Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - 5

Chương 1:Sống lại

Hắn không can tâm!

Không cam tân cứ yên lặng chết ở chỗ này, không can tâm trên lưng vẫn đeo tội danh phản quốc!

Hắn không cam tâm!!!

....

"Điểm Điểm? Điểm Điểm?"

Ai?

Ai đang ở bên tai hắn gọi to cái tên chôn sâu trong trí nhớ, giọng nói ôn hòa hiền lành tựa nắng sớm ban mai tiến vào trong ngực Chung Viễn Thanh, thật thần kì làm sao, giọng nói ấy từ từ xoa dịu đau thương trong lòng hắn.

Là ai?

Là giọng của ai, Chung Viễn Thanh nhíu mày, giống, giống lắm, tựa như khi hắn còn bé xíu tham ngủ, giọng cha gọi hắn dậy.

Cha?!

Ngay sau đó, một đôi bàn tay dày rộng mà ấm ấp đặt lên trán của Chung Viễn Thanh.

"Gặp ác mộng?" Giọng nói ấy hỏi, chan chứa quan tâm khiến Chung Viễn Thanh cảm thấy uất ức trong lòng.

Chung Viễn Thanh rốt cục không khống chế được, ép buộc bản thân mở to mắt.

Tựa như đã lâu lắm rồi không hề mở to mắt, trước mắt Chung Viễn Thanh hiện lên một mảnh mơ hồ, hắn vội vàng chớp chớp, lúc này mới chầm chậm nhìn rõ ràng.

Sau đó, hắn nhìn thấy người đứng trước mắt mình, người đang đắm trong ánh mặt trời ấm áp là người cha Chung Minh đã mất của hắn.

Cha?

Chung Viễn Thanh ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, dáng người ông gầy gầy, nhưng lại sở hữu một bờ vai có thể nương tựa, đôi mắt đẹp đẽ, hàng mi dài dài, mắt phượng xinh đẹp mà Chung Viễn Thanh được di truyền cũng là từ ông, khóe miệng luôn mang theo nét cười ấm áp, tựa như chỉ muốn ở bên người này thì đó chính là thiên đường.

Đúng là cha rồi!

Chung Viễn Thanh bỗng cảm thấy mũi mình ê ẩm, cho dù hắn đã trải qua nhiều chuyện, chịu biết bao đau khổ cùng sỉ nhục, dẫu thể xác cùng tinh thần đã sớm kiệt quệ, nhưng phút chốc nhìn thấy ông, Chung Viễn Thanh dường như cảm thấy bản thân đang trở lại thời hắn còn nhỏ xíu, trốn dưới tán ô vững chắc của ông, là những tháng ngày thơ ấu vô tư lự đến trưởng thành của hắn.

Đột nhiên Chung Minh khúc khích cười, giơ tay sờ lên đầu Chung Viễn Thanh: "Sao khóc thế con, chẳng lẽ gặp ác mộng thật à, cha không ngờ tiểu thiếu gia nhà ta lớn đùng như thế rồi mà còn khóc nhè."

Sự vỗ về quen thuộc như nhiều năm về trước khiến Chung Viễn Thanh khóc càng to hơn.

"Ai u, lão cha của con chỉ đùa thôi, sao con khóc to hơn thế, con nói xem ngày mai con mang theo đôi mắt sưng đỏ thế này mà đi báo danh, chắc chắn sẽ bị người khác cười đến rụng răng đó."

Báo danh? Cuối cùng thì Chung Viễn Thanh nghe thấy lời của Chung Minh, nghe thấy có chỗ kì lạ.

Chung Viễn Thanh ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng quen thuộc, sắp xếp quen thuộc, và còn cha đang ở trước mắt hắn.

Không đúng!

Chung Viễn Thanh nhớ rõ, năm hắn tròn mười sáu tuổi vào trường Ares Jun. Trường Ares Jun qui định số năm học là 10 năm, kì khảo hạch tốt nghiệp là mỗi người nhận được lệnh tham gia chiến dịch.

