Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - Kẻ Lừa Đảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit jen

Thật là một ngày không may.

Nhan Noãn cầm trong tay một túi đựng bia lon mua ở cửa hàng tiện lợi, bình tĩnh nhìn người đàn ông đang luyên thuyên.

"Hà tất gì phải như thế, mọi người trong vòng này đều như vậy. Tôi không ngờ em lại phản kháng như thế." Hắn ta nói những lời hoang đường nhưng trên mặt lại tràn đầy tình cảm, "Tôi hiểu, em là vì để ý đến tôi mới quan tâm tôi đến vậy. Vì em, tôi sẵn lòng....."

"Không phải." Nhan Noãn mặt không biểu cảm ngắt lời hắn ta, "Tôi sợ bẩn, sợ lây bệnh."

Đối phương mỉm cười, lắc đầu nói: "Em vẫn luôn mạnh miệng vậy nhỉ."

Nhan Noãn cúi đầu nhìn đồng hồ: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Em mua nhiều rượu như vậy, uống một mình à?" Người đàn ông tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay anh, "Chắc em sẽ cần một người ở cạnh đó."

Nhan Noãn nhanh chóng lui về phía sau một bước tránh đi cánh tay đó.

"Tôi có thể thay đổi vì em" đối phương bất đắc dĩ đuổi theo, vẫn nắm tay cầm túi của anh, "Có lẽ chúng ta nên cho nhau thêm một chút thời gian và cơ hội."

"Không phải chỉ là vấn đề hẹn hay không hẹn" Nhan Noãn rút tay ra cau mày, "Anh trước khi ngủ không đánh răng, răng mấy năm không làm sạch, đồ lót mấy ngày mới thay một lần. Thành thật mà nói, rất đáng sợ, tôi không quen anh cũng có tâm lý sợ mình bị lây bệnh đó."

Đối phương sịt keo.

"Cao răng có thể gây viêm nướu." Nhan Noãn nhìn hắn ta, "Tôi khuyên anh nên chú ý càng sớm càng tốt, đến khi hơi thở có mùi lại chậm rồi."

Đối phương cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn ta không vui nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, cố gắng cứu vớt sự tự tôn của mình: "Em là cố ý chọc tức tôi, không cần như vậy, cũng không phải con nít."

Nhan Noãn cũng không quan tâm, quay người định rời đi thì chợt khựng lại.

Một một người đang đứng trong góc cách đó không xa.

Người nọ đứng dưới ánh đèn đường, nửa dựa vào tường, từ góc nhìn của Nhan Noãn chỉ có thể thấy rõ hình dáng người, nhưng quần áo và đường nét trên khuôn mặt đều mơ hồ.

"Lại một chút thủ đoạn lạt mềm buộc chặt." Người đàn ông phía sau Nhan Noãn đưa tay ra, "Em biết đấy, tôi nhất định sẽ không để em đi."

Nhan Noãn không nhúc nhích, vẫn ngơ ngác nhìn người kia.

Chỉ là một dáng người thôi, hầu như không có đặc điểm nào có thể phân biệt được. Sở dĩ khiến anh quan tâm hoàn toàn là trực giác.

"Sao em lại run như thế." Người đàn ông phía sau nói, "Xin lỗi, tôi không nên......"

Nhan Noãn đột nhiên rút tay ra, cúi đầu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim không tự nhiên lúc này, thấp giọng mắng: "Cút cho tôi."

Nói xong, anh vội vàng nện bước muốn rời đi.

Người đàn ông không biết gì kia lại lôi kéo không thôi: "Đừng bốc đồng nữa, ngoan, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện nhé."

Nhan Noãn vẫn đang chú ý đến người đàn ông đứng cách đó không xa bằng dư quang.

Người đàn ông hình như đã chú ý đến động tĩnh bên này và từ từ ngẩng đầu lên.

Nhan Noãn vẫn không nhìn rõ được gương mặt hắn, trong lòng lại có một dự cảm mãnh liệt.

Thật là một ngày không may.

Trong khi anh đang suy nghĩ như vậy, người kia đứng thẳng lên từ từ bước về phía này.

