Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 157

Tuy rằng Lý Ngải Thanh cùng Commis là trở về đón giáng sinh cùng với Mộ Tiêu Vân, nhưng dù sao cũng ở lại vài ngày cùng với người nhà mẹ đẻ ở chung, đồng thời cũng làm cho Commis có cảm giác bên này có chút phong tình, cho nên bọn họ vào ngày 20 tháng 12 liền tới.

Mấy ngày nay Hạ Minh Hòa vẫn luôn khẩn trương.

Phải nói là trước có một buổi tối Hạ Minh Hòa liền không ngủ được, đêm càng khuya tinh thần càng  tỉnh táo, Mộ Tiêu Vân khuyên y thiệt nhiều cũng vô dụng, đành phải tự mình ngủ. Không chỉ vậy, hôm nay tinh thần y liền mệt nhọc, đôi mắt cũng không mở nổi.

" Vân Vân, cha mẹ mấy giờ sẽ đáp máy bay ?" Ngồi trên xe, bởi vì còn chưa tới giờ, Hạ Minh Hòa lại hỏi một lần.

" Hiện tại mới 10 giờ, mẹ 10 giờ hơn mới đến. Anh, anh đã hỏi qua 4 lần rồi, nếu quá mệt thì anh lái xe trở về nghỉ ngơi trước ?" Nhận thức Hạ thiếu gia đến nay, lần đầu tiên cậu cảm thấy Hạ thiếu gia khẩn trương như thế.

" Không cần, anh nằm một chút liền tốt ". Nói xong, Hạ thiếu gia ghé vào tay lái.

Tuy rằng bên trong xe rất lớn, nhưng lấy dáng người Hạ Minh Hòa, nằm úp sấp vẫn có chút vẫn có vẻ chật chội. Mộ Tiêu Vân lắc lắc đầu, rõ ràng những mặt khác rất thành thục nhưng sao chuyện này lại có vẻ ấu trĩ.

Bởi vì khẩn trương mà ngủ không yên, việc này trong đời Hạ thiếu gia là lần đầu tiên.

Kỳ thật, Mộ Tiêu Vân không biết,  thời điểm năm đó rời đi, Hạ Minh Hòa cũng bởi vì tịch mịch mà ngủ không yên. Thời gian không sai biệt lắm mà đến hơn 10 giờ, không đợi Mộ Tiêu Vân đánh thức Hạ Minh Hòa thì Hạ Minh Hòa đã tự tỉnh, y có chút mông lung quay đầu nhìn Mộ Tiêu Vân :" Hiện tại đã mấy giờ ?"

Mộ Tiêu Vân đưa cho y một chai nước khoáng, giơ lên xem đồng hồ trên tay :" Mười giờ hai mươi phút ".

Hạ Minh Hòa khó có được lộ ra ý cười :" Ta trong mơ đều cũng thực lo lắng ". Đích thực là y nằm mơ, còn nằm mơ thấy Lý Ngải Thanh mắng y, mắng y đem Vân Vân lên con đường này.

Hạ Minh Hòa khẩn trương, là người trong hoàn cảnh này đều sẽ có, Mộ Tiêu Vân nhàn nhã, thứ nhất là bởi vì hiện tại cậu còn chưa tính toán cùng Lý Ngải Thanh nói chuyện này, không phải là sợ Lý Ngải Thanh phản đối, mà ở tuổi này của cậu không thích hợp cùng mẹ nói chuyện này, tựa như lo lắng của Hạ Minh Hòa vậy, hai người tuổi còn nhỏ, nếu như nói chuyện này thì mọi người đều nghĩ rằng Hạ Minh Hòa đem cậu phá hủy. Thứ hai là y chưa bao giờ lo lắng chuyện này, từ khi quyết định cùng Hạ Minh Hòa ở cùng một chỗ, cho dù không là Hạ Minh Hòa thì cũng là người khác cho nên chuyện này cậu chưa từng để trong lòng.

" Đừng lo lắng, mẹ của em đối với anh có ấn tượng rất tốt ". Mộ Tiêu Vân vỗ vỗ tay Hạ Minh Hòa, " Đi thôi, chắc bọn họ đã ra tới ".

Trên thực tế, chuyến bay đã đáp nhanh hơn mấy phút nên khi bọn họ mới vừa đến cổng sân bay liền thấy Lý Ngải Thanh đứng cạnh một người đàn ông ngoại quốc cùng nhau đi đến.

Hai người đi song song với nhau, vui vẻ cười nói.

Lý Ngải Thanh là một người vóc dáng nhỏ, cao 160cm mặc một cái váy đen cùng đôi giày cùng màu, dựa vào tính cách bảo thủ của bà sẽ không mua loại giày này nên giày này là do Commis mua, một đôi giày cao 7 phân làm thân hình bà cao hơn, năm năm qua bởi vì ở nước ngoài không có áp lực, lão công lại đối xử tốt với bà cho nên bây giờ nhìn bà không ra bộ dáng của năm năm trước.

