Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: "hảo hữu chi giao" Kiều Đồ


Thẩm Tu Yến và Lục Lâm Dung nói chuyện xong, cũng đã tám giờ tối.

Lúc này, trong nhà vang lên tiếng chuông cửa, Thẩm Tu Yến cùng Lục Lâm Dung liếc nhìn nhau. Lục Lâm Dung trong lòng đều đầy nghi hoặc, mà cậu lại hiểu rất rõ, người tới tìm cậu chỉ có thể là bạn thân nhất của cậu, Kiều Đồ. Gã chính là người mà Hà Đống thật sự yêu, cũng là người giật dây đằng sau tất cả mọi chuyện.

Thẩm Tu Yến chỉ có hai người bạn thanh mai trúc mã, một người là người có xuất thân bình thường, Cố Thanh Chanh, một người lại cũng giống gia cảnh của Hà Đống, Kiều Đồ.

Quản gia dùng trí năng xem xét xong, liền cúi người nói với Lục Lâm Dung cùng Thẩm Tu Yến: "Gia chủ, tiểu thiếu gia, người đến là bạn của tiểu thiếu gia, Kiều Đồ."

     "Ừm, để cho vào đi." Lục Lâm Dung mở miệng cười nói.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đầu ngon tay cậu vẫn tự động run lên.

Cậu phải ép xuống tất cả địch ý đối với Kiều Đồ.

     Hiện tại, Hà Đống cùng Kiều Đồ đã sớm ở bên nhau, hai người họ mới là chân ái. Thế nhưng Kiều Đồ có một vị anh họ là thành viên viện nghiên cứu gen. Người anh họ đó nói với Kiều Đồ về thể chất thật của cậu nên Kiều Đồ mới nổi lên tâm tư muốn lợi dụng cậu, xúi giục Hà Đống theo đuổi cậu.

    Kiều Đồ thật sự đã thành công huỷ đời cậu, ác độc huỷ đi cả nhà họ Thẩm.

     Kiều Đồ là "Hảo hữu chí giao" của cậu, năm đó cậu đối với gã chưa từng nghi ngờ phòng bị, Kiều Đồ lợi dụng sự hiểu biết của gã với cậu, giúp cho Hà Đống chiếm được tình cảm của cậu.

     Gã biết khi nào cậu yếu đuối nhất, biết cậu cần gì nhất, cũng biết cậu thích gì nhất.

     Có một người như vậy làm trợ công, Hà Đống rất dễ dàng theo đuổi cậu.

    Ngày ấy để Hà Phi đi theo đoàn lính đánh thuê tự do, có lẽ cũng là ý kiến của Kiều Đồ.

Thẩm Tu Yến hận Kiều Đồ và Hà Đống, thật là càng lúc càng hận càng nghĩ càng chán ghét.

Cửa lớn chạm khắc timh xảo được mở ra, một bóng dáng bước tới, thân mặc áo wonderson cộc tay, bên ngoài là áo len ấm áp được làm thủ công, khuôn mặt tươi cười vô hại. Đó chính là Kiều Đồ.

     Nhìn thấy Kiều Đồ, Thẩm Tu Yến trong theo hận ý ngút trời giống như muốn lập tức lao ra giết chết gã. Nhưng cậu phải kìm nén, hiện tại cậu không có lý do gì để tức giận, mọi chuyện vẫn chưa bị vạch trần, cậu không thể tuỳ tiện rút dây động rừng.

Nhưng nếu Kiều Đồ đã chủ động tới, cậu cũng nên để cho gã lột ra một lớp mặt nạ giả tạo đúng không?

     Kiều Đồ bước tới, trên mặt lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, đến bên cạnh cầm lấy tay Lục Lâm Dung: "Dung thúc thúc."

     Kiều Đồ không giống với những người bạn khác của cậu, gọi mẫu cha là Lục thúc thúc. Kiều Đồ vẫn luôn gọi là Dung thúc thúc, cộng thêm một gương mặt ngây thơ vô tội, luôn làm cho người khác có cảm giác thân thiết vô cùng. Nếu người ngoài nhìn vào, không chừng còn cho rằng Kiều Đồ chính là con trai của mẫu cha.

     Lục Lâm Dung hiện lên một nụ cười nhạt " Cậu đến tìm Tu Yến sao?"

     "Đúng vậy ạ, con nghe nói Tu Yến gần đây tâm tình không tốt, đối với người cũng dám chống đối, nên con muốn tới khuyên bảo một chút." Kiều Đồ tiếp tục cười, "Con cái sao có thể cãi lại mẫu cha, nhưng mà, Tu Yến có lẽ cũng không có suy nghĩ gì khác, Dung thúc thúc đừng để trong lòng nhé!"