Năm ấy, Chung Viễn Thanh lần đầu tiên tham gia chiến dịch viễn chinh do đế quốc đối đầu với Liên minh tự do, chính là chiến dịch rừng mưa Saint Bride nổi tiếng.

Trong chiến dịch, Chung Viễn Thanh dùng chưa đến một trăm binh lính, tiêu diệt hơn nửa căn cứ rừng mưa, cũng bắt giữ được năm sĩ quan năm sao cấp tá của liên minh trong căn cứ, sau trận đó tên tuổi của hắn bắt đầu nổi tiếng.

Nhưng mà, đến khi chiến dịch kết thúc, Chung Viễn Thanh thắng lợi tốt nghiệp trở về, thứ chờ đợi hắn là tin dữ cha Chung Minh của hắn đã qua đời vì bạo bệnh.

Cha vì bệnh mà mất, đến cả lần nhìn mặt cũng không thể, liên tiếp nhận lấy đả kích khiến Chung Viễn Thanh suýt nữa đắm chìm mãi mãi trong sự hối hận vô hạn.

Mà trong lúc ấy, Khang Hồng xuất hiện, có thể nói đã trở thành ánh mặt trời cuối cùng cứu lấy hắn.

Khang Hồng!

Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Chung Viễn Thanh lại cảm thấy đau đớn, ngay đến hít thở cũng ngừng lại, vì sao, vì sao cuối cùng ngay cả anh cũng phản bội tôi?

...........
Chương 2:Hồi sinh

"Điểm Điểm?" Chung Minh thấy cảm xúc của con trai đang thay đổi dữ dội, ông liền mở miệng hỏi.

Thân thể Chung Viễn Thanh run lên, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt mình là khuôn mặt vài chục năm trước đây của cha, đột nhiên hắn cười khổ một tiếng: "Xem ra, con thực sự chết rồi, có điều có thể nhìn thấy người, con đã vui lắm rồi, cha, con rất nhớ người."

Chỉ có cha mới hiểu rõ lòng con, dù chỉ nhàn nhạt nói hai câu, giọng nói của Chung Viễn Thanh tuy còn pha chút ngây ngô lại dường như thêm chút chút khàn khàn cùng mệt mỏi của người hiểu rõ sự đời.

Chung Minh trừng mắt nhìn đứa con, chỉ là mới ngủ qua đêm tỉnh dậy tính tình liền thay đổi hẳn, ông không chút do dự giơ tay bộp mạnh một cái lên đầu Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh bị đánh đến sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên nhìn nhìn Chung Minh vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.

Chung Minh hừ lạnh một tiếng: "Đau không?"

Chung Viễn Thanh thành thật gật gật đầu.

"Biết đau thì tốt." Chung Minh chắp tay sau mông, nghiêm trang gật đầu nói: "Tuy cha không biết đêm qua con xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh đã ăn nói lung tung, nhưng con cũng không thể lấy việc này làm lý do mà không đến trường được. Con đừng quên, trước kia là con khóc ầm ĩ đòi phải đến Ares Jun học, hiện tại đã kiểm tra xong rồi, hồ sơ cũng được đưa đi, có hối hận cũng chậm rồi, biết chưa!"

Cha đang nói gì thế nhỉ? Đến trường gì, Ares Jun gì cơ, hắn rõ ràng đã là tướng quân hai sao rồi mà!

Đợi chút!

Chung Viễn Thanh nhìn bốn bề xung quanh, đối diện hắn là chiếc bàn học, vừa khéo trên đó đặt một tấm gương, ánh sáng chiếu vào khiến Chung Viễn Thanh hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt ở trong gương.

Đây là?!

Chung Viễn Thanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt vì gặp ác mộng của thiếu niên trong gương, đây là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn với hắn, dĩ nhiên là khuôn mặt lúc hai mươi tuổi của hắn.

Chung Viễn Thanh còn chưa rõ ràng thì lại bị Chung Minh đánh bốp một cái vào ót.

"Cha?" Chung Viễn Thanh ôm đầu, cau mày, hơi tủi thân nhìn Chung Minh.

