Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47 - 50

Chương 47: Trở ngại.

Đại diện tân sinh?

Chung Viễn Thanh nguyên bản đang tắm thì thấy âm báo tin nhắn trong quang não, hắn sửng sốt một chút, hắn từng lo việc làm cách nào để tinh thần lực không ngừng tăng lên, đồng thời còn nghĩ đến chuyện xây dựng lực lượng của chính mình nhưng hắn lại quên mất một chuyện khác đó là lễ nghi truyền thống của Ares, và còn bài diễn thuyết của đại diện tân sinh nữa!

Đại diện tân sinh là người được chọn trong đội ngũ tinh anh vĩ đại thì đương nhiên sẽ có thực lực cùng bối cảnh sẽ không hề tầm thường, mà Tần Phi Tương cùng Chung Viễn Thanh chính xác đều là hai người có phù hợp với điều kiện này. Kiếp trước, hắn với Tần Phi Tương cũng vì nguyên nhân này mà được chọn là đại diện tân sinh.

Hơn nữa, ai ai cũng biết đại diện tân sinh không chỉ đứng trên bục nói mấy câu, mà đây là biểu thị thực lực, và cũng là thời cơ tốt để tóm được những tân sinh có tiềm lực lớn.

Nhưngmà, cũng chính trong trong lễ khai giảng này, hắn với Tần Phi Tương với tư cách là đại diện tân sinh chính thức đều bất ngờ vắng mặt, mà tân sinh thay thế hai người tham dự tuy thành tích và biểu hiện rất yếu kém, nhưng lại được hơn 10 huấn luyện viên của Ares đề cử, đó chính là Chung Kiệt -đại diện tân sinh sau này .

Chung Viễn Thanh cười mỉa trong lòng một tiếng, nghĩ đến khi ấy hắn vội vội vàng vàng cực kì thảm hại chạy vào trong đại lễ đường, còn Chung Kiệt thì đứng trong đám đông, đối mặt với chất vấn của hắn vẫn bày ra sắc mặt vô tội.

Nghĩ đến cảnh ngộ của mình khi  ấy,  hắn nghĩ xem ra đại diện tân sinh quả thực là thứ nóng bỏng tay người. Nhưng đáng tiếc là, mặc dù Chung Kiệt chiếm được cơ hội nhưng vì hắn với Tần Phi Tương đều đồng loạt vắng mặt, mà hai người bọn hắn đều thuộc loại có mị lực cường đại, nên cuối cùng những người theo sau Chung Kiệt chỉ là ba bốn tân sinh không biết tốt xấu.

Có điều cho dù là vậy thì, làm người có thù tất báo, lần này hắn sẽ không dễ dàng buông tha vị trí kia nữa.

Sau khi nhận được thông báo, Chung Viễn Thanh không muốn tiếp tục tắm rửa nữa, hắn chỉ đơn giản quấn khăn tắm đi ra. Chung Viễn Thanh không nghĩ đến lúc lao ra khỏi phòng tắm thì trông thấy Tần Phi Tương ngồi đó, máy liên lạc còn mở đang đặt ở trên bàn. Chung Viễn Thanh không quan tâm Tần Phi Tương đang liên lạc với ai, lúc vội vã lao ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra tia hiểu rõ cùng tự tin.

Nhìn một lát, Chung Viễn Thanh gật đầu với Tần Phi Tương, xoay người bước vào phòng mình sửa soạn một chút.

“Wow, tình huống gì đây á? Là Chung Viễn Thanh đúng không? Sao cậu ta chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đi ra thế kia?” Vì Chung Viễn Thanh lao ra quá mức đột ngột nên Tần Phi Tương căn bản không kịp ngắt máy liên lạc, nên Thạch Lan  đương nhiên cũng nhân cơ hội nhìn thấy không ít hình ảnh, lập tức cười đen tối: “Nói không xảy ra chuyện gì, hóa ra các cậu đã cởi mở đến mức này, aizz bạn cùng phòng với tôi đến giờ vẫn còn im lặng không ra khỏi phòng kia kìa.”

Thạch Lan còn chuẩn bị tiếp tục trêu chọc Tần Phi Tương thì thấy sắc mặt Tần Phi Tương trầm xuống, giọng nói mang theo vài ý cảnh cáo: “Vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì?”

“Cái gì?” Thạch Lan biết rõ Tần Phi Tương hỏi cái gì, cả hai đều là bạn bè hơn nữa cũng căn bản không lo lắng ít nhiều, Thạch Lan đặc biệt dứt khoát trả lời: “Cậu thấy cái gì, tôi thấy cái đó, cậu không thấy cái gì cho dù tôi muốn cũng không có năng lực ấy.”

