Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 126

Khi về nhà, Mộ Tiêu Vân không uống rượu nên cậu đưa Mộ Hữu Thành về. Mà Quý Mộc vì trước kia dạ dày không tốt nên cũng không uống, nên hắn đưa Hạ Thanh Hòa, còn Lão Lưu thì tự mình rời đi.

Trên xe, đại khái Mộ Hữu Thành đã uống rẫy nhiều nên không nói chuyện mà an tĩnh ngủ bên ghế phó lái. Mộ Hữu Thành có thói quen khi say sẽ ngáy ngủ. Thời điểm vẫn còn là công nhân, mỗi ngày đều cực khổ, tuy rằng nhận được tiền rất vui vẻ nhưng đó là tiền làm cu li cho nên rất trân trọng. Ông có tiền cũng không dám mua đồ ăn ngon vì còn muốn nuôi gia đình.

Cũng bởi vậy mà ông luôn ngáy ngủ.

Hiện tại đã được ăn ngon nhưng loại tật xấu này đã quen không sửa được.

Mộ Tiêu Vân ấn tượng rất sâu sắc. Khi còn bé, mỗi lần ba ba trở về, cậu đều nằm ở bên ba, nghe ba trầm ổn ngáy, cậu cảm thấy thực an tâm. Con trai đối với cha có cảm giác an toàn chính là như vậy, cho dù mẹ có tốt cũng không bằng.

Cha trong lòng con đều là anh hùng, mặc kệ cha của chúng có thấp kém thế nào thì thân ảnh cha cao lớn đều là anh hùng. Cho dù là mẹ tốt thế nào thì vẫn vĩnh viễn không thay thế được hình tượng đó.

Nhưng mà điều này đã thay đổi, biến mất hlặc là nói lâu lắn rồi cậu không có được nên Mộ Tiêu Vân đã có một thời thơ ấu tịch mịch.

Thời thơ ấu là tịch mịch mà lớn lên.

Cậu thiên gài cũng là dùng hạnh phúc thời ấu đổi đi.

Loại này làm cho người ta đau lòng, cho dù không phải cha mẹ nhưng nghe được cũng thấy đau. Vì thiên tài cô độc mà đau lòng, cũng làm cha mẹ trong thiên hạ sắp mất đi một người ưu tú như vậy mà đau lòng.

Xe chậm rãi chạy, tốc độ rất chậm. Mộ Tiêu Vân cũng không trực tiếp lái xe của Mộ Hữu Thành về nhà mà chạy một vòng trở lại cây anh đào trước cửa công viên. Nơi này là phòng ở của Mộ Hữu Thành khi đưa mẹ con họ đến B thị. Cái loại phòng lớn này mang đến cho cậu vui vẻ, vì có đồ chơi mới mà vui vẻ, thậm chí có thể cùng một chỗ với ba ba mỗi ngày mà vui vẻ. Kỳ thật những niềm vui đó, Mộ Tiêu Vân đã không còn ấn tượng. Nhưng hiện tại cảm giác này lại xuất hiện.

Cậu nghiêng đầu nhìn Mộ Hữu Thành. Năm năm, thời điểm năm na ư trước vừa mới trọng sinh, hình tượng ba cậu không có cẩn thận mà xem qua, nhưng đời trước hình tượng của ba thì cậu đã xem rất rõ ràng.

Sau khi mẹ mất, Diêu Tinh Tinh vào cửa, cha rất là cao hứng, rất rõ ràng nhưng cậu không phát hiện. Chính cậu còn chìm đắm trong sự yêu thương của mẹ kế, sau đó cậu lại đi đến công ty Mộ thị làm tổng giám đốc, công trình một lần lại một lần thành công, cho nên ngạo khí rất thịnh, thậm chí có một số việc còn cùng phụ thân cãi lại.

Cậu nhớ rõ chính mình mới vừa gia nhập Mộ thị không bao lâu, người cậu muốn loại bỏ nhất chính là nguyên lão trong công ty Lâm Đức Quân. Hiện tại ngẫm lại, quá trình mình loại bỏ Lâm Đức Quân có phải hay không quá thuận lợi.

Không suy nghĩ về sự việc của đời trước nữa, Mộ Tiêu Vân xuống xe. Dưới ánh trăng sáng, gió lạnh thổi qua. Mộ Tiêu Vân rụt cổ lại, bước dài trong tiểu khu.

