Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52

Editor: Selene Lee

--------

Hoắc Bạch đang ăn cơm chung bên cạnh liếc sang một cái, thấy mấy cmt của cư dân mạng thì cũng cười hì hì bày tỏ sự đồng ý: "Tôi cũng thấy hai cô ấy đứng chung rất mát con mắt."

Thoát Weibo, tắt luôn cả nguồn điện thoại, ánh mắt Phó Diệu cũng khiến Hoắc Bạch không sao ăn nổi cơm nữa. Vậy mà người này vẫn hăng hái đề nghị: "Dù sao lát nữa cũng không bận gì, chi bằng gọi hai cô ấy ra đi xem Ám Hoa chung đi."

Hôm nay đã là ngày mười tháng giêng, An Tâm và Phó Diệu đều không bận tuyên truyền nên anh mới có thời gian ăn trưa với Hoắc Bạch.

"Chiều nay cậu không đi làm à?"

"Tôi là ông chủ, không phải nhân viên. Tôi muốn đi thì đi, không đi cũng chẳng ai dám quản."

Phó Diệu liếc anh ta, cười thầm. Nói thì hay lắm, công việc bận so được với anh, có tiếng cuồng việc. Nhưng mà xem phim thì hẳn là được, Phó Diệu luôn muốn đi xem Ám Hoa chung với người yêu. Trước đó hai người cũng chưa kịp đi, mặc dù bây giờ nhiều thêm 2 con kỳ đà, nhưng mà rạp phim đông đúc, không đáng ngại.

Vậy là hai người đàn ông tự liên lạc cho cô gái của mình. Vừa khéo là An Tâm và Ngụy Thanh Thanh đều rảnh rỗi. Lúc đến rạp, họ không chọn phòng vip riêng, bởi như vậy thì ở nhà xem còn hay hơn. Vì thế mọi người chọn ngồi ở hàng cuối của dãy ghế tình nhân.

Vì hôm nay là ngày thường, lại trong giờ hành chính nên người đến rạp cũng không nhiều, hàng cuối cùng chỉ có 4 người họ mà thôi. Hoắc Bạch vừa ngồi xuống đã cảm thán: "Lâu rồi không được xem phim ở mấy chỗ như thế này."

An Tâm rúc vào ngực Phó Diệu, gãi gãi vào tay anh rồi hỏi: "Anh thì sao?"

Phó Diệu nghĩ một lát rồi nói: "Sau khi đi diễn thì không xem nữa."

An Tâm bĩu môi, vạch trần: "Dám là trước đó anh cũng không hay đến."

Nhà anh như thế, thay vì chọn phòng vip ngoài rạp, chi bằng ở nhà tự xem trong phòng khách.

Phó Diệu cười cười, cũng không chối lời cô.

"Em nhớ lần đầu vào rạp, lúc đó em cũng mới đóng phim lần đầu tiên, ngay cả đi mua vé cũng thấy sợ, sợ là người ta biết em chưa từng đi xem phim bao giờ."

An Tâm nhìn lên mục quảng cáo trên màn hình, cũng không biết có phải vì tư tưởng không mà cô thấy quảng cáo trên màn hình lớn đẹp hơn trên tivi nhiều.

"Lúc đó em còn mua một túi bỏng ngô lớn nữa, xong lại quên mua nước. Ăn không ngon lành gì cả, lại tốn tiền. Thế là em tự ép mình ăn hết túi bỏng ngô đó, no đến mức tối hôm sau em mới thấy đói lại."

Phó Diệu nghe xong, vừa thấy buồn cười mà lại vừa xót xa, bèn nắm tay cô, nâng lên, lại xoa đầu cô: "Lát nữa em ăn không hết thì đưa anh ăn."

Ban nãy, lúc vào rạp, người duy nhất không phải nhân - vật - của - công - chúng, Hoắc Bạch đã đi mua hai túi bỏng ngô.

"Thật ạ?"- An Tâm mở to mắt: "Không phải anh giàu lắm à, ăn không hết thì ném đi?"

Phó Diệu nhíu mày: "Anh đọc sách."

"Thì?"- Liên quan gì ở đây?

Phó Diệu nghiêm mặt: "Bất cứ thức ăn nào cũng phải cực khổ mới tạo thành được."

An Tâm nén cười. Cô tin anh mới là lạ. Đừng nói là anh, cô cũng không thích ép mình ăn, mà cũng không ngốc.

"Vậy để tối nay về em hỏi dì thử."

Phó Diệu:...

Hình như anh nhớ là hồi bé anh có hơi kén ăn thì phải.

Ám Hoa dài hai tiếng, trong hai tiếng này, bốn người không ai nói gì cả mà chỉ im lặng xem phim. Mãi đến lúc kết thúc, trong khán phòng sáng đèn, Phó Diệu mới quay sang nói với An Tâm: "Tốt lắm, có tiến bộ lớn."

Đây xem như lần đầu cô tiến quân lên màn ảnh lớn, thành tích vậy là rất tốt.

