Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 148

Buổi tiệc sinh nhật của Trần Cảnh Văn chơi đến hai giờ sáng mới kết thúc, trừ bỏ Trần Cảnh Vũ còn tỉnh táo một chút thì toàn bộ mọi người đều say đến ngả trái ngả phải mà chủ buổi tiệc Trần Cảnh Văn là say lợi hại nhất.

Tuổi của Mộ Tiêu Vân so với mấy người này đều lớn hơn rất nhiều cho nên cậu tự chủ tốt nhất, tuy rằng uống rượu nhưng không có say. Mộ Tiêu Vân rất ít uống rượu, đời trước thu được hậu quả không ít nên đời này cậu luôn hạn chế, cho dù ngày mẹ tái hôn cậu cũng không uống nhiều như vậy nhưng hôm nay cậu thật cao hứng, cao hứng vì đời này cậu có bạn bè.

" Ta đưa ngươi về ". Trần Cảnh Văn dựa vào Trần Cảnh Vũ, chính mình cũng đi đường không xong mà còn nói ra như thế thật không biết ngượng, nhưng Tiền Hải cũng không có giễu cợt hắn bởi vì Tiền Hải chính mình cũng đi đường không xong.

" Không cần, ta lái xe được rồi ". Mộ Tiêu Vân nháy mắt bảo Trần Cảnh Vũ mang hắn rời đi.

" A Văn, ta trước đưa ngươi trở về, Tiêu Vân không phải là con nít ". Trần Cảnh Vũ gật đầu, hắn tùy thời hiểu được, so với  Mộ Tiêu Vân thì người say khướt như Trần Cảnh Văn lại càng nguy hiểm.

" Không được ". Trần Cảnh Văn thật sự say, " Hắn mới có bao nhiêu tuổi, ta lo lắng, ta nhất định phải đưa hắn về ". Nói xong, hắn bỏ tay Trần Cảnh Vũ ra, từng bước lắc lắc đến trước mặt Mộ Tiêu Vân, sau đó giữ chặt tay cậu, " Ta đưa ngươi, ta...đưa ngươi ". Hắn tựa vào trên người Mộ Tiêu Vân, nếu không phải Mộ Tiêu Vân đúng lúc đỡ hắn thì thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

" A Văn, nếu ngươi cứ như vậy đừng ép ta đánh ngươi ". Trần Cảnh Vũ xuất ra uy nghiêm của anh trai, tuy rằng thân thủ bằng Hạ Minh Hòa, nhưng dù sao cũng luyện tập thể thao thường xuyên cho nên thân thủ cũng không quá kém. Lúc bé, mỗi lần Hạ Minh Hòa cùng Trần Cảnh Văn đi huấn luyện, chính mình không đi không được cho nên cũng thường xuyên đi theo, cho dù không nhiều cũng ít nhiều có chút thành quả.

Hơn nữa hiện tại Trần Cảnh Văn uống rượu cho nên khẳng định không bằng Trần Cảnh Vũ.

Hai anh em Trần gia rất kỳ quái, rõ ràng gọi là Văn nhưng tính tình lại cuồng dã. Mà Trần Cảnh Vũ gọi Võ nhưng tính cách lại trầm ổn. Tên của hai huynh đệ từng có thời gian thường xuyên bị chê cười. Nói tên này thật là châm chọc.

" Đánh ta cũng muốn đưa, Tiêu Vân còn nhỏ thực dễ dàng bị lừa ". Trần Cảnh Văn thật kiên trì, " Không, cái gì... cái gì gọi là bị lừa ". Dù sao chính hắn cũng nhận định cậu đã bị Hạ Minh Hòa bắt đi rồi.

" Cái gì gọi là bị lừa, hắn còn Hạ Minh Hòa ngươi lo cái gì ". Trần Cảnh Vũ kéo em trai mình về bên người, " Từ Nham, ngươi đưa Mộ Tiêu Vân, hai chúng ta về trước, a Hải có thể tự mình đi sao ?" Người này vô luận bao nhiêu tuổi cũng không làm cho bọn họ bớt lo, tính cách tốt, bộ dạng tốt, trong nhà điều kiện lại càng tốt, công việc lại ổn định, có lẽ so với xí nghiệp nhà Từ Nham thì của nhà Tiền Hải không tính là gì nhưng trong mắt những người bình thường thì phải là kim quy tế. 

