Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Tôi tên Hà Kiều Nhi.
Tôi năm nay 25 tuổi.

Cuộc sống của tôi là một chuỗi ngày nhàm chán nhạt như nước lã. Ăn, ngủ, đọc truyện ngôn tình.

Tôi vô cùng say mê các cuốn tiểu thuyết ngôn tình bên Trung Quốc, ước có một ngày mình đi du học sẽ gặp được người như Diệp Chính Thần, hay làm siêu trộm để gặp Tề lão đại.

Vì hiểu được tôi thích đọc truyện, bố mẹ tôi đã đăng kí thẻ thư viện ở Thư Viện Hà Nội, mỗi ngày Chủ Nhật tôi lại tới đây... đọc truyện :)) Tôi gắn bó với nơi đây 5 năm rồi ^^

Tôi nói lắm quá nhờ = =! Let ́s go  ^^

///////////////////////

Cuối tuần, tôi tới thư viện như thường lệ, hôm nay tôi mặc áo sơ mi trắng với chân váy đen kết hợp với đôi giầy lười thể thao huyền thoại.

Thư Viện Hà Nội rất đồ sộ, nằm ở Hàng Bài. Được xây dựng khá công phu, thư viện cao, lát gạch đá sáng bóng, nhìn như toà tháp ̣ ở Time City.

Tôi nhanh chóng bước vào, chọn vị trí gần cửa sổ, nơi này cách âm rất tốt nên những tiếng động nhỏ hoàn toàn có thể nghe được. Tôi nhẹ nhàng đi tới tủ sách văn học, rút một cuốn ra. Ngồi vào vị trí, bắt đầu cày.

Cày tới gần tối, tôi tính mượn quyển này về cày tiếp. Đang đứng dậy đi thì vô tình đâm vào ai đó. Tôi cuống quýt xin lỗi, người đó cười lịch sự nói : " Không sao."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trai đẹp! Hic hic thứ lỗi tôi là một con sắc chính hiệu, thấy trai đẹp là ngây ra nhìn. Hắn ta phối đồ rất giống tôi, áo sơ mi trắng, quần âu đen. Trông chúng tôi như mặc đồ đôi ấy. Đấy, lại lên cơn ảo tưởng sức mạnh rồi >< người ta mặc thế nào thì kệ người ta chứ nhỉ? :-P

Hắn ta có lẽ là " nạnh nùng boy " nên để mặc tôi đứng đó, xoay người ra chỗ tôi vừa ngồi giở quyển sách ra nghiên cứu.

Tôi ngượng ngùng ra quầy mượn sách, đi về. Trời chuyển gió đột ngột, tôi lại không mang ô, điện thoại thì hết pin, thôi xong! Có lẽ phải đứng chờ rồi.

Thôi thì quay vào thư viện đọc truyện đã, đứng ở ngoài này chắc vài phút sau quần áo ướt nhẹp lộ hết hàng thì hay.

Tôi ngồi đối diện với anh chàng đụng vào ban nãy, ngắm trai một chút rồi đọc truyện. Hí hí, đi thư viện lại được ngắm trai đẹp, bổ não bổ cả mắt. ^^ Nhìn đôi môi mỏng kìa, không biết hôn lên sẽ thế nào đây, trời ơi...

" Này cô, phiền cô khép miệng vào. " Hắn ta bỗng lên tiếng. Tôi giật mình, nước rãi chảy hết ra rồi!

Hắn nhìn tôi rồi lại cúi xuống đọc sách. Khoé môi hắn rướn lên như đang cười. Tôi xấu hổ muốn độn thổ.

Không biết tôi có bị ảo giác hay không, tôi có cảm giác gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ ở anh ta. Đúng lúc ấy, trời đổ mưa, giọt nước mưa bắn vào cửa sổ, rơi xuống như hai hàng nước mắt của một người con gái. Hạt mưa trong suốt, nó như thể hòa hợp giữa một cái gì đó rất tinh khiết, rất thuần thúy. Đẹp không sao tả xiết! Mùa thu năm nay mưa nhiều, tôi lại rất thích mưa! Mưa khiến tôi cảm thấy thư thái, mùi của thiên nhiên làm dịu đi cái mùi của xe cộ, của thứ mà con người thải ra ngoài tự nhiên. Và nó rất giống mùi ở quê, trong lành vô cùng.

