Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 131

" Tiêu Vân đã đến chưa ?" Tiếng mợ út của Tiêu Vân từ ngoài truyền đến.

Nhà Cậu hai và cậu út gần nhau nên nhà ai có chuyện gì thì nhà kia đều biết. Mợ út nhìn thời gian, cũng biết rằng Mộ Tiêu Vân sắp đến liền đi xem, không nghĩ tới thật sự nghe được âm thanh bên trong. Nàng đi vào trong thì nhìn thấy trên ghế sa lông có hai người, một thiếu niên và một thanh niên.

Trong đầu vẫn còn bóng dáng của Mộ Tiêu Vân lúc nhỏ, hiện tại đã cao lớn nhưng chỉ cần từ ánh mắt đầu tiên thì mợ út liền biết người thiếu niên chính là Mộ Tiêu Vân, " Tiêu Vân ".

" Mợ út ". Mộ Tiêu Vân mỉm cười nhìn nàng, Mộ Tiêu Vân có ba người cậu và ba người mợ. Mợ hai và mợ út thời trẻ đều là mỹ nữ, bộ dáng của các nàng vừa cao vừa gầy. Mà mợ ba bộ dáng lại lùn hơn, chỉ có 155 cm, toàn thân có chút mập mạp, bất quá khi mợ ba cười đều có chút ôn hòa.

Cho nên khi Mộ Tiêu Vân còn nhỏ rất thích đến nhà bà ngoại.

" Thật là Tiêu Vân sao, vài năm không gặp, con đã cao lớn như vậy "? Mợ hai và mợ út giống nhau, đều thật cao hứng mà nhìn Mộ Tiêu Vân, đáy mắt ẩn giấu lệ quang. Anh chị em nhà Lý Ngải Thanh đều rất hòa thuận với nhau, nhà Mộ Hữu Thành so ra rất kém. Hình ảnh hai nhà thân thích tương phản như vậy nên Mộ Tiêu Vân luôn thích nhà ngoại hơn.

" Ngược lại, mợ út đã lâu không gặp, lại có chút gì rồi ", Mộ Tiêu Vân trêu chọc nói. Có một loại người không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, mà cứ nới thẳng thắn bởi vì như vậy  ngược lại càng làm cho đối phương cảm thấy thân thiết.

" Đúng vậy, đã năm năm không gặp, mợ út có thể không già sao ? Chỗ nào giống mợ hai của con vinh quang đầy mặt ". Mợ út thức thời mà đẩy sag cho mợ hai.

" Ngươi nói lời này thật hay, đều đã có một bó tuổi, cho dù làm thế bìa cũng không thay đổi được sự thật mặt mình đã già ". Mợ hai tâm tình rất tốt nên sắc mặt cùng tinh thần đều tốt.

" Để ta gọi điện thoại cho cậu út của con, phỏng chừng hắn đang đi chơi mạt chược, cơm ta cũng đã chuẩn bị tốt, chị hai cùng Tiêu Vân sẽ qua nhà của ta ăn cho náo nhiệt ". Mợ út nói rõ ràng.

" Được, ta đây cũng đi gọi điện thoại cho anh hai ngươi, miễn chi hắn trách móc ta không làm cơm. Gần đây lão đầu này càng lúc giống như phụ nữ thời tiền mãn kinh, hỏa khi càng lúc càng lớn ". Mợ hai nói xong liền đi gọi điện thoại.

" Tính tình anh hai rất tốt, cũng không giống như nhà của ta, nói ba câu đã không nể mặt, cho nên nói đời trước là oan gia, đời này thành vợ chồng ". Mợ út hít một tiếng khi sau đoa nhìn về phía Hạ Minh Hòa, " Đây là bạn của Tiêu Vân ?".

" Mợ út khỏe ". Hạ Minh Hòa lễ phép chào hỏi.

" Dạ, đây là bạn của con, lần này trở về có chuyện chuyện gấp đều do anh ấy giúp đỡ, là bạn tốt nhất của con ". Mộ Tiêu Vân giới thiệu, " Mợ út cứ gọi là Minh Hòa được rồi ".