" Không được, Từ Nham không thể đưa, người này....người này cũng không bớt lo ". Trần Cảnh Văn nghe là Từ Nham đưa nên vội vàng từ trong ngực Trần Cảnh Vũ nhảy dựng lên, " Ta đưa, tự mình đưa, chính mình...chính mình... Người, chính mình đưa ".

" Cái gì mà chính mình, người khác, Tiêu Vân là anh em của ngươi vậy không phải là anh em của Từ Nham sao ?" Trần Cảnh Vũ lần thứ hai giữ chặt hắn, tùy tay gọi một chiếc taxi, " Chúng ta đi trước ".

" Ta không... ta...". Thanh âm theo tiếng cửa xe đóng lại bị ngăn cách.

Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, Mộ Tiêu Vân cười lắc đầu. Chính là cậu đột nhiên cảm giác có một ánh mắt sắc bén đang dõi theo cậu, quay đầu chống lại ánh mắt của Từ Nham, người nhìn cậu chằm chằm đúng là hắn. Mộ Tiêu Vân nhíu mày, thời điểm muốn hỏi cái gì đó thì Tiền Hải lên tiếng :" Ta cũng trở về đây, Tiêu Vân đi cùng Từ Nham ta cũng yên tâm, có chuyện gì thì điện thoại..." Nói một nửa đánh ợ một cái, " Có chuyện gì thì gọi ta ".

" Chúng ta đi trước ".

" Học đệ, hẹn gặp lại ". Tưởng Giang thấy mọi người đi rồi thì cũng chào tạm biệt Mộ Tiêu Vân.

" Tạm biệt ".

Không lâu sau, nơi vốn náo nhiệt chỉ còn hai người Mộ Tiêu Vân và Từ Nham. Từ Nham quơ quơ chìa khóa trên tay, " Tuy rằng uống nhiều rượu nhưng còn không đến mức say, dám ngồi không ?"

Giờ khắc này giống như trở về năm năm trước khi bọn họ mới vừa nhận thức nhau, khi đó cậu trong phòng chờ Hạ Minh Hòa, lúc đó cũng chỉ có hai người bọn họ.

Mộ Tiêu Vân vẫn luôn nhớ rõ, thời điểm đó ánh mắt Từ Nham nhìn cậu có chut không tốt, thậm chí mang theo  một chút đánh giá cùng phòng bị. Chính là sau khi thấy Hạ Minh Hòa đối tốt với cậu, dần dần ánh mắt người này nhìn cậu cũng tốt hơn.

Nhưng hiện tại, ngay khoảnh khắc vừa rồi, ánh mắt hắn nhìn mình giống như trở về thời điểm lúc trước.

Mộ Tiêu Vân biết, bề ngoài Từ Nham là một người nho nhã nhưng thực tế rất khó tiếp cận. Mà Hạ Minh Hòa bề ngoài lãnh khốc kỳ thật tính cách lại dịu ngoan. Tuy người này dịu dàng nhưng Hạ thiếu gia luôn thờ ơ với mọi việc. Nhưng Từ Nham luôn quan sát tỉ mỉ lại rất có tâm kế.

" Cùng lắm thì cùng đi đồn công an ở một ngày, không có gì ghê gớm ". Mộ Tiêu Vân sảng khoái nói.

" Vậy Ok ". Từ Nham đến bãi đỗ xe đem xe chạy ra.

Xe của Từ Nham là một chiếc Mc Laren, không  nói đến tính năng rất tốt, mà nội thất bên trong xe cũng phi thường rộng rãi. Kỳ thật theo tính cách của Từ Nham sẽ không chọn chiếc xe này, điều này làm cho Mộ Tiêu Vân có chút ngoài ý muốn. Tuy rằng cậu không hiểu rõ ý nghĩ của Từ Nham, chính là tốt xấu gì cũng quen biết nhau. Từ Nham hẳn là sẽ lựa chọn chiếc xe thời thượng một chút.

" Lúc trước chọn chiếc xe này là hoàn toàn do tính năng của nó ". Trong không gian an tĩnh, Từ Nham mở miệng làm cho Mộ Tiêu Vân có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới người này thế nhưng lại đoán trúng ý nghĩ của cậu. Tâm tư người này quả thật không đơn giản. " Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, chính là ánh mắt ngươi lộ ra chút ngoài ý muốn ta mới nghĩ đến ". Từ Nham đầu hàng mà giải thích, " Bất quá, năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi không đơn giản. Thiếu niên 13 tuổi không phải vì nhảy lớp mà cảm thấy ngươi không đơn giản mà là cảm giác. Giống như có cảm giác của đồng loại ". Cái gọi là cảm giác của Từ Nham chính là chỉ ba mẹ bọn họ đều ly dị nên trong gia đình này có một loại đồng cảm.