Chung Minh nhìn lại hắn, sau đó ông nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Ờ, cha định nói là con lại ngẩn người rồi."

Chung Viễn Thanh: Kỳ thực là người ngứa tay muốn đánh con đúng không??

Cú đánh này của Chung Minh cuối cùng cũng khiến Chung Viễn Thanh tỉnh ngộ, tổng hợp tất cả lại, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ điên khùng, là người từng trải qua bao phen sóng gió nên sống chết đối với hắn đã quá quen thuộc, thế nhưng lần này, Chung Viễn Thanh phải cố gắng kiềm chế hô hấp cùng trái tim đang đập loạn của mình, từ từ ngẩng đầu, giọng điệu cố vờ bình thản hỏi: "Cha, bây giờ là Tinh tế năm bao nhiêu?"

Chung Minh nghe thấy câu hỏi của con trai, ông còn đang nghĩ có phải con trai bị mình đánh đến ngu rồi không, hơi khẩn trương rồi nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Chung Viễn Thanh bèn thả lỏng nói: "Bây giờ là năm 736."

Năm 736!!!

Năm 756 hắn bị giam trong phòng giam màu trắng, sau đó ôm hận mà chết, nói cách khác, hắn thật sự đã sống lại, sống lại đến hai mươi năm trước!

Trong lòng Chung Viễn Thanh tức khắc nổi lên một cơn sóng động trời, niềm vui mừng khôn xiết khiến miệng hắn không ngừng run rẩy, nếu không phải Chung Minh đang ở đây thì hắn nhất định sẽ cười thật to.

Nhưng ngay sau đó, Chung Viễn Thanh liền bưng mặt khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, vài giọt rơi vào miệng khiến hắn nếm được vị đắng chát.

Hóa ra thật sự có chuyện sống lại, hóa ra tất cả có thể làm lại lần nữa, hóa ra bản thân thật sự đã bị oan uổng đến nỗi ngay cả ông trời cũng không chịu được mà để hắn sống lại.

Như vậy, thế này thật sự quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Chương 3:Chung gia

Đế quốc Harper.

Ngàn năm về trước, loài người không tin tưởng vào lời tiên tri về tận thế, bởi lòng tham lấy lý do muốn sinh tồn, loài người càng ngày càng phá hủy Trái Đất nghiêm trọng hơn, tình trạng này cứ kéo dài đến lúc loài người bắt đầu đánh chủ ý đến không gian bao la rộng lớn của vũ trụ.

Sau đó, loài người bắt đầu triển khai các kế hoạch khai phá vũ trụ, cũng kể từ đó vận mệnh loài người từ từ bị xáo trộn.

Trải qua nhiều năm khai phá, đất đai dần dà bị chia cắt bởi các quốc gia cùng các thế lực khác nhau. Cho đến ngày nay, phạm vi hoạt động của loài người chủ yếu được dựa theo sự chia cắt của khu vực sao Harper và tinh hệ Leiden hình thành nên nhân dân hai nước, đó chính là đế quốc Harper cùng Liên minh tự do.

Đế quốc Harper có diện tích lãnh thổ rộng lớn, trải dài qua mười mấy tinh hệ lớn nhỏ đồng thời cũng là Vương quốc thành lập sớm nhất trong các hành tinh.

Còn Liên minh tự do là dựa vào trăm năm về trước vì không vừa lòng với tác phong cùng thái độ độc tài của hoàng thất Harper mà tách ra, hoàn toàn rời khỏi Đế quốc.

Tuy Liên minh tự do chỉ mới thành lập trong khoảng thời ngắn ngủi song nhờ vào lượng nhân tài đông đúc nên chỉ vỏn vẹn một trăm năm qua, thế lực của Liên minh đã có thể so sánh và chống lại Đế quốc Harper.

Nhưng cho dù là vậy, ai cũng không thể phủ nhận được sức mạnh vương giả của Đế quốc Harper.

Mà gia tộc Chung gia của Chung Viễn Thanh là một trong những sức mạnh góp trong đó.

