Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 153

Mộ Tiêu Vân buổi sáng có một buổi thực tập trên tòa án, cậu thực thích cảm giác này, chính là không kích thích như những gì cậu biết. Cho nên cậu có chút nhàm chán.

Di động trong túi quần truyền đến chấn động, Mộ Tiêu Vân lấy ra liền thấy lag bà Mộ gọi tới, cậu hạ mi, cậu từ cửa chính tòa án đi ra ngoài.

" Bà nội ?" Tựa vào hành lang trong góc phòng, thanh âm Mộ Tiêu Vân có chút mềm nhũn.

" Tiêu Vân à, giữa trưa có muốn đến ăn cơm cùng bà nội hay không ?" 

Giữa trưa ? Mộ Tiêu Vân khẽ cười :" Bà nội có chuyện gấp tìm con sao ? Con buổi chiều còn có buổi học, giữa trưa chỉ sợ không kịp ".

" Bà nội nhớ con, con thật lâu không có tới thăm ta, một mình con ở đó ta cũng có chút lo lắng ". Bà Mộ nói ngược lại là thật, bởi vì Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, đối với bà mà nói Mộ Tiêu Vân là không còn mẹ ở bên cho nên bà lo lắng cũng có chút luyến tiếc.

" Như vậy a..." Mộ Tiêu Vân nhìn đồng hồ trên tay một chút, " Con buổi chiều ta học có chút sớm, buổi tối con sẽ cùng ăn cơm với người được không ?"

" Vậy bà nội chuẩn bị đồ ăn con thích chờ con, trên đường nếu có kẹt xe cũng đừng nóng vội , cứ từ từ đến ". Nghe được Mộ Tiêu Vân nguyện ý đến ăn cơm chiều, bà Mộ có chút cao hứng.

" Bà nội cũng đừng phiền toái, tùy tiện là được rồi ". Sau khi cúp điện thoại, Mộ Tiêu Vân hướng về thư viện là đi đến. Không biết hôm nay bà nội gọi cậu có việc gì, nhưng mỗi là bà Mộ gọi điện thoại đều nói không có việc gì. Mộ Tiêu Vân ngĩ thầm rằng lúc này có ai tới chọc cậu.

Vừa mới nghĩ đến đây, di động của Mộ Tiêu Vân lại vang lên, là một người xa lạ. Cậu nhướng mày, người biết số điện thoại của cậu sẽ là ai ?

" Alo, ta là Mộ Tiêu Vân, ngươi là ai ?"

" Ngươi đoán ". Thanh âm của đối phương có chút thành thục, âm thanh mang theo nồng đậm ý tứ hứng thú cùng ý cười.

Hơn nữa, âm thanh này Mộ Tiêu Vân có chút quen thuộc, cậu luôn luôn không có hứng thú chơi đoán người với đối phương, nhưng đối phương đột nhiên liên hệ cậu, Mộ Tiêu Vân cũng không thể không nể mặt mà suy đoán, cho nên cậu cùng hắn ta chơi :" Trí nhớ ta không tốt, không bằng ngươi hãy xưng tên ra ?"

" Đem học trưởng của mình chơi đùa, thiếu niên thần đồng 13 tuổi sao có thể không nhớ ?" Đối phương nói.

" Học trưởng đã nói như vậy ta có thể không phối hợp sao ?" Mộ Tiêu Vân trêu chọc. Đúng vậy, người này chính là Tưởng Giang, lần đó gặp ở buổi tiệc sinh nhật của Trần Cảnh Văn.

" Ha ha ha... Giữa trưa ngươi có rảnh không ?" Tưởng Giang mời.

" Có rảnh, học trưởng muốn mời ta sao ?" Mộ Tiêu Vân đáp ứng thật rõ ràng.

" Niên đệ, ngươi có biết Mộ thị hợp tác với sở luật sư là của nhà ai sao ?" Tưởng Giang đột nhiên hỏi.

Ký ức đột nhiên mở ra.

Mộ Tiêu Vân nhớ tới một số việc đời trước, từ khi cậu sống lại tới nay vẫn chưa bao giờ nghĩ qua. " Học trưởng nói sở luật sư gì ?"

" Chí Hằng ".