Tuy rằng nhìn bà vẫn gầy cũng là do khung xương nhỏ, làn da trắng nõn không giống người bình thường vẫn căng bóng như trước.

Mộ Tiêu Vân lớn lên giống mẹ, có thể thấy được Lý Ngải Thanh khi còn trẻ rất xinh đẹp, sau khi gả cho Mộ Hữu Thành sinh hoạt nghèo khó đã mài hết sự nữ tính xinh đẹp của bà. Mà hiện tại, sống ở điều kiện tốt đương nhiên sẽ hảo hảo mà ăn diện cho mình.

Bà mang một bộ vòng tay nạm kim cương cũng không đắt, là quà sinh nhật Mộ Tiêu Vân tặng.

Áo khoác dài màu xanh ngọc thập phần sạch sẽ cùng quý khí.

Túi xách LV cũng là Mộ Tiêu Vân mua, đương nhiên Lý Ngải Thanh cũng không biết cái này có bao nhiêu sang quý, chính là đồ con trai đưa bà mấy lần đầu sẽ hỏi giá cả, sau lại thành thói quen, bất quá bà vẫn biết đồ con trai mua đều đắt.

Bên người bà có một nam tử rất cao, bà ở bên cạnh ông tựa như chim nhỏ nép vào người.

Nam nhân có khí chất thật tốt, mỗi bước đi đều phi thường trầm ổn, sự trầm ổn này theo năm tháng mà luyện ra. Nam nhân là một người tao nhã, khi cười nói ngũ quan đặc biệt suất. Hai người bằng tuổi nhau, trong lời nói và hành động bên trong biểu hiện ra sự thân mật làm người khác dễ dàng nhìn ra bọn họ có quan hệ không tình nhân cũng là vợ chồng.

" Mẹ ". Đứng ở cửa là một thiếu niên tuấn tú đột nhiên cao hứng hô to một tiếng, sau đó cậu không để ý xung quanh còn có người mà xông lên phía trước ôm lấy nữ nhân. " Mẹ, đã lâu không gặp ". Mộ Tiêu Vân thật cao hứng, trên mặt có ý cười cùng nét trẻ con.

" Mẹ tới thăm con ". Lý Ngải Thanh sờ sờ đầu con trai, đã trưởng thành, Thời điểm trước kia khi sờ còn phải cúi đầu, hiện tại chính bà lại không đủ cao. Bà quay đầu nhìn về phía thanh niên, Lý Ngải Thanh nhớ rõ người này, trước kia đối xử với Tiêu Vân phi thường tốt, " Là Minh Hòa sao ?" Chính là trãi qua năm năm người này lớn lên càng xuất chúng.

Hạ Minh Hòa kì thật rất khẩn trương, y không biết chào hỏi Lý Ngải Thanh như thế nào, hiện tại Lý Ngải Thanh chủ động mở miệng, y cảm thấy ngại ngùng, nên nhanh chóng nói :" Đã lâu không gặp, mẹ ". Kỳ thật y định gọi là dì  nhưng do quá khẩn trương liền trực tiếp gọi mẹ.

Cũng may Lý Ngải Thanh cũng không nghĩ nhiều, dựa theo tập tục địa phương, bạn của con trai theo gọi là mẹ cũng là lẽ thường.

" Ân, đã lâu không gặp, Minh Hòa ngày càng đẹp trai ". Lý Ngải Thanh thật cao hứng, " Ta thường nghe Tiêu Vân nhắc tới con, hiện tại nó đang sống ở nhà con, nhất định là thêm nhiều phiền toái cho con ".

" Không, mẹ, ngài đừng nói vậy, Vân Vân rất ngoan, cậu.... Cậu ấy còn nấu cơm cho con ". Đây là điều duy nhất.

" Con đừng nói giúp cho nó, đứa nhỏ này thực làm biếng, ở nhà cũng chưa bao giờ giặt quần áo ". Lý Ngải Thanh giáo huấn con trai một chút, lại giới thiệu Commis, " Đây là lão công của ta, Commis ".

" Chào thúc thúc ". Từ trong miệng Mộ Tiêu Vân, y biết người này, nhưng nghe nói là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện. Ánh mắt nam nhân này rất sâu, đều không phải người ngoại quốc đều là như vậy, mà có thể là liên quan đến chức nghiệp của ông, có một loại cảm giác người này có thể nhìn thấu tất cả. Cho nên khi ánh mắt Hạ Minh Hòa chống lại ánh mắt của Commis, y có chút nhíu mày sau đó quang minh chính đại cùng ông đối diện.