Chung gia....

Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn thiếu niên mặc quần áo thẳm thớm trong gương, trang phục được cắt may rất khéo léo, nổi bật trên đó là hình chim khổng tước xinh đẹp, nhưng bởi mặc trên người thiếu niên Chung Viễn Thanh ngây ngô tuấn tú lại có vẻ rất hợp mắt, chỉ bạc đính dọc hai bên cổ áo thêu thành hình âm dương thái cực.

"Trong Kinh có thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái."

Theo truyền thuyết của phương Đông huyền bí nơi Trái Đất cổ xưa, rất lâu về trước có một dân tộc cổ đại dùng một câu nói đơn giản của họ để hình dung và lý giải tất cả vạn vật trong thiên địa vũ trụ.

Đến ngày nay, có lẽ nhiều người chỉ coi đó là thần thoại nhưng Chung Viễn Thanh và thậm chí là cả Chung gia đều hiểu những lời này, kí hiệu này đối với bọn họ thực sự có ý nghĩa to lớn.

Chung gia nguyên bản chính là hậu nhân của dân tộc phương Đông xa xôi kia.

Kỳ thực trong Tinh tế có rất nhiều dòng họ xuất thân từ phương Đông, tỷ như là Tần Phi Tương, người luôn đối nghịch với Chung Viễn Thanh sau này.

Nhưng chỉ có Chung gia, chính xác hơn là chi chính của gia tộc họ Chung mới có thể tự hào nói trên người bọn họ sở hữu huyết mạch phương Đông thuần khiết nhất.

Tiềm năng mạnh mẽ của huyết mạch thuần khiết tạo nên ưu thế của Chung Viễn Thanh, là "Tinh thần lực mạnh mẽ" - sự may mắn độc nhất vô nhị.

Thể thuật (nôm na là dùng đến sức mạnh cơ bắp), tinh thần lực cùng điều khiển máy móc cấu thành nên tam đại lưu phái trong lĩnh vực điều khiển quang giáp mà Chung gia nổi tiếng có nhiều nhân tài kiệt xuất có tinh thần lực cường đại.

Hiện lên trong gương là một Chung Viễn Thanh được di truyền mắt đen, tóc đen từ dân tộc phương Đông xa xôi trong truyền thuyết kia, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào kí hiệu trên cổ áo, chỉ có đứa con cả của chi chính Chung gia mới có tư cách mặc lên người chiếc áo có kí hiệu này, mà bởi vì sự ngu ngốc của hắn nên đã bị người khác hãm hại cướp mất kí hiệu kia và hắn còn phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

Chung Viễn Thanh khẽ cười nhàn nhạt, rồi bỗng nhiên hắn khẽ nói: "Ta đã trở lại."

Đoạt lại những thứ vốn thuộc về hắn, khiến những kẻ hại hắn phải xuống địa ngục, hắn từ vực thẳm đau khổ, bò về rồi đây!

.....

"Không ngờ nó lớn bằng nhường này mà còn đứng trước mặt ta khóc y như hồi nhỏ." Chung Minh dựa lưng lên chiếc ghế mềm mại, nhấp ngụm trà đang tản ra hương thơm nồng đậm, hơi cảm khái nói.

Quản gia Chung Văn hai bên mai đã lấm tấm hoa râm cười tủm tỉm nói: "Suy cho cùng thì tiểu thiếu gia đã lớn nhưng đây là lần đầu thiếu gia xa ngài đến một nơi xa như thế, chắc chắn Thiếu gia không nỡ xa ngài, lúc ngài ôm thiếu gia, thiếu gia vẫn im lặng."

Nghe thấy lời của Chung Văn, vẻ cảm khái trên mặt Chung Minh dần dần biến mất, mặt thoáng hiện lên một tia sầu não.

"Thì ra đã lâu như vậy, cũng mười sáu năm rồi."