Chí Hằng, sở luật sư Chí Hằng, Mộ Tiêu Vân đương nhiên sẽ không quên, trước khi cậu tiếp nhận Mộ thị đều cùng đối phương hợp tác, nhưng sau khi cậu tiếp nhận thì cậu không hợp tác với Chí Hằng nữa, vì thế đã cho Mộ thị thay đổi luật sư cố vấn.

Mộ Tiêu Vân cảm thấy buồn cười, cho dù sống lại một đời thì có một số việc cũng không thay đổi được vì vận mệnh đã an bài tốt.

" Ta nhớ ra rồi, Mộ thị chúng ta có một luật sư cố vấn, nếu như ta nhớ không lầm thì chính là Chí Hằng ". Mộ Tiêu Vân cố ý giả bộ bừng tỉnh.

" Ha ha... Niên đệ nói không sai, đến lúc đó sẽ gặp đi ".

" Đến lúc đó gặp ". Cái buổi cơm trưa này còn phải đi. Nếu Tưởng Giang không phải là người sở luật Chí Hằng, Mộ Tiêu Vân cảm thấy bữa cơm này có thể đơn thuần là Tưởng Giang hẹn chính mình, hoặc là có việc gì khác, nhưng nếu Tưởng Giang đã nói đến đề tài này, như vậy Mộ Tiêu Vân khẳng định lần này sự việc Tưởng Giang nói với chính mình là có liên quan đến Mộ thị bất động sản.

Thu hồi tâm tư Mộ Tiêu Vân trở lại tòa án.

Kỳ thật ở B thị có rất nhiều mỹ thực nhưng bởi vì là thành phố gần biển cho nên mỗi lần tụ hội sẽ tìm những quán ăn hải sản nổi danh. Tựa như lần này gặp Tưởng Giang giống nhau.

" Nơi này hải sản là tốt nhất ở B thị. Hiện tại quán hải sản có rất nhiều. Nói nó tốt nhất là bởi vì ở đây có đầu bếp tốt nhất ". Tưởng Giang một bên mang theo Mộ Tiêu Vân, một bên giảng giải, " Ngươi xuất ngoại lâu như vậy, B thị có nhiều nơi đã thay đổi, tin tưởng ngươi vẫn chưa biết ".

" Ở nước ngoài mấy năm nay, nếu có chuyện gì tưởng niệm, hẳn là thức ăn trong nước. Rất nhiều món ăn nước ngoài  như thịt bò,...nhưng chỉ có cơm tẻ mới là ăn không ngán ".Mộ Tiêu Vân hồi tưởng đoạn thời gian kia chính xác là như vậy. Trừ bỏ Hạ Minh Hòa, nơi này làm cậu tưởng niệm chính là món cơm thơm ngào ngạt, cho dù chỉ là một chén cháo trắng cũng có thể làm cho cậu chảy nước miếng. " Ta nhớ rõ có một lần, vài người bằng hữu đến Australia chơi, trong đó có một người dị ứng thịt bò cùng thịt dê,nhưng nơi đó chỉ có những món này, không có biện pháp đành phải chịu đựng ăn, kết quả sau khi trở về làn da hắn mẫn cảm đỏ lên, hắn phải ngây người ở nhà nửa năm mới dám ra đường gặp người ".

" Làn da mẫn cảm rất phiền toái, thịt trâu thịt dê còn đỡ, rất nhiều người ngay cả thịt gà, hải sản đều bị mẫn cảm ".

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến quán ăn, đi đến bàn ăn. Bàn ăn đã được đặt trước, Tưởng Giang mời khách, một bàn đầy đồ ăn rất hào phóng.

Hai người vừa ăn vừa tùy tiện trò chuyện. Vốn không quá quen thuộc, đề tài cũng chỉ là một vài chuyện lý thú, sau khi ăn xong Tưởng Giang đem điện thoại của mình cho Mộ Tiêu Vân.

Kết quả Mộ Tiêu Vân vừa thấy liền nheo mắt.

Trong máy điện thoại là một bức hình chụp hai người, một người Mộ Tiêu Vân cảm thấy vừa quen mắt vừa xa lạ, nhất thời không nghĩ ra. Nhưng một người khác Mộ Tiêu Vân như thế nào cũng không quên, người nọ là Diêu Tinh Tinh, Mộ Tiêu Vân đem điện thoại trả cho Tưởng Giang, sau đó nhíu mày :" Học trưởng cũng có tiềm năng làm thám tử ".

