Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 125

Mộ Tiêu Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó giữ chặt áo của Hạ Minh Hòa mà nhiệt tình đáp lại. Vì cái gì tình nhân trước khi làm tình đều thích hôn môi, bởi vì hôn môi là chất xúc tác của tình yêu. Cho nên hai người vốn chỉ hôn lại dần dần thay đổi bản chất.

Cho đến khi âm thanh trêu chọc của Quý Mộc vang lên :" Có muốn chúng ta đi chỗ khác không ?"

Hạ Thanh Hòa nhướng mày :" Không cần, ta thích xem hiện trường trực tiếp ". Hai người mang âm thanh khác nhau mà trêu tức, rõ ràng là cố ý.

Hạ Minh Hòa tuyệt đối là một người bảo thủ trong việc gì đó. Giống như vài người cố ý khích tướng, khằng định sẽ tiếp tục nhưng Hạ Minh Hòa lại không thể. Không phải là không dám mà là không muốn một mặt khác của Mộ Tiêu Vân bị người khác nhìn thấy. Cho nên, Hạ Minh Hòa là người đầu tiên hồi thần, buông lỏng tay ra :" Cửa ở bên kia ". Âm thanh lạnh lùng của y vang lên, đối với hai người mà trong lòng y đã lên tới hàng đại thúc.

" Minh Minh thật thẹn thùng ". Quý Mộc một bên chơi bài, một nên cố ý nháo Hạ Minh Hòa.

" Anh hai, em cảm thấy là anh nên lo lắng mình bị cởi sạch mới đúng ". Mộ Tiêu Vân lên tiếng. Cậu biết, nếu Hạ Minh Hòa muốn phản bác thì sẽ nói những lời làm người nghẹn khuất, nhưng đối với những người y tôn kính, y sẽ im lặng.

" Ta nói Minh Minh làm Tiêu Vân đau lòng sao ?" Quý Mộc cười cười ném ra một quân bài.

" Anh ấy là người của em, tất nhiên em phải hướng về anh ấy rồi ". Mộ Tiêu Vân cũng cười, cậu biết Hạ thiếu gia đang nghiêm túc nghe, đương nhiên là muốn nói cho y cao hứng.

" Anh hai thì không phải sao ? " Quý Mộc hỏi lại.

" Hướng về ai cũng phải có trình tự. Anh ấy là người trong lòng của em, chẳng lẽ anh hai cũng muốn ?" Mộ Tiêu Vân cảm giác được khi mình nói ra lời này thì khí tức của Hạ thiếu gia lạnh tới cực điểm. Ngẩng đầu, đôi mắt hàm tiếu nhìn qua đôi mắt lạnh băng kia, Mộ Tiêu Vân phù một tiếng nở nụ cười, " Anh, anh cứ yên tâm, cho dù mọi người vứt bỏ anh thì em cũng sẽ không ".

" Thật sự ?" Hạ Minh Hòa ánh mắt chợt lóe, thật là một hài tử dễ dụ.

" Thật sự ". Mộ Tiêu Vân dùng ánh mắt nghiêm túc khẳng định mà nhìn Hạ Minh Hòa.

Quý Mộc lắc lắc đầu, tình cảm của hai người này, nhìn qua thấy Hạ Minh Hòa cường thế nhưng chỉ cần người quen đều biết Mộ Tiêu Vân mới là người đem Hạ Minh Hòa buộc gắt gao. Nhưng mà, giữa bọn họ cũng không ai có thể khống chế ai mà là hai người đều nguyện ý khiêu khích tâm của đối phương.

Hạ Thanh Hòa xoa cằm, giờ phút này hắn không còn suy nghĩ em trai đã bị ăn gắt gao mà híp mắt lại nhìn bài trong tay. Nhìn vẻ mặt của Hạ Đại thiếu gia, tất cả mọi người đều đoán được tám phần, bài này của hắn khẳng định không thắng.

Kết quả, trông chốc lát, Hạ Thanh Hòa ném bài ra :" Ta thua ".

" Cho nên ?" Quý Mộc không nhìn xin bài chauw lật của mình mà cũng thải bài ra.

" Thoát quần áo, tùy ngươi xử trí ?" Đôi mắt Hạ Thanh Hòa có chút hàm tiếu, rất có ý tứ trêu chọc.

" Phòng của Minh Hòa bên này rất nhiều, muốn hay không thêm chút hiệu suất ?" Quý Mộc hỏi lại. Làm anh em nhiều năm, đã sớm hiểu biết tính tình của đối phương.

