ Mặc Phương đúng là một cảnh tượng tương ái tương sát. Lý Tâm Nguyệt không nghĩ nhiều rút Tâm kiếm bay lên tách bọn họ ra, Diệp Đỉnh Chi lùi lại hai bước vẻ mặt dịu lại hơn một chút.

Vừa thoát ra Diệp An Thế đã ôm mặt Mặc Phương nỉ non:"Cha, cha."Mặc Phương sờ mại hắn thủ thỉ:"Ngươi xem phụ thân ngươi không cần ta nữa rồi, muốn thủ tiêu ta."

Diệp An Thế nghe lời này liền quay lại mếu máo:"Phụ thân ngài đừng giết cha mà."

Diệp Đỉnh Chi trợn mắt:"Thế nhi, con mắt nào của con thấy ta muốn giết y."

"Cả hai con mắt đều thấy." Diệp An Thế thật thà trả lời.

Diệp Đỉnh Chi:"...."

Con với chả cái!

Đám người bên kia người bên kia phì cười chỉ có Tiêu Nhược Phong là tỉnh táo nhất bước lên khuyên nhủ:"Hai người tr tước đừng cãi nhau, chúng ta vào bên trong nói chuyện đàng hoàng."

"Lỗ tai nào của ngươi nghe bọn ta nói chuyện không đàng hoàng!"Diệp Đỉnh Chi cùng Mặc Phương đồng thời quát vào mạn Tiêu Nhược Phong. Xong đều đồng loạt quay người không thèm mở mắt đi vào trong lều. Tiêu Nhược Phong chỉ đành bất lực vẫy tay kêu những người khác vô theo.

Mặc Phương và Diệp Đỉnh Chi ngồi quay mặt sang chỗ khác không nhìn mặt nhau. Tiêu Nhược Phong đành bày ra sở trường giảng hòa:" Hai người giải thích với nhau một chút đi."

"Kêu y giải thích đi." Diệp Đỉnh Chi hất cằm về phía Mặc Phương.

Mặc Phương bĩu môi:"Giải thích! Bảo Chu Tước sứ tới giải thích."

"Liên quan gì Tư Không Trường Phong nữa vậy?" Bách Lí Đông Quân khó hiểu. Diệp Đỉnh Chi từ trong tay áo chọi cho hắn xem, Bách Lí Đông Quân cầm thư đọc cho mọi người nghe. Không nghe thì thôi, nghe rồi đúng thật do Tư Không Trường Phong làm lớn chuyện này.

Mặc Phương bắt chéo chân cắn một trái táo trên bàn nói:"Ta vốn chỉ về quê lo mồ mã cha mẹ bị hư hại thôi, không ngờ hắn đồn ta bỏ đi vùng tình nhân. Thật không thể tha thứ."


Diệp Đỉnh Chi quay đi quay lại mấy lần hỏi:"Thật không?"

Mặc Phương giận dỗi:"Ngươi không tin ta sao!? Ngươi vậy mà không tin ta sao! Được cùng đi chúng ta đi tìm ca ta hỏi rõ."nói xong liền trưng ra bộ dạng uất ức đứng dậy quay người muốn đi ra cửa.

Nhưng chưa kịp bước đã bị Diệp Đỉnh Chi nắm tay lại:"Ta xin lỗi. Ta không phải không tin ngươi mà, mà... Tất cả là tại Tư Không Trường Phong khi về ta sẽ đánh chết hắn."

Ở Diệp phủ Tư Không Trường Phong đang ăn cơm bỗng hắt xì, Đường Liên Nguyệt tán hắn một cái:"Ngươi dơ quá, hắt xì thì quay chỗ khác."

"Được rồi ta xin lỗi, ta đi nấu món khác cho ngươi."

Mà bên kia Mặc Phương vô cùng đắc ý dù bây giờ có đi tìm Hành Vân thì cũng vậy thôi, hắn thật không có làm gì, với lại bọn hắn đều đã bàn bạc với nhau rồi hehehe.

Hắn để Diệp Đỉnh Chi ôm lại từ phía sau giả vờ chịu đả kích run run bả vai, sự thật thì đang cười đến run. Tiểu An Thế cũng bị lừa thảm, mặt nhỏ buồn bã nắm cánh tay Diệp Đỉnh Chi nỉ non:"Phụ thân~, cha khóc rồi."

Diệp Đỉnh Chi cuống lên xoay Mặc Phương lại ôm chặt:"Mặc Phương ta sai rồi đừng khóc mà."hắn chưa từng thấy Mặc Phương khóc, y khóc như vậy phải uất ức tới cỡ nào. Hắn ôm chặt Mặc Phương vuốt ve vỗ về.

Đám người Bách Lí Đông Quân, Tiêu Nhược Phong nhìn cảnh tượng âu yếm bên kia cảm thấy đời đúng là giây trước là dao giây sau là đường, gà bông cãi nhau vịt lồng bên chịu nạn mà.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top