“Cậu nên chuẩn bị tự muốn quên hay là để tôi giúp cậu quên?” Tần Phi Tương cả mặt đen sì có thể so sánh với than.

Thạch Lan bị sát khí trên người y làm cho khiếp sợ, yếu ớt thề: “Tôi quên rồi.”

Tần Phi Tương thấy Thạch Lan tự giác, không khỏi vừa lòng gật đầu sắp đó ngắt máy liên lạc.

Đợi cho đến lúc Tần Phi Tương ngắt máy, lúc này Thạch Lan mới thở phù nhẹ nhõm một hơi, cảm thán đàn ông ghen tuông thực đáng sợ!

Mười phút sau.

Chung Viễn Thanh sau khi đã chỉnh tề, đẩy cửa ra, cùng lúc đó, Tần Phi Tương đang đợi trong phòng cũng lập tức đứng dậy.

“Cùng đi?” Trước đó Tần Phi Tương đã luyện trước gương vài lần, lúc này mới có thể đối diện với Chung Viễn Thanh đưa ra đề nghị trôi chảy như vậy.

Cùng đi? Chung Viễn Thanh theo thói quen tràn ngập cảnh giác nhìn nhìn Tần Phi Tương, hắn vốn muốn cự tuyệt nhưng đột ngột nhớ đến kiếp trước Tần Phi Tương cũng đồng dạng đến trễ, y có hay không gặp phải chuyện giống hắn?

Mà những hình ảnh trong mộng trước đó, chính mắt hắn trông thấy một Tần Phi Tương chiến đấu khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, hắn đối với người này không khỏi có thêm nhận thức mới.

Cho nên, Chung Viễn Thanh gật đầu: “Ừ.”

Vừa dứt lời, hai người liền cực kì ăn ý tiêu sái bước ra ngoài, vội vàng đi đến đại lễ đường.

6 tiếng trước.

Trong kho hàng máy móc tràn ngập mùi gay mũi, Chung Tri ôm tay, bởi vì giữa đường bị người gọi nên trong tay vẫn còn cầm một cái tua vít, hắn nhíu chặt mày, nhìn Chung Kiệt đứng trước mặt, hỏi lại: “Cậu nói là sự thực? Tôi dựa vào đâu nhất định phải đề cử cậu?”

Chung Kiệt bị từng đợt mùi mùi gay mũi nồng đậm kích thích đến buồn nôn, nhưng vì muốn tạo hình tượng tốt trước mặt Chung Tri, gã cố nén cảm xúc muốn nôn, cười lấy lòng: “Chung đại ca, cho dù anh không tin em, chẳng lẽ lại không tin lời ông hai sao?”

“Là ông nội thì sao?” Nghĩ đến lời dặn dò trước kia ông nội thích lo chuyện bao đồng, tim Chung Tri không khỏi đập nhanh.

Ba năm trước, vì có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế cơ giáp, Chung Tri được Ares tuyển vào. Còn bây giờ, trải qua bao cố gắng, sau khi tốt nghiệp Chung Tri đã thuận lợi được Ares nhận vào làm trợ lý chế tạo cơ giáp. Hắn là người từng trải, không giống với ông nội lớn tuổi còn hồ đồ của hắn không hiểu rõ thị phi dễ dàng bị người khác lừa dối như vậy.

Chung Tri hơi khinh thường nhìn Chung Kiệt, hắn không hề để ý mà lộ ra tin tức đả kích đến cái người em họ trước mắt này: “Cho dù tôi giúp đỡ xin để cậu làm đại diện tân sinh thì sao? Tôi không ngại nói cho cậu biết, đại diện tân sinh lần này đã được xác định rồi, là Tần Phi Tương và em họ Chung Viễn Thanh của chúng ta. Cho dù cậu xin, cũng chỉ có thể làm đại diện tân sinh dự bị mà thôi.”

Một người là người thừa kế chính thống của Chung gia, một người là hậu đại của phản đồ Chung gia, Chung Tri tuy bây giờ chưa xác định được lập trường của mình nhưng nó không đại điểu hắn sẽ xem trọng người này.

Chung Kiệt dường như không nghe thấy ngữ khí châm chọc, gã lộ vẻ tươi cười bày tỏ tình thế bắt buộc: “Chung đại ca, anh yên tâm, chỉ cần anh đồng ý kí tên lên đây là được, còn việc em có thể trở thành đại diện tân sinh hay không thì hết thảy xem vận số vậy.”