Nhan Noãn lại hất tay người đàn ông ra, cuối đầu bước nhanh sang phía bên kia: "Tôi không có gì muốn nói với anh nữa, đừng làm phiền tôi nữa."

Trước khi người đàn ông lên tiếng, một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Nhan Noãn?"

Hơi thở của Nhan Noãn ngừng lại một nhịp.

"Nhan Noãn?" Giọng nói của người đàn ông không thể đi vững người đó có chút vui mừng và do sự không thể giấu được, "Là Nhan Noãn đúng không!"

Nhan Noãn không thể tiến lên được.

Anh lo lắng xoay người sang chỗ khác, bóng người kia từ từ tới gần dưới ánh đèn đường, khuôn mặt dần dần hiện rõ.

"Cậu không nhớ tôi sao." Khuôn mặt vốn có chút xa lạ nhìn anh với nụ cười như trong ký ức của Nhan Noãn, "Là tôi, là Úc Thiên Phi."

Nhan Noãn há miệng thở dốc, không ra tiếng.

Cùng với kỷ niệm và cảm xúc, trong không khí còn nồng nặc mùi rượu.

"Người này là ai?" Người đàn ông trước đó lôi kéo anh không chịu buông cau mày hỏi, "Có quan hệ gì với em?"

Nhan Noãn không biết nên trả lời thế nào, Úc Thiên Phi say khướt đã nhăn mi đi tới.

"Anh là ai?" Hắn nâng lên tay lên chỉ vào người đàn ông đó, "Tôi vừa nhìn thấy, sao anh cứ quấy rầy cậu ấy thế?"

"Haa" người bị hắn chỉ vào nhìn Nhan Noãn với vẻ mặt giễu cợt, "Ăn nói đường hoàng như vậy, hoá ra là......"

Hắn ta còn chưa nói hết đã bị Nhan Noãn vội vàng ngắt lời: "Im đi!"

Úc Thiên Phi thấy vậy tiến lên một bước, mạnh mẽ đứng chắn trước người anh, nhìn người đàn ông kia: "Anh làm sao, muốn gì?"

"Tôi......" Hắn ta giơ tay lên, vừa phun ra byte đầu tiên, Úc Thiên Phi liền tát tay hắn ta xuống.

"Chỉ cái gì mà chỉ, ai cho anh chỉ vào cậu ấy?" Úc Thiên Phi nói, "Nếu chỉ thêm một lần nữa, tay, gãy đấy."

Hắn thân hình cao lớn, sặc mùi rượu ăn nói lại ngang ngược vô lý.

Đối phương thấy vậy do dự một lúc sau đó lại nhẹ giọng "Xì", lắc đầu nói: "Không thể nói lý." Nói xong hắn ta lại liếc nhìn Nhan Noãn, lúc rời đi thấp giọng chế nhạo, "Loại đàn ông này, em thật là có mắt nhìn."

Nhan Noãn vẫn im lặng, ánh mắt vẫn trên người Úc Thiên Phi.

Úc Thiên Phi rất say rồi, đến khi người nọ đi một hồi lâu mới tỉnh táo lại, chậm rãi quay sang nhìn Nhan Noãn: "Người đàn ông đó là ai?"

"...... Một kẻ tâm thần." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi cũng không hề thắc mắc đối với câu trả lời này, híp mắt cười: "May mà tôi tới kịp."

Nhan Noãn há miệng thở dốc, dời đi tầm mắt.

"Sao cậu lại ở đây?" Úc Thiên Phi rất vui nói, "Mấy năm nay sao cậu không liên lạc với tôi?"

"Tôi......" Nhan Noãn không trả lời được.

Úc Thiên Phi im lặng chờ đợi một lúc, cuối cùng cũng nhận ra gì đó, nụ cười chìm xuống: "Ừm, sao không liên lạc với tôi? Sao lại....."

Giọng hắn hơi lớn nên một số người qua đường đều quay đầu đánh giá bọn họ.

"Cậu làm sao vậy, tôi còn tượng cậu đã mất rồi luôn đấy." Úc Thiên Phi tức giận nói, "Cậu nha, kẻ tồi này......"

Hắn tiến về phía trước rồi loạng choạng.