An Tâm mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa, người ta có khen cô thế nào thì cũng không bằng một lời của anh. Cô không tự chủ được mà kéo tay Phó Diệu: "Vậy có thưởng gì không?"

Phó Diệu cười, cúi đầi mập mờ bên tai cô: "Tối về sẽ cho em."

Giọng như thế, dùng từ như thế, An Tâm không hiểu mới là lạ.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt tố cáo, ai thèm phần thưởng đó chứ? Cái gì mà thưởng cho cô? Rõ ràng là anh đang chuộc lợi.

"Đi nào!"- Hoắc Bạch đứng trên lối đi, thấy Phó Diệu và An Tâm chưa động đậy gì thì quay lại gọi.

Phó Diệu kéo An Tâm theo, Hoắc Bạch nói: "Chúng ta tìm chỗ chúc mừng hai cô ấy đi."

Phó Diệu nói: "Cũng không sớm không muộn, muốn đi đâu?"

Họ mất 1 tiếng để đợi hai cô gái đến, lại xem phim mất hai tiếng nữa, bây giờ cũng chưa đến bốn giờ, huống chi Hoắc Bạch và Phó Diệu vừa ăn bỏng ngô xong, giờ đi ăn cơm không nổi nữa.

Lúc này Phó Diệu nảy ra ý tưởng: "Vậy mấy ngày nữa chúng ta đi biển, thấy thế nào?"

Mắt An Tâm sáng lên, cô bén quay sang nháy mắt với Ngụy Thanh Thanh.

Cô ấy cười, ngẩng lên nói với Hoắc Bạch: "Đi đi, cũng lâu rồi em chưa nghỉ phép."

Vốn đã định đồng ý, nghe cô ấy nói thế nữa thì anh ta gật đầu ngay: "Được, vậy ba ngày nữa đi. Anh sẽ sắp xếp công việc."

Phó Diệu cũng gật đầu, vì anh cũng phải thu xếp công việc. Bây giờ không còn đi đóng phim như trước, cũng nhờ việc hợp tác với công ty bên nước ngoài hôm trước đã xác định nên anh mới có thời gian.

Vì không đi ăn nên ai về nhà nấy.

Vừa đến lầu ba, thang máy mở, hai người đứng ngoài muốn đi lên lại là người quen.

"An Tâm?"- Từ Thành nhìn An Tâm, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Giây tiếp theo, phát hiện ra Phó Diệu cũng ở đây, nụ cười anh ta nhạt hẳn, lịch sự gật đầu chào Phó Diệu.

"Trùng hợp thế."- An Tâm cười, đoạn lại nhìn sang cô gái đứng cạnh anh, nom chỉ khoảng hơn hai mươi, mặc toàn đồ hiệu, ánh mắt lại kiêu kỳ, nhìn là biết ngay con gái một gia đình khá giả nào đó.

An Tâm nhìn theo cô ta, mà cô ta cũng nhìn lại cô. Biết An Tâm là minh tinh, nhưng từ trực giác của phụ nữ, cô ta nhận ra thái độ của Từ Thành không hợp lý.

Cô ta bèn hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Lúc này Từ Thành như mới nhớ ra bên cạnh mình còn người, bèn sốt ruột nhìn theo An Tâm, định giải thích, song lại nhớ ra cô đã có bạn trai rồi.

Sắc mặt anh ta ảm đạm đi trong chốc lát, chỉ nói qua loa: "Bạn đại học."

Xong lại giới thiệu với An Tâm: "Đây là con gái một người bạn ba anh, Lê Nhã."

Lê Nhã nhìn An Tâm: "Không ngờ một diễn viên cũng học giỏi thế."- Khoé miệng cô ta chỉ nhếch lên một nửa, như cười như không, khiến cho khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thêm mấy phần cay nghiệt.

Địch ý rõ quá rồi, nhưng An Tâm không rảnh chơi trò "tam giác tình yêu" với họ. Cô làm như không nghe Lê Nhã nói gì, chỉ mỉm cười tạm biệt Từ Thành, lại kéo Phó Diệu đi.

Cửa thang máy vừa khép lại, Lê Nhã đã quay sang hỏi Từ Thành: "Có phải anh thích An Tâm không?"

Từ Thành nhíu mày: "Em đừng nói lung tung."

"Em chỉ hỏi thôi mà, có nói với ai đâu."- Cô ta vểnh môi, giọng vừa nhẹ vừa mềm: "Học chung đại học à? Anh Từ Thành, cô ấy không phải bạn gái cũ của anh chứ?"

"Không phải."- Từ Thành chối. Anh ta không muốn gây phiền phức cho An Tâm.