" Không hề gì, chỉ cần ..."

" Không được ". Hạ Thanh Hòa còn chưa nói xong, Hạ Minh Hòa đa cự tuyệt, " Bẩn ". Y tuyệt đối không để nhà mình bị người khác làm sự tình đó. Loại chuyện làm tình này, thời điểm y cùng Mộ Tiêu Vân làm cảm thấy rất mỹ diệu, nhưng nghĩ tới người khác làm ở nhà y, y thấy bẩn.

Hạ Thanh Hòa cùng Quý Mộc hai mặt nhìn nhau, phỏng chừng là lần đầu tiên nghe được Hạ Minh Hòa nói bẩn nên cũng không biết nên biểu lộ tâm tình hiện giờ ra sao.

" Đi, chúng ta tự thuê phòng ". Quý Mộc hồi thần trước mà lôi kéo Hạ Thanh Hòa rời đi. Mà Hạ Thanh Hòa lại nhìn Hạ Minh Hòa, đáy mặt hiện ra nét bi thương, như thế nào cũng không chịu đi.

Hắn đánh rớt tay Quý Mộc :" Minh Minh ghét bỏ anh hai ?" Bộ dáng thương tâm muốn chết kia, nếu như là nữ nhân làm thì tuyệt đối sẽ làm nam nhân không thể không động tâm, nhưng người này bộ dáng rất cao, hơn nữa thấy thế nào cũng không giống bộ dáng của nữ nhân, cho nên không lấy được nửa điểm đồng tình.

" Minh Minh khi còn bé thích ngủ cùng anh hai, nếu anh hai không ôm thì em liền khóc, hiện tại trưởng thành, có vợ rồi liền ghét bỏ anh hai ".  Hạ Thanh Hòa đi đến trước mặt Hạ Minh Hòa ôm cổ y mà nức nở.

" Em lúc nào thích ôm anh ngủ ?" trên trán Hạ Minh Hòa nổi lên hai đường gân xanh, chịu đựng xúc động muốn đánh người, nếu không nhớ kỹ người này là anh trai mình thì y đã đánh hắn văng ra xa rồi.

" Minh Minh lúc 1 tuổi đến 5 tuổi đều thích ôm anh ngủ, anh hai tắm rửa, mặc quần áo cho em, Minh Minh lúc nhỏ rất bám giường, anh hai sợ Minh Minh ngủ không đủ liền xin phép cho Minh Minh không cần đi nhà trẻ ". Hạ Thanh Hòa nói rất có đạo lý.

Lúc này đến lượt Mộ Tiêu Vân cùng Quý Mộc nhìn nhau không còn gì để nói, anh em nhà này đúng là không giống người bình thường.

" Phòng ở bên trong, các người đi đi ". Hạ Minh Hòa sắp nhịn không được, nếu cứ tiếp tục như vậy y khắng định sẽ đem Hạ Thanh Hòa đá văng ra. Cho nên trước đó nên để cho hắn biến mất trước mắt của mình.

" Minh Minh không chê anh hai làm bẩn sao ?" Hạ Thanh Hòa khôi phục vẻ mặt trong nháy mắt, kinh hỉ mà nhìn Hạ Minh Hòa.

" Không chê ". Cũng là so với ghét bỏ ngày càng nghiêm trọng.

" Thật sự không chê ?" Hạ Thanh Hòa không tin.

" Thật sự ". Hạ Minh Hòa cam đoan.

" Vậy tại sao sắc mặt Minh Minh lại khó coi như vậy ? Minh Minh cười một cái, anh hai sẽ tin ". Hạ Thanh Hòa hoài niệm Hạ Minh Hòa nho nhỏ trước kia, khi cười rộ lên rất là ngọt ngào.

Khóe miệng Hạ Minh Hòa giật giật vài cái, miễn cưỡng mà nở một nụ cười. Nhưng mà sắc mặt khi cười so với khóc còn khó coi hơn. Đương nhiên có người không cho là vậy, Hạ Thanh Hòa nhéo nhéo mặt Hạ Minh Hòa :" Minh Minh cười lên thật đẹp trai ". Trước khi tính nhẫn nại của Hạ Minh Hòa triệt để tan rã thì hắn nhanh chóng lấy tay ra. " Thời gian cũng không còn nhiều, cũng nên chuẩn bị đến bữa tiệc".

Tốc đọ người này biến sắc mặt so với sét đánh còn nhanh hơn.

Nhưng mà, ai cũng nhìn quen rồi.