Cậu đi đến tầng trệt quen thuộc nhìn về cửa điện tử. Đây là lần thứ hai sau khi về nước cậu bước vào nơi này. Cậu vươn tay, đè xuống mật mã, sau đó đi vào bên trong.

Đi vào thang máy đã cảm thấy như mình là người khác. Ra khỏi thang máy, Mộ Tiêu Vân đến trước cửa nhà mình.

Bàn tay tiến vào trong túi quần lấy ra chìa khóa mở cửa, đáng tiếc chính là trong túi quần không có chìa khóa. Trước kia cậu luôn đặt chìa khóa ở trong túi quần. Thời điểm học thể dục, liền sẽ không thấy chìa khóa, quay đầu lại bị mẹ mắng một phen, lịa đưa cho cậu chìa khóa khác, chuyện như vậy phát sinh nhiều lắm, vì thế mẹ liền làm cho cậu mang một sợi dây màu hồng tượng trưng cho sự bình an, cũng nhét chìa khóa bào sợi dây kia mà mang lên cổ cậu.

Sau này, khi học thể dục thì chìa khóa không còn rơi ra nữa.

Hiện tại nhớ tới, Mộ Tiêu Vân có chút cảm khái.

Chiếc chìa khóa chỉ dùng để đi vào nhà, nếu chìa khóa mất nghĩa là cậu không thể vào nhà. Sau này chìa khóa mất thì vẫn còn mẹ ở nhà mở cửa cho cậu. Nhà của cậu nguyên bản chỉ còn mẹ.

Tâm hơi co rút đau đớn, không giống với loại đau tê tâm liệt phế như năm năm trước, nhưng cái đau hiện tại vẫn làm cho tâm của Mộ Tiêu Vân trầm xuống.

Nếu tình trạng của mẹ vẫn luôn không tốt thì hắn cậu sẽ càng hận, càng đau. Cho nên Mộ gia không biết rằng người chân chính cứu bọ họ là mẹ.

Lại trở về bên cạnh xe. Mộ Tiêu Vân nhìn Mộ Hữu Thành vẫn nhủ say, cũng không tiến vào. Cậu tựa vào cửa xe mà ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

Mộ Hữu Thành bị chuông điện thoại đánh thức, vang lêm chính là di động của Mộ Tiêu Vân. Sau khi ông tỉnh lại, phát hiện Mộ Tiêu Vân không ở đây mà di dộng lại luôn vang lên. Đang nghĩ tới không biết Mọi Tiêu Vân đi nơi nào thì thấy một thân ảnh đứng tựa vào cửa xe, vì thế ông cầm điện thoại bước xuống.

" Điện thoại ". Đem di động đưa cho Mộ Tiêu Vân.

Mộ Tiêu Vân tựa hồ đang nhìn ánh trăng mà xuất thần, thấy đột nhiên trước mắt có người, liền có loại cảm giác gì đó đang thay đổi, nhưng chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, vậy nhận lấy điện thoại thì thấy cuộc gọi đã tắt. Trên màn hình hiển thị một chữ Anh, Mộ Tiêu Vân nhíu mày rồi gọi qua.

" Đang ở đâu ?" Hạ thiếu gia thanh âm lạnh băng hỏi.

" Tại công viên, vừa rồi muốn thăm lại chốn xưa, hiện tại sẽ lập tức quay về ". Mộ Tiêu Vân giải thích, Hạ Thiếu gia sinh khí là việc rất quan trọng.

" Ân ", đáp lại một chữ " Lái xe cẩn thận, trở về lại nói tiếp ". Dù có khốc thì cũng rất ôn nhu.

" Ân, em tắt máy đây, anh muốn ăn khuya gì không, em mua ".

" Em mang đầu heo của mình trở về là tốt rồi ".

Lưu lại một câu như vậy, di động liền truyền đến âm thanh tút tút.

Hì hì.... Mộ Tiêu Vân không kìm lòng nổi mà nở nụ cười. Quả nhiên lâu rồi không nghe Hạ thiếu gia nói lời độc mồm, thật là hoài niệm.

" Hạ Nhị thiếu ? " Mộ Hữu Thành nhìn cậu cười hỏi, không phải cố ý muốn hỏi thăm mà là tùy ý nói chuyện phiếm.

" Ân ". Nhưng Mộ Tiêu Vân không có ý tứ muốn nói tiếp, liền mở cửa xe, leo lên.

