Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 141

Từ dưới chậu hoa lấy ra chìa khóa, Mộ Tiêu Vân mở cửa đỡ Hạ Thanh Hòa vào nhà, sau đó để hắn nằm trên ghế sa lông trên đại sảnh.

Mộ Tiêu Vân tính xoay người rời đi, chính là nghe đối phương người đầy mùi rượu, cậu vẫn do dự một chút. Đang lúc này, di động vang lên, là điện thoại của Hạ Minh Hòa. "Alo..."

"Đang làm gì ?" Không đợi Mộ Tiêu Vân nói chuyện, đầu kia Hạ Minh Hòa liền mở miệng. Nghe thanh âm có chút khàn khàn, tựa hồ có chút mỏi mệt.

" Mới từ tiệc sinh nhật của Trần đổng trở về, hiện tại đang ở trong nhà của anh Thanh Hòa, anh ấy uống nhiều quá ". Mộ Tiêu Vân nói tình huống đơn giản cho y. " Muốn lưu lại chiếu cố anh ấy sao ?"

Hạ Minh Hòa mâng miệng không nói, tâm tư có chút hạ xuống, đương nhiên y thích Mộ Tiêu Vân chiếu cố Hạ Thanh Hòa, cho dù người này là anh trai y. Nhưng là về phương diện khác, cũng bởi vì Hạ Thanh Hòa là anh trai y nên y mới lo lắng.

"Ân ". Rốt cuộc vẫn ứng thanh, nhưng Hạ thiếu gia lại bổ sung thêm :" Ta cũng sinh bệnh ".

Cái gì ? Mộ Tiêu Vân dở khóc dở cười. Nhưng là:" Thật sự ?"

Câu này thật sự làm Hạ Minh Hòa khó chịu, âm thanh có chút lạnh :" Heo, anh sẽ lấy chuyện này đùa giỡn hay sao ?" Phải nói, y là người hay đùa giỡn sao ?

"Như thế nào lại bị bệnh ? Thân thể anh luôn rất tốt, là bởi vì đóng phim quá mệt mỏi sao ?" Mộ Tiêu Vân vừa nghe y thật sự sinh bệnh, trong giọng nói tràn ngập lo lắng.

" Không sao ". Ngữ khí Hạ Minh Hòa cuối cùng cũng dịu đi một chút. " Thật nhàm chán ".

" Bởi vì đóng phim nhàm chán ?" Đây là loại lý luận gì, nơi đó hẳn là nên náo nhiệt mới đúng. Mà hình tượng Lâm Húc phù hợp với y như vậy, cũng chính là bản chất của y, từ phương diện nào đó mà nói, y căn bản không cần diễn xuất.

" Mọi người đều thật nhàm chán ". Hạ Minh Hòa nói.

" Cùng với anh sinh bệnh có quan hệ gì ?"

" Nghẹn khuất nên bị bệnh " Hạ Minh Hòa lại nói.

" Cho nên ?"

 Bị cảm ". Tháng 11 cuối mùa thu vốn dễ cảm mạo. Huống chi Hạ Minh Hòa lại đặc biệt buồn bực trong lòng, bệnh này còn không phải do buồn trong lòng mà ra sao ?

Mộ Tiêu Vân nhíu mày, nếu theo cảm giác bình thường thì với tính cách ngoan cường của Hạ Minh Hòa thì sẽ không  gọi điện cho cậu nói điều này, cho nên, lần cảm mạo này hẳn là không nhẹ ." Em hiện tại tới chỗ anh ". Từ B thị đến chỗ bọn họ quay phim chỉ hai giờ lái xe. 

" Không cần, em chiếu cố anh ha đi ". Hạ Minh Hòa đột nhiên lại không được tự nhiên. " Anh đi ngủ, em cũng nên ngủ sớm một chút ".

" Sớm như vậy ?" Mộ Tiêu Vân thốt ra. Hạ Minh Hòa nhíu mày một cái, " Đã 10 giờ  mà em thấy sớm ?"