" Chiến lợi phẩm ta giữ lại, lần sau sẽ lấy " Quý Mộc cũng không quên, " Ta nhớ rõ cục đất  đai của người nọ đã thu không ít chỗ tốt từ ngươi, vội đi như vậy làm gì ? Từ từ nhượng hắn cũng không quá đáng, bữa tối Hạ Đại thiếu gia mời là cho hắn mặt mũi lắm rồi ". Quý Mộc nói lời này thật thực tế, thậm chí có chút lãnh khốc. Nhưng sự thật lại cố tình như vậy, đời này Mộ Tiêu Vân mới phát hiện, nhận thức của chính mình đời trước quả thật rất hẹp hòi.

Đời trước cậu kế thừa Mộ thị, liền muốn dung nhập vào xã hội thượng lưu, nhưng vẫn không chen vào được Hạ gia và Quý gia, cậu vẫn luôn xem mình rất cao nhưng thực tế trong mắt người có tiền thì căn bản khinh thường mình.

" Cuối cùng vẫn cho mặt mũi ". Hạ Thanh Hòa trong trường hợp này là một người khôn khéo. Cho dù người khác cầu hắn, dù là người có ân với hân thì hân cũng chỉ làm qua loa.

Buổi chiều năm giờ, chỗ là do Quý Mộc chọn, là môt quán cà phê của bạn Quý Mộc. Quán cà phê này có tên gọi là Thế giới của chúng ta, từ ánh mắt đầu tiên, Mộ Tiêu Vân đã phi thường thích nơi này. Cậu nhớ tới quán bar ở nước ngoài cũng là phong vị này.

Thời điểm bọn họ đến, quán cà phê chưa có người, bên trong rất yên tĩnh.

" Nơi này có buôn bán sao ?" Mộ Tiêu Vân nhìn bốn phía, bởi vì nơi này ở một tiểu khu hẻo lánh cho nên khẳng định buôn bán không tốt lắm.

" Người tới nơi này rất ít, đa số đều là khách quen, chỉ là vợ chồng bọn họ mở chơi thôi ". Quý Mộc giải thích.

Quán và phê nằm ở mặt tiền của tiểu khu, rất nhỏ, trên dưới chỉ tầm 50 mét vuông. Thời điểm bọn Quý Mộc đến, bà chủ đã đem đồ ăn chuẩn bị tốt, sau đó đem chìa khóa cho Quý Mộc :" Chúng tôi đi trước, đừng quên giúp ta khóa cửa ".

" Cám ơn nhiều ". Quý Mộc cho đối phương một cái hôn gió.

Bọn họ chưa ngồi được bao lâu thì Mọi Hữu Thành đến. Xem ra là sớm ngồi trong xe chờ, nhưng lại không thấy được Mộ Tiêu Vân ngồi ở quán cà phê chờ nên ngại ngùng không dám vào.

" Hạ tổng tài, Quý thiếu ". Mộ Hữu Thành có chút xấu hổ mà chào hỏi. Tuy nhìn qua có vẻ rất khẩn trương nhưng cũng không có mang biểu tình nịnh nọt nào. Khó trách sinh ý của Mộ thị tốt như vậy, kỳ thật cũng là do ấn tượng với Mộ Hữu Thành.

Mếu không nhắc đến sự tình trong nhà thì Mộ Hữu Thành là một nam nhân đáng tin cậy.

" Mộ đổng khỏe ". Hạ Thanh Hòa vươn tay, " Ta nhận Vân Vân làm em nuôi, hy vọng người làm cha như ông không trách ta tội chưa hỏi ý mà tự ý đem con trai bảo bối đoạt đi ".

" Không sao, Hạ tổng có thể chỉ bảo Tiêu Vân chính là phúc phần của nó. Nhưng Tiêu Vân còn nhỏ, có gì không hiểu mong Hạ tổng bao dung ". Mộ Hữu Thành nói.

" Không cầm hắn bao dung ". Quý Mộc cười nói :" Tính cách Thanh Hòa không tốt, nếu em ấy không chịu nổi thì cứ đầu quân qua ta, tính cách ta tất tốt, cái gì cũng có thể bao dung ".

" Ta có thể chứng minh, tính cách của amh hai không tốt bằng amh Thanh Hòa ". Mộ Tiêu Vân từ trong toilet đi ra.

" Lời này của Vân Vân thật có lý ". Hạ Thanh Hòa lập tức vỗ tay.

" Ngươi muốn ăn đòn phải không ?" Quý Mộc lập tức vươn nắm tay.

