Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 161

Lý Ngải Thanh thủy chung không chịu nói, bà không muốn làm cho Commis lo lắng, cũng không muốn Mộ Tiêu Vân biết chuyện này.  Bà không muốn mối quan hệ của Mộ Tiêu Vân cùng Mộ Hữu Thành  trở nên cứng ngắc, bởi bọn họ là cha con.

" Ngươi không muốn nói vậy cũng không cần suy nghĩ, hãy nghĩ những việc vui cho tâm tình trở nên bình tĩnh trở lại ". Commis cũng không ép bà, lôi kéo bà đi ngủ.

Lý Ngải Thanh có một chút phiền não liền ngủ không yên. Cho dù tình thần của bà đã khôi phục bình thường, nhưng đêm nay hình ảnh Diêu Tinh Tinh cứ hiện lên làm bà mất ngủ.

Bên người là Commis, sau năm năm người nam nhân này đã dần dần đi vào sinh mệnh của bà, một người mà bà cảm thấy vô luận xảy ra việc gì đi nữa thì vẫn luôn có người nam nhân này bên bà. Nhưng hiện tại Lý Ngải Thanh rất khẩn trương.

Commis từ phía sau ôm lấy Lý Ngải Thanh, ông có thể cảm nhận được thân thể bà cứng ngắc cùng run rẩy. Đáy mắt mang theo một tia lợi hại nhưng do bóng đêm mà bị che lấp.

Ngày hôm sau

Hạ Minh Hòa không làm biếng như thói quen nhưng Mộ Tiêu Vân thì có. Vốn Hạ Minh Hòa muốn gọi cậu cùng rời giường để tránh Lý Ngải Thanh cho rằng mình đem Mộ Tiêu Vân chiều hư, nhưng Mộ Tiêu Vân chính là bọc kín chăn không chịu dậy, cái này còn chưa tính, còn nói Hạ Minh Hòa rời giường đi xuống hỗ trợ bởi vì mẹ cậu thức dậy rất sớm.

Không nghĩ tới sau khi y đi xuống lầu đã thấy Lý Ngải Thanh trong phòng bếp bận rộn. Điều này làm Hạ thiếu gia càng thêm khẩn trương. " Mẹ, ngài như thế nào không ngủ thêm một chút, ngài muốn cái gì con sẽ sai người làm ".

" Được rồi, ta muốn nấu điểm tâm cho các con, nếu ăn không ngon thì Minh Hòa bỏ qua ". Vì bọn nhỏ mà làm chút thức ăn, Lý Ngải Thanh đặc biệt cảm thấy cao hứng, " Bất quá Tiêu Vân vẫn luôn ghét bỏ , nói ta làm gì đó không thể ăn ".

Hạ Minh Hòa liền vì Mộ Tiêu Vân giải thích :" Vân Vân không phải là người hay nói những lờ hay, nhưng có mẹ chủ động làm cho em ấy ăn, kỳ thực em ấy rất cao hứng ".

" Ngươi thật hiểu chuyện ". Lý Ngải Thanh đối Hạ Minh Hòa rất có hảo cảm, đứa nhỏ này không chỉ trong nhà có điều kiện, bộ dáng tốt mà đặc biệt còn rất lễ phép.

" Ngài quá khen ". Hạ Minh Hòa khiêm tốn nói.

" Đều dậy rồi sao ". Commis có thói quen tập thể dục. Sáng sớm liền đem tình hình xung quanh xem một lần.

" Vân Vân ngày hôm qua quá mệt mỏi, bây giờ còn đang nghĩ ngơi ". Hạ Minh Hòa mở miệng.

" Đứa nhỏ này là làm biếng rời giường đây ". Mộ Tiêu Vân là bà nuôi lớn, con trai của mình bà chỗ nào mà không biết tính cách của cậu, " Minh Hòa không cần vì nó mà tìm lý do, đứa nhỏ này từ nhỏ đã làm biếng rời giường. Ở nhà thì không nói, không ngờ tới đây cũng như vậy ".

" Không, Vân Vân như vậy rất tốt, thời điểm nghỉ ngơi thì hảo hảo mà nghỉ ngơi ". Hạ Minh Hòa lập tức nói.

Commis lắc đầu, thanh niên này trúng độc không nhẹ.

