Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: đứa con trong bụng em là của tôi

Tại nơi gió đông lạnh lẽo, bên trong một sơn động nhỏ, Thẩm Tu Yến nằm trong lòng Lâm Cảnh Hàng, cảm nhận sinh mệnh của chính mình từ từ yếu đi.

Cậu bị chính chồng của mình là Hà Đống ép uống thuốc độc, bị ném tới nơi này chờ đợi cái chết.

Thẩm Tu Yến khó khăn nhấc tay, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nam nhân trước mắt:

" Cảnh Hàng, thật không ngờ... ở cuối đời tôi lại có thể nhìn thấy anh..."

Lâm Cảnh Hàng gắt gao đem cậu ôm chặt vào lòng:

" Không, đây không phải cuối đời của em đâu."

" Thật..." Thẩm Tu Yến nôn ra một ngụm máu tươi, " Tôi thật sự không chống đỡ nổi nữa... tôi biết."

" Cảnh Hàng, tôi hận..." Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cậu cầm lấy tay Lâm Cảnh Hàng đặt lên bụng mình, " Tôi không thể đem hài tử trong bụng sinh ra..."

" Tôi có lỗi với con..." Thẩm Tu Yến lại ho khan hai tiếng, "Mặc dù nó là con của Hà Đống, tôi thật sự không muốn sinh nó ra, nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của tôi..."

" Không, Tu Yến." Bàn tay đặt trên bụng cậu run lên nhè nhẹ, tham âm trầm thấp đau đớn, " Đứa bé là con của tôi."

" Anh nói... cái gì?" Thẩm Tu Yến mở to hai mắt, khó tin nhìn hắn.

Lâm Cảnh Hàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, " Em mang thai đứa bé là con của tôi."

Thẩm Tu Yến nắm chặt lấy tay hắn, trên mặt vừa vui mừng vừa xót xa: "Chúng ta chưa từng..."

Lâm Cảnh Hàng vì sao lại nói như vậy? Đời này của cậu cũng chỉ có một mình Hà Đống.

Từ khi gả cho Hà Đống, cậu liền dâng lên cho gã cả cuộc đời, vì gã lo liệu việc nhà, chuẩn bị trong ngoài, lợi dụng thể chất trời phú của mình giúp rất nhiều thiếu niên thiên tài đột phá, khiến bọn họ nợ nhân tình của Hà Đống.

Cũng nhờ những người này, Hà Đống thành công chèn ép Thẩm gia tới bước đường cùng , để cho mẫu cha cùng ba ba của cậu qua một đêm đều già đi rất nhiều, vì cầu xin Hà Đống buông tha cậu, để gã cùng cậu ly hôn mà quỳ xuống. Hà Đống không đồng ý, phụ mẫu phải bôn ba khắp nơi, cầu người giúp đỡ, cuối cùng ra đi trong đau đớn.

Đại ca của cậu, cũng bị Hà Đống ép đến không thể ngẩng đầu lên, biến thành một kẻ lang thang say rượu chết bên vệ đường.

Con của cậu và gã là Hà Phi, cũng vì trải qua một nhiệm vụ hết sức nguy hiểm mà chết đi. Hà Phi từ 15 tuổi đã bị Hà Đống ép đi theo một đoàn lính đánh thuê, gọi là để rèn luyện. Cậu dùng bao nhiêu cách cầu xin gã để Hà Phi trở về đều vô dụng, gã còn nói cậu yêu chiều con cái quá mức. Bây giờ nghĩ lại, Hà Đống vốn không thèm quan tâm sống chết của Hà Phi.

Vậy nhưng trừ Hà Đống, cậu thật sự chưa từng cho bất kì ai đụng chạm qua!

" Em còn nhớ ngày tại hội sở bị người ta hạ thuốc không?" Thanh âm của Lâm Cảnh Hàng nhẹ nhàng vang lên bên tai, ôn nhu như nước chảy vào trong lòng cậu, " Đêm đó bên cạnh em không phải Hà Đống, là tôi."