" Được được, Tiêu Vân nhà chúng ta còn nhỏ, có chút chuyện chưa hiểu, còn mong con thông cảm cho nó ".

" Sẽ không đâu ạ, Vân Vân rất hiểu chuyện ". Thái độ Hạ Minh Hòa đối với trưởng bối, hoặc là nói thái độ với trưởng bối xa lạ thì rất lễ phép. Cũng bởi vì vậy mà y cho người khác một ấn tượng đầu tiên rất tốt, trừ bỏ không nói nhiều cùng bề ngoài luôn lãnh đạm.

Bất quá, hôm nay gặp trưởng bối của Mộ Tiêu Vân thì lạc đạm trên mặt của Hạ Minh Hòa đã rút đi bớt. Hạ thiếu gia cũng biết nên cư xử như thế nào, tuy rằng không thích cười cùng người lạ nhưng ít nhất cũng bày ra dáng vẻ ôn hòa.

" Cũng đúng, Tiêu Vân rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã hiểu chuyện, chính là một đứa nhỏ làm người ta xót xa. Bất quá, cũng may đã hết khổ, Tiêu Vân cũng đã trưởng thành rồi, ta từ báo chí cũng biết được tin tức của Tiêu Vân, mới 13 tuổi đã là thiên tài làm oanh động toàn bộ giới giáo dục. Tiêu Vân thật lợi hại làm cho chúng ta cũng có mặt mũi ". Thân thích rất nhiều đều như vậy, một người tốt thì cả dòng họ thấy quang vinh. Còn một nhà mà không tốt thì thân thích sẽ cảm thấy không nên thân cận quá.

" Ta đã gọi điện thoại cho anh hai ngươi, hắn nói đang cùng chú út chơi mạt chược, lập tức sẽ quay lại. Hai anh em này, mỗi ngày gặp nhau còn chưa đủ, đến nỗi chơi mạt chược mà cũng cùng nhau ". Mợ hai nói thầm, nhưng biểu tình trên mặt lại rất cao hứng, anh em hòa thuận, chị em dâu lại tốt, một gia đình như vậy tuy đơn giản mà hạnh phúc.

" Chúng ta đi ăn cơm trước, đừng chờ những con ma bài bạc đó ". Mợ út trực tiếp nói một tiếng, nhìn Mộ Tiêu Vân cười nói, thái độ chuyển biến quá nhanh :" Tiêu Vân, Minh Hòa đúng không? Hôm nay mợ út trổ tài một phen, nhưng trù nghệ không tốt bằng mợ hai các con ".

" Mợ út yên tâm, con đã đi không ít nhà hàng, tay nghề của người so với đầu bếp ở đó thì chỉ có hơn chưa không kém. Không thì cứ để bạn con nếm thử, nhà anh ấy cũng có đầu bếp riêng, lời nói của xin người có thể khồn tin nhưng lời của anh ấy thì có thể tin ". Mộ Tiêu Vân nói rất dễ nghe, chính là mặc dù là tay nghề của mợ hay hay mợ út, mà ngay cả mợ ba thì Mộ Tiêu Vân tuyệt không khoa trương, thật sự rất tốt, đáng tiếc là tay nghề của Lý Ngải Thanh thì không tốt lắm.

Theo lời của Mộ Tiêu Vân mà nói thì tay nghề của mẹ cậu là chỉ đem đồ ăn nấu chín sau đoa bỏ thêm muối cho có chút hương vị mà không biết làm thế nào để đồ ăn có thể ngon hơn một chút, thậm chí còn không biết khi nào cho thêm đương hay dấm làm cho đồ ăn thêm mỹ vị một chút.

Về điểm ấy, bố dượng của cậu cho rằng đây là tốt cho thân thể vì muối, tương, dấm không thể ăn nhiều.

Cá này gọi là tình nhân trong mắt hóa tây thi nên Mộ Tiêu Vân có thể hiểu được.