Chung Tri hừ lạnh một tiếng, bức bách vì áp lực của Chung Dương Bình, kiên trì ký tên của mình: “Tôi còn có việc, cậu có thể đi rồi.”

“Em thật lòng cám ơn Chung đại ca.” Nhìn thấy cái tên trong danh sách đề cử, trong mắt Chung Kiệt lộ ra vui mừng, rất thức thời xoay người rời đi.

Chỉ cần có được danh sách đề cử cùng đề xuất này, nếu đều thuận lợi chặn được hai người kia, thì tao có thể trở thành đại diện học sinh! Chung Viễn Thanh, sớm muộn có một ngày tao sẽ khiến mày nếm được mùi vị của thất bại!

Bây giờ là 4h chiều.

“Kì lạ, không phải bọn họ nhất định phải đi qua chỗ này sao? Ông đây chờ hơn tiếng rồi, đừng nói người, ngay đến một con chim cũng không thấy!” Trong khu rừng nhỏ bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến đại lễ đường của Ares, có hai người đàn ông mặc bộ đồ nhân viên hậu cần lén lút chốn trong một chỗ bí mật, mặt không kiên nhẫn nói.

Một người khó chịu nhìn chằm chằm lên màn hình của quang não trên cổ tay, ngoại trừ đèn nhấp nháy biểu thị chỗ của bọn họ, ngoài ra còn vài chỗ cũng nhấp nháy như thế: “Mấy chỗ khác cũng không có tin tức.”

“Này có thể nào bọn họ chủ động bỏ rồi không? Bằng không bọn họ chỉ còn cách bay trên trời thôi.”

“Hừ ! Mày cho là nếu bay chúng ta không chặn được chắc?”

Ngay thời điểm hai người đang hung hăng cãi cọ, trong một căn phòng nhỏ của tòa nhà ít người cách họ không xa, lộ ra hai cái đầu.

“Đúng là biết chọn địa điểm, đây đích thực là không muốn chúng ta đến gần đại lễ đường.” Chung Viễn Thanh nhìn hai người cách đó không xa, trước đó hắn cùng Tần Phi Tương cũng đã rà soạt những chỗ khác, ước tính 200 mét xung quanh đại lễ đường đều có người bao vây phong tỏa.

“Những người này đúng là hao tổn tâm huyết thật đấy.”  Chung Viễn Thanh quay đầu, cười như không cười nhìn vẻ mặt trầm mặc không biết xảy ra chuyện gì của Tần Phi Tương.

===

=))) Chung Kiệt chỉ là pháo hôi thoy =)) Đại boss sau này mới xuất hiện cơ :v ~

Chương 48: Ngạo kiều.

Vì sao cậu ấy biết có sẽ người ngăn cản cả hai?

Nghe được lời nói của Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương cúi đầu hơi kinh ngạc, nhìn  đôi mắt như cười như không của Chung Viễn Thanh, trong lòng Tần Phi Tương đột nhiên mạnh dạn xuất hiện một ý nghĩa khó tin, có thể nào Chung Viễn Thanh cũng là….

Nhưng mà, làm sao có thể! Tần Phi Tương lập tức phủ quyết, trải qua bao nhiêu thất vọng, y thật sự có chút không dám tin vào suy đoán này.

“Vẻ mặt gì kia ? Lẽ nào cậu không tin tôi?”  Chung Viễn Thanh hiển nhiên không biết đến nội tân rối rắm của Tần Phi Tương, nhíu mày, hơi mất hứng chất vấn.

Tần Phi Tương vội vàng lắc đầu, lời của Chung Viễn Thanh cho dù là giả, không đúng! Chung Viễn Thanh nói gì cũng đúng hết !

Nhìn dáng vẻ thành thành thật thật của Tần Phi Tương, Chung Viễn Thanh lúc này mới vừa lòng hừ một tiếng.

Sau đó hắn lại nghĩ cả hai đều bị kẹt ở đây, lúc này, Chung Viễn Thanh chẳng còn mất địch ý với Tần Phi Tương nữa mà trái lại là cảm giác có chung mối thù với Tần Phi Tương.

Tiếp đó, hắn tiếp tục dời sự chú ý đến tình hình trước mắt, Chung Viễn Thanh mặt nhăn mày nhíu, đừng nghĩ đối phương chỉ có 2 người, mà đó còn là một phiền phức nhỏ!