Chung Văn là một quản gia lâu năm của Chung gia, ngay đến Chung Minh cũng đều do Chung Văn nuôi lớn, mà Chung Minh vô cùng tín nhiệm ông, ông cũng tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Chung Minh, không khỏi nhỏ giọng nói: "May mắn, may mắn tiểu thiếu gia lớn lên rất giống ngài, không những thế còn sở hữa tinh thần lực mạnh mẽ, nếu không..."

"Nếu không cái gì?" Chung Văn còn chưa nói xong, giọng nói không xa lắm của Chung Viễn Thanh truyền đến.
Chương 4: Mức độ nặng nhẹ

Nghe thấy giọng nói của Chung Viễn Thanh, Chung Minh và Chung Văn đồng thời có chút lúng túng, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Chung Minh mỉm cười đứng lên, nhìn nhìn trang phục của Chung Viễn Thanh, ông vừa lòng gật đầu còn Chung Văn thì cúi đầu không nói nữa.

"Lại đây, để cha nhìn kĩ nào." Chung Minh vẫy tay với Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh coi như không nghe thấy lời của Chung Minh, hắn chỉ đứng đó chăm chú nhìn ông. Hắn nhớ rõ năm đó cũng cảnh tượng này, nhưng bởi vì lúc ấy hắn sắp nhập học, thập phần kích động hơn nữa còn do Chung Minh cố ý lảng tránh, về sau lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện không vui nên hắn hoàn toàn quên mất chuyện này.

Hiện giờ, trải qua thêm lần nữa, trong lòng Chung Viễn Thanh dâng lên một cảm giác khác lạ, tựa hồ lần này nếu như hắn lại bỏ qua nữa thì có thể sau này sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn.

Vừa thấy Chung Viễn Thanh mím môi theo thói quen, tay trái bất giác nắm chặt, trong đầu Chung Minh thầm kêu một tiếng hỏng rồi, ông hiểu rất rõ phản ứng của con mình, con trai ông đang biểu đạt rằng hắn đang vì sự giấu diếm của ông mà tỏ ra bất mãn đây.

Tuy nhiên, Chung Minh cũng chỉ thở dài một hơi, vẫn nở nụ cười đi đến trước mặt Chung Viễn Thanh, dùng tay sửa sang lại quần áo cho hắn nói: "Chuyên này có liên quan chặt chẽ đến con, vốn cha không định giấu con, nhưng con nên suy nghĩ kĩ một chút, cha ở trong thư phòng đợi con."

"Không cần." Chung Viễn Thanh không nghĩ ngợi, không chút do dự mở miệng nói: "Chúng ta bây giờ lên thư phòng."

Chung Minh không khỏi cười ra tiếng, mà Chung Văn đang trực tiếp nghe thấy thì bất đắc dĩ lắc đầu.

Đúng lúc này, một gã người hầu trẻ tuổi từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy hai cha con đều đang đứng đó thì ngơ ngẩn cả người, cuối cùng gã vẫn chạy đến bên cạnh Chung Văn, nhỏ giọng nói.

"Có chuyện gì?" Chung Viễn Thanh liếc về phía Chung Văn, thấy quản gia nhíu mày hắn lập tức hỏi.

Trên mặt Chung Văn lộ vẻ khó xử, Chung Viễn Thanh ngay tức khắc nghĩ đến hai người Chung Dương Bình mang về, hắn đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa còn cực kì nhớ rõ ràng hai người kia là Chung Kiệt và Chung Lam, đối với đôi anh em này hắn có chết cũng không quên được.

Hơn nữa bởi vì việc đi hay ở của hai người này mà hắn cùng cha lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn.

Vào lúc ấy, vì vào được Ares Jun mà tương lai của hắn trở nên thuận lợi hơn, cho nên hắn không cảm thấy được sự khó xử trong lời nói của cha, trong lòng tự cho là do cha bất công với hai người kia, thế nên sau này khi đi học tại Ares Jun, trong mười năm hắn đến một lần về nhà cũng không có, mà khi quay trở về, đón chào hắn là tin dữ cha đã qua đời, đây chính là việc hối hận nhất trong cuộc đời của Chung Viễn Thanh.