" Đến muộn, đến muộn, các ngươi sẽ không chờ chúng ta mà ăn trước đi ?" Đồ ăn vừa mới dọn xong, liêng nghe âm thanb của cậu hai cùng cậu út truyền tới. Hai anh em bộ dáng không sai biệt lắm, kỳ thật, nhà mẹ đẻ của Lý Ngải Thanh thì những anh em của bà đều không cao. Bất quả con sinh ra  đời này đều rất cao.

Không biết là nguyên nhân gì.

" Cậu hai, cậu út ". Mộ Tiêu Vân thấy bọn họ đi vào thì cười tiếp đón.

" Đã năm năm không gặp, cậu út con nói con đã biến hóa rất lớn, ta còn chưa tin nhưng năm năm này quả thật biến hóa rất lớn, cũng cao hơn nhiều, Tiêu Vân, con rất cao nha  ". Cậu hai Tiêu Vân là một người thành thật, cũng đã năm băm không gặp cháu trai nên cũng không biết nói gì cho phải, nhưng cậu hai tâm tính thoải mái nên lời nói ra khỏi miệng mà tua ra một đống lớn.

" Con cao 178 cm, nhưng cậu hai yên tâm, con vẫn còn đang học trung học ", Mộ Tiêu Vân cười cười, thân thể của cậu đời trước có thể cao đến 182 cm.

" Được rồi, cao quá sau này khó tìm được vợ. Ngày nay con gái nhà người ta đều có bộ dáng hơi lùn ". Cậu hai cùng cậu út nói.

" Con gái lùn cũng không sao, nhà chúng ta có ai cao đâu. Hiện tại con gái lùn thì đó là nhỏ xinh ". Cậu út cười nói. " Hiện nay lưu hành lời nói thế nào nhỉ ? Nam nhân lùn là tàn tật, nữ cao là thon dài, nam cao sẽ bị nói là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Nữ nhân bộ dạng béo, vậy..." Cậu út Tiêu Vân thời niên thiếu không địc nhiều sách, đến trung học đã là cao nhất, mà thời điểm đó lại không lưu hành thành ngữ vui nào, cho nên trong nhất thời, cậu út không biết nói thế nào.

" Nữ nhân béo là ung dung, nam nhân béo thì chỉ là béo ". Mộ Tiêu Vân nở nụ cười, mặc dù cùng trưởng bối sinh hoạt bất đồng, nhưng cùng những người tâm tính thiện lương ở chung làm lòng cậu an tĩnh hơn nhiều.

Khi còn bé, đặc biệt là năm mới, mỗi khi cậu đến nhà bà ngoại thì đều vui cười như vậy. Mộ Tiêu Vân nhớ rõ ràng, cậu đứng đó xem ba ba cùng cậu chơi mạt chược, cậu ngồi một chỗ, nhìn vài làn sẽ biết.

Một bàn sáu người, người lớn đều nói rất nhiều, bất quá đều là quan tâm Mộ Tiêu Vân, trong đó không thiếu cậu hai cười lạnh mà nói.

Nói đến Lý Ngải Thanh, nhóm các cậy cùng mợ đều buồn bực là tại sao bà lại kết hôn cùng người ngoại quốc.

Mộ Tiêu Vân giải thích :" Thời điểm mẹ và con ra nước ngoài đều sống nhờ rong nhà một người bạn, người kia là một người đàn ông độc thân, luôn chiếu cố cho con và mẹ, hơn nữa mẹ cũng còn trẻ, vẫn cần có người đến chiếu cố. Cho nên con nghĩ, nếu người kia đối xử tốt với mẹ thì dù là người nước nào cũng không quan trọng ".

" Cũng đúng, người tốt mới là quan trọng, nếu giống như tên Mộ Hữu Thành kia thì thật là mẹ nó không có lương tâm ". Cậu hai nhịn không được mắng.

" Nói cái gì đó ?" Mợ hai âm thầm liếc mắt nhìn, nhắc nhở cậu hai nói chuyện cho đúng mực.

" Không có việc gì, mẹ của con đã buông xuống, thì con hà tất gì phải chú ý. Hơn nữa, tình cảm không hợp thì ly hôn, con là một đứa nhỏ cũng không có quyền can thiệp. Đến cùng cũng không ai vứt bỏ con, phải không ?" Mộ Tiêu Vân luôn giữ thái độ lạc quan, làm cho mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ chỉ sợ đứa nhỏ này cất giấu những buồn phiền trong lòng.