Chờ mọi người ăn xong bữa sáng, Mộ Tiêu Vân mới lững thững xuống lầu. Tinh thần nhìn qua thực mệt  mỏi, ánh mắt có chút mông lung. Thấy nới này chỉ có Hạ Minh Hòa, cậu có chút ngoài ý muốn :" Mẹ của em đâu ?"

" Bọn họ đi gặp bằng hữu, hình như là học muội của Commis ".

" Lưu chủ nhiệm chính là người năm đó giới thiệu cho em và mẹ ra nước ngoài tìm Commis ". Sau khi về nước cậu cũng đã từng đi tìm bà để tỏ rõ lòng biết ơn.

" Ân, Vân Vân ". Hạ Minh Hòa muốn nói lại thôi.

" Ân ?" Mộ Tiêu Vân nhìn hàng lông mày nhíu chặt của y, vì thế vỗ vỗ vai y, " Còn đang suy nghĩ chuyện tối hôm qua sao ?"

" Không ". Hạ Minh Hòa lắc đầu, " Mẹ...có phải hay không có tâm sự ?" Thận trọng như Hạ Minh Hòa nên y quan sát người rất chuẩn, sáng sớm, từ ngôn ngữ đến hành động của bà cho thấy bà không có ý kiến gì với y, quan hệ giữa bà cùng Commis cũng không có vấn đề, như vậy Lý Ngải Thanh vì sao lại cười rất miễn cưỡng ?

Hạ Minh Hòa cảm thấy, có phải là do vấn đề của chính bà.

" Tâm sự ?" Mộ Tiêu Vân nghĩ nghĩ :" Chắc là do tới nơi đây có chút câu nệ, dù sao cũng đã từng phát sinh chuyện như vậy ". Mà hiện tại, tất cả đều đã qua, cuộc sống hiện tại của bà rất tốt, cho nên người thành thục như Mộ Tiêu Vân cũng không nghĩ ra bà có tâm sự gì.

" Có lẽ là vậy ". Nếu Mộ Tiêu Vân không để trong lòng thì Hạ Minh Hòa cũng sẽ không để ý.

Xế chiều ngày hôm đó, Lý Ngải Thanh và Commis cũng trở về nhà cậu của Mộ Tiêu Vân, Hạ Minh Hòa có công việc nên Mộ Tiêu Vân lái xe đưa họ đi, sau khi ăn cơm tối, bởi vì Lý Ngải Thanh muốn ở lại vài ngày nên Mộ Tiêu Vân lấy cơ ngày hôm sau còn phải đến trường, trước hết trở lại.

B thị ở ven biển nên mùa đông ở đây cũng rất lạnh. Trong một năm, cuối tháng 12 là lạnh nhất, dù lạnh như vậy nhưng mọi người ra ngoài đón giáng sinh cũng rất nhiều. Đặc biệt là hội chợ trung tâm ở quảng trường, căn bản là người tấp nập.

Hàng năm, vào ngày hôm nay giáo đường đều sẽ phát lễ vật cho nên có rất nhiều người sẽ xếp hàng bên ngoài, một hàng lại một hàng đi vào. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có người đi vào thì giáo đường sẽ phát thẳng đến rạng sáng mới thôi.

Mà trong những người này tình nhân là nhiều nhất, còn có một số ít là vô góp vui.

Đêm nay, Mộ Tiêu Vân cũng là một người trong số đó.

Lý Ngải Thanh cùng Commis đi giáo đường cầu bình an đã là thói quen. Khi ở nước ngoài, hàng năm Commis đều sẽ cùng bà đi, kỳ thật, thứ nhất là Commis dẫn bà đi giải sầu, bởi vì hoàn cảnh trong nước cùng nước ngoài khác nhau, dù hai năm trước tinh thần của Lý Ngải Thanh còn chưa khôi phục bình thường, thì ở nước ngoài bà cũng không sợ đám đông, chỉ có buổi tối nằm mơ sẽ bừng tỉnh lại.

Mà thời điểm kia, Mộ Tiêu Vân cũng sẽ không theo, cậu khi đó cũng không nghĩ tới Commis sẽ có dụng tâm kín đáo với Lý Ngải Thanh, mà là cảm thấy  nếu đã quyết định ở nước ngoài thì cậu sẽ cho Lý Ngải Thanh dũng khí sống độc lập, mà Commis là người mà cậu tin được.

Di động trong túi quần chấn động, Mộ Tiêu Vân lấy ra vừa thấy liền nhíu mày, là tin nhắn chúc giáng sinh của Mộ Tiêu Vân. Suy nghĩ trong chốc lát, cậu cũng gửi lại lời chúc cho hắn.