Ở thời điểm này sống lại, là lúc cậu nghe ba ba cùng mẫu cha muốn gả mình đi, thật sự chính là cùng bọn họ phản kháng kịch liệt.

     Nhưng đối với giải thích này của Kiều Đồ ——

Thẩm Tu Yến âm thầm cười lạnh. Nhìn bề ngoài gã là vì cậu khuyên nhủ, trên thực tế câu nào câu nấy đều đang muốn phá hoại quan hệ giữa cậu và Lục Lâm Dung.

     "Không đâu, Tu Yến là đứa trẻ tốt, rất hiểu chuyện lại biết suy nghĩ" Lục Lâm Dung cười cười, "Tu Yến đã đáp ứng liên hôn rồi."

     Kiều Đồ nghe xong, nụ cười có chút cứng đờ, nói đùa cái gì thế? Gã cùng Hà Đống tính toán lâu như vậy, mới để cho Thẩm Tu Yến rơi vào lưới tình của Hà Đống, không phải Hà Đống sẽ không gả, tại sao bây giờ lại đồng ý đi liên hôn?

     Không được, nhất định không thể để cho Thẩm Tu Yến gả đi, không thể cho Thẩm gia cơ hội trở mình được.

Nếu chiếm được Thẩm gia, Hà gia cùng Kiều gia đều sẽ trở thành đệ nhất hào môn. Huống chi, Thẩm Tu Yến là vạn năng chìa khoá, rất có ích với bọn họ, có thể giúp cho bất kì ai mở cánh cửa tiến đến năng lực mạnh nhất. Nếu để cho Thẩm Tu Yến vì bọn họ làm việc, chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều lợi ích.

     Quan trọng nhất vẫn là gã hận Thẩm Tu Yến, thật sự rất hận. Rõ ràng đều cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đều là ba ba dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào cái gì Thẩm gia lớn mạnh như vậy, dựa vào cái gì Kiều Đồ vẫn luôn thua Thẩm Tu Yến? Mỗi lần đứng chung một chỗ, trong mắt người khác luôn chỉ nhìn thấy Thẩm Tu Yến, luôn đối với Thẩm Tu Yến tốt hơn gã rất nhiều. Kiều Đồ chính là đố kị, chính là hận, gã cảm thấy bản thân so với Thẩm Tu Yến đẹp hơn, ưu tú hơn. Gã mới nên là người được hưởng thiên vị của tất cả mọi người. Gã muốn đem Thẩm Tu Yến đánh bại, để Thẩm gia triệt để sụp đổ, thoả mãn sự ganh ghét cùng hận thù trong lòng gã.

     "Thật sao?" Kiều Đồ lập tức điều chỉnh biểu lộ, tuy trong lòng suy nghĩ rất nhiều điều ác độc nhưng trên mặt vẫn là một bộ vô tội dễ gần. Nếu không phải Thẩm Tu Yến đã phát hiện bộ mặt thật của gã, chỉ sợ lúc này cũng sẽ bị gã lừa.

     " Thất tốt quá, Tu Yến đáp ứng liên hôn là chuyện đáng mừng, thật sự so với trước kia hiểu chuyện hơn nhiều." Kiều Đồ lại đặt tay lên vai Lục Lâm Dung, cười nói, "Có điều, con cảm thấy hạnh phúc của Tu Yến mới là quan trọng nhất. Thông gia bên kia loại người gì cũng đều có, không biết đối phương có hợp hay không nữa. Chỉ sợ cưỡng ép bên nhau không có tình cảm, sẽ đối xử không tốt với Tu Yến."

     Kiều Đồ dừng một chút, thanh âm trở nên ngọt ngào: "Dung thúc thúc, ngài nhất định phải tìm một người thật tốt, đừng để Tu Yến sau khi kết hôn phải chịu bất kì uy khuất nào nha."

     Thẩm Tu Yến nghe tới cười lạnh một tiếng, Kiều Đồ phản ứng thật nhanh, dăm ba câu liền thầm ám chỉ để mẫu cha cảm thấy liên hôn sẽ đối xử không tốt với cậu, đối với chồng tương lai của cậu càng lo lắng.

Nếu là cậu mười tám tuổi của kiếp trước, chỉ sợ sẽ cảm động đến rối tinh rối mù, cảm thấy Kiều Đồ luôn suy nghĩ cho mình, thậm chí sẽ cho rằng mẫu cha còn không lo lắng cho mình bằng gã.

