Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 135

Khi < song song thế giới > hoàn thành kịch bản, kế tiếp chính là vấn đề tuyển chọn diễn viên. Hiện nay, diễn viên đều thuộc các công ty giải trí. Công ty nào muốn nâng đỡ diễn viên nào thì sẽ sử dụng tài nguyên tốt nhất, mà Hạ Minh Hòa nổi tiếng như vậy, nên khi tin tức < song song thế giới > chuyển thành phim được truyền ra , chỉ sợ diễn viên nào đóng được bộ phim này sẽ thực sự nổi tiếng.

" Hiện tại muốn tuyển một vài minh tinh, Nhị thiếu thấy thế nào?" Vài người được lựa chọn không cần phải ở trong các công ty tai to mặt lớn, chỉ cần diễn xuất tốt là được. Chính là thủ pháp miêu tả nhân vật của Hạ Minh Hòa thật cao minh, nên thực tế rất khó tìm được diễn viên hợp tiêu chuẩn.

Tính cách nhân vật chính trong < song song thế giới > thực đạm mạc, nhưng kì thật rất cẩn thận, thiện lương, chính là bình thường sẽ không biểu lộ tính cách của mình. Có môt loại người trời sinh tính tình lạnh lùng, cũng có một loại người sự lạnh lùng chỉ là ngụy trang, ngụy trang rất tốt, chính là nhân vật chính trong <song song thế giới > là một người có khí chất lạnh lùng trời sinh. Cho nên rất khó tìm được người thích hợp.

Hạ Minh Hòa đem tư liệu mỗi người ra nhìn một lần, cuối cùng lưu lại một người. Người này là diễn viên không quá nổi danh, cũng đã diễn qua vài bộ điện ảnh nhưng vẫn không nổi tiếng. Không biết vì sao Hồ Phi lại lựa chọn người này, nhưng chỉ mới nhìn qua ảnh chụp, Hạ Minh Hòa  cũng không thể phủ nhận là mình cũng lựa chọn người này.

Nhưng mà, làm tác giả, Hạ Minh Hòa là người hiểu rõ nhân vật chính nhất, nhân vật chính trong < song song thế giới> vẫn còn có một người rất quan trọng. Tuy rằng chỉ là nhân vật phụ nhưng phân cảnh của người này rất nhiều, có thể xưng là nhân vật chính thứ hai.

"Nhị thiếu ?" Thấy Hạ Minh Hòa không nói gì, Hồ Phi gọi y.

" Hồ đạo đã xem qua < song song thế giới > , vậy với tư cách là đạo diễn, ngươi có ý kiến gì không ?" Người luôn trầm mặc ít lời như Hạ Minh Hòa mà lại nói nhiều từ như vậy, đích xác thật không dễ dàng. Có thể thấy được lần này y đối với kịch bản cùng diễn viên thập phần coi trọng. Dù sao đây cũng là tâm huyết mà y viết ra, cho dù chuyển thành phim điện ảnh nhưng y vẫn muốn nó trở thành tốt nhất.

Tuy rằng Hồ Phi không quay nhiều phim điện ảnh nhưng hắn không giống những đạo diễn khác, luôn vì kiếm tiền mà chờ doanh nghiệp tài trợ phim của mình.

Một người chuyên nghiệp là một người khi đối phương hỏi điều gì thì hắn có thể lập tức liên tưởng đến một điểm khác. Cho nên Hồ Phi trả lời:" Nhị thiếu nói chính là Dương Hiển sao? Người này thích hợp đóng Dương Hiển ".

Dương Hiển là bạn của nhân vật chính  trong < song song thế giới >. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy rằng không quá quan tâm đối phương nhưng khi đối phương gặp chuyện phiền toái, thì sẽ là người đầu tiên đứng ra.

< Song song thế giới > là một quyển sách hiện đại pha chút dị năng. Quyển sách nói về trinh thám là chủ yếu, mà trong sách, người duy nhất khác thường chính là nhân vật chính, Lâm Húc. Đơn giản mà nói, hắn chính là một người có thể đoán được ý nghĩ của các đồ vật, vì vậy hắn không có bạn bè , mà người bạn duy nhất của hắn chính là Dương Hiển.

Lâm Húc là một nhà thiết kế phòng ốc, mà nghề này lại yêu cầu nhìn đồ vật rất nhiều, tất nhiên Lâm Húc rất không thích nghề này. 