Mộ Tiêu Vân dẩu dẩu miệng :" Em nói sai, không nhìn thời gian ", nói chuyện như vậy khẳng định lại để ý cái gì. Sau khi cúp điện thoại, Mộ Tiêu Vân vào phòng cầm một cái chăn đi ra phủ lên người Hạ Thanh Hòa, rồi vội vã cầm giấy bút viết lại lời nhắn rồi vội vã rời đi .

Khi lên xe, Mộ Tiêu Vân cũng không về nhà mà là chạy thẳng đến đường cao tốc B thị với tốc độ cao. Xe chạy như bay trên đường. Hơn nữa Audi tính năng rất tốt nên Mộ Tiêu Vân chạy tới tốc độ 140km/h. Sau 10 giờ, ở trên đường rất ít xe, ở B thị các công ty bất động sản phát triển rất nhanh, bởi vì chất lượng sinh hoạt ở đây rất tốt, tiết tấu sinh hoạt cũng không quá vội vã, cho nên có rất nhiều người mua nhà ở B thị, đó cũng là một trong những nguyên nhân bất động sản ở đây rất phát triển.

Xe chạy với tốc độ cao, nhìn không thấy cuối đường, chân ga ngày càng hạ thấp, cảm giác muốn nhìn thấy Hạ Minh Hòa ngay bây giờ giống như thời điểm cậu vừa về nước.

Trong năm năm kia, tuy rằng rất tưởng niệm nhưng cũng không có loại bức thiết, cố tình phải gặp được như bây giờ.

Rạng sáng 12 giờ, Mộ Tiêu Vân chạy xe đến H thị với tốc độ cao. Cậu liền chạy đến một khách sạn, trực tiếp đậu xe ở bãi, sau đó kêu taxi đi đến khách sạn của Hạ Minh Hòa. Cũng may ngày đầu tiên Hạ Minh Hòa đến đây đã nói địa chỉ cho cậu, nếu bây giờ cậu gọi điện cho Hạ Minh Hòa thì với tính tình của y sẽ chạy xe đến đón cậu.

Nửa giờ sau, Mộ Tiêu Vân đã đến dưới khách sạn của Hạ Minh Hòa. Cậu lấy di động ra, nhìn khách sạn cao ngất, mỉm cười. Không biết Hạ thiếu thấy cậu sẽ bày ra vẻ mặt gì.

Di động vang lên vài tiếng mới có người tiếp, đổi lại bình thường chỉ cần vừa reo lên một tiếng sẽ được tiếp. Mộ Tiêu Vân biết Hạ Minh Hòa hẳn là đang ngủ rất say. " Vân Vân ?" Đêm khuya, Hạ Minh Hòa nói giọng mũi, dấu không được sự mệt mỏi khi bị đánh thức.

" Anh, anh ở phòng nào ?" Mộ Tiêu Vân thừa dịp y chưa tỉnh ngủ mà vội vàng hỏi.

Chính là, Hạ thiếu gia chỉ cần nhìn đến tên người gọi thì đã thanh tỉnh:" Em hỏi cái này làm gì? Em...Em đã đến rồi ?" Thanh âm Hạ Minh Hòa đột ngột tăng thêm " Chết tiệt, em đã đến rồi sao ?" Hạ Minh Hòa nhịn không được mà hỏi lại.

" Anh, anh thật thông minh ". Mộ Tiêu Vân đành phải giả ngu.

" Heo, em đúng là heo ngốc... Em chờ đấy, anh xuống dưới ". Hạ Minh Hòa kích động, cũng là hưng phấn, nhưng lại nhịn không được mà mắng cậu.

" Khỏi, em trực tiếp đi lên được rồi, anh chạy xuống không phải là lãng phí thời gian sao ?" Mộ Tiêu Vân vừa nói vừa đi đến thang máy.

" Phòng nào ?"

"1808".

1808, thứ 18.

Thời điểm thang máy đến tầng 18, cửa thang máy vừa mở ra, Mộ Tiêu Vân liền thấy người đứng ở cửa, mặc áo ngủ, chân mang dép lê. Tóc có chút lộn xộn, thậm chí sắc mặt cũng không được tốt lắm. " Anh ". Sắc mặt của Mộ Tiêu Vân cũng không tốt, một đường tốc độ cao chạy đến đây, mặc dù chỉ hai giờ nhưng chính xác là mệt chết đi.