     "Yên tâm." Lục Lâm Dung cười đầy ôn nhu, nhìn con mình vừa ưu tú vừa xinh đẹp, "Tu Yến sẽ hạnh phúc."

     "Vậy là tốt rồi..." Kiều Đồ miễn cưỡng cười cười, "Dung thúc thúc, con cùng Tu Yến muốn nói chuyện riêng một chút, lần sau lại trò chuyện với ngài nhé!"

     "Được." Lục Lâm Dung vỗ vỗ Kiều Đồ tay, "Tu Yến còn đang sốt cao, cậu cũng khuyên Tu Yến đi, để nó nghỉ ngơi nhiều một chút."

     "Vâng, Dung thúc thúc."

     Sau đó, Kiều Đồ liền kéo lấy cánh tay Thẩm Tu Yến: "Chúng ta lên trên đi."

    Thật thoải mái quá, hoàn toàn không đem bản thân coi như người ngoài, cho rằng Thẩm gia chính là nhà mình.

     Thẩm Tu Yến mang theo Kiều Đồ vào phòng cậu, cậu vẫn chưa muốn cùng Kiều Đồ trở mặt, dù sao cậu trong khoảng thời gian ngắn đối Kiều Đồ thái độ trước sau thay đổi quá sẽ khiến gã nghi ngờ. Nếu lỡ may để lộ chuyện trọng sinh, e là rất nguy hiểm. Tuy nguy cơ rất thấp nhưng Thẩm Tu Yến cũng không muốn mạo hiểm.

     "Tu Yến, liên hôn sợ rằng không đáng tin lắm. Thẩm thúc thúc cùng Dung thúc thúc cũng không vì cậu nghĩ chút nào. Chẳng lẽ bởi vì ca ca cậu là khoá còn cậu là chìa khoá nên bọn họ liền đẩy cậu đi sao? Lợi dụng cậu đi liên hôn để cứu giúp cho công ty, tớ vừa nghĩ tới liền vô cùng tức giận, không hiểu sao có thể đối với con mình như thế." Kiều Đồ vừa tiến vào phòng ngủ, liền tràn đầy căm hận cùng tức giận cầm tay Thẩm Tu Yến nói, " Bọn họ sao không để ca ca cậu đi mà cứ phải ép cậu đi chứ!"

     Kiều Đồ nói năng giảo hoạt, lại không nghĩ thật sự có hào môn nào đem con gả cho Thẩm gia đang đứng trên nguy cơ sụp đổ sao? Tiền đồ tương lai mờ mịt, còn muốn lấy của hồi môn giúp đỡ cho Thẩm thị. Việc ca ca cậu đi liên hôn cứu vớt Thẩm gia là hoàn toàn không thể.

Chỉ có thể để cậu tại hệ thống tìm trong các thiếu gia của gia tộc khác xem ai có độ phù hợp cao, mới có thể để cho bọn họ nhìn thấy giá trị của cậu, hướng tới Thẩm gia cầu hôn.

     "Kiều Đồ, đừng nói nữa, tớ đã quyết định chấp nhận liên hôn." Thẩm Tu Yến thản nhiên nói, sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của gã.

     Quả nhiên Kiều Đồ không hề để cậu thất vọng, trên mặt thể hiện rất nhỏ, nhưng lại cực kì mất tự nhiên mà thay đổi nhiều lần, cuối cùng mới giật mình nói: " Vậy, vậy Hà Đống thì sao? Cậu định mặc kệ anh ấy sao?"

     "Tớ tất nhiên có yêu Hà Đống chứ." Trong mắt Thẩm Tu Yến lúc này tran chứa thâm tình, nhưng trong lòng lại bấy nhiêu chán ghét.

     Trước kia có bao nhiêu yêu gã, hiện tại liền có bao nhiêu hận gã. Thẩm Tu Yến kiếp trước tại ngành giải trí mặc dù bị Hà Đống chèn ép, nhưng diễn đủ kiểu diễn viên phụ biết bao nhiêu năm. Hiển nhiên đã sớm thành thạo kĩ năng diễn xuất, tạo ra sự tự nhiên hiếm có. Kiều Đồ tất nhiên không thể nhìn ra được gì.

     Thẩm Tu Yến tiếp tục giả vờ như vừa đau lòng vừa thống khổ, lấy ra một chiếc vòng tay kim cương trạm khắc tinh xảo: "Chỉ là, đại thiếu gia Lưu giả vừa tới đã đưa cho tớ một cái vòng tay trị giá năm trăm triệu. Nếu tớ liên hôn, nhất định có thể cứu vớt được Thẩm gia."

