Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 127

Xe tăng tốc, vừa vặn chạy đến cổng Mộ gia, Mộ Tiêu Vân nghe ngữ khí của Mộ Hữu Thành như vậy nhịn không được lại nhìn về phía ông. Đại khái đây là lần đầu tiên cha con đối diện :" Ba cảm thấy tôi làm sao biết được ? Là cho thám tử điều tra sao ? " Mộ Tiêu Vân nhướng mày, châm chọc mà nhìn Mộ Hữu Thành.

Mộ Hữu Thành cũng hiểu được lời nói của mình xoa chút bén nhọn, lập tức sửa miệng :" Ba không có ý này, ba chỉ là tò mò, sự tình Tinh Tinh mang thai cũng có nói cho bà nội con, cho nên con biết cũng không có gì lạ, dù sao đây cũng là việc tốt, bà nội nhịn không được cao hứng mà nói cho con biết".

" Phải không ?" Mộ Tiêu Vân thu hồi tầm mắt, " Bất quá không phải là bà nội nói cho tôi biết ". Cậu đẩu cửa xe đi qua bên cạnh ghế phó lái :" Tôi không chạy vào tiểu khu ". Ý là ba, ba có thể xuống xe.

Mộ Hữu Thành có chút xấu hổ. Hôm nay vốn có chuyện tốt, sự tình đấu thấu có tin tức, nghĩ thầm quan hệ cha con đã tốt hơn lại đâu biết rằng những lời của mình làm Tiêu Vân để ý, " Tiêu Vân, nếu xoa gì thì con có thể nói cho ba, chúng ta là cha con, không phải kẻ thù ". Mộ Hữu Thành vừa xuống xe vừa nói.

" Chúng ta đương nhiên không phải là kẻ thù, nếu là kẻ thù thì có thể đứng nói chuyện như bây giờ sao ? Mộ Tiêu Vân trở lại cửa xe. " Đúng rồi, việc người đàn bà kia mang thai là Tiêu Lâm nói cho tôi biết, ba có muốn hay không tìm Tiêu Lâm xác thực một chút ?"

" Ba không có ý này ". Mộ Hữu Thành nhíu mày.

" Như vậy, ba đột nhiên hỏi lại là có ý gì ?" Thanh âm Mộ Tiêu Vân đột nhiên lạnh xuống.

" Tiêu Vân, ta là ba con ". Ngữ khí của Mộ Hữu Thành có chút nặng, ngữ khí đứa nhỏ này nói chuyện cùng đi trưởng bối thật không tưởng tượng nổi.

" Phải không ? Nhưng trong ấn tượng của tôi không có ba, Mộ đổng ". Ngồi vào trong xe tùy tay đóng cửa lại nhưng bị Mộ Hữu Thành kéo lại :" Tiêu Vân, ai dạy con những lời này, còn cùng mẹ ở chung là do bà ta dạy con sao ? Ba biết con hận ba, hận ba cùng mẹ ly hôn, nhưng địa vị trong lòng ba con vẫn như trước, con vẫn là con trai ba ".

" Giống như xưa ?" Mộ Tiêu Vân cười lạnh, " Nếu cha mẹ ly hôn không ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con cái, vậy vì cái gì mà ông muốn cùng nữ nhân kia kết hôn ? Mộ đổng, ông sai rồi ". Đẩy cửa xe ra, Mộ Tiêu Vân lần thứ hai xuống xe, hai mắt lãnh liệt nhìn thẳng Mộ Hữu Thành, " Tôi không trách ông cùng mẹ ly hôn, tôi nói rồi, hôn nhân không có cảm giác thì ly hôn, đây là đáng giá tha thứ nhưng điều kiện tiên quyết là ông không thể vì vậy mà thương tổn đứa trẻ vô tội. Ông đối với Mộ Tiêu Lâm sủng ái chính là làm cho tôi càng thêm tổn thương ".

" Khi đó ba không biết mẹ sẽ mang con xuất ngoại ", Mộ Hữu Thành vì mình biện giải.

" Ông còn chưa rõ sao? Đây không phải vấn đề trọng điểm ". Mộ Tiêu Vân đang cảm thấy mình đàn gảy tai trâu, ông ta tới giờ vẫn chưa biết mình sai ở đâu. " Tôi muốn về ".