Mấy người nói nói cười cười , đại nhân vật cuối cùng cũng đến.

" Hạ Đại thiếu, Quý thiếu đều ở đây sao, ngại quá, các ngươi cũng biết đó, mấy ngày nay phóng viên nhiều quá ". Ngươi đến là một trung niên nam tử gần năm mươi. Nhìn khí chất liền biết đây là quan gia.

" Lão Lưu, vài ngày không thấy ngươi lại béo ra, mấy ngày nay ăn rất ngon phải không ? Hạ Thanh Hòa tiến lên, " Bữa cơm của ta, ngươi còn ăn nổi sao ?" Đây là một Hạ Thanh Hòa mà Mộ Tiêu Vân chưa từng thấy qua, rõ ràng là không phù hợp với tính cách của Hạ Thanh Hòa. Hoặc là nói người này vốn là người hai tính cách.

" Đại thiếu mời cơm, cho dù đã nó vũng phải ráng mà ăn hết ". Lão Lưu vỗ ngực cam đoan.

" Vậy ngươi không xong rồi ". Quý Mộc châm ngòi thổi gió, " Nếu ngươi chống đờ được Thann Hòa thì bữa cơm của ta, ngươi sẽ chống đỡ như thế nào ?"

Bản tính của Quý Mộc vốn là như thế, không có việc gì ăn chơi đàn điếm , lấy trêu chọc người khác làm niềm vui. Lúc Mộ Tiêu Vân mới nhận thức Quý Mộc cũng là loại cảm giác này, hình tượng đại thiếu gia kiêu ngạo cũng lợi thế hơn người nhưng lại thực tốt để ở chung.

Nhưng thời điểm cậu trở về, cả người Quý Mộc đều thay đổi, tuy rằng vẫn là hình tượng đại thiếu gia nhưng cả người suy sút, không còn biếng nhác như ngày xưa. Cái loại tiêu sái này không còn nữa, làm Mộ Tiêu Vân thật đau lòng. Cảm giác đau lòng giống như năm năm trước Quý Mộc đau lòng cho cậu.

Nhưng mà năm năm đã đem vị trí hai người thay đổi.

Nhưng dù là năm năm trước hay năm năm sau thì bọn họ vẫn quan tâm lẫn nhau. Tuy rằng có bất đồng nhưng đều là người khuyết thiếu tình thân nên bọn họ mới làm anh em, đây vũng là một loại duyên phận hạnh phúc.

" Cơm của Quý thiếu cùng Hạ thiếu đều qian trọng như nhau, nhưng mà Quý thiếu cho ta mặt mũi mà dời sang bữa khác, bữa khác ta sẽ mời hai vị ăm mĩ thực ".

" Được, được,..." Quý Mộc cũng vui đùa nói.

" Lão Lưu, ta giới thiệu một người cho ngươi biết " Hạ Thanh Hòa giới thiệu, " Chủ tịch bất động sản Mộ thị - Mộ Hữu Thành. Vị này là bằng hữu của ta - Lão Lưu ". Không nói cụ thể là thân phận gì nhưng người thông minh đều hiểu.

" Bất động sản Mộ thị gần đây mới vừa niêm yết, thật đáng mừng nha Mộ đổng ". Lão Lưu tự nhiên mà tiếp đón.

" Lưu ca khách khí, nếu thật đáng mừng thì hôm nay đúng dịp, bữa cơm này ta mời, còn Quý thiếu cùng Hạ tổng thì để lần sau ". Mộ Hữu Thành thuận thế đáp.

Mấy người bọn họ ngồi ở lầu hai, cơm ở lầu hai rất phong phú, Mộ Tiêu Vân không uống rượu, chỉ ngồi ăn, Lão Lưu cũng không hỏi đến Mộ Tiêu Vân, người mà Hạ Thanh Hòa cũng Quý Mộc mang đến luôn được tín nhiệm.

Trong bữa cơm, mọi người trò chuyện rất nhiều, nói đến hướng nhìn của bất động sản đều đã lộ ra một vài điều.

Ước chừng đến 7 giờ, mọi người đều trở về. Đây coi như là một khóa học tập cho Mộ Tiêu Vân, hoặc là nói, về sau cậu cũng sẽ bước vào thương trường. Cùng bới chiêu thức đãi khách trước kia của cậu bất đồng, có một loại người dù ngươi có chuyện cầu hắn thì ngươi không cần nịnh nọt nhưng hắn vẫn đưa ngươi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top