Đột phá bằng biện pháp mạnh? Không khả thi! Mấu chốt ở đây là cho dù có thành công đột phá thì hành tung của hai bọn hắn chắc chắn sẽ bị bại lộ. Chung Viễn Thanh vừa cẩn thận nhìn dáng người tướng mạo của hai người đang đứng chặn kia, cơ thể cường tráng vượt xa người thường, lúc nói chuyện vẫn lơ đãng toát ra độ cảnh giác cao, vũ khí giấu ở bên hông, Chung Viễn Thanh không tự chủ được nheo mắt lại, hóa ra là lính đánh thuê.

Chẳng những có thể thuê nhiều lính đánh thuê, mà còn có năng lực sắp xếp những người này vượt qua vòng canh phòng nghiêm mật của Ares! Chuyện như thế này, thì bất kể người chỉ huy phía sau màn là ai thì đúng là hạ vốn gốc mà.

Có điều, bố trí thế này, hiện tại hiển nhiên đúng là phát huy tác dụng với hai người Chung Viễn Thanh.

Ngay lúc Chung Viễn Thanh đang suy nghĩ nên áp dụng hành động gì để có thể an toàn lặng lẽ vượt qua phòng thủ của đám người này, thì Tần Phi Tương vốn đang đứng phía sau hắn bỗng đứng dậy, cư nhiên bước đi đến hướng cánh rừng.

“Này! Cậu làm gì đấy? Chung Viễn Thanh kinh sợ, lập tức giữ chặt tay áo Tần Phi Tương, trừng mắt nhìn y: “Cậu không thấy à ? Đám người kia đang chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới đấy!”.

“Tôi chính là muốn tự chui đầu vào lưới.”  Tần Phi Tương xoay người nhìn tay áo mình đang bị Chung Viễn Thanh giữ chặt, y bỗng nắm lấy cái tay đang túm chặt tay áo của mình: “Cậu trốn đi là được rồi, phải nhớ kỹ phải nhất định tự bảo vệ mình cho tốt.”

Nói xong, Tần Phi Tương bèn tiếp tục tiến về phía trước.

“Cậu!” Nhìn ra được ý đã định của Tần Phi Tương, Chung Viễn Thanh vừa vội vừa tức, không dám phát ra tiếng động quá lớn, hắn nghẹn khí, đánh một đấm lên tường: “Không nghe cảnh cáo của tôi đúng không ? Tôi mới không thèm quan tâm cậu đang tự tìm đường chết! Đồ ngốc!”

Nhưng mà, chân thật nhìn thấy Tần Phi Tương đi vào rừng cây, mà hai người kia cũng đã chú ý và tiến lại gần, Chung Viễn Thanh mới đột nhiên nghĩ lời câu dặn cuối của Tần Phi Tương, giọng nói cố ý đè nén tựa như tiếng violon vừa tao nhã nhẹ nhàng thì thầm bên tai khiến hắn hơi thất thần. Chung Viễn Thanh hung dữ, rùng mình một cái, vỗ vỗ khuôn mặt hơi hồng hồng của mình, đứng lên: “Cậu bảo tôi đi trốn, tôi chắc sẽ đi trốn kĩ à? Tôi dựa vào đâu phải nghe lời cậu? Hừ! Không phải tôi lo cho cậu đâu, đồ ngốc nghếch kia! Vạn nhất làm kinh động đến đám người kia liên lụy đến tôi là không được đâu nhé, đối thủ một mất một còn quả thật khiến người khác phiền lòng mà!”

===

=////= Ừ vừa ngốc vừa phiền vừa cute thế đó ~

Chương 49 : Đông hóa tinh thần lực.

“Đối thủ một mất một còn quả nhiên khiến người khác phiền lòng mà!” Tuy Chung Viễn Thanh miệng giận nói vậy nhưng đối với một người trọng sinh, mang linh hồn của người trưởng thành mà nói, thì hắn sẽ không cho phép một Tần Phi Tương mới mười sáu tuổi tự đi làm quân tiên phong như vậy !

“Cậu kia đứng lại! ” Từ xa nhìn thấy Tần Phi Tương đi về phía này, hai tên lính đánh thuê nhìn nhau sau đó một người đầu trọc lớn tiếng quát chặn y lại, hai tên trái phải đi đến trước mặt Tần Phi Tương: “Đường này tạm thời không cho phép người đi lại, cậu không biết sao?”

Tần Phi Tương ngây ra một lúc, sau đó tươi cười” Thật vậy sao? Vậy thật xin lỗi.”

Nói xong, y chuẩn bị xoay người rời đi.

“Chậm đã.”  Một tên da ngăm đen bỗng nhiên mở miệng, đứng chắn trước mặt Tần Phi Tương: “Chúng tôi cho phép cậu rời đi chưa? Nhìn cậu rất lạ mặt, đừng nói là lén lút vào nhé?”