" Tiêu Vân, nếu con chán ghét ba thì tại sao con vẫn giới thiệu Hạ Thanh Hòa cùng Quý Mộc cho ba nhận thức, vig cái gì lại giúp bất động sản Mộ thị, kì thật con vẫn không có ghét ba phải không ?" Mộ Hữu Thành không tin Mộ Tiêu Vân sẽ chán ghét ông. Ông chưa từng nghĩ cha mẹ ly hôn thì đối với con vái vẫn không có vấn đề gì. Ông sẽ không vì ly hôn mà bỏ mặc đứa trẻ này, ngược lại, cũng bởi vì thua thiệt nó, cho nên đối với nó càng tốt .

Nhưng mà, phản ứng hôm nay của con trai làm cho ông phải cải biến lại nhận thức của mình.

" Mộ đổng trí nhớ thật kém, mẹ của rôi còn ba mươi phần trăm cổ phần trong Mộ thị. Tôi giúp không phải Mộ thị mà là mẹ của tôi ". Mộ Tiêu Vân từng chữ từng chữ nói ra.

" Tiêu Vân ". Mộ Hữu Thành nói :" Đây là thái độ con cùng ba nói chuyện sao ? Con vẫn là đứa nhỏ nhưng lời nói không một chút nào đúng mực ".

Mộ Tiêu Vân lúc này đã cười lạnh ra tiếng :" Như vậy, xin hỏi Mộ đổng, mấy vấn đề này của ông là của một phụ thân hỏi đứa xon chỉ mới 18 tuổi sao ?"

" Con..." Mộ Hữu Thành á khẩu không trả lời được.

Mộ Tiêu Vân thấy ông trả lời không được, liền kéo cửa xe, nhưng mà, cậu lại hạ cửa xe xuống :" Mộ đổng, tôi muốn thỉnh giáo ông một vấn đề ".
" Vấn đề gì ?" Con trai dùng âm điệu âm dương quái khí mày làm ông không thoải mái.

" Nếu biết tôi ghét ông, cũng chán ghét cả nhà ông thì ông vẫn còn muốn đem Mộ thị cho tôi sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi xong liềm mỉm cười nhìn ông.

Mộ Hữu Thành hồi đáp không được. Ông vẫn đem Mộ thị cho Tiêu Vân sao ? Ông không dám trả lời. Giờ khắc này ông cảm thấy đứa con trước mắt thậ xa lạ, không còn là một đứa nhỏ đáng yêu trong ấn tượng của ông năm năm trước. Ông thậm chí có chút sợ, sợ sau khi Mộ thị vào tay của Tiêu Vân thì sẽ trả thù mẹ con Diêu Tinh Tinh.

Từ ánh mắt của ông, Mộ Tiêu Vân đã biết đáp án, thực thất vọng. Vì việc năm năm trước ông đã đối với người cha này thất vọng rồi, nay lại thất vọng thêm một lần.

" Mộ đổng, mời ông nhớ kỹ. Năm năm trước, ông có trách nhiệm bảo vệ người phụ nữ ông yêu, có trách nhiệm bảo vệ đứa con của các người, nhưng mà ông đối với mẹ ta cũng phải có trách nhiệm bảo hộ vì bà là mẹ của con trai ông ". Kéo cửa xe lên, nghênh ngang mà đi.

Ban đêm không thấy rõ, bánh xe để lại một vòng khói đen rồi biến mất.

Tựa như Mộ Hữu Thành thua thiệt Mộ Tiêu Vân, nhưng không biết rằng sẽ ảnh hưởng đến điều gì.

Lần cuối cùng nói sạch sẽ. Thời điểm Mộ Tiêu Vân lái xe, tâm tình có chút áp lực, loại áp lực này hận không tìm được một người để nói, vừa hận không thể đến nơi nào đó uống say một trận. Nhưng chỉ là nghĩ mà thôi. Mộ Tiêu Vân không làm bởi vì cậu biết còn có một người chờ cậu trở về.

Mộ Hữu Thành nhìn xe của Mộ Tiêu Vân biến mất hẳn thì ông mới nhấc chân đi đến tiểu khu. Ông nghĩ lại thật cẩn thận sự tình ông cùng Tiêu Vân đã nói hôm nay. Một cái là tin tức tốt, một cái lại cực kỳ mâu thuẫn.

Con trai có tính cách như hôm nay cũng có !ổn phần trách nhiệm của ông, bất quá ông vẫn còn một người để liên hệ, Lý Ngải Thanh. Nếu ông thuyết phục không được thì Lý Ngải Thanh chắc sec thuyết phục được, dù sao con trai vẫn luôn theo bà.