Ngữ khí có thể xem là trêu chọc.

Ha ha... Tưởng Giang cười vài tiếng, giải thích :" Niên đệ không cần hiểu lầm, Mộ phu nhân thì ta biết nhưng chưa bao giờ tiếp xúc qua. Trước khi biết ngươi ta cũng chưa bao giờ chú ý tới bà ta. Sở dĩ lần này chú ý, thứ nhất là bởi vì niên đệ, thứ hai là..." Tưởng Giang ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp :" Niên đệ cũng học pháp luật, biết việc ta nói ra là trái với chức nghiệp, nhưng những việc này ta biết, ngươi biết lại là một hồi sự khác, đúng hay không ?"

Tâm Mộ Tiêu Vân vừa động, cậu hiểu được ám chỉ của Tưởng Giang, người kia có liên quan đến Diêu Tinh Tinh hoặc là việc này có liên quan đến mình. Nếu tin tức này hữu dụng thì cậu thiếu hắn một ân tình. Tưởng Giang người này có thể tin tưởng sao ?Mộ Tiêu Vân tạm thời không đánh giá, cho nên trước việc này cậu không vội tỏ thái độ. Bất quá trước mắt cậu cũng lập tức tỏ vẻ :" Hôm nay chính là học trưởng cùng niên đệ ăn cơm, như thế mà thôi ".

" Niên đệ quả nhiên là người thông minh ". Tưởng Giang khép lại di động của mình, sau đó giải thích, " Người nam nhân này chính là ông chủ của sở luật sư chúng ta, gọi là Dương Chí Hằng ".

Ánh mắt Mộ Tiêu Vân chợt lóe, Dương Chí Hằng, khó trách cậu cảm thấy tuyệt vọng, nguyên lai là hắn. Tuy rằng hắn cùng mình chưa có tiếp xúc gì, nhưng rốt cuộc đã từng gặp vài lần, thời điểm Mộ thị hợp tác với sở luật sư Chí Hằng, Mộ Tiêu Vân đã không muốn tiếp tục, người nam nhân này liền muốn bàn bạc với cậu nhưng lúc ấy ý chí mình thực kiên quyết.

Vì cái gì không tiếp tục ?

Bởi vì luật sư này không phải do cậu chọn, đời trước vì loại bỏ thế lực Lý Đức Quân, vô luận là luật sư hay công nhân đều do chính cậu chọn, thời điểm kia vì toàn diện khống chế Mộ thị, cậu chính là thực tâm làm việc, chính là trước khi chết cậu mới hiểu được cậu là làm thay người khác.

Kết quả là tiện nghi cho Diêu Tinh Tinh cùng Mộ Tiêu Lâm.

Cho dù Mộ Tiêu Lâm an bài bên cậu một quân cờ lớn như vậy nhưng cậu vẫn không phát hiện.

Nghĩ đến người đã phản bội cậu, không, ngay từ đầu đã không trung thành với cậu, Mộ Tiêu Vân có chút kinh ngạc, chính mình sau đó liền biết Hạ Minh Hòa, cũng không còn nhớ đến hắn. Lần đầu tiên gặp gỡ người kia ở cùng Mộ Tiêu Lâm thì đối với người kia chỉ từ trong đầu hiện lên mà thôi. Đến hiện tại cũng không còn nhớ tới.

Mộ Tiêu Vân bây giờ bao nhiêu tuổi thì người kia cũng bấy nhiêu tuổi.

" Hai người này là Dương Chí Hằng cùng Diêu Tinh Tinh ?" Mộ Tiêu Vân cân nhắc hỏi.

" Niên đệ mới có bao nhiêu tuổi nên chắc ba ngươi không nói cho ngươi biết, ba ngươi đã đến sở luật Chí Hằng của chúng ta lập di chúc ". Tưởng Giang dừng lại một chút, hắn cũng biết những lời này chính mình không nên nói, chính là hắn có ý tưởng của riêng  mình, Mộ Tiêu Vân là người thừa kế bất động sản Mộ thị, dù cậu không thừa kế thì nhất định cũng có cổ phần bên trong, hơn nữa hắn càng thêm xác định, Mộ Tiêu Vân không phải nhân vật đơn giản. Nếu cậu có tâm muốn tranh Mộ thị thì Diêu Tinh Tinh sao có thể là đối thủ của cậu.