"Chú hai mang ai đến?" Chung Minh hỏi nhiều thêm một câu.

"Mặc kệ là ai, đều không gặp!" Chung Viễn Thanh u ám, không khách khí nói.

Chung Viễn Thanh không phải không muốn gặp mấy người này, hắn chỉ là lo bản thân không không chế được mà giết chết bọn chúng.

"Điểm Điểm!" Chung Minh hơi chút bất đắc dĩ vuốt lông cho con mình: "Nếu chú hai đã tự mình tới cửa, cha chắc chắn là chuyện quan trọng, cho dù con ghét như thế nào thì cũng nên gặp một cái mới thể hiện chúng ta không thất lễ, hơn nữa chỉ khi hiểu rõ lý do, chúng ta mới có thể có cách từ chối chứ."

Nghe được lời của Chung Minh, Chung Viễn Thanh không khỏi ngẩng đầu, nhìn về người cha có tính cách hơi không cương quyết này, hắn hỏi: "Cha thực sự vì con chán ghét mà sẽ từ chối họ sao?"

"Tại sao không?" Chung Minh hơi kì quái nhìn Chung Viễn Thanh: "So với bọn họ, chỉ con mới là con của cha, là người thân nhất của cha, bên nào khinh bên nào trọng chẳng lẽ cha không rõ sao?"

Chương 5:Cực phẩm

Nghe thấy lời nói của Chung Minh, Chung Viễn Thanh không khỏi sửng sốt, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, hóa ra cha vẫn nghĩ thế sao?

Kiếp trước, tính tình của hắn vừa thiếu kiên nhẫn vừa nóng nảy, hắn vốn không nghĩ đến việc nhẫn nại trò chuyện với cha, tự cho là vì cha quá yếu đuối mà không nghĩ đến những chuyện phức tạp ở bên trong.

"Tiểu Minh à, mấy người hầu của cháu vô tích sự quá đi, lão già như ta dẫu sao cũng lớn tuổi rồi, không thể đứng chờ ở bên ngoài được nữa nên ta vào rồi này." Chung Viễn Thanh chưa kịp thoát khỏi cảm động bởi lời nói của cha hắn thì trước cửa vang lên một giọng nói trung khí mười phần.

Ngay sau đó, một ông lão mặc bồ đồ thời đường màu nâu được người dìu tới, chống gậy bước đến.

Lúc ông lão kia tiến vào thì ngẩng đầu nhìn thấy Chung Viễn Thanh một thân tây trang đặc biệt hấp dẫn thu hút người khác đang đứng cạnh Chung Minh, lão sửng sốt một chút sau đó bèn lộ ra một nụ cười hiền lành: "Hóa ra tiểu Viễn Thanh cũng ở đây à, nào đến đây chào hỏi chút với anh chị họ cháu nào."

Anh họ, chị họ?

Chung Viễn Thanh tuyệt không nghe theo lời ông lão đi qua, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén chậm rãi quét qua cái người có sắc mặt vàng như nến thường ngày hay che miệng ho khan đang dìu Chung Dương Bình.

Chung Kiệt!

Chung Viễn Thanh thầm cười lạnh một tiếng, đừng nhìn thấy gã ở trước mặt người khác tỏ vẻ bệnh trạng đáng thương, kỳ thực gã chính là một con sói hoang dã. Vất vả chuẩn bị cho cuộc họp của gia tộc, khiêu khích các trưởng lão Chung gia, khiến hắn bị đuổi khỏi Chung gia, Chung Kiệt - một kẻ lỗ mãng mang trong mình huyết thống không tinh khiết, tinh thần lực không đủ, âm thầm mua chuộc lòng người rồi cứng rắn đuổi tận giết tuyệt chi chính của Chung gia để bản thân trở thành gia chủ.

Chỉ với dã tâm của gã, Chung Viễn Thanh tin tưởng tuyệt đối tội danh phản bội Đế quốc của mình chắc chắn có sự "giúp đỡ" của gã.