Nhưng mà Mộ Hữu Thành lại không biết số liên lạc của Lý Ngải Thanh, hỏi Mộ Tiêu Vân nhất định sẽ không cho. Trừ phi là hỏi thân thích nhà mẹ đẻ của Lý Ngải Thanh, nhưng từ khi Lý Ngải Thanh cùng ông ly hôn, bọn họ cũng không còn nhìn mặt ông nữa. Nghĩ nghĩ, Mộ Hữu Thành vẫn chưa đi vào nhà mà là ngồi ở bậc thang trước cửa, ông lướt điện thoại thì thấy có một số điện thoại của cậu Mộ Tiêu Vân, cũng chính là em trai Lý Ngải Thanh. Trước khi ông cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, thì tình cảm bọn họ cũng không tệ lắm, có một thời gian, thời điểm Mộ Hữu Thành bên ngoài làm công cũng mang cậu của Tiêu Vân theo.

Nhưng mà năm năm trước, ông vì muốn tìm Tiêu Vân mà đi tìm cậu của Tiêu Vân, tuy đối phương lạnh nhạt nhưng cũng không trách móc ông. Tuy không trách móc nhưng cũng là ông có lỗi với Lý Ngải Thanh. Mộ Hữu Thành hiện tại đang do dự có nên gọi điện thoại hay không, mặc kệ thái độ vỉa con trai ra sao thì vẫn là cha con. Trong lòng Mộ Hữu Thành vẫn cho rằng Mộ Tiêu Vân còn trẻ nên dù gọi điện thoại bị đối phương lạnh nhạt thì ông cũng chấp nhận.

" Alo, ta là Hữu Thành, ngươi ngủ chưa ?"

Cậu của Tiêu Vân cùng Mộ Hữu Thành trước kia quan hệ rất tốt, thời điểm Mộ Hữu Thành chưa phát đạt, bọn họ đều thích uống rượu, hai người thường xuyên uống rượu ở đường lớn. Sau này, Mộ Hữu Thành phát đạt, bên ngoài có nữ nhân, thì quan hệ của hai người cũng dần phai nhạt. Anh rể sù tốt thì chị ruột vẫn hơn.

" Chưa có, đang xem TV, nhân vật lớn như ngươi sao lại gọi cho ta ?" Bất quá, cậu của Tiêu Vân cũng không phải không nể mặt ông, dù sao Tiêu Vân còn ở bên đó, cũng phải cấp thể diện cho cháu ngoại trai, nếu không cháu ngoại trai sẽ không sống thoải mái. Nhưng mà cậu Tiêu Vân không biết rằng cháu ngoại trai cũng hắn đã sớm không quan tâm cái nhà kia rồi.

" Tiêu Vân về nước, đã gặp chưa ? Năm năm không gặp, không ngờ đứa nhỏ này biến hóa thật lớn ".

Cậu của Tiêu Vân không khờ dại như chị của mình. Nhà mẹ đẻ của Lý Ngải Thanh thì đây là người có đầu óc nhất. Sau năm năm Mộ Hữu Thành lại đột nhiên gọi cho hắn nên khi hắn tiếp điện thoại thì tâm phải cẩn thận một chút, hiện tại lại nghe đối phương hỏi như vậy nên trong lòng hắn bắt đầu đề phòng đối phương.

" Đã gặp rồi, còn ăn một bữa cơm, ta nhớ rõ năm năm trước chỉ là một đứa nhỏ vậy mà đảo mắt một cái đã cao hơn ta ". Cậu của Tiêu Vân không cao, chỉ 170cm, nhưng ánh mắt rất khôn khéo.

" Đúng vậy, vài năm không thấy, có thể thấy được Ngải Thanh chăm sóc nó rất tốt. Vốn tưởng rằng hai mẹ con xuất ngoại làm ta rất lo lắng , bây giờ nghĩ lại, chỉ là ta quá đa tâm rồi ".

Cậu của Tiêu Vân nụ cười vài tiếng :" Gọi điện thoại cho ta chỉ vì nói chuyện phiếm sao ?"

Mộ Hữu Thành cũng đã nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy nên cũng không xấu hổ :" Gần đây, ta cùng Tiêu Vân ở chung, ta cảm thấy đứa nhỏ này tương đối cực đoan nên ta có chút không yên lòng , cho nên hỏi ngươi một số việc. Khi ngươi cùng Tiêu Vân gặp nhau thì có loại cảm giác này không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top