Bằng hữu của cậu từ quan trường đến thương trường, ngay từ đầu đã định trước sẽ dẫm Diêu Tinh Tinh dưới chân, cho nên Tưởng Giang đem một nhân tình cấp cho Mộ Tiêu Vân.

" Di chúc ?" Mộ Tiêu Vân ngoài ý muốn, ông còn trẻ như vậy thế nhưng đã muốn lập di chúc.

Trong lòng có một cảm xúc dâng lên, không biết vì cái gì lại làm cho Mộ Tiêu Vân nói không nên lời.

" Nội dung di chúc ngươi cũng biết ?" Mộ Tiêu Vân hơi thu liễm sự phập phồng trong lòng.

" Ân, ta biết, ngươi muốn biết sao ?" Tưởng Giang hỏi. Tuy rằng là việc này là trái với chức nghiệp nhưng nếu lúc này Mộ Tiêu Vân nói không muốn biết thì hắn cũng sẽ không tiếp tục.

" Đương nhiên ". Mộ Tiêu Vân trả lời hai chữ, đây chính là phản ứng của những người bình thường, dưới tình huống như vậy nếu trả lời không thì nhất định là dối trá.

" Cổ phần trên danh nghĩa của Mộ đổng có 40%, ngươi chiếm 30%, Tiêu Lâm 10%, mà Mộ phu nhân..." Tưởng Giang cười khẽ một chút, " Căn nhà bọn họ đang ở kia, tương lai sau khi Mộ đổng qua đời sẽ để lại cho Mộ phu nhân". Về phần tiền tài khác thì dựa theo tình hình kinh tế, tạm thời ông chỉ có thể an bài chính là những tài sản cố định.

Trong lòng Mộ Tiêu Vân có chút kinh ngạc, cậu chưa bao giờ nghĩ qua Mộ Hữu Thành sẽ cho cậu 30% cổ phần công ty, đương nhiên cậu cũng không nghi ngờ lời nói của Tưởng Giang, nếu 30% kia giao cho cậu thì trong tay cậu sẽ có 60%, Mộ thị tất nhiên sẽ là của cậu.

Nguyên lai Mộ Hữu Thành không phải chỉ nói mà thôi mà là thực sự hành động.

Trong lòng có chút không biết cảm giác gì. Chính là Diêu Tinh Tinh sẽ bỏ qua sao ? Hơn nữa còn có ảnh chụp của bà cùng Dương Chí Hằng là đại biểu cho điều gì ?

Chỉ sợ việc này ai cũng rõ ràng.

Mộ Tiêu Vân đương nhiên rất hiểu Diêu Tinh Tinh, cho nên cậu càng rõ ràng hơn, nếu bà biết chuyện di chúc thì nhất định sẽ không bỏ qua.

" Cám ơn học trưởng, đây quả nhiên là tin tức tốt ". Tưởng Giang nói cho cậu biết chuyện này, không chỉ đơn giản là một bản di chúc, mà là nói cho cậu biết hướng đi của Diêu Tinh Tinh. Lần này chính xác là nợ Tưởng Giang một nhân tình.

Sau khi cùng Tưởng Giang ăn xong, Mộ Tiêu Vân hướng đến bãi đậu xe đi tới. Nói thật cậu vẫn còn kinh ngạc, 30% cổ phần này làm cho kế hoạch của cậu bị rối loạn. Nhưng đồng dạng, tin tức Diêu Tinh Tinh cùng Dương Chí Hằng gặp mặt làm cậu cẩn thận không ít.

Nghĩ như vậy, cậu gọi điện thoại cho Hạ Thanh Hòa.

Hạ Thanh Hòa đang có hội nghị trong công ty. So sánh với năm trước thì doanh thu năm nay có tăng nhưng vẫn không làm cho Hạ Thanh Hòa vừa lòng, cho nên cho dù hắn mỉm cười nhưng cũng dọa không ít người. Lúc này mọi người ngay cả ho cũng không dám.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top