Mộ Tiêu Vân cũng không suy nghĩ những lời Từ Nham nói. Cậu cùng Từ Nham độc lập ở chung như vậy quả thật là lần đầu tiên.

Từ Nham là một người chu đáo, phương thức ở chung của người khác cũng rất chủ động. Tính cách của Từ Nham là do ảnh hưởng từ gia đình.

" Năm năm trôi qua thật nhanh ". Năm năm quen biết mọi người đã trôi qua nhanh chóng.

" Đúng vậy, năm năm trước ngươi có nghĩ qua chính mình sẽ đi trên con đường này sao ?" Nếu như nói năm năm trôi qua thật nhanh thì tốc độ chuyển đề tài của Từ Nham cũng rất nhanh.

Ánh mắt Mộ Tiêu Vân chợt tắt, cậu nheo lại ánh mắt, bất quá cũng không nhìn về phía Từ Nham. Mà là thông qua cửa sổ xe nhìn về phía bên ngoài, nhìn vẻ mặt cậu bình tĩnh nhưng thực chất lại không bình tĩnh, " Làm sao ngươi biết ?" Một lát sau Mộ Tiêu Vân hỏi. Ngữ khí không nhanh không chậm là Từ Nham có chút thưởng thức.

Kỳ thật, trong đám bọn họ ai không thưởng thức cậu ? Tuổi còn nhỏ đã có bản lĩnh như thế, tài hoa như vậy thật làm cho người khác hâm mộ.

" Năm năm trước đã cảm thấy quan hệ của hai người quá tốt, dựa theo tính cách của Minh Hòa thì tuyệt đối sẽ không đối với ngươi tốt như vậy, cho dù là bạn bè thân thiết ta cũng có chút ghen tị. Ta nghĩ trừ bỏ Cảnh Văn cùng A Hải thì ta cùng Cảnh Võ đều nghĩ như vậy. Chính là lúc đó ngươi còn nhỏ mà bọn ta cũng vậy, sau đó ngươi lại xuất ngoại. Nhưng lần này ngươi trở về, chúng ta đều đã trưởng thành, thấy được nhiều việc, cũng biết được nhiều ". Chính là như thế nào cũng thật không ngờ là loại chuyện đồng tính luyến ái này sẽ xuất hiện trong đám bằng hữu của hắn.

Thời điểm đoán được bọn họ có mối quan  hệ này, Từ Nham có một đoạn thời gian vô pháp tưởng tượng, cho nên cứ buồn bực trong lòng lại không thể cùng người khác nói.

Sau đó lại phát hiện Trần Cảnh Văn thế nhưng trong vô ý cũng biết được, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái. Cứ việc bọn họ không kỳ thị đồng tính luyến ái, không phát sinh trên người mình bọn họ sẽ không bát quái mà đi nghị luận, nhưng Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân là bạn của bọn họ cho nên lúc đó tâm tình của Từ Nham thật mâu thuẫn.

Sau lại... Từ Nham nhíu mày, sau đó không phải là tin tức tốt.

" Trước khi ta xuất ngoại ta đã nói khi ta trở về ta sẽ cho anh ấy đáp án ". Mộ Tiêu Vân sẽ không nói Hạ Minh Hòa đi con đường này là do mình cố ý dẫn đường, bất luận trong mắt kẻ nào thì chính mình lúc ấy chỉ mới 13 tuổi mà Hạ Minh Hòa 17 tuổi, phần tình cảm yêu say đắm này đều là Hạ Minh Hòa lừa mình. Mộ Tiêu Vân cũng không cố ý đi giải thích, đừng trách cậu tính kế, tình cảm chỉ nên nhìn tới kết quả, quá trình trãi qua không trọng yếu.

" Các ngươi.." Từ Nham lắc đầu, " Lúc ấy mới bao nhiêu tuổi, ngươi không sợ sao ? Ngẫm lại, lúc ấy ngươi mới 13 tuổi cũng không sợ sao ?" 13 tuổi chỉ là một đứa nhỏ, bọn họ 13 tuổi vẫn còn ham chơi, nhưng người này thì sao ? Cậu nhảy lớp lên đại học, lại ra nước ngoài, lại cùng Hạ Minh Hòa xác định tình cảm, việc này người thường có thể làm được sao ?