“Tôi là tân sinh ở đây.”  Tần Phi Tương trả lời thành thật.

“Tân sinh à? Số hiệu học sinh của cậu là bao nhiêu?”

“4682.” Tần Phi Tương vẫn tỏ vẻ thành thật.

“4682?” Tên trọc liếc Tần Phi Tương một cái, sau đó giả bộ tra xét trên quang não một chút, bỗng nhiên gã thần sắc ngưng trọng, sau đó quát lớn với Tần Phi  Tương : “4682 ? Hừ ! Vốn không phải cậu! Bắt lấy cậu ta”

“Đệch! Đã nhanh ra tay rồi! Đúng là một đám dã man!” Chung Viễn Thanh vốn đang chuẩn bị cẩn thận đi qua cũng nhịn không được mắng một câu, nhưng ngay lúc hắn mắng ra mấy lời này, Tần Phi Tương vốn trông ngây thơ đứng đó bỗng thay đổi sắc mặt, y xoay người một cái đá vào bụng của tên da đen đứng gần nhất. Ngay lúc tên kia ngã xuống đất, một khẩu súng điện từ mini bay ra từ hông gã.

Súng điện từ mini ?

Chung Viễn Thanh nheo mắt, nhìn chằm chằm chuôi súng, hiện tại hắn đã cảm giác độ nghiêm trọng của tình thế trước mắt! Hắn nhớ rõ kiếp trước đám người này đến tận lúc cuối mới dùng đến một vài món vũ khí lạnh, nhưng khẩu điện từ mini này….đến binh lính chính quy cũng rất ít người tiếp xúc đến nó, huống chi là đám lính đánh thuê này. Bởi vì thời gian này là giai đoạn súng điện từ mini còn đang được nghiên cứu, căn bản không được công khai ra bên ngoài nên càng đừng nói là đám lính đánh thuê có thân phận không hợp pháp này sẽ có được.

Chung Viễn Thanh nhìn lướt qua cách đánh của Tần Phi Tương rồi nhìn về khẩu sóng điện mini đang bị bỏ quên kia, hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng cúi thấp người  sát xuống đất, hai mắt Chung Viễn Thanh nhìn chằm chằm vào khẩu súng cách đó không xa, sau đó từ từ thả tinh thần lực ra.

Tinh thần lực lúc này được phóng xuất ra yếu ớt như đứa trẻ mới sinh, trông vừa mỏng manh vừa mềm dẻo lại còn run run, từ từ đông hóa lại, đây là lần đầu tiên trong thực tế Chung Viễn Thanh thử nghiệm đông hóa tinh thần lực. Tiếp đó, tinh thần lực của Chung Viễn Thanh biến thành một cánh tay nho nhỏ màu trắng ngà sát trên mặt đất, từ từ di động đến chuôi của khẩu súng, sau đó một tinh thần lực lại tự tách ra một nhánh quấn chặt lấy tay nắm.

Sau khi đã chắc chắn nắm chặt khẩu súng, Chung Viễn Thanh sử dụng tinh thần lực bắt đầu xê dịch khẩu súng hướng về phía mình.

Tần Phi Tương bên kia càng đánh càng kịch liệt, hai tên lính đánh thuê trăm triệu không ngờ, ở đây có hai gã mà đến giờ vẫn không tóm được mục tiêu trước mắt này.

Tuyệt đối không được bọn họ đến đại lễ đường đúng giờ! Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, tên da ngăm đen không nhịn được sờ vào bên hông của mình. Bên hông trống không! Hắn hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, đồ chơi kia là gã trộm lấy trong ngăn kéo của đội trưởng trước khi xuất phát, giờ nó bị mất thì gã khó có thể tưởng tượng đến gã sẽ bị xử lí như thế nào.

Nghĩ đến đây, tên da ngăm đen lập tức quay đầu lại, cẩn thận tìm tòi trên mặt đất.

Tìm thấy rồi! Thời điểm hắn nhìn thấy chuôi súng, chuẩn bị chạy tới cầm lấy thì đuôi súng tự di động một cái, sau đó thình lình bay lên trời. Tiếp đó, một người nhảy ra khỏi bụi cỏ, tiếp được súng từ không trung, nhắm vào hai người, không hề do dù cướp cò súng.

“Đừng giết bọn họ!”

Chương 50 : Tiểu Bạch.

“Đừng giết bọn họ” Tần Phi Tương bỗng la lớn, Chung Viễn Thanh đang cực kì chăm chú nhắm vào đối phương, nghe đượcgiọng của y, tay  hắn chợt run run.