Hơn nữa, hiện tại đã rạng sáng.

Vân Vân. Hạ Minh Hòa không nói chuyện, trực tiếp kéo tay Mộ Tiêu Vân về phòng.

Mộ Tiêu Vân cũng không nói lời nào đi theo phía sau y, chính là ánh mắt thực nhu hòa mà nhìn bóng lưng của y.

Vào phòng, Hạ Minh Hòa vẫn không nói lời nào, y buông tay của Mộ Tiêu Vân ra, đi phòng tắm pha nước cho cậu tắm, sau đó lại đi ra, lại lên giường, trong cả quá trình, y không nói một lời. Mộ Tiêu Vân cũng không nói lời nào, trước tiên đi tắm rửa, sau đó cậu trèo lên giường. Hạ Minh Hòa không mở miệng, cậu cũng không nói mà đưa lưng về phía nhau.

Chính là chẳng được bao lâu, Hạ Minh Hòa đột nhiên xoay người lại, cánh tay duỗi ra ôm cậu vào trong ngực :" Heo, em so với heo còn ngốc hơn ". Đây là từ ngữ hữu hạn mà Hạ thiếu gia mắng chửi người.

Mộ Tiêu Vân không động, tựa vào trong ngực :"Em lo lắng cho anh ".

Bất luận cái gì đều bị câu nói này làm cho lòng Hạ thiếu gia rung động. Y áp đảo Mộ Tiêu Vân xuống dưới, trực tiếp nắm hàm dưới của cậu ngước lên, sau đó đứng thẳng thân thể mà nhìn xuống cậu.

Mộ Tiêu Vân vươn tay vòng qua cổ y :" Không ngủ được ?"

Ánh mắt Hạ Minh Hòa lóe lóe, sau đó trầm giọng nói một câu :" Anh muốn làm ".

Đầu tiên, Mộ Tiêu Vân hơi sửng sốt, sau đó trầm giọng nói một câu :" Anh không phải là đang bệnh sao ?"

" Khí hậu thay đổi, chỉ là cảm nhẹ mà thôi, bác sĩ nói nên vận động mới tốt ". Hạ Minh Hòa đích thực là bị cảm mạo nhưng không phải là cần vận động như y nói.

"A..." Mộ Tiêu Vân kéo dài âm cuối, cũng không đáp ứng hay cự tuyệt Hạ Minh Hòa. Nhưng Hạ Minh Hòa mặc kệ, trực tiếp cuối đầu, hôn lên đôi môi của Mộ Tiêu Vân. Đôi môi này làm y không kiềm lòng nổi mà muốn nhiều hơn nữa, y trực tiếp đem đầu lưỡi quấn quýt với đầu lười của Mộ Tiêu Vân.

Tay kéo áo ngủ của Mộ Tiêu Vân xuống, áo ngủ có chút lớn, vì cậu tới vội vàng nên không có mang theo quần áo nên cậu chỉ có thể mặc đồ của Hạ thiếu gia.

Chính vì áo ngủ lớn nên Hạ thiếu gia mới dễ dàng kéo ra. Bàn tay vuốt ve khuôn ngực của cậu từ xương quai xanh đến khuôn ngực bằng phẳng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy địa phương mẫn cảm.

" Ngô..." Mộ Tiêu Vân ngâm khẽ ra tiếng là bởi vì đau. Lực đạo của Hạ Minh Hòa không nhẹ. Hơn nữa nơi đó vốn mẫn cảm, lại bị nắm thật mạnh khẳng định sẽ đau. Mộ Tiêu Vân biết hiện tại y đang trừng phạt cậu nửa đêm lái xe đến đây. Nhưng rõ ràng y rất cao hứng, thật là phức tạp.

"Về sau không được như vậy ". Buông đôi môi Mộ Tiêu Vân , một dòng chất lỏng từ khóe môi cậu chảy xuống, dưới ánh đèn mập mờ càng hình thành một loại mị lực. Hạ Minh Hòa nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bộ dáng của thiếu niên dưới thân, cả người y đều là ngọn lửa nóng.

" Ân ". Mộ Tiêu Vân đáp ứng. Nhưng nếu còn có về sau thì khẳng định sẽ còn tiếp tục.