Mà Dương Hiển biết Lâm Húc là một người có dị năng. Hắn chính là cảnh sát, có một lần đụng phải án tử phi thường độc ác, hoặc là nói án tử này vô pháp tìm ra được tội phạm, vì vậy hắn đã đến tìm Lâm Húc, mà câu chuyện này bắt nguồn từ án tử này mà viết ra.

" Nhưng Nhị thiếu, nếu diễn viên này diễn Dương Hiển, thì nhân vật Lâm Húc sẽ để ai diễn ?"Vấn đề là tại chỗ này, đối phương phù hợp với khí chất của Lâm Húc, cho nên nếu không thể tìm được người thích hợp với Lâm Húc thì chỉ có thể tìm đối phương. Nhưng mà " Nhị thiếu nếu cảm thấy hắn không thích hợp, trong lòng ta lại có một người phù hợp, cũng không biết người ấy có nguyện ý diễn không".

" A?" Hạ Minh Hòa nhíu mày, không tiếp lời Hồ Phi. Y là một người thông minh, từ trong lời nói nghe được ý tứ của Hồ Phi, tuy rằng Hồ Phi nói không biết người này có nguyện ý diễn hay không, nhưng y có thể thấy được đối phương 80% là không nguyện ý diễn, hơn nữa Hồ Phi cũng là đang nói chính mình, nếu như cùng là đạo diễn nhìn trúng một người, khẳng định chính mình sẽ ra tay trước. Như vậy xem ra người kia cùng đối phương có quan hệ. Hạ  Minh Hòa đem những người mình nhận thức sàng lọc một lần, đại khái cũng biết được người trong miệng hắn là ai.

Đầu tiên, Hồ Phi nở nụ cười một chút, phỏng chừng hắn cũng đoán được Hạ Minh Hòa biết hắn nói tới ai.

" Nhị thiếu có hứng thú với đóng phim không ?" Hắn cũng là người thẳng thắn.

" Không ". Hạ Minh Hòa không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Y không hứng thú với việc đóng phim.

" Nhưng ta phát hiện khí chất của Nhị thiếu rất thích hợp với Lâm Húc, thời điểm Nhị thiếu viết < song song thế giới > đã đem linh hồn hòa nhập với nhân vật, kỳ thật Nhị thiếu có phát hiện hay không, tính cách nhân vật này cơ hồ là phiên bản của Nhị thiếu. Nhị thiếu là dựa vào chính mình mà viết ra nhân vật ". Người như vậy thực tự tin, tự tin đến mức tự kỉ. 

" Ngươi hãy tìm những người khác, có ai thích hợp hay không, ta sẽ không đóng phim ". Hạ Minh Hòa nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, y định đi đón Tiêu Vân tan học rồi sẽ cùng đi ăn cơm trưa. " Ta còn có việc, đi trước ".

Hồ Phi nhìn Hạ Minh Hòa ra khỏi phòng, chỉ đành thở dài. Hắn nhã nhã nhặn nhặn, là một người rất ít nhiệt tình với việc gì. Nếu như nói học đại học rồi cùng người yêu kết hôn là nhiệt tình thì Hạ Minh Hòa là một người  thứ hai làm cho hắn nhiệt tình như vậy.

Kỳ thật hắn rất muốn Hạ Minh Hòa diễn, thứ nhất, y là tác giả sẽ không có ai có thể hiểu rõ hơn nhân vật chính Lâm Húc hơn y. Thứ hai, y từ tướng mạo đến khí chất đều giống. Thứ ba chính là cảm giác, Hạ Minh Hòa là một người cho người khác cảm giác y  chính là Lâm Húc.

Nhìn về hướng Hạ Minh Hòa rời khỏi, lần này Hồ Phi được sự giúp đỡ của bạn tốt chính là công ty giải trí Lý Hanh, hắn gọi cho tổng giám đốc Lý Tuyền gọi điện thoại :" Có việc gì bận không ?"

Đây là thời gian Lý Tuyền đang ăn cơm trưa, tất nhiên là hắn không bận.

" Không bận, có việc gì sao ?" Người bạn tốt này nếu không có sự tình gì tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho mình.

" Nhân vật chính trong < song song thế giới > có vấn đề " Hồ Phi nói thẳng vào chủ đề, hai người là bạn tốt của nhau thì cũng không cần khách khí.