Về phần Chung Lam đang đứng sau bọn họ, tuy rằng đang cúi đầu nhưng với ánh mắt không thành thật đang nhìn xung quanh, trên mặt biểu lộ vẻ khinh thường cùng hâm mộ thèm khát, vừa nhìn đã biết đây là loại phụ nữ không có đầu óc, nghe nói sau này ả ta còn đính hôn với Tần Phi Tương, trở thành tướng phân phu nhân vinh quang rạng rỡ, phải nói rằng Tần Phi Tương đúng là có khẩu vị nặng.

Chung Viễn Thanh thu hồi tầm mắt của mình, nhìn về Chung Dương Bình mặt mày hồng hào hay có thói quen cậy già ỷ lớn hiếp bé, đang đứng trước mặt mình.

Chung Dương Bình chưa bao giờ gặp phải ánh mắt lạnh băng như vậy của Chung Viễn Thanh, tuy rằng lão không thuộc chi chính của Chung gia, nhưng lão vẫn có tư cách, ngay đến gia chủ còn phải nể mặt lão ba phần, ngờ đâu hiện tại lão cư nhiên bị một tiểu bối nhìn với ánh mắt như vậy, mà tiểu bối này mới mười sáu tuổi lấy thành tích đứng đầu trong kì thi tuyển chọn vào Trường Quân đội Ares Jun, khiến Chung gia vài năm qua bị các gia tộc khác chèn ép cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt.

Nhưng Chung Dương Bình căm ghét cảm giác không được coi trọng, nghĩ đến Chung Kiệt luôn cung kính lễ nghĩa với lão, chỉ với điểm này lão cũng quyết đem cả nhà họ trở về Chung gia, áp chế vẻ kiêu ngạo của Chung Viễn Thanh!

"Ha ha." Bên này Chung Dương Bình mới quyết tâm ở trong lòng thì bên kia Chung Viễn Thanh đột nhiên cười khẽ một tiếng, nghe thấy tiếng cười lạnh của hắn, tất cả mọi người ở đều kinh ngạc, đặc biệt là Chung Dương Bình. Vốn trong lòng lão mang theo kế hoạch nham hiểm, bây giờ sắc mặt lão không khỏi lúng túng, Chung Viễn Thanh cười khẽ một tiếng, trên mặt biến chuyển lộ ra vẻ ngây thơ khờ dại, nói với Chung Dương Bình: "Ông hai, người nói gì thế, anh họ chị họ gì chứ? Anh họ của cháu chẳng lẽ không phải là anh Chung Tri với chị Chung Tuyết sao? Đúng rồi, anh Chung Tri được đại sư Ulysses nhìn trúng, nhận làm đệ tử bế môn, lâu lắm rồi anh ấy chưa có về nhà, lần này cháu đi Ares Jun không biết có thể gặp anh họ hay không nữa."

Chung Dương Bình vừa nghe thấy lời của Chung Viễn Thanh, trên mặt lập tức nở một nụ cười đặc biệt vui vẻ, sống lưng cũng thẳng tắp, Chung Tri là trưởng tôn của lão, tuy tinh thần lực không cao còn là một Beta nhưng có thiên phú hơn người ở khoản chế tạo cơ giáp, ba năm trước tham gia vào kì thi thiết kế cơ giáp rồi đạt được thành tựu xuất sắc, lúc ấy cháu lão liền được đại sư cơ giáp Ulysses nhìn trúng nhận làm đệ tử bế môn, sau đó còn đặc biệt trúng tuyển vào Ares Jun, mà cũng bởi vì Chung Tri là trưởng tôn của lão nên lão từ một kẻ vô danh mới có thể có một ghế trong hội trưởng lão Chung tộc.

Không thể không nói, Chung Viễn Thanh nói đến Chung Tri trước mặt Chung Dương Bình thật sự đã động vào chỗ ngứa của lão, tâm tình Chung Dương Bình tức khắc tốt lên đến ngay cả nhìn Chung Viễn Thanh cũng có cảm giác cực kì thuận mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top