Xạ tuyến đỏ thẫm lập tức quét qua, ngay sau đó một gốc cây lập tức đổ rầm xuống, hai tên kia lập tức bị mắc kẹt trong đống cành cây.

Chung Viễn Thanh nhanh chóng thu súng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phi Tương, sau đó nhếch cằm lên, nhướng mi khoe khoang với y, sát ý sắc bén đảo muốn giết người đảo qua hai kẻ kia: “Mặc dù có hơi ngượng tay nhưng đối phó với hai người kia thì vẫn miễn cưỡng có thể.”

Tần Phi Tương gật đầu cực kì thành khẩn, tán thành lời của Chung Viễn Thanh, nếu không phải quan hệ hiện tại của y với Chung Viễn Thanh còn hơi lúng túng thì y nhất định không kiềm chế được mà khen ngợi vài câu.

“Cơ mà, sao cậu muốn cản tôi  Động tĩnh lớn như thế chắc chắn sẽ thu hút chú ý của rấy nhiều người.” Tuy nói như vậy nhưng Chung Viễn Thanh lại bày ra dáng vẻ việc phá cây vừa rồi chẳng liên quan gì đến mình, hắn nhanh nhẹn nhảy lên cây, sau đó nhảy xuống.

Chung Viễn Thanh ngồi xổm nhìn nhìn hai kẻ bị vướng vào đống cành cây kia, sau đó thành thạo lục tìm quang não, trên màn hình quang não đang hiện rõ hai chấm xanh của người kia đã thành màu đỏ, hóa ra ngay lúc hai người kia ngất xỉu, một trong hai người đó đã chạm vào nút cảnh báo.

Đây đúng là rắc rối lớn! Chung Viễn Thanh lia nhanh từ trên xuống dưới quỹ tích hoạt động cùng điểm phân bố của mười mấy đèn xanh lục đang nhấp nháy trong quang não, sau đó ném quang não cho Tần Phi Tương: “Nhóm người cách chúng ta gần nhất nửa phút nữa sẽ đến, hai tên kia đã bất tỉnh, cậu nghĩ xem chúng ta nên dùng thủ đoạn gì để cậy miệng chúng nhỉ?”

“Nửa phút là đủ rồi.” Tần Phi Tương biểu lộ vẻ trung kiên.

Bạn trẻ đừng khoác loác thế chứ! Cậu vẫn chưa biết đám kia lớn gan đến độ có thể dùng đến cả cơ giáp đâu đấy! Chung Viễn Thanh yên lặng nói trong lòng một câu, đồng thời cũng bắt đầu suy tính khẩu súng điện từ mini trong tay. Mặc dù đã rất lâu không chạm vào súng nhưng hắn không hề gượng tay, khẩu này tuy rằng không thể sánh được với những khẩu hắn đã dùng sau này, nhưng hắn thấy cũng rất quen tay.

Lúc này Tần Phi Tương tựa như đã hạ quyết tâm, rồi nhìn thật sâu vào Chung Viễn Thanh, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa của mình.

Nhìn thấy chiếc nhẫn không thể quen thuộc hơn với mình, Chung Viễn Thanh trong lòng động một cái, đó đích thực là một nút không gian !

“Tiểu Bạch ra đi.”

Tần Phi Tương vừa dứt lời, một ánh sáng chói mắt vụt ra từ trong chiếc nhẫn, đợi đến lúc ánh sáng biết mất, một cơ giáp bạch hổ loại nhỏ cao gần ba thước xuất hiện trước mắt hai người.

Không hổ là Tần gia, dám mang cả cơ giáp tư nhân theo! Sau phút ngắn ngủi kiếp sợ, Chung Viễn Thanh lập tức hiểu rõ, mặc dù Ares có quy định ngoại trừ người hoàn thành nhiệm vụ cấp S hoặc là người có đóng góp kiệt xuất, thì người bình thường không được sử dụng cơ giáp tư nhân trong vườn trường.

Có điều, Tần gia thuộc giai cấp có đặc quyền nên Tần Phi Tương hoàn toàn có tư cách mang theo loại cơ giáp này đi vào Ares.

“Tiểu Bạch, mở cửa ra!”

“Tuân mệnh!” Một giọng mang theo vài phần non nớt vang lên, sau đó từ phần bụng của cơ giáp bạch hổ lộ ra một cánh cửa vừa đủ cho một người đi vào.

“Cậu vào trước đi.” Tần Phi Tương ra hiệu với Chung Viễn Thanh.

