Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30: Đàn ông "đến tháng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ba, việc đó... thế nào rồi ạ?

     Tô Cầm Hương lo lắng nhìn ba mình là Tô Hiệp đang ngồi đọc báo như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Con yên tâm đi. Ba đã tìm tay đua số một số hai rồi đấy. Mọi việc đã sắp xếp hết cả rồi, Chúng ta không thể trách móc thằng ranh họ Vương kia thì thôi nhưng con nhỏ này phải xử lý.

- Nhưng... con vẫn thấy hơi lo lo. Nếu cô ta không... chết thì sao?

    Tô Hiệp lạnh mặt:

- Không chết... hừ... sao có thể? Trừ khi nó có sức mạnh phi thường. Vị trí bà chủ Vương Gia là của con, chỉ có thể là của con thôi, đợi khi con lấy Vương Bạc Tước thì phải tham gia vào công ty, rồi...

   Tô Cầm Hương nghe ba nói về sự xa hoa, quyền thế thì trong lòng vui sướng hơn bao giờ hết.

- Dạ.

_____________

    Phòng làm việc của tập đoàn Vương Thị.

- Vào.

      Vương Bạc Tước nhấn vào một phím trên điện thoại, lạnh lùng nhả ra đúng một chữ. Phùng Hinh ở ngoài nghe được sếp gọi vào mà trong lòng bồn chồn không yên

- Giám... đốc... có gì... phân phó ạ.

     Phùng Hinh là một chàng trai cao ráo, cao một mét tám sáu nhưng lúc này anh ta đứng khép nép như con dâu mới về nhà chồng, không dám nhìn thẳng mặt đối phương.

- Điều tra.

      "Bà mẹ chồng khó tính" cả người tỏa ra sát khí, không đầu không đuôi nhả ra từng chữ.

- Dạ...?

      Phùng Hinh như con nai vàng ngơ ngác, tròn xoe mắt nhìn "bác thợ săn".

     Thấy cấp dưới hỏi lại lần nữa thì Vương Bạc Tước nhăn mặt, mất kiên nhẫn nói lại lần cuối. Trên đời này anh ghét nhất kiểu người không chú ý trong mọi công việc và... hỏi lại.

- Điều tra.

-...

     Điều tra? Điều tra ai? Điều tra cái gì? Vừa vào bắt điều tra, không cho đối tượng hay sự việc, đùa nhau chắc?

    Lúc này anh ta lấy hết dũng khí ngẩng mặt lên, nhìn thấy ánh mắt kia, khuôn mặt kia như thể đang nói: Thử hỏi lại lần nữa xem!

   Không dám chần chừ thêm gì nữa, Phùng Hinh tuân lệnh luôn bởi vì ở đây thêm giây phút nào nữa chắc anh ta trụy tim mà chết mất. Lát đành tìm người hỏi sau vậy.

- R... õ...!

    Vương Bạc Tước hất tay để anh ta đi.

   Phùng Hinh cúi người rồi chạy thẳng, chân tay bủn rủn hết cả lên. Phải biết là dạo này sếp không khác gì phụ nữ "đến tháng", tâm trạng lên xuống thất thường, cả công ty không ai thoát nổi.

- Phó tổng, vào được không?

   Thư ký Kỳ thấp thỏm ra hỏi Phùng Hinh, trên tay anh ta là một tập hồ sơ dày bịch.

   Lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt, Phùng Hinh đưa tay lên cổ cứa, ra hiệu là mất đầu như chơi.

- Giỏi thì cứ vào, trong đấy "mát" như đang du lịch ở Bắc Cực. Tôi đi giúp cậu chuẩn bị đồ.

   Thư ký Kỳ khó hiểu hỏi:

- Hử? Chuẩn bị gì? Báo cáo ở đây hết rồi mà?

- Quan tài.

    Hai người đàn ông cao lớn đứng túm tụm ở cửa nói chuyện.

- Mẹ nó chứ, Boss bảo tôi đi điều tra mà không cho đối tượng, điên mất!

    Kỳ Sâm tỏ ra đồng cảm.

- Thế lần gần đây nhất anh nói gì với Boss?

-Gần đây nhất sao?

     Phùng Hinh gãi gãi đầu, một lúc sau anh ta như nhớ ra gì  đó.

- A... đúng rồi, là tai nạn xe của Lăng Tổng.

     Phùng Hinh nhếch mép:

- Thế chờ gì nữa, ý sếp bảo anh điều tra cái này đấy, biến nhanh đi.

- Cảm ơn người anh em. Sinh mạng này do anh cứu giúp, tôi không có gì ngoài tấm thân này...

- Cmn... ông không chơi "gay"

________

   Lăng Tiểu Luyến tỉnh lại là có thể xuất viện, vết thương không quá nghiêm trọng, may mà cô có kiến thức sinh tồn cơ bản.

   Không trở về thành phố mà cô tiếp tục lên đường đến tỉnh D, lần này cô lừa được Trạch Du làm tài xế.

- Anh Du, giúp em điều tra Phi Long.

    Trạch Du đang lảm nhảm kể về ý định ăn chơi lần này về nước, nói đúng hơn đang lừa Lăng Tiểu Luyến làm chủ thầu.

- Phi Long? Không phải thằng đấy vẫn đang ở nước X dưỡng thương à? Lần trước cô chả đâm nó gãy ta sao?

     Người tối cổ à? Chuyện này xảy ra từ một năm trước rồi đấy được không hả? 

- Dưỡng cái đầu anh ấy mà dưỡng. Tóm lại tìm người đứng sau thuê hắn, em đây sẽ cân nhắc việc ba nuôi một thằng vô dụng như anh. Ok?

    Trạch Du có vẻ hậm hực, để hạn chế việc anh ta ăn chơi nhảy múa mà Trạch Dương chuyển khoản tiền mặt vào một cái thể ngân hàng và cái thẻ đó không dùng được trong nước. Có một chút tiền nhưng cũng chỉ đủ ăn uống bình thường thôi. Nên không còn cách nào khác đành bán sức lao động vậy.

- Này, cô với Vương Bạc Tước - tổng tài Vương Thị có quan hệ gì đấy?

- Quan hệ gì được? Từng hợp tác qua.

    Trước kia ở nước ngoài bạn bè của Lăng Tiểu Luyến không nhiều mà thằng cha nào cũng mặt lạnh như tiền, có mỗi Trạch Du thân thiết với cô nhất, hay tụ tập, chơi bời, nhậu nhẹt cùng nhau.

- Thật á! 

    Thấy Trạch Du tỏ ra không tin thì Lăng Tiểu Luyến nhăn mày tức tối:

- Không thế thì thế nào?

- Ờ thì...

     Tên nào đó ghen thôi mà.

    Sau một hồi "tâm sự" với người anh em thì cuối cùng Lăng Tiểu Luyến mới nhớ đến việc hôm trước đang nói chuyện với Tâm Tâm nên vội vội vàng vàng gọi điện lại báo an toàn cùng một số mệnh lệnh làm việc.

  Muốn chơi hả? Chị đây chiều các cưng. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top