Đúng vậy, mặc kệ Mộ Hữu Thành là người không lương tâm thế nào thì sự tình này đối với cậy khi còn là đứa nhỏ thì không có quyền can thiệp.

Một vàn đồ ăn có ít nhất mười món nhưng chỉ trong chốc lát đã bị ăn sạch, Mộ Tiêu Vân ăn nhiều nhất, tuy rằng cậu có chút kém chọn thức ăn nhưng hôm nay lại có hứng thù dào dạt. Hạ Minh Hòa lúc bắt đầu còn cho rằng cậu đang chống đỡ, cho mợ uta của cậu chút mặt mũi, nhưng sau đó phát hiện không phải.

Mộ Tiêu Vân tuy chậm rãi từ từ ăn, nhưng mà cậu ăn rất có hương vị.

" Giống như có chút no ". Đứng lên, duỗi duỗi người, " Đã lâu chưa ăn món ăn ở quê, mẹ của con tay nghê quả thật không bằng ". Mộ Tiêu Vân cảm khái.

" Vậy thì con cứ ở đây vài ngày, để mợ út con làm nhiều món cho con ăn ". Cậu út nói .

" Được, con có mang theo hành lý, cũng đã có quyết định này ". Mộ Tiêu Vân cũng không khách khí.

Vốn là tính toán ở một buổi tối, ngày hôm sau về thôn của ông bà xem sao, huống chi cậu muốn cho Hạ Minh Hòa xem nơi mà cậu đã sinh ra, đây là cậu muốn thẳng thắn với y.

Nhưng mà không nghĩ tới, sau khi ăn cơm ở nhà cậu út liền đến nhà cậu gia rồi nhà cậu ba, cuối cùng là đến nhà dì làm mất cả hai buổi tối. Trên đường đi lại nghe thấy tin anh chị em họ biết cậu trở về mà phần lớn đều về nhà, tiếp đoa là mở phòng karaoke, toàn bộ quá trình, Hạ Minh Hòa tuy trầm mặc nhưng thời điểm đến KTV cũng có thể hát hai khúc làm cho Mộ Tiêu Vân chấn động.

Hạ Min Hòa yêu tha thiết tiếng Pháp, ban đầu chỉ là thích nhưng vì Mộ Tiêu Vân mà trở nên yêu tha thiết. Nhưng trong KTV lại không có ca khúc tiếng Pháp nên chỉ có thể hát tiếng Anh.

Ngược lại, Mộ Tiêu Vân thì nhập gia tùy tục,  cùng mọi người hát ca khúc đang hot hiện nay,

Qua hai ngày, Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa tính toán buổi tối trở về sẽ cùng cậu út nói chuyện.

" Cậu, chúng ta là người một nhà, nên cậu có việc gì thì hãy nói cho con biết. Mấy ngày nay con thấy cậu muốn nói lại thôi, chỉ sợ trong lòng cậu ẩn dấu điều gì cũng không thoải mái. Con cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, cậu có thể yên tâm ". Mộ Tiêu Vân dựa vào ban công, nhìn cậu út đứng hút thuốc.

Cậu út cùng cậu hai đều là người không toan tính, nhưng cậu út lại thích cười hơn, hơn nữa thời điểm hắn cười có chút giống Lý Ngải Thanh.

Cậu út hít vào một hơi, đem tàn thuốc ném về phía dưới ban công.

Vài năm nay, bởi vì sự việc của Lý Ngải Thanh mà hắn lo lắng không ít, hắn cùng Lý Ngải Thanh là hai người thân thiết nhất trong các anh chị em. Thời điểm va hắn mất, Lý Ngải Thanh chỉ mới bảy tuổi, mà hắn thì chỉ có ba tuổi, thời điểm đó hắn luôn đi theo Lý Ngải Thanh.

" Tiêu Vân, nói cho cậu út biết là con nghĩ gì về ba của con ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top