Cậu ta cư nhiên để mình tiến vào? Phải biết rằng nếu là một cơ giáp tư nhân thế này, bên trong đều trang bị rất riêng biệt, đặc biệt là những cơ giáp mà thế gia như Tần gia sở hữu, bên trong những cơ giáp đó ẩn chứa những bí mật cao tầng, cho nên thông thường đều kiêng kị để người khác tiến vào.

Chung Viễn Thanh tuy không am hiểu cấu tạo cơ giáp nhưng hắn có trí nhớ kinh người, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua thứ gì thôi, thì sau đó phỏng theo hoàn toàn không phải vấn đề. Tần Phi Tương cứ tùy tiện để hắn vào trước, như vậy khiến Chung Viễn Thanh không nghi ngờ mới là lạ.

Tần Phi Tương nhìn ra sự chần chừ của Chung Viễn Thanh, y chỉ có thể tự đi vào sau đó mới ra hiệu bảo Chung Viễn Thanh nhanh vào.

Vì đây chỉ là cơ giáp cỡ nhỏ, khoang chỉ huy rất chật hẹp, hai thiếu niên cùng đi vào một chỗ khó trách sẽ không động chạm đối phương, Chung Viễn Thanh ngoại trừ lúc đầy có hơi xấu hổ thì lúc sau đã thản nhiên, Tần Phi Tương thì trái lại, may mắn là ánh sáng trong khoang hơi tối không thì vẻ mặt của y có thể so sánh với cà chua được rồi.

“Xin hỏi, có cần khởi động hình thức hai người cùng chỉ huy không?” Chờ đến lúc hai người đã ổn định chỗ ngồi, cơ giáp tên Tiểu Bạch bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tần Phi Tương bấy giờ đã chuẩn bị ra chỉ lệnh. Thao tác khởi động của thể thuật cùng tinh thần lực có chút bất đồng, thao tác của thể thuật hoàn toàn dựa vào phản ứng của cơ thể người lái.

Nghe được câu hỏi của cơ giáp nhà mình, Tần Phi Tương mới nhìn trưng cầu ý kiến với Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh đang ngồi tựa đầu cực kì nhàn nhã, lắc đầu với y. Giỡn hả? Đây chính là cơ giáp tư nhân của Tần gia, cho dù Tần Phi Tương không đồng ý, nhưng hắn chỉ cần sử dụng một lần thì chắc chắn sau này sẽ mãi mãi không thoát khỏi giám thị của Tần gia,

Có điều, Chung Viễn Thanh rất hứng thú nhìn vào hình ảnh chú hổ Tiểu Bạch trên màn hình như một quả cầu lông, đây là “Linh hồn “của cơ giáp này: “Cơ giáp loại nhỏ như mi hóa ra còn có hình thức hai người chỉ huy sao?”

Quả cầu lông phát hiện Chung Viễn Thanh đang nói với mình, lập tức vui vẻ lăn lộn từ chỗ Tần Phi Tương lăn đến trước mắt Chung Viễn Thanh: “Anh là Chung Viễn Thanh đúng không ? Cuống cùng hôm nay tui cũng thấy người thật rồi, đúng là  “Thanh thủy xuất phù dung. Thiên nhiên khứ điêu sức. Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian năng đắc kỷ hồi văn.(*) ” A! Đại mỹ nhân vừa gặp đã khiến người ta cảm thấy đặc biệt có duyên, trộm nói cho anh biết công năng của tui không chỉ có mấy thứ này thôi đâu nha.”

“Mi vừa rồi xưng hô với ta là gì ?”  Chung Viễn Thanh đan chéo hai tay, cười tủm tỉm nhìn quả cầu lông lỗ mãng đang dùng loạn thành ngữ trước mắt này.

Quả cầu lông nhìn nhìn Tần Phi Tương cầu giúp đỡ, nào biết mặt Tần Phi Tương đang âm trầm hung hăng trừng mắt với nó, tựa như nó vừa rồi làm mất mặt y vậy.

Biết không còn nơi nương tựa, quả cầu lông chỉ có thể chạy ngược lại đi lấy lòng Chung Viễn Thanh, con ngươi đảo một cái, sau đó lăn lộn trên mặt đất, lộ ra cái bụng nhỏ lông xù của mình: “Xin lỗi mà, người ta biết nói sai rồi, quả thực là tội không thể tha người người không oán trách, lén nói cho anh biết, bụng của tui sờ lên rất dễ chịu nha, ừm, đến chủ nhân tui cũng còn chưa cho sờ qua đâu, nào qua đây, tui cho anh kiểm tra, nhanh nhanh tha thứ cho tui đi nha nha nha.”

