Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Thiên Khải trong một đêm loạn thành ổ chim, tin tức hai vị điện hạ mới sinh không bao lâu của Cảnh Ngọc vương phủ đồng loạt mất tích khiến cả thành nhôn nhao. Thái An đế tức giận quăng tấu sớ xuống đất:"Làm sao mà biến mất cùng một lúc hai đứa mà không để lại chút dấu vết gì. Các ngươi không tra ra được"

Tiêu Nhược Cẩn và Tiêu Nhược Phong cúi đầu thấp hơn, đám triều thần điều vì cơn tức giận của đế vương mà tay chân run rẩy. Thanh vương vốn muốn giễu cợt bọn họ một phen vừa nhếch mỏ vịt của mình lên thì bị Thái An đế lạnh băng liếc, ngồi không cũng bị hung lửa Thanh vương hoảng sợ cúi đầu theo.

Thái An đế chỉ hắn nói:"Thanh vương con bộ dạng đó là sao, suốt ngày ăn chơi lêu lỏng không nên tích sự gì. Hôm nay cháu ngươi mất tích không biết sống chết ra sao, ngươi còn muốn cười."

Thanh vương run rẩy quỳ rạp xuống:"Phụ hoàng, phụ hoàng hiểu lầm con rồi. Con, con chỉ muốn... "

Hắn chưa nói hết câu đã bị Thái An đế cắt ngang:"Chỉ muốn!! Chỉ muốn nhân cơ hội giễu cợt huynh đệ của mình,làm bọn nó bẻ mặt thôi đúng không"

Thanh vương bị vạch trần tim đen thẹn quá nhưng không dám nói gì. Cả buổi thượng triều hôm ấy từ lớn đến nhỏ từ già đến trẻ đều bị Thái An đế mắng đến té tát. Cơn giận của đế vương đúng là dai dẳng, chửi cũng thâm sâu. Đám triều thần đứng nghe cả một buổi đầu óc đều thành nước cám.

Tới lúc bãi triều Thái An đế giữ lại Tiêu Nhược Cẩn và Tiêu Nhược Phong dặn dò, cho bọn họ cái chiếu chỉ tìm người rồi đuổi về.

Dù có chiếu chỉ trong tay nhưng tìm người cần thời gian, huống chi là hai đứa trẻ mới lọt lòng lại càng tốn nhiều thời gian hơn. Tránh đêm dài lắm mộng hai huynh đêm bọn họ liền đi truyền chiếu chỉ tìm người khắp các thành. Một bên Tiêu Nhược Phong tìm tới Bách Hiểu Đường Cơ Nhược Phong nhờ hỗ trợ.

Bên kia loạn bao nhiêu bên này yên bình bấy nhiêu, Diệp Đỉnh Chỉ và Mặc Phương ôm hai đứa trẻ ngủ trên cùng một cái giường hênn là giường đủ lớn chứa hai người lớn cùng hai đứa nhỏ sơ sinh vẫn đủ.Tiêu Sở Hà đã hai tháng tuổi nhìn linh hoạt hơn Tiêu Vũ mới đẻ, bé mở to đôi mắt nhìn xung quanh bỗng bụng kêu ọt ọt khóc ngất lên.

Tiếng đứa trẻ khóc quá lớn, Tiêu Vũ bị tiếng khóc của hắn làm giật mình thức dậy cũng liền"Oa oa oa" không ngừng. Mặc Phương bị tiếng khóc làm tỉnh giấc đầu hắn đau như búa nổ giơ chân đá Diệp Đỉnh Chi ra lệnh:"Diệp Đỉnh Chi con khóc, thức dậy dỗ đi"

"Ta biết,ta biết rồi,từ từ"

Diệp Đỉnh Chi ú ớ mơ màng định quay sang dỗ hai đứa trẻ thì chợt giật mình. Mặc Phương cũng đột nhiên mở bừng mắt bật dậy.

Con từ đâu ra!!!!!!!!

Hai người không hẹn tự tát cho mình một cái, hoàn hảo, không có nằm mơ.

Đứa trẻ không kiên nhẫn chờ đợi hai đứa nhỏ càng lúc khóc càng lớn hớn.