Đại thiếu gia Lưu gia là người đầu tiên được Lục Lâm Dung tìm tới để cùng Thẩm Tu Yến xem mắt, bởi vì Thẩm Tu Yến phản kháng quá kịch liệt. Lục Lâm Dung chỉ đành đem gen của hai người thử nghiệm một chút, ai ngờ Thẩm Tu Yến với đại thiếu gi Lưu gia độ xứng đôi lại cao tới 70%.

     "Nhưng Hà Đống luôn chân thành đới với cậu mà!" Kiều Đồ gấp gáp nói.

     "Quả thật là vậy." Thẩm Tu Yến ưu sầu nói, "Tớ cũng muốn chân tình, thế nhưng bây giờ tớ bánh mì cũng không ăn nổi, sao có thể nhận lấy chân tình từ người khác."

     ". . ." Kiều Đồ có chút lo lắng, nếu như Thẩm Tu Yến thật sự thông suốt, mở rộng phạm vi tìm kiếm thông gia, cậu thật sự sẽ thành công giải nguy cho Thẩm gia. Lúc này Thẩm Tu Yến vẫn chưa biết, nhưng chính anh họ của gã đã nói cho gã biết, Thẩm Tu Yến là một vạn năng chìa khoá thể chất. Nói cách khác, cậu cùng ai đều có thể, những khoá thể chất thiên tàu vẫn chưa tìm được chìa khoá phù hợp, đều là mặc cho cậu lựa chọn.

     Như vậy, Thẩm gia không thể sụp đổ, gã cùng Hà Đống không thể có được Thẩm gia, không thể đem tài phú cùng kỹ năng của bọn họ chiếm đoạt.

Kiều Đồ siết chặt bàn tay mình, cuối cùng cắn răng đưa ra một hộp dây chuyền, đó là Hà Đống đặt làm riêng tặng cho gã: "Tu Yến, Hà Đống cũng có thể giúp cậu. Cậu nhìn đi, đây là lễ vật Hà Đống để tớ đưa cho cậu."

     Cuối cùng cũng lấy ra. Thẩm Tu Yến ở trong lòng mừng thầm, cậu không trực tiếp đuổi Kiều Đồ đi chính là vì cái này đây. Này là vật cậu về sau mới điều tra ra, trước khi kết hôn cùng Hà Đống, gã đã đảm bào nhất định dùng tất cả sức lực của Hà gia giúp đỡ Thẩm gia, cũng là một trong những lý do khiến cậu bao nhiêu nhà cầu hôn cũng không nhìn nhất quyết gả cho Hà Đống.

     Ai ngờ sau khi kết hôn, Hà Đống trước mặt mình nói Hà gia cũng xảy ra vấn đề, không thể bỏ ra nhiều tiền như thế, sau lưng lại âm thầm tặng cho bạch nguyệt quang của gã là Kiều Đồ món quà giá trị như thế, thật sự khiến người khác buồn nôn.

     Thẩm Tu Yến thản nhiên đem vòng cổ nhận, lộ ra chút cảm động: "Hà Đống đối với tớ thật sự quá tốt."

     "Đương nhiên." Kiều Đồ lòng đau như cắt, đây là dây chuyền Hà Đống tặng cho gã! Chẳng qua trên mặt lại vẫn cười, "Hà Đống đối với cậu tốt như vậy, Tu Yến, cậu đừng nên bỏ lỡ."

     Thẩm Tu Yến vuốt ve viên ngọc đỏ rực rỡ, thâm tình nói: "Tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ."

     Suy nghĩ? Một chiếc dây chuyền trị giá ngàn vạn chỉ có thể để cho Thẩm Tu Yến một chút suy nghĩ?

Thẩm Tu Yến không phải là người không để ý tiền tài, luôn cho rằng vàng bạc là vật ngoài thân, xem tiền tài như cỏ rác hay sao?

     Hơn nữa, Thẩm Tu Yến rất yêu Hà Đống không phải sao? Hà Đống nói rằng Thẩm Tu Yến đã hoàn toàn yêu gã mà, chẳng lẽ Hà Đống phán đoán sai?

     Kiều Đồ đầy nghi hoặc trong lòng, đột nhiên lại hối hận vì đã đưa dây chuyền cho Thẩm Tu Yến, vậy nhưng gã cũng không có cách nào để lấy về, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng không bỏ được lợi nhỏ sao có thể bắt được cái lợi to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top