Nhan Noãn vội vàng đưa tay đỡ hắn: "Cậu uống nhiều rồi."

"Tôi không có." Úc Thiên Phi phủ nhận, "Tôi......"

Vừa nói, hắn hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm mặt Nhan Noãn một lúc, thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tôi say thật? Có phải quá nhớ cậu nên mới mơ như vậy không?"

Nhan Noãn cuống quít cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn.

"Đầu đau quá." Úc Thiên Phi nói.

"Cậu sống ở đâu?" Nhan Noãn hỏi.

"Ở này." Úc Thiên Phi nói, "Chắc là ở đây."

Hắn nói rồi híp mắt nhìn xung quanh.

Nhan Noãn cắn môi: "Cậu..... Thôi, tôi giúp cậu."

.

Căn hộ Nhan Noãn thuê cách đó chưa đầy mười phút đi bộ.

Những bước đi không vững vàng của Úc Thiên Phi khiến lộ trình này trở nên khó khăn còn mất thời gian hơn. Hắn vòng tay qua ôm lấy vai Nhan Noãn, hầu hết trọng lượng cơ thể đều dồn lên người Nhan Noãn, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm mấy câu.

"Cậu chặn tôi à? Thật sao? Sao cậu lại chặn tôi? Dựa vào cái gì mà chặn tôi?"

Không đợi được câu trả lời của Nhan Noãn, hắn dứt khoác không chịu đi nữa.

"Có phải tôi có chỗ nào đắc tội cậu không? Cậu nói đi"

"Không có." Nhan Noãn cau mày cúi đầu, "Không chặn."

"Vậy tại sao lại không trả lời?" Úc Thiên Phi hỏi, "Cậu không thấy tin nhắn tôi gửi sao?"

"Cậu có đi hay không?" Nhan Noãn nói, "Không đi thì tôi tự mình về."

Úc Thiên Phi hỏi: "Cậu đưa tôi về nhà cậu sao?"

Nhan Noãn nghĩ thầm, 'không thì sao'.

"Vậy chúng ta đi thôi." Úc Thiên Phi dựa vào anh, thành thật bước đi.

Sai khi vào nhà, Úc Thiên Phi vốn đã say khướt giờ lại tỉnh táo trở lại. Hắn làm lơ lời ngăn cản của Nhan Noãn, đi vòng quanh nhà, gật đầu nhận xét: "Không tệ."

Nhan Noãn cau mày đi vào bếp lấy cốc nước, khi quay lại phòng, phát hiện người đàn ông này đang uống bia mà anh mới mua về.

Úc Thiên Phi ngồi trên sàn nhà, ngửa đầu hớp một hơi nặng nề, sau đó thoải mái thở dài một hơi. Sau khi nhìn thấy Nhan Noãn, hắn hơi nheo lại mắt.

"Đây, lại ngồi nhé." hắn vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, "Đừng khách khí."

Nhan Noãn đi qua, không thương tiếc lấy nửa lon bia còn lại trong tay hắn: "Đừng uống nữa."

"Tôi khát mà." Úc Thiên Phi nói.

Nhan Noãn đưa ly nước cho hắn.

"Nó không ngon." Úc Thiên Phi dở tính trẻ con phàn nàn, "Tôi muốn uống cái lon ở trong kia."

"Là nước có ga." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi tin, uống một ngụm nước trong ly, lập tức cau mày nói: "Lừa, cậu lại lừa tôi."

Hắn đặt ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn: "Cậu đúng là kẻ dừa đảo, luôn lừa tôi. Tức chết tôi rồi."

Nói xong, hắn mạnh mẽ giật lấy bia từ tay Nhan Noãn, uống thêm một ngụm rồi nói: "Mẹ nó, nhiều năm như vậy, chỉ có tôi nhớ cậu, không đành lòng rời xa cậu. Cậu, cái đồ không có lương tâm này, đã nói là sẽ liên lạc với tôi mà. Kẻ lừa đảo."

[250624]

yehh, lại một bộ mới nữa. Điểm thi ts của tôy đã đủ ấm no gòi các cô, tập trung edit cho các cô nháaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top