Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 164

Sau khi điện thoại được kết nối, Mộ Hữu Thành vẫn trầm mặc, nói thật không biết từ lúc nào vốn mang tâm áy náy với đứa con trai này dần dần biến thành sợ hãi. Ông sợ hãi khi đối mặt với đứa con trai này nhưng đồng thời cũng vì cậu mà kiêu ngạo.

Loại tâm tình phức tạp này làm Mộ Hữu Thành phi thường mâu thuẫn không biết xử lí như thế nào.

Chính là hiện tại Lý Ngải Thanh đã về nước, cho nên ông gọi điện thoại, " Tiêu Vân đã ngủ chưa ?"

Bên kia bốn người vốn đang chơi mạt trượt, đương nhiên không phải một nhà bốn người đều chơi mà gọi Viêm Hạo đến. Viêm Hạo là người có miệng lưỡi, trong chốc lát đã làm Lý Ngải Thanh vui vẻ. Mà Commis cũng sẽ không chơi mạt trượt cho nên cùng nói chuyện với Viêm Nghêu.

Điện thoại vừa vang lên, Mộ Tiêu Vân đến nhà vệ sinh để tiếp. Biệt thự cách âm rất tốt, bên ngoài nói chuyện căn bản không truyền đến, mà âm thanh Mộ Hữu Thành ấp úng càng đúng với suy nghĩ của cậu. Mộ Tiêu Lâm sau khi trở về khẳng định nói tới việc đã gặp mẹ.

Mộ Tiêu Vân lần này trầm mặc, lần đầu tiên cậu không trực tiếp phản kích mà muốn cân nhắc lời nói của Mộ Hữu Thành sau đó mới trả lời.

Phủ nhận là không có khả năng. Cậu cực lực làm cho người Mộ gia và Lý Ngải Thanh không gặp nhau, chính là đêm bình an như vậy, người rất đông, khả năng gặp được người quen không đến 50%. Không thể ngờ được lại gặp được Mộ Tiêu Lâm.

" Còn chưa ngủ, có vài người bạn đến chơi, con vào thư phòng lấy vài thứ ". Mộ Tiêu Vân trả lời.

Bạn? Đối với lời giải thích của Mộ Tiêu Vân, Mộ Hữu Thành biết là có ý gì, chính là khi biết Lý Ngải Thanh trở lại ông muốn đi gặp mặt một chút, cũng vì sự tình năm năm trước mà giải thích, cũng thương lượng một chút về tương lại của Mộ Tiêu Vân. CHo nên, ông không thể không hỏi :" Ta nghe Tiêu Lâm nói mẹ con đã trở lại ".

" Vâng, mấy ngày hôm trước vừa trở lại ". Mộ Tiêu Vân theo Mộ Hữu Thành đáp một câu.

Sau câu nói kia hai cha con lại trầm mặc. Mộ Tiêu Vân chỉ cần chủ động mở miệng, Mộ Hữu Thành liền có đề tài mà nói, nhưng là cậu không nói, Mộ Hữ Thành lại sợ chính mình phiền cậu. Haiz.... Mộ Hữu Thành buông tiếng thở dài.

Chính là một tiếng này làm cho tâm lạnh lùng của Mộ Hữu Thành cũng mềm đi một chút,cậu nghĩ tới phần di chúc kia, lại nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc của mẹ, Mộ Tiêu Vân không muốn phần bình an này của mẹ bị quấy nhiễu, cho nên cậu ngừng lại thôi, " Còn có việc gì sao ?"

Mộ Tiêu Vân vừa mở miệng, Mộ Hữu Thành liền dám nói :" Ba muốn gặp mẹ con, được chứ ?"

" Không được ". Mộ Tiêu Vân không suy nghĩ mà trả lời.

" Tiêu Vân ". Mộ Hữu Thành nhíu mày. Kỳ thật ông muốn gặp vợ trước căn bản không cần nhi tử đồng ý, chính là ông không nghĩ cùng nhi tử nháo loạn cho nên nói trước một tiếng, mà như ông sở liệu, quả nhiên nhi tử cự tuyệt vô cùng rõ ràng.

" Mẹ của ta cùng Mộ gia không còn bất cứ quan hệ nào ". Mộ Tiêu Vân khi đụng tới sự tình của Lý Ngải Thanh đều rất quyết tâm, " Mẹ lần này trở lại là chỉ đến chơi vài ngày, sau đó lại trở về. Mặc kệ là Mộ gia hay bất động sản Mộ thị bà đều không hứng thú, cũng sẽ gia nhập vào, người cứ yên tâm ".

" Ta không có ý tứ này, con nhất định phải đem ba ba nói thành người như vậy sao ?" Mộ Hữu Thành có chút thất vọng, đối với người làm cha như mình thật thất vọng.

" Không phải là đem người nói thành như vậy mà là không muốn Mộ gia nói ra nói vào làm ảnh hưởng đến mẹ, chẳng lẽ ba không cảm thấy những người này làm mẹ con đau vẫn chưa đủ sao ? Các người thiếu chút nữa đem bà bức điên ". Cho dù là hiện tại khi nhắm mắt lại nghĩ đến năm đó mẹ nửa đêm đều tỉnh giấc, bộ dáng đáng thương ấy cậu vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Tình cảm dấu ở trong lòng không phải có thể giải thích được.

Nếu muốn buông tha toàn bộ thì làm sao có thể. Những đoạn ký ức kia khắc quá sâu, sâu đến mức cậu sống qua hai đời cũng không thể nào quên được.

Nhưng phần di chúc kia thực sự làm Mộ Tiêu Vân kinh ngạc. Mặc kệ Mộ Hữu Thành xuất phát từ nguyên nhân gì thì ông đều để tâm tới Mộ Tiêu Vân. Cậu không phải để ý tiền của Mộ Hữu Thành mà là ít nhất ông vẫn nghĩ tới mẹ con cậu, điều ày cũng làm giảm bớt phẫn nộ trong lòng cậu.

" Tiêu Vân, đây là thái độ mà con nói chuyện với ba sao ?" Mộ Hữu Thành có chút không vui, cái gì gọi là thiếu chút nữa đem Lý Ngải Thanh bức điên, chính xác trong việc này là ông sai, hơn nữa còn sai rất nhiều cho nên ông cố hết sức mà bù lại nhưng Mộ Tiêu Vân làm con, thái độ nói chuyện như vậy dù ông không so đo nhưng với một thiếu niên 18 tuổi mà nói thì là giáo dục có vấn đề, Mộ Hữu Thành có chút tức giận.

Ông là muốn gặp Lý Ngải Thanh nói về việc của Mộ Tiêu Vân năm năm ở nước ngoài cùng với tương lai của cậu. Mộ Hữu Thành muốn Mộ Tiêu Vân ở B thị, cho dù Mộ Tiêu Vân muốn xuất ngoại để học tập thì ông không có ý kiến, chính là ông biết ở tuổi này cậu vẫn còn nhỏ, bọn họ vẫn còn trẻ người non dạ, hơn nữa so với bạn cùng lứa những việc Mộ Tiêu Vân trãi qua cũng nhiều. Nói bọn họ biết nhiều nhưng lại mông lung, không biết phân biệt đúng sai, cho nên Mộ Hữu Thành sợ, sợ cậu học cái xấu.

18 tuổi là thời kì nổi loạn của thiếu niên, bọn họ rất hiếu thắng nếu không cẩn thận thì tiền đồ có thể bị phá hủy. Mộ Hữu Thành đối với tiền đồ của Mộ Tiêu Vân ôm kỳ vọng rất lớn.

" Một khi đã như vậy nếu không hài lòng thì cứ vậy đi ". Mộ Tiêu Vân trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu cũng buồn bực, mỗi lần cùng Mộ Hữu Thành nói chuyện, hai người rõ ràng bắt đầu rất tốt, cậu cũng muốn nói chuyện bình thường như vừa rồi, nhưng mỗi lần Mộ Hữu Thành đều sinh khí.

Cha con, cha con ở nhà bình thường chẳng lẽ cũng như vậy sao ?

Đời trước thì sao. Đặc biệt là những quyết sách của công ty, Mộ Hữu Thành thực không thích tác phong của cậu, cậu tuổi trẻ hiếu động nên rất liều mạng nhưng Mộ Hữu Thành đã kinh doanh rất lâu nên không muốn mạo hiểm. Trong mắt Mộ Tiêu Vân thì Mộ Hữu Thành rất bảo thủ, cậu rất không thích, thậm chí là có chút khinh thường.

Nghĩ đến đây, Mộ Tiêu Vân nhu nhu hai mắt của mình.

Cậu đã từng thực tôn kính người ba này, đặc biệt là lúc nhỏ, mỗi lần nghe được ba ba về nhà cậu sẽ cao hứng rất lâu, cậu thích người ba ba sẽ mua quà và cho cậu tiền tiêu vặt. Cậu không thích người mẹ keo kiệt. Đúng vậy, bởi vì năm đó nghèo khó mà mẹ cho cậu rất ít tiền tiêu vặt, cho nên cậu không thích mẹ, chính là cậu nào biết mẹ luôn dành tất cả những điều tốt đẹp cho con mình.

Thời điểm kia không có di động, hoặc có thể nói là nhà bọn họ mua không nổi.  Mộ Hữu Thành mua sớm nhất là điện thoại BB, mỗi lần Lý Ngải Thanh gọi qua đều có thể nhắn thời gian, Mộ Tiêu Vân cũng sẽ nói ba ba nhanh trở về đi...

Ba Ba, người nhanh trở về đi....Ba ba hiện tại đang ở nơi nào.

Mộ Tiêu Vân dựa vào vách tường nhà vệ sinh, cậu nhắm mắt lại, cảm xúc có chút phập phồng, cậu không muốn thể hiện tâm tình của mình ra ngoài làm mọi người lo lắng.

Cốc cốc cốc.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Mộ Tiêu Vân biết đó là Hạ Minh Hòa.

Cậu vừa định lên tiếng thì cửa đã bị đẩy ra, Hạ Minh Hòa đi vào sau đó khóa trái, " Làm sao vậy ?" Ngọn đèn trong nhà vệ sinh có chút tối nhưng Hạ Minh Hòa có thể đem mỗi cái vẻ mặt của Mộ Tiêu Vân nhìn rõ ràng, trong ánh mắt luôn lạnh nhạt của cậu hiện tại lại có chút đau đớn, ánh mắt có chút hồng. Đại khái là thiếu niên này quật cường chịu đựng không muốn khóc.

Tâm của Hạ Minh Hòa bị nhéo vài cái, y không buông tha cho vẻ mặt nào của cậu, hỉ nộ ái ố của cậu đều làm cho Hạ Minh Hòa để ý thực lâu, " Khóc đi ". Ôm thắt lưng của cậu ôm vào trong ngực.

Mộ Tiêu Vân tựa đầu vào vai Hạ Minh Hòa, nhẹ giọng nói :" Em đã qua tuổi khóc nhè rồi ". Thanh âm có chút khàn khàn.

Gặp được việc không vui liền khóc, đời này cậu cũng không có cái quyền lợi này nhưng khi gặp được người này thì cũng dần có quyền này.

" Ai nói, anh nói Vân Vân có thể khóc, hơn nữa không phân biệt tuổi ". Hạ Minh Hòa bá đạo nói.

" Không cần ". Mộ Tiêu Vân bật cười, người này nên nói thế nào chứ.

" Vậy ở trên giường khóc ?" Tay Hạ Minh Hòa di chuyển trên thắt lưng của Mộ Tiêu Vân.

" Anh nói cái gì đó ?" Mộ Tiêu Vân bởi vì Mộ Hữu Thành mà có chút không vui đã bị Hạ Minh Hòa dời đi. Cậu đẩy Hạ Minh Hòa ra, " Anh thật xằng bậy, mẹ của em còn ở đây đó ".

Hạ Minh Hòa nhìn vẻ khẩn trương của cậu, khóe miệng gợi lên một tia độ cung :" Nếu Vân Vân ngại khóc ở trong này thì lên giường khóc đi ". Y mờ mịt không có ý tứ gì nhưng là Mộ Tiêu Vân nghe không rõ.

" Bệnh thần kinh ". Mộ Tiêu Vân muốn đi ra ngoài.