Nếu đã suy nghĩ thì bây giờ Mộ Tiêu Lâm chỉ là một hài tử, cậu cũng không so đo.

Nhưng tin nhắn cậu vừa gởi đi trong chốc lát thì Mộ Tiêu Lâm liền gọi tới.

Mộ Tiêu Vân muốn tắt máy, lại nói với Hạ Minh Hòa :" Em đi nghe điện thoại, nơi này có chút ồn ".

Hôm nay là giáng sinh, chỗ nào cũng đều là người, Mộ Tiêu Vân đi đến một nơi yên tĩnh sau đó tiếp điện thoại :" Tiêu Lâm ?"

" Anh ". Thanh âm Mộ Tiêu Lâm có chút kích động, có chút sung sướng :" Anh đang đi chơi sao ?" Nghe bên Mộ Tiêu Vân có chút âm thanh ồn ào, Mộ Tiêu Lâm phán đoán. Mà đồng dạng bên Mộ Tiêu Lâm cũng có chút ồn, phỏng chừng cũng là đang đi chơi.

" Ân, đi cùng bạn, ngươi thì sao ?" Tùy ý tán gẫu.

" Em..." Mộ Tiêu Lâm dừng một chút, " Em cùng các bạn học đi dạo phố, hôm nay náo nhiệt như vậy sẽ không thể ở trong nhà. Anh đang ở đâu, em tới tìm ?"

" Không được ". Mộ Tiêu Vân lập tức cự tuyệt, " Lần sau nếu rảnh, chúng ta sẽ đi, hiện tại ta ở một nơi không thích hợp với vị thành niên ".

" Anh, anh khi dễ em tuổi còn nhỏ sao ?" Mộ Tiêu Vân làm nũng nói,  " Vậy cũng được, hôm nào em gọi điện thoại cho anh, anh đừng quên đã đáp ứng em ".

" Nhất định ".

" Vậy anh đi chơi đi, em không quấy rầy anh ".

" Được, ngươi cũng chơi vui ".

Có một câu nói dối không thành. Ngay khi Mộ Tiêu Vân trở lại bên người Hạ Minh Hòa, đột nhiên có một âm thanh từ sau lưng vang lên :" Anh, anh sao lại ở chỗ này ?"

Tim Mộ Tiêu Vân đập một chút, thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Nhưng không đợi Mộ Tiêu Vân lê tiếng, Lý Ngải Thanh đã hỏi :" Tiêu Vân, đứa nhỏ này là ai ?"

Nhất thời, Mộ Tiêu Vân cảm thấy đầu có chút đau. Vừa định giải thích, chợt nghe Mộ Tiêu Lâm mở miệng :" Chào dì, con là em trai của anh ấy, tên con là Mộ Tiêu Lâm ".

" Mẹ, đây không phải, hắn là..." Mộ Tiêu Vân đột nhiên dừng lại, cậu cần để chính mình bình tĩnh lại, tùy tiện nói sẽ làm mọi việc càng thêm loạn, " Mẹ, chúng ta trở về lại nói, có thể chứ ?"

Lý Ngải Thanh sau khi Mộ Tiêu Lâm giới thiệu, sắc mặt có chút khó coi. Chính là ban đêm cũng không có nhìn ra, nhưng nhìn nhi tử vẻ mặt kích động, bà cũng không thể không nể mặt, bà rất để ý con trai của mình, cũng biết nhi tử mấy ngày nay khổ nên bà không muốn nhi tử cảm thấy bà là một người mẹ keo kiệt. Vì thế bà miễn cưỡng cười nói :" Được ".

" Anh, anh vừa gọi mẹ, dì là ?" Mộ Tiêu Lâm có chút ngốc. Mẹ của anh, không phải là vợ thứ nhất của ba sao ? Nghĩ đến thanh âm của Lý Ngải Thanh vừa rồi, hắn cũng không biết làm thế nào, đành sững sờ tại chỗ, hắn muốn mở miệng nhưng không biết nói cái gì, cái khó ló cái khôn, mới xuất một câu như vậy :" Dì, con thay mẹ xin lỗi người, con biết mẹ con không tốt, mong người tha thứ ".

Một hài tử vẻ mặt chính khí mười phần nói, làm cho những người nghe lén có chút không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top