" Nói nghe một chút ". Trong công tác, Lý Tuyền là một người nghiêm túc.

" Về nhân vật chính ta quả thật có chọn được người thích hợp, ý tưởng này khi ta thấy hắn đến đã nghĩ ra, nhưng ta biết với tính cách của hắn sẽ không đáp ứng, cho nên ta lựa chọn rất nhiều diễn viên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn yêu cầu ngươi hỗ trợ ". Hồ Phi thỉnh cầu.

" Ngươi muốn Hạ Minh Hòa đảm đương nhân vật chính trong tác phẩm của mình ?" Lý Tuyền cũng là một người thông minh. Nếu đầu tư < song song thế giới >, Lý Tuyền đương nhiên là cũng đã xem qua quyển sách nào, tuy rằng không đọc hết  nhưng ít nhất cũng có thể kể lại được câu chuyện. Chính xác, Hạ Minh Hòa rất thích hợp với nhân vật Lâm Húc. Có lẽ lúc đầu hắn chưa nghĩ qua, nhưng ý tứ của Hồ Phi hắn lập tức hiểu được.

Vấn đề,  đường đường là Hạ Nhị thiếu gia thì sao có thể đi đóng phim ?

Hơn nữa, lấy tính cách của Hạ Minh Hòa, y tất nhiên sẽ không bước lên con đường làm đại minh tinh.

" Chuyện này cũng làm ta thật khó xử ". Lý Tuyền không đáp ứng cũng không cự tuyệt.

Với hiểu biết của Hồ Phi đối với hắn, liền biết được :" Vậy ta chờ tin tốt của ngươi ".

" Uy...uy...uy.." Lý Tuyền nghe tiếng đô đô trong điện thoại, thật hết chỗ nói. Cuộc điện thoại này làm hắn không thể phản kháng. Chờ tin tức tốt của hắn ? Hắn cùng Hạ Minh Hòa lại không quen thuộc, hắn có thể thuyết phục y sao ?

Đương nhiên chỉ có thể đi tìm Hạ Thanh Hòa.

Mộ Tiêu Vân mới vừa tan học, đã nhận được điện thoại của Mộ Hữu Thành. Cậu nhìn điện báo trên điện thoại, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là tiếp điện thoại. Sợ di động cứ vang như vậy, nếu Hạ thiếu gia gọi không vào được "Alo?"

" Tiêu Vân, là ba ba, con ăn cơm trưa chưa ?" Mộ Hữu Thành đã vài ngày không thấy, hoàn toàn quên đi những tranh chấp của hai cha con ngày trước.

" Mới vừa tan học ". Mộ Tiêu Vân trả lời, cũng không nể mặt. Cậu từ khi về nước đều dùng thái độ cùng ngữ khí này nói chuyện với Mộ Hữu Thành.

" Vậy ba ba tới đón con rồi cùng nhau ăn cơm trưa ?" Mộ Hữu Thành lập tức nói.

" Không cần, đã có hẹn với bạn ".

" Từ đêm đó cũng đã không cùng con gặp mặt, Cùng ba ba ăn cơm được không ?" Mộ Hữu Thành nói.

A... Mộ Tiêu Vân cười khẽ, chính là Mộ Hữu Thành lại nghe không ra lời châm chọc trong đó.

" Có chuyện gì nói thẳng đi? Là muốn anh Quý hay anh Hòa hỗ trợ ?" Nếu vẫn chưa nghe ra được nụ cười châm chọc như vậy lúc này ý tứ châm chọc rất rõ ràng.

Mộ Hữu Thành nhất thời không biết nói gì. Ông lại muốn mở miệng phản bác, chỉ là nghĩ nghĩ, không muốn làm cho mối quan hệ cha con trở nên ác liệt, vẫn là nhịn xuống. " Không phải ý này, ngẫm lại chúng ta đã lâu không gặp mặt, mọi người chỉ muốn cùng nhau ăn bữa cơm, tâm bình khí hòa mà tán gẫu một chút, cũng không thể ở chung một thành phố mà đều làm như không thấy ?"

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân nâng lên :" Cũng được, vậy buổi tối đi ".