" Hà Đống thực sự không quan tâm em, định để em tự sinh tự diệt." Thanh âm của hắn từ từ trầm xuống, đè nén sự tức giận, " Mà tại cái nơi đó, em bị người ta hạ xuân dược, hậu quả có lẽ sẽ..."

Đôi mắt cậu co lại, tay nắm lấy tay của Lâm Cảnh Hàng, gân xanh nơi bắp tay lộ ra ngoài áo. Câu lạc bộ kia đương nhiên không phải nơi tầm thường, mà giống một cái nơi thanh sắc khuyển mã, nếu bị hạ xuân dược ở đây, không chừng sẽ bị chúng đem ra...

* Thanh sắc khuyển mã(声色犬马) là thành ngữ Trung Quốc: Thanh(声): Âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc, phiếm chỉ ca vũ; sắc(色): Sắc đẹp, nữ sắc, sinh hoạt xa xỉ; khuyển: Người giàu có, chơi bời lêu lổng, nuôi chó mua vui; mã(马): Cưỡi ngựa, chơi ngựa vì th vui. Phiếm chỉ cách sống ăn chơi dâm loạn của giai cấp thống trị thối nát trước đây.

Thì ra Hà Đống thật sự vô tình đến thế, đến một chút tình cảm cũng không cho cậu. Dù sao đi nữa cậu cũng là vợ gã, cũng nên có một chút tình cảm. Vợ mình có khả năng bị bọn chúng làm loại sự tình này, người bình thường cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận.

Vậy nhưng Hà Đống lại chẳng thèm quan tâm!

Thẩm Tu Yến lúc này cảm thấy mình triệt để không còn gì, lòng như tro tàn. Phải đến cuối đời cậu mới biết được, không phải ai cũng có thể hạnh phúc viên mãn bên cạnh cái gọi là "Chân ái", cậu đánh cược cả đời cho kẻ không ai coi trọng, thua đến thảm hại vô cùng.

Hô hấp của cậu từ từ dồn dập, dường như cảm nhận được chút ánh sáng cuối đời. Thẩm Tu Yến nở nụ cười, trên mặt như phát ra ánh hào quang: "Thật may, đứa bé là của anh... chỉ tiếc rằng, tôi lại không thể đem nó sinh ra.."

Lâm Cảnh Hàng nhìn người hắn yêu cả một đời, tâm như bị bóp nát. Thẩm Tu Yến lúc này sắc mặt hơi đỏ lên, đôi môi mỏng cười đến kinh tâm động phách, vẻ đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, khiến ai nhìn vào cũng muốn đem cậu hôn.

Thẩm Tu Yến bởi vì hô hấp khó khăn, ngực bắt đầu phập phồng: "Tôi thật sự hối hận, tại sao lúc trước không cùng anh kết hôn, mà lại nhất quyết đi theo cái gọi là "chân ái"..."

Nếu được chọn lại một lần, cậu nhất định sẽ không chọn Hà Đống, nhất địmh đem tất cả thù hận đời này trả lại cho gã!

Lâm Cảnh Hàng nhìn đôi môi cậu đóng mở , cúi đầu hôn lên: "Không sao, chúng ta còn có cơ hội..."

Cuối cùng, Thẩm Tu Yến tại bên trong nụ hôn và sự dịu dàng vô tận của Lâm Cảnh Hàng mà ra đi.

Lâm Cảnh Hàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu. Thẩm Tu Yến ngủ rất yên bình, xinh đẹp động lòng người. Giống như ngày bé gặp gỡ, để hắn nhìn một lần liền nhớ cả một đời.

Lâm Cảnh Hàng nhìn cậu, thâm tình thủ thỉ: "Tu Yến, em từng cứu mạng tôi, bây giờ tôi cứu lấy em một mạng."