"Đợi ta một chút" Mặc Phương bay khỏi giường chạy nhanh vào trong bếp lấy sữa. Hắn nhớ hôm qua có mua mở ịt chút sữa bò,đây rồi. Mặc Phương rót sữa ra hai cái bát dùng linh lực làm ấm sữa, vội vàng đem ra ngoài nhà trước.

Hai đứa trẻ bị quấn trong tấm vải nháo nhào hệt như sâu bướm, Diệp Đỉnh Chi bị hai đứa nhỏ giày vò ngốc luôn. Đợi tới lúc Mặc Phương đem sữa ra chia cho Diệp Đỉnh Chi một bát đút cho hai đứa nhỏ tụi nó mới chịu nín khóc.

Tiêu Vũ mới vừa đẻ đúng là rất ngoan , vừa uống sữa no đã phì phì ngủ. Còn Tiêu Sở Hà thì, nắm một lọn tóc của Diệp Đỉnh Chi giật giật. Không biết có phải hắn nhìn lầm không hình như hắn vẻ mặt còn đang tự mãn thì phải, mà thôi chắc là nhìn lầm rồi.

Để hai đứa yên bình ngủ rồi Diệp Đỉnh Chi và Mặc Phương mới xoay sang nhìn nhau. Đối phương đầu bù tóc rối ,phờ bạc như ma đơ canh, hệt như mấy tên trộm đêm sáng không dậy nổi.

Kí ức của Mặc Phương dừng chỗ "Ngươi muốn có con sao" giờ thì hắn không biết sao.

Còn kí ức của Diệp Đỉnh Chi là xuất hiện trong nhà tình địch cũ.

Không khí trong nhà im lặng có thể nghe cả tiếng cát bụi bay ngoài nhà, lúc này Vô Thiền cũng vì kẹo hồ lô thân yêu mà đến:"Diệp đại ca, Mặc ca ca"

Vừa vào nhà Diệp Đỉnh Chi bà Mặc Phương đồng loạt quay lại nhìn hắn, Vô Thiền thấy cả hai đầu bù tóc rối, cả người lôi thôi lộm trộm, trên tay cả hai còn ẩm một đứa nhỏ sơ sinh,liền không khỏi che miệng kinh ngạc:"A,ta biết rồi có phải hai huynh hôm qua vận động cả đêm không. Hôm nay liền có trẻ con"

"A" Mặc Phương không nói nên lời dụi đầu vào bé Tiêu Vũ đang ngủ phì sữa.

Diệp Đỉnh Chi lắp ba lắp bắp nói:"Cái gì mà vận động cả đêm!? Ai dạy đệ vậy hả?" hôm qua hắn chỉ mới được động còn chưa vận đâu, đừng có rêu rao. Nếu lại có thì cũng không ra nhanh như vậy.

"Lúc trước có cái thúc thúc nói cho ta a, chỉ cần siêng năng vận động cả đêm là sẽ có em bé đó" Vô Thiền gãi đầu, vô tư đáp.

Mặc Phương xấu hổ đôi tai đều đỏ lên ,ho nhẹ chỉ dạy hắn:"Đệ nghe nè, mấy chuyện như này sau này có người nói với đệ thì đệ không được nghe nữa đó. Người nghe hiểu sẽ chê đệ là một đứa trẻ không ngoan đó biết không"

Diệp Đỉnh Chi gật đầu phụ họa.

Vô Thiền "Ồ" một cái, không biết hắn nghe hiểu nhưng cũng thôi. Để hắn giữ hai đứa trẻ một lúc hắn Diệp Đỉnh Chi phải đi tắm rửa thay đồ. Cả người bọn họ toàn là mùi rượu lại gần trẻ con không nên.

Lúc bọn họ thay đồ xong hai đứa nhỏ cũng thức dậy, Vô Thiền cùng bọn chúng chơi ú òa,ba đứa nhóc đều cười đến giòn tan. Mặc Phương và Diệp Đỉnh Chi thì kéo nhau ra sân nói chuyện.

Mặc Phương mở miệng trước:"Ngươi biết hai đứa nhỏ này con ai sao?"

Diệp Đỉnh Chi lắc đầu:"Ta đoán thôi, nhưng cảm giác là không thể nào được" từ đây về thành Thiên Khải mất đến ba bốn ngày đường, không thể đi trong đêm rồi về trong đêm được. Nên Diệp Đỉnh Chi quyết định xem chuyện đó là nằm mơ.

"Vậy thôi" Mặc Phương đau đầu ấn ấn thái dương. Âm thầm quyết định lần sau sẽ không cùng Diệp Đỉnh Chi uống rượu nữa, còn không biết sẽ làm ra chuyện tày trời gì.

Ánh nắng nghiêng nghiêng thành góc chiều,Diệp Đỉnh Chi ban sáng đã tranh thủ làm hai cái nôi ,giờ này thì phải đóng vai mẹ hiền giữ hai cái kén với một con sâu đường. Còn Mặc Phương phải xuống chợ mua sữa, hai cái kén này chỉ cần đói một chút sẽ khóc thét lên, mà chủ yếu là bé Tiêu Sở Hà khóc, khóc đến nỗi Tiêu Vũ mới đẻ còn phải trợn mắt khóc không lại.

Nguyệt Khanh đã chuẩn bị đầy đủ sẽ đem Dịch Văn Quân cướp ra. Cũng bởi mấy ngày này Cảnh Ngọc vương phủ bỗng canh phòng nghiêm ngặt nàng không có cơ hội ra tay. Chọn được thời điểm thích hợp khó khăn lắm mới lẻn vào được, bọn họ quyết định tối nay sẽ hành động.

Nguyệt Khanh vốn dĩ muốn đem tin tức này làm hứa hẹn với Diệp Đỉnh Chỉ để hắn đồng ý theo nàng về Thiên Ngoại Thiên. Điều làm nàng không nghỉ tới là.  Diệp Đỉnh Chi hắn vậy mà, vậy mà.....

Đang ngồi xổm ru con ngủ!???

Giỡn mặt à!?Mới mấy tháng không gặp tới con cũng có rồi!

Nàng phóng vào trong sân to giọng kêu:"Này Diệp Đỉnh Chi"

Diệp Đỉnh Chi vội vã đập vào đầu để nàng câm miệng. Nguyệt Khanh lại càng giận quá hét:"Diệp Đỉnh Chi ta nghĩ ngươi thâm tình thế nào. Mới hay tin Dịch Văn Quân mang thai con của tên kia không bao lâu, ngươi cũng không thua kém gì liền có hai đứa"

"Sao? Nàng có con với người khác. Ta không được quyền có con chắc." Diệp Đỉnh Chi lập tức phản bác, chỉ vào mặt nàng:"Còn nữa nếu hiện tại ngươi không im, để hai đứa nhỏ ngủ ta sẽ đánh chết ngươi"

Nguyệt Khanh được nước lấn tới hô:"Ta không im, ta không im"

Vô Thiền che đầu cảm thấy bà cô này nói quá nhiều.

Không đợi Nguyệt Khanh làm loạn thêm nữa, một luồng khí không tiếng động ập tới đem nàng đáng bay ra, thân người đập vào cây, hộc ra máu.

Diệp Đỉnh Chi và Vô Thiền mở to mắt đồng loạt nhìn về phía cửa, Mặc Phương đứng sừng sững chỗ đó hai tay cầm đồ mặt lạnh ngắt nhìn Nguyệt Khanh nằm dưới đất.

Diệp Đỉnh Chi hoàn hồn nhanh chân chạy ra cầm đồ tiếp hắn. Mặc Phương thấy hắn tới liền cho một cái liếc xéo:"Sao ta không phát hiện ngươi hào hoa như vậy a, ta mới ra ngoài có chút mà đã có mỹ nhân đến tận cửa rồi"

Diệp Đỉnh Chi bối rối giải thích:"Ta không có. Là nàng đeo bám ta"

Mặc Phương nhếch mép cho hắn một cái nhìn:"Miệng lưỡi nam nhân"Sau đó liền đi thẳng vào trong.

Diệp Đỉnh Chi:"....."Bộ ngươi không phải nam nhân hả!?

Một nhà ba người cùng hai đứa bé sơ sinh vui vẻ đi ăn cơm. Còn Nguyệt Khanh vẫn nằm đó trơ trọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top