" Vậy đến nhà bà nội của con ? Nội con rất nhớ con ". Nếu gặp mặt tại nhà bà Mộ, thì khi cha con mâu thuẫn thì cũng có bà dịu đi một chút. Dù sao thì Mộ Hữu Thành nghĩ Mộ Tiêu Vân vẫn luôn kính trọng bà Mộ.

" Có thể, vậy ba hãy gọi điện cho nội, cứ như vậy, ta sẽ cùng bạn đến ". Mộ Tiêu Vân không nói thêm gì mà trực tiếp cúp điện thoại. Bởi vì cậu thấy ở cổng trường học có một chiếc xe rất quen thuộc, cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.  Hướng người trên xe vẫy vẫy tay, cậu đi đến bên chiếc xe.

Mới vừa tan học nên trước cổng trường có không ít người. Mà nhất cử nhất động của Mộ Tiêu Vân cùng với khí chất trên người cậu rất chói mắt, cho nên dọc theo đường đi có nhiều ánh mắt theo dõi bước đi của cậu đến khi cậu bước lên xe đi mất hút.

" Chờ đã lâu rồi ?" Mộ Tiêu Vân đem sách vở đặt ở phía sau, duỗi tứ chi một chút, nghiêng thân mình dựa lưng vào cửa xe hỏi.

" Vừa đến ". Hạ Minh Hòa trả lời hai chữ không nhiều lắm, dừng lại một chút, y lại nói :" Vừa rồi cùng Hồ Phi bàn chuyện tìm diễn viên ".

" A?" Mộ Tiêu Vân rất có hứng thú, " Tuyển minh tinh sao ?"

Nhìn sự hứng thú trong mắt cậu, Hạ Minh Hòa mặt lạnh xuống :" Em thích minh tinh ?" Phải cẩn thận, Hạ thiếu gia rầu rĩ nghĩ thầm.

Mộ Tiêu Vân nhíu mày, sau đó khóe miệng nổi lên ý cười :" Ân, em thích minh tinh, trước kia đối nam minh tinh không có hứng thú, từ khi năm năm trước... Sau lại bắt đầu chú ý một chút, lần này tuyển minh tinh gì, có thể cho em đi xem một chút không ?"

" Không thể ". Hạ Minh Hòa không suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt. 

Mộ Tiêu Vân chỉ cười cười nhìn y, không nói gì.

Hạ Minh Hòa cảm thấy bộ dáng này của Mộ Tiêu Vân nhất định sẽ không nghe lời y nói, sau đó lại giảng đạo lý :" Em bây giờ vẫn còn là học sinh, giới giải trí rất phức tạp, hơn nữa những nam minh tinh đó cũng không sạch sẽ gì ". Một câu của Hạ thiếu gia đem toàn bộ người trong giới giải trí loại bỏ, nếu tại trường hợp công cộng thì Hạ thiếu gia đã đắc tội không ít người. Mà Hạ thiếu gia đã quên  Mộ Tiêu Vân cũng không phải là người vô tri. Bất quá, hiện tại xem ra, mặc kệ là Mộ Tiêu Vân đã sống lại hay vẫn muốn tính kế Mộ Hữu Thành, cũng chỉ là năm năm trước. Người đi vào lòng y là một nam hài tính tình đơn giản.

" Phải không ? Anh như thế nào hiểu rõ như vậy, chẳng lẽ anh đã đi vào trường hợp như vậy rồi ?" Mộ Tiêu Vân cố ý nói.

" Đương nhiên không ". Hạ Minh Hòa trả lời nhanh chóng.

" Vậy tại sao anh lại khẳng định như vậy ?"

" Báo chí đăng như vậy còn chưa đủ sao ?" Hạ Minh Hòa hừ lạnh một tiếng.

" Chỉ là báo lá cải mà anh cũng tin ?"

Lời này đã đem khí thế Hạ Minh Hòa ép xuống. Vì thế Hạ thiếu gia không nói gì nữa. Mộ Tiêu Vân nhìn y, Hạ Minh Hòa nhếch môi thật gợi cảm, kết hợp với khuôn mặt lanh lùng của y, quả thật là muốn bao nhiêu khốc liền khốc.

Hì hì....Cười lên tiếng. Mộ Tiêu Vân vươn tay, ngón tay quẹt qua môi Hạ Minh Hòa, làm y đang lái xe thiếu chút nữa thắng gấp.

" Anh, anh giận rồi ?" Đùa giỡn còn chưa đủ, cậu còn không để ý mà hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top