Cho nên Từ Nham có cái nhìn về Mộ Tiêu Vân không phải đề phòng mà là tựa như cảm giác như Mộ Tiêu Vân, mang theo chút nghiên cứu, lúc ấy hắn còn trẻ cũng chưa bao giờ nhìn thấu vấn đề, hiện tại ở tuổi này, hắn phát hiện mình nhìn không thấu Mộ Tiêu Vân, một thiếu niên mới 18 tuổi thế mà hắn lại nhìn không thấu.

Hơn nữa, ngôn ngữ cùng cử chỉ của cậu không giống một thiếu niên 13 tuổi.

" Ha hả..." Mộ Tiêu Vân mỉm cười cho qua. " Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy ".

Từ Nham không hoài nghi lời nói của cậu, lúc tuổi còn trẻ đối với tình cảm cũng không nghĩ nhiều. Kết giao cùng mấy bạn gái cũng không người nào là hắn để bụng, hợp thì đến không hợp thì chia tay.

Có lẽ bởi vì chịu ảnh hưởng từ việc của ba mẹ nên hắn không ôm ấp lý tưởng về hôn nhân.

Tổng cảm thấy tình cảm hai người cũng không quan trọng, cùng lắm thì ly hôn. Loại ý tưởng này của hắn cũng suy nghĩ nhiều, nhưng lúc hắn ở cùng với bạn gái thì lại có ý tưởng này, chia tay, cùng lắm là chia tay, giống như người yêu của hắn hiện tại, Lâm Ngọc. Nghĩ đến Lâm Ngọc hắn lại cảm thấy phiền.

" Tiêu Vân, con đường này khó đi sao ?"

Từ chuyện Lâm Ngọc đến chuyện khác, Từ Nham nhịn không được mà hỏi một câu.

Mộ Tiêu Vân là một người mẫn cảm và cẩn thận, lần đầu tiên Từ Nham hỏi cậu là năm năm trước cậu đã nghĩ qua mình sẽ đi con đường này sao ? Mộ Tiêu Vân lúc ấy cho rằng người này hỏi chính mình. Hiện tại hắn lại hỏi một câu, con đường này khó đi sao ?

Mộ Tiêu Vân cảm thấy vấn đề thứ nhất chính mình trả lời như vậy đã đủ rồi. Cho nên khi Từ Nham hỏi vấn đề này lần thứ hai làm cho đáy mắt Mộ Tiêu Vân hiện lên chút hoang mang, vấn đề của hắn cậu có chút manh mối.

Thậm chí Mộ Tiêu Vân cảm thấy từ lúc cùng Từ Nham trò chuyện không phải hắn suy nghĩ vấn đề của cậu mà là vấn đề của chính hắn. Một thẳng nam lại đi rối rắm chuyện đồng tính luyến cho nên Mộ Tiêu Vân cảm thấy kì quái liền lần đầu ôm ý tưởng bát quái trêu chọc:" Không thì ngươi đi thử xem sao ?"

Cậu cho rằng Từ Nham sẽ lập tức phủ nhận hoặc là lập tức nói giỡn nhưng Từ Nham lại không có lên tiếng.

Trong xe an tĩnh chỉ có tiếng động cơ cùng tiếng hít thở của bọn họ, duy nhất chỉ không có tiếng trò chuyện.

Liền tính hiện tại cậu đang đi trên con đường này thì cậu cũng không quan tâm đến bất kỳ ý tưởng của người nào, bởi vì bản thân cậu không phải người bình thường, nhưng Từ Nham bất đồng.

Giờ phút này Mộ Tiêu Vân có chút lo lắng. Chính mình đi trên con đường này là một chuyện, người khác đi là một chuyện khác, hơn nữa người này còn là bạn bè của cậu.

Từ Nham là con trai độc nhất, mặc dù có em trai Lý Tuyết, nhưng rốt cuộc cũng không phải anh em ruột, cha Từ cũng không có khả năng đem công ty cho Lý Tuyết kế thừa, cho dù cha Từ nguyện ý, Từ Nham cũng không để ý thì Lý Tuyết học luật mà không học kinh tế, từ đó có thể thấy được bản thân hắn ta đang lẩn trốn vấn đề sẽ làm người khác xấu hổ này.

" Tiêu Vân, con đường này ngươi tin tưởng có thể đi đến cuối cùng sao ?" Từ Nham nghĩ nghĩ lại hỏi, những lời này mang theo tiếng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top