"Em không tin."- Lê Nhã đi theo Từ Thành từ nhỏ, chỉ có lúc học đại học là thành tích không tốt nên phải sang nước ngoài, xong cũng chỉ đợi Từ Thành có một năm, hai người lại học chung một thành phố. Mà đó đến giờ, cô ta đã thấy anh nhìn cô gái nào với ánh mắt như thế đâu? Cô ta cũng biết chuyện anh có bạn gái trước khi du học, An Tâm lại là bạn học chung của anh. Nhìn từ góc nào cô ta cũng thấy chắc chắn An Tâm chính là người đó.

Dạo gần đây Từ Thành rất phiền não chuyện Lê Nhã cứ bám lấy mình, hôm nay đưa cô ta đi xem phim cũng là do ba anh ta quyết định. Lời mỉa mai ban nãy của cô ta đã khiến anh ta rất bất mãn, bây giờ nghe Lê Nhã nói không tin, anh ta không kìm được mà nói: "Tùy em thôi."

Vừa lúc đó thì thang máy mở, Từ Thành đi ra khỏi thang máy: "Em đi xem đi, anh nhớ ra còn chuyện chưa xong ở chỗ làm."

Lê Nhã ngây ra, định nói gì đó nhưng đã bị người ta ép vào góc. Nhìn thấy cửa thang máy đóng, Lê Nhã bực bội dậm chân, giận xong rồi, cô ta lại cầm điện thoại lên gọi:

"Tìm giúp tôi xem ai là bạn gái của Từ Thành ở đại học."

Trước đó cô ta không làm là vì nghĩ họ chia tay rồi, không quan trọng nữa. Nhưng nếu An Tâm là bạn gái Từ Thành thật, rõ ràng anh vẫn chưa dứt tình.

Bên này, An Tâm và mọi người đã đến chỗ đậu xe, định lên xe thì bỗng cô quay lại nhìn về phía Đông Nam. Ở đó có 1 người đàn ông đang chụp hình họ, thấy cô nhìn, gã bèn xoay người trốn sau một cây cột. Lúc Phó Diệu nhìn sang thì đã không thấy ai nữa:

"Sao thế?"

"Có chó săn."

An Tâm nhìn Ngụy Thanh Thanh đầy lo lắng, cô và Phó Diệu đã công khai rồi, bị chụp thì cũng không sao. Nhưng Ngụy Thanh Thanh chỉ mới nổi lên thôi, chuyện cô ấy và Hoắc Bạch mà bị lộ thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ.

Nhưng cô ấy không để ý, chỉ cười nhạt: "Không sao đâu."

Phó Diệu và Hoắc Bạch cùng lái xe đến, hai chiếc xe một trước một sau mà ra khỏi bãi.

Phó Diệu và An Tâm về đến nhà, cô vẫn mím môi, chau mày. Ban nãy Hoắc Bạch không nói gì, anh ta không hiểu ý cô hay là anh ta không quan tâm Ngụy Thanh Thanh.

Lúc này Phó Diệu thấy thế, bèn hỏi: "Sao vậy em?"

An Tâm thở dài, lại nói ra chuyện mình đã nghĩ. Cô rất quý Thanh Thanh, dù không phải bạn bè tri kỷ như Tô Mạt, nhưng cũng là bạn tốt, và cô không muốn cô ấy tổn thương.

Phó Diệu trả lời: "Anh cũng không biết nữa, anh chỉ biết là, Ngụy Thanh Thanh hiện đang là người bạn gái lâu nhất của cậu ấy."

An Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, than thở. Thật ra giữa bọn họ, không thể xem là người yêu, cùng lắm chỉ là một cuộc đổi chác. Từ đổi chác đến tình yêu thật sự, chuyện đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết. Nhưng cũng không phải không thể xảy ra, dù sao đi nữa thì chuyện và cô của Phó Diệu cũng rất khó tin.

Ba ngày sau, bốn người dùng máy báy riêng để đến một hòn đảo, nơi này có một khách sạn 6 sao, không phải kiểu truyền thống mà là chuỗi các ngôi biệt thự nhỏ.

Bọn họ tách riêng ra, là hai căn biệt thự sát nhau.

Họ đến đảo lúc 4 giờ chiều, An Tâm vọt vội vào phòng để thay đồi bơi dạo biển, còn có thể đứng hôn Phó Diệu giữa biển. Lãng mạn quá đi mất!

Nhưng lúc cô cầm đồ bơi đã chuẩn bị sẵn ra thì sửng sốt. An Tâm nhớ là cô đã soạn mấy bộ bikini liền màu đen mà? Sao bây giờ lại biến thành hai mảnh nhiều màu cả rồi?

Người đổi đồ bơi của cô? Không cần phải nói, tất nhiên là họ Phó nào đó đang đứng ở cửa, mặt đầy mong đợi rồi.

"Có thích không, anh chọn lâu lắm đó."

Sel: Kể ra Hoắc Bạch không phải dạng tốt, nhưng vẫn mong căp này HE. Tội chị Thanh.

À mà mỗi lần nhân vật trong truyện bảo: "Tình tiết này chỉ có trong tiểu thuyết/ phim" thì Sel lại cười hô hố mn ạ :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top