Thấy cậu như thế, Mộ Hữu Thành cũng lên xe. Có lẽ bởi vì bữa tiệc hôm nay thực thành công cho nên tâm tình Mọi Hữu Thành đặc biệt tốt, ông cho rằng hôm nay con trai đã giúp ông tạo mối quan hệ với Hạ Thanh Hòa cùng Quý Mộc, đã chứng minh được quan hệ cha con hai người đã tốt đẹp. Cho nên ông cũng bắt đầu nói nhiều :" Hạ Nhị thiếu đối xử với con thực tốt ".

" Ân ". Mộ Tiêu Vân một bên lái xe,một bên trả lời.

" Nhưng Tiêu Vân à, người khác đối với con tốt là một chuyện, nhưng Hạ gia là gia đình thế nào, một số việc con phải chú ý, nói chuyện cũng phải đúng mực ". Mộ Hữu Thành nhắc nhở.

Môn Tiêu Vân nhíu mày :" Giống như việc gì ?"

Giống như....Mộ Hữu Thành nghĩ nghĩ :" Như việc ở chung, Hạ gia thiếu gia có chút tính tình không thể tránh , nếu có thể nhịn thì cứ nhịn. Nếu không thì trở về đi,tuy rằng quan hệ với Hạ gia rất quan trọng nhưng chúng ta chỉ cần buôn bán khuôn phép thì tiền cũng đủ dùng rồi. Tương lai, ba ba giao công ty cho con, ba biết công ty ở trong tay con sẽ càng ngày càng phát triển ". Dừng một chút, Mộ Hữu Thành lại nói :" Bữa tiệc hôm nay vốn không thích hợp để con tới , con vẫn là đứa nhỏ, không thích hợp ở trong các loại trường hợp này. Nhưng mà, làm quen trước một số việc trên thương trường cũng tốt, ngày nào đó muốn học hỏi cũng sẽ dễ dàng hơn ".

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân hiện lên một chút tia cười lạnh, Mộ Hữu Thành nhìn không thấy :" Nếu ba đem công ty cho thì Mộ Tiêu Lâm sẽ thế nào ? Nữ nhân kia cũng sẽ thế nào ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại. Cậu không tin Mộ Hữu Thành sẽ xử lý tốt chuyện này.

" Ba đem đa số cổ phần công ty cho con, lưu lại một phầm cho Tiêu Lâm, mặc kệ ba cùng mẹ con bà có sự tình gì thì Tiêu Lâm vẫn vô tội ".

Nhưng Mọi Hữu Thành không biết, trong lòng Mộ Tiêu Vân người vô tôi là Lý Ngải Thanh, một người vô tội duy nhất. "  Vậy bà ấy không nguyện ý thì sao ? Ba phải biết, bà ấy đã không danh không phận theo ba mười năm ".

" Ba sẽ cho bà ấy chút tiền để bà dưỡng lão ".

" Phải không ?" Mộ Tiêu Vân không tin, lấy tính cách của Mộ Hữu Thành sẽ không làm ra sự tình tuyệt tình như vậy, " Đây là suy nghĩ của ba ? Vậy những ý nghĩ của những ngươi Mộ gia đâu ?"

Những anh em trong nhà của ông ấy chỉ cần mỗi người một câu thì cũng sẽ đem lập trường của ông thay đổi.

" Đoa cũng là ý của bà nội con, Tiêu Vân, mặc kệ thế nào thì ba ba cũng thật xin lỗi con, nhưng bà nội con lúc nào cũng đối xử với con rất tốt, nếu con có thời gian thì hãy thăm bà nhiều một chút. Tuổi bà cũng không còn trẻ...."

Mộ Tiêu Vân trầm mặc, dù bà nội luôn chán ghét mẹ cậu cũng bức mẹ cậu ra đi nhưng bà đối với cậu mặc kệ là đời trước hay sau đều rất tốt.

" Nếu Diêu Tinh Tinh không có ý kiến, vậy hài tử trong bụng Diêu Tinh Tinh kia an bài thế nào ?" Mộ Tiêu Vân lại hỏi.

" Làm sao con biết Diêu Tinh Tinh mang thai ?" trong giọng nói Mọi Hữu Thành tràn đầy kinh ngạc. Đêm đó Diêu Tinh Tinh gọi điện thoại nói lại hiện lên trong đầu, chẳng lẽ Tiêu Vân biết Tinh Tinh mang thai, cho nêm mới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top