Đột nhiên, hảo hữu tốt nhất của hắn xuất hiện. Phương Chí Cận từ đâu bước ra sau lưng Lâm Cảnh Hàng: "Cảnh Hàng, cậu đang nói cái gì?"

"Cùng Tu Yến kết hợp mở ra tôi cánh cửa cuối cùng kia, tôi có được năng lực mạnh nhất."

"Là gì?"

Khoé miệng Lâm Cảnh Hàng từ từ cong lên:

"Điều khiển thời không."

"!!!" Phương Chí Cận kinh sợ đến ngây người, đây chính là năng lực của cấp độ SSS tinh thần khoá thể chất ư?

" Tôi muốn để thời gian trở lại trước khi Tu Yến lên đại học, cũng là giới hạn năng lực hiện tại của tôi."

" Cậu thật sự muốn làm như thế? Cậu phải trả cái giá đắt thế nào cậu biết không?"

" Trả giá chính là sinh mệnh của tôi ở thời điểm này, cũng là sức khoẻ của tôi tại thời gian kia trở lại."

"Cảnh Hàng, cậu tỉnh táo một chút... Vì một người không có quan hệ gì với cậu như vậy không đáng..."

Lâm Cảnh Hàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người trong lòng: "Em ấy không phải không có quan hệ gì với tôi, em ấy khi còn bé đã từng cứu mạng của tôi."

" Người tốt, nên được nhận kết quả tốt, người có tâm thiện không nên rơi vào kết cục này, kẻ ác độc cũng nên bị trừng phạt."

"Người ngoài chỉ biết cậu là người thừa kế Lâm gia của Nhạc Lan Tinh, lại không ai biết mẫu cha cậu là thiếu gia của Bách gia, cũng chỉ có mình cậu là người thừa kế, vì Thẩm Tu Yến, từ bỏ tiền đồ tốt đẹp như vậy, đáng giá sao?"

"Chí Cận, tôi hỏi cậu, người không có, tiền đồ có là gì?"

"..." Phương Chí Cận thật không biết nên trả lời như thế nào.

Đều là phú quý nhân gia mài ra kẻ si tình, nhưng Lâm Cảnh Hàng, cũng si tình quá mức rồi.

Vì Thẩm Tu Yến, hắn từ bỏ tiền tài, từ bỏ địa vị, thậm chí từ bỏ sinh mệnh của mình.

Phương Chí Cận cảm thấy Lâm Cảnh Hàng tựa như một con sói cô độc, vì một tia sáng ấm áp trong nhân sinh của mình, trong đêm tối dẫm lên máu tươi mà bước đi. Dù phía trước là khói bụi mù mịt, gai nhọn đầy rẫy, quay đầu là rực rỡ sáng tươi.

"Quay ngược thời gian, hai người sẽ có kí ức của đời này không?"

"Tu Yến sẽ có, mà tôi, không biết khi nào mới có thể khôi phục ký ức..."

Lâm Cảnh Hàng giơ tay lên, ngẩng đầu nhìn trời mây, thời gian cùng không gian trên tay hắn hội tụ thành một quả cầu trắng rực rỡ, tinh hà đảo ngược, thời không ngược dòng.

Cũng lúc đó, khoá gien bên trong năm chiều không gian liên tục lay động, mặc dù trong suốt đến mơ hồ, nhưng xiềng xích lại vô cùng vững chắc.

" Chờ một chút!" Ở bên trong khói lửa, Phương Chí Cận đột nhiên nhận ra, " Tôi cũng sẽ biến mất, thời không này tất cả mọi người cũng sẽ biến mất sao?"

"Đúng thế, bản chất vẫn là cùng một thời không, tôi chỉ là đem nó quay ngược về quá khứ..." Âm thanh của hắn càng lúc càng thấp, như thể từ trong hư không truyền tới.

Thế giới lúc này như một thước phim bị tua ngược, từng hình ảnh nhanh chóng lùi lại, trở về thời gian của hai mươi bảy năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top