Chung Viễn Thanh chưa từng gặp qua thứ thú vị như thế, chẳng những dùng thơ bậy bạ, còn dùng loạn thành ngữ, thứ này một chút cũng không giống cơ giáp thuộc về Tần Phi Tương nghiêm trang kia.

Cơ mà, cái bụng lông xù thịt múp míp kia nhìn qua cũng thật sự có lực hấp dẫn.

Chung Viễn Thanh không hề do dự, vươn hai ngón tay sờ qua.

Tuy rằng linh hồn cơ giáp đều hư cấu song  xúc cảm bên trong lại trực tiếp truyền thẳng đến thần kinh của Chung Viễn Thanh, cảm giác mềm mại, nhũn nhũn thật sự quá tuyệt, mà quả cầu lông còn cực kì phối hợp với ngón tay đang vuốt ve của Chung Viễn Thanh, vươn đuôi ra, dịu ngoan quấn lên ngón tay của hắn.

“Khụ khụ!” Tần Phi Tương bị Chung Viễn Thanh và cơ giáp nhà mình bỏ quên rốt cục không nhịn mà hô ra tiếng chứng minh sự tồn tại của mình, sau đó hỏi Chung Viễn Thanh: “Đùa vui lắm đúng không?”

“Ừ.” Chung Viễn Thanh cho rằng Tần Phi Tương cũng muốn sờ, nhưng khó lắm hắn mới nổi tính trẻ con, hơn nữa thứ này rất đáng yêu, cho nên hắn không muốn đưa cho Tần Phi Tương,  dứt khoát nghiêng người, một tay sờ đầu, một tay tiếp tục chơi đùa quả cầu lông, sau đó mỉm cười nhìn Tần Phi Tương: “Nó này nói chỉ để tôi sờ thôi. ”

“Tôi sẽ không tranh với cậu đâu.”

Tần Phi Tương ngẩn ngơ nhìn Chung Viễn Thanh đang cười chúm chím với mình, vẻ dè chừng đã biến mất, mặt mày hắn hoàn toàn giãn ra, dáng người nghiêng nghiêng mang theo ba phần biếng nhác, ba phần phong lưu mà ngay đến chính Chung Viễn Thanh không hề phát hiện ra. Tần Phi Tương trải qua hai đời cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Chung Viễn Thanh bao giờ, hôm nay Chung Viễn Thanh lại không hề báo trước bày ra trước mặt y, cho nên, tim y đập càng ngày càng nhanh.

“Hử? Chủ nhân sao thế?” Vì Tần Phi Tương đã mặc đồ phát lệnh, nên quả cầu lông ngay lập tức phát hiện thân thể biến hóa của chủ nhân mình, nó hiếu kì mở miệng hỏi, cũng không nghĩ đến bị Tần Phi Tương trừng mắt cảnh cáo.

Lặng lẽ nuốt nửa câu còn lại, quả cầu lông vẫn tiếp tục muốn Chung Viễn Thanh vuốt ve, lai nhìn nhìn ánh mắt ấm áp khiến người khác chết chìm đang ở đằng sau yên lặng ngắm nhìn hắn của Tần Phi Tương, quả cầu lông kết hợp với chút trí nhớ cùng chỉ lệnh trước đây.

Bỗng nhiên, nó hiểu ra chuyện này quan trọng đến nhường nào.

Ra người này tên là Chung Viễn Thanh, là người mà chủ nhân nó nhìn trúng trong truyền thuyết á?

Ra người này là Chung Viễn Thanh, là người mà chủ nhân nó từ nhỏ đến lớn đều một mực yên lặng yêu thích trong truyền thuyết đó hả?

Thông tin quan trọng thế này, nó có nên đi nói với cha mẹ của chủ nhân hay không nhỉ? Dù sao về phương diện này quả cầu lông đã được đưa ra chỉ lệnh rồi.

Vì thế, quả cầu lông lâm vào trầm tư.

“Tít tít tít.” Ngay lúc ba  “người” đang có ba tâm tư khác nhau thì bên trong cơ giáp bỗng nhiên phát ra âm thanh cảnh báo.

===

(*) Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.

Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian năng đắc kỷ hồi văn.

Dịch nghĩa: Phù dung từ nước trong, được khắc từ đất trời. ( Một câu thơ của Lý Bạch)

Cảnh này chỉ có trên thượng giới, nhân gian mấy ai trông thấy vài lần. ( Cái này là của Đỗ Phủ)
=)))))))) cái thứ cơ giáp này khen anh Thanh buồn cười vãi =)) Phù dung được khắc từ đất trời, còn trên trời nữa :v :v
=)))) Có ai nghĩ anh Tương ghen hơm ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top