Hạ Minh Hòa rất thích nhìn bộ dáng nhu thuận của Mộ Tiêu Vân, tựa như hiện tại, nhìn thiếu niên nhu thuận, lại giống như một thỏi socola, vừa ngọt vừa ngon miệng.

Hạ Minh Hòa lần thứ hai cúi đầu, lần này y hôn lên cổ đối phương, sau đó đến ngực, dùng lưỡi liếm lên hai hạt đậu hồng nhạt làm cho nó từ từ đứng lên. Mà bàn tay y cũng không nhàn rỗi mà xẹt qua bụng Mộ Tiêu Vân, nhẹ nhàng đụng chạm rốn của cậu. Rốn là nơi mẫn cảm nhất trên người Mộ Tiêu Vân.

" Anh...ân ..." Mộ Tiêu Vân nhịn không được mà rên rỉ, thân thể bị khoái cảm mãnh liệt chi phối, ghé vào người phía trên ngửi thấy một loại khí tức quen thuộc. Hiện tại loại khí tức nàu nằm trên người cậu, làm cho cậu có chút mê muội. Trọng yếu hơn là Hạ Minh Hòa thế nhưng đem tay y trêu chọc rốn của cậu làm cho Mộ Tiêu Vân toàn thân tê dại. Thân thể hưng phấn mà kêu tên Hạ Minh Hòa.

Hạ Minh Hòa ngẩng đầu nhìn vẻ mặt động tình của cậu, hỏi :" Vân Vân, thoải mái sao ?"

Mộ Tiêu Vân cắn chặt môi mà trừng y .

Hì hì....Hạ Minh Hòa nở nụ cười, giống như một dòng sông băng bị hòa tan:" Vân Vân, rốn của em so với phía dưới còn mẫn cảm hơn ".  Giọng điệu trêu chọc của y làm cho Mộ Tiêu Vân muốn phát điên.

" Vân Vân không thừa nhận ?"Hạ Minh Hòa vươn tay chỉ sau đó lại với tay vào rốn của cậu.

" Ngô ..." Cứ việc cắn chặt răng nhưng phản ứng thân thể làm cậu không thể kiềm nén mà kêu ra tiếng. " Anh, .....đừng.....cầu anh đừng ...."Không biết vì cái gì mà địa phương mẫn cảm không giống người khác. Đời trước cũng không phải thế. Mà hiện tại cậu lại phát hiện Hạ Minh Hòa chỉ cầ đùa giỡn với rốn của cậu thì cậu cũng đã có phản ứng.

Loại nhược điểm này còn không phải do y làm hại. Nghĩ đến đây, Mộ Tiêu Vân muốn dùng chân đá y xuống giường.

" Vân Vân ngoan, cho anh đi vào ". Hạ Minh Hòa đối với Mộ Tiêu Vân rất yêu thương, hiện tại tên đã lên dây, nơi đó cũng đã khuếch trương đầy đủ thế mà đứa nhỏ này lại khép hai chân lại. " Vân Vân.." Thanh âm Hạ Minh Hòa khàn khàn không thể tưởng tượng nổi, lại càng không nói đến phía dưới của y đã sưng đến lợi hại.

Đã nếm qua loại tư vị này, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng mĩ vị của nó, thời điểm này, Mộ Tiêu Vân đột nhiên đổi ý, đối với Hạ thiếu gia mà nói là tương đương muốn mạng của y. Huống chi, dưới thân là người y yêu nhất.

" Vân Vân, ngoan, nghe lời anh ". vào không được chỉ có thể ở phía trước mà ma sát, ý thức thiếu niên phi thường cường ngạnh.

" Không ". thời điểm Mộ Tiêu Vân như lọt vào sương mù nhưng nghĩ đến chính mình về sau có thể lưu lạc nên cần phải thanh tĩnh lại. Phải biết, đời trước cậu luôn làm số 1, đời này, cậu làm 0 cậu cũng nhận, bởi vì người này mà cậu cam tâm tình nguyện, chính là mỗi lần đều để y dễ dàng thực hiện được làm Mộ Tiêu Vân cảm thấy sẽ trở thành thói quen, đối với mình tương lai cũng không quá tốt. Cho nên....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top