" Ngươi khỏe, rất hân hạnh được biết ngươi, ngươi có thể theo Tiêu Vân gọi tên của ta ". Commis đồng thời cũng đánh giá y. Ông biết mục đích Mộ Tiêu Vân rở về, thứ nhất là vì Mộ gia, thứ hai là bởi vì người trong lòng của cậu.

Mộ Tiêu Vân là GAY, Commis cũng biết, như vậy hiện tại xuất hiện một người thanh niên, liền nhất định là người trong lòng của Mộ Tiêu Vân.

Commis là bác sĩ tâm lý, hơn nữa ông lại rất có tiếng ở phương diện này, ông nhìn người từ trước đến nay đều rất chuẩn. Thanh niên trước mắt một thân chính khí, từ tư thế đi đường đến lời nói cùng hành động đều có thể thấy được y là một người thẳng thắn. Nhưng ánh mắt của y thực thuần, không phải là đơn thuần mà là thuần túy. Y sẽ đem ý nghĩ của chính mình thông qua ánh mắt mà biểu hiện ra. Người như thế có hai loại tình huống, một là làm cho mệt mỏi, bởi vì biểu đạt trực tiếp sẽ làm con người mỏi mệt. Còn có một loại người tương phản, bởi vì không cần đi đoán cho nên sẽ thực nhẹ nhàng.

Mà Mộ Tiêu Vân cùng người thanh niên này có quan hệ, Commis khẳng định y là loại người thứ hai.

Mộ Tiêu Vân là hồ ly ăn tươi nuốt sống mà thanh niên này lại là quân tử, từ ánh mắt đến tính cách của y phải là người có tính cách thực đạm, nhưng khi đối mặt với Lý Ngải Thanh lại phá lệ khẩn trương, loại khẩn trương này quả thật không nên phát sinh trên người thanh niên này, như vậy có thể làm cho y khẩn trương chỉ có một nguyên nhân đó là y để ý đến ấn tượng của mình trong mắt Lý Ngải Thanh.

Kỳ thật, y để ý cái nhìn của Lý Ngải Thanh bởi vì y chân chính thích Mộ Tiêu Vân. Từ điểm đó có thể thấy được, nội tâm y có bao nhiêu lửa nóng.

Người như thế nhiệt tình rất lớn, ngược lại không tốt sẽ làm người bị thương.

Chính là, Commis cũng không lo lắng, bởi vì đối thủ của y là Mộ Tiêu Vân, là người thiếu niên mà ngay cả ông cũng nhìn không thấu.

Commis nói lưu loát một loạt tiếng phổ thông làm trong mắt Hạ Minh Hòa toát ra sự khen ngợi, tiếng phổ thông này là do ông theo Lý Ngải Thanh học, trước kia chỉ biết một chút, hiện tại có thể sử dụng từ ngữ đơn giản trong sinh hoạt. Đây là sự biểu hiện của một nam nhân đối với nữ nhân mà mình yêu thương.

Ngồi trên xe Hạ Minh Hòa, Mộ Tiêu Vân mở miệng :" Mẹ, chúng ta đến nhà anh, phòng bên kia cũng đã dọn dẹp xong, biệt thự bên kia của anh cũng chỉ có hai chúng con, cho nên hai người đến cũng không ngại ". Lý Ngải Thanh là một người không muốn quấy rầy người khác, bà sợ chính mình gây phiền toái cho người khác, cho nên trước đó Mộ Tiêu Vân đem tình huống nói ra một lần.

" Việc này rất phiền toái cho Minh Hòa, chúng ta ở khách sạn được rồi. Hoặc là buổi chiều trực tiếp đến nhà cậu con, ở nhà cậu con cũng tiện ". Lý Ngải Thanh không muốn quấy rầy Hạ Minh Hòa.

" Dì à, tuyệt đối không phiền toái, ngài cứ yên tâm đến ở, nếu không quen thì con và Tiêu Vân có thể dọn ra". Hạ Minh Hòa tuyệt đối không bỏ qua cơ hội lấy lòng mẹ vợ, cho nên y phải hảo hảo mà biểu hiện cho tốt.

Hì hì... Mộ Tiêu Vân cười nói :" Hai ta nếu dọn ra ngoài thì mẹ của ta còn ở được sao ?"

" Ngải Thanh, bà muốn về thăm Tiêu Vân đương nhiên là muốn ở cùng với nó, nếu ngươi không ở ngược lại làm cho con trai cảm thấy xấu hổ ". Hơn nữa, còn muốn Ngải Thanh ở chung hòa nhã với thanh niên này, về sau có chuyện gì cũng có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Đồng thời Commis cũng muốn quan sát Hạ Minh Hòa, ở lập trường của một người cha, muốn nhìn bạn đời của con trai là người như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top