Tôi có một tật xấu là, cứ cái gì đẹp là tôi ngây người như phỗng. Bố mẹ bảo tôi như con ngơ, tôi luôn phản bác lại rằng : " Con đang cảm nhận vẻ đẹp của tự nhiên! ". Bố mẹ tôi chẳng nói gì nữa, vì tôi học chuyên Ngữ Văn, môn Văn của tôi rất tốt, điểm số luôn cao nhất trường. Thế nên, khi mà tôi đang " ngây người cảm nhận " có nghĩa là tôi đang rèn luyện bản thân " không phận sự miễn chê ", tất nhiên người làm cha làm mẹ phải đồng tình chứ!?
Vì sao tôi học giỏi cái môn khủng khiếp như vậy ư? Vì đọc ngôn tình nhiều, tiếp thu được lối viết văn của người ta, thế là đạt 9,5 điểm khi đi thi. =]

Tôi ngây người nhìn mưa, một tách trà Ô Long đẩy tới trước mặt tôi. Tôi quay lại, hơi khó hiểu nhìn anh chàng đẹp trai ngồi đối diện kia.

" Cách tốt nhất khiến tinh thần thư thái cảm nhận vẻ đẹp của mưa và thưởng thức nội dung của sách là uống trà. "

Nói có lý!

" Cảm ơn anh. " Tôi cầm lên uống, trà cũng ngon thật!

Tôi tò mò hỏi  : " Tôi có thể biết tên anh không? "
Anh ta viết lên tấm lót cốc ba chữ " Phạm Tiến Đạt "

Chà, cái tên thật " phát đạt " ._.

" ... " Mọi thứ im lặng cho tới khi mưa tạnh, tôi đứng dậy chào anh ta theo phép lịch sự, " Chào anh, tôi là Hà Kiều Nhi. Hẹn gặp lại "

Vâng, nói thật, anh ta rất thu hút tôi.

Dứt lời tôi quay lưng trả sách, đi về. Ngày mai tôi còn phải đi làm.

Nhà tôi không phải giàu gì cho cam, cũng không phải nghèo rớt mùng tơi. Thế nhưng tôi muốn tự lập, tự kiếm tiền nuôi bản thân và cố gắng nỗ lực vì bố mẹ, cầu mong một ngày nào đó công sức của mình đổi lại sẽ sở hữu được một ngôi nhà rộng hơn cho gia đình. Hiện tôi đang làm nhân viên khách sạn, lương tính ra cũng ổn. Vì đây là khách sạn cao cấp, cho nên toàn những vị khách giàu có và những người tầm cỡ tới, tôi không lo về việc gặp phải tên có máu lên giường lung tung. Tôi được nhận xét là xinh đẹp, thông minh, tài giỏi ... bla bla cứ như Thuý Kiều trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ấy. Bị nhận xét như thế, tôi lo sợ rồi một ngày mình bị đẩy vào "lầu xanh" mất =.=!

Như thường ngày, tôi tới khách sạn làm việc. Chẳng hiểu sao, các nhân viên khác hôm nay nổi hứng buôn dưa lê, túm tụm lại với nhau, tôi bị một người kéo vào nghe cùng.
" Ở phòng 419 có anh chàng siêu cấp đẹp trai đấy! Trời ơi, khuôn mặt điển trai này, đôi môi rất gợi cảm, đôi mắt lạnh lùng ( xin lược bỏ n câu khen của bạn A )
" Anh ấy ở phòng 419 ư? Chẳng lẽ anh ta định tình một đêm..." Bạn B tiếp lời.
" Vớ vẩn, trông tướng tá phi phàm thế kia làm sao có thể được."
" Này, đừng có trông mặt mà bắt hình dong.... "

...

Cả hội bàn tán xôn xao, giống y hệt cái chợ. Tôi im lặng, tò mò không biết trông anh ta như thế nào mà vừa vào đã nổi đến vậy.

" Hà Kiều Nhi, người ở phòng 419 nói muốn dọn phòng. Cô lên đi." Anh tiếp tân gọi tôi.

" Tôi biết rồi. Tôi lên ngay. " Cả hội nhìn tôi khiến tôi nổi cả da gà. Vội lên tầng 15 thoát khỏi những đôi mắt đó. -_-

' Cộc cộc cộc '. Tôi gõ cửa. Lát sau thấy một giọng nói trầm đều vang lên : " Mời vào. "

Được sự đồng ý của khách, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào, khi nhìn thấy khách tôi lập tức giật mình. Phạm Tiến Đạt?

" Quý khách muốn dọn phòng phải không ạ? " Tôi cúi người lễ phép nói, thầm nguyền rủa cách chào phiền phức này.

" Ừ. Dọn hết cho tôi, tôi thấy vẫn chưa hài lòng. " Phạm Tiến Đạt nhìn tôi, khoanh tay nói.

" Vâng... Tôi làm liền. " Tôi quét mắt quanh nhà, sạch như thế này, đến hạt bụi cũng không có, hắn bảo tôi dọn bằng niềm tin à??

Tôi dọn dẹp cẩn thận, mặc dù nhà chẳng có gì để dọn cả. Hắn ta nói chiếc giường trải ga chưa phẳng, tôi đành phải làm theo yêu cầu, trải lại ga giường thật phẳng. Xong việc, hắn nằm luôn, khóe mắt tôi giật giật, song tôi cũng chẳng nán lại lâu, vội chào hắn rồi ra khỏi đó. Đóng cửa lại, tôi vẫn cứ có cảm giác một đôi mắt chim ưng nào đó nhìn chằm chằm vào mình.

-----------------------
Chủ Nhật....

Tôi đi tới thư viện, vui vẻ bước vào trong, chiến đấu với quyển " Không Yêu Thì Biến ". Truyện này hấp dẫn ngay từ khi đọc tiêu đề, tôi vừa đi ra chỗ ngồi vừa mở truyện ra đọc. Miệng luôn nở nụ cười khúc khích như con chuột, lại đâm vào ai đó -_-

Tôi ngẩng đầu, " Xin lỗi...". Chưa dứt câu, tôi hơi giật mình, lại là hắn!? Tần suất hắn và tôi gặp ngày càng nhiều trong tuần vừa rồi, không gặp ở khách sạn thì cũng gặp ở đây hoặc... ngoài đường. Tôi cười cười : " Chào anh... Đạt "

" Ừ̀. " Hắn đáp, vẻn vẹn có một chữ. Tôi thấy mình chẳng còn việc gì, chạy ra chỗ ngồi quen thuộc. Lát sau lại có tách trà đẩy tới trước mặt tôi.

Tôi nhìn cốc trà bốc khói khi ngút, hắn lên tiếng : " Uống đi. " Tôi thắc mắc, sao hắn tốt với tôi thế?    ́

Mà thôi, mồi dâng lên tận miệng rồi, dại gì không chén?

" Cảm ơn. " Dù gì thì cũng phải cảm ơn người ta một tiếng. Haha

" Ừm... chúng ta... đã gặp nhau từ lâu rồi thì phải? " Phạm Tiến Đạt ấp úng nói, chẳng biết mắt mình có bị đui không mà tôi thấy má hắn đỏ lên.

" Haha... tôi cũng...không biết..." Trời ơi! Tôi cũng ấp úng theo kìa!? Nhưng mà tôi cũng thấy lạ, tôi có cảm giác gì đó mơ hồ như làn sương mờ, không thể xác định được. Cũng có thể chúng tôi thi thoảng chạm mặt trong thư viện mà tôi không để ý?

" Ừ... haha ". Hắn ta cũng cười, nụ cười mang vẻ gượng gạo, hình ảnh " nạnh nùng boy " trong mắt tôi dần dần bị xoá nhoà khi nhìn thấy mặt hắn đỏ lựng lên.

" Anh có... bạn gái chưa? " Tuyệt đối không phải tôi nói! Tuyệt đối không!! >< !!!

Hắn ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt loé lên một tia sáng mà tôi không biết là gì. Hắn bật cười : " Anh chưa có người yêu. "

" Anh đẹp trai thế mà không có người yêu à? Xem ra tiêu chuẩn xét người yêu của em thấp quá rồi. " Tôi than thở.

" Ồ, nói như em thì anh đạt tiêu chuẩn làm người yêu em à? "

Lạ nhỉ, trong thư viện bật điều hòa 25 độ sao tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng.

" Ừ, tất nhiên, không ngại thì em với anh bất chấp hết yêu nhau đi? "

Tôi chỉ buột miệng nói thôi nha ToT

" Ý kiến không tồi, chúng ta yêu nhau nhé. " Hắn trả lời, đáy mắt hình như hiện ra sự vui sướng dù tôi không biết tại sao.

Hay lắm, rõ ràng mình là người ngỏ lời, có rút lời cũng không được. Thôi, yêu thử coi sao, mình sắp thành bà cô già rồi.

" Ok. " Tôi vui vẻ đáp lại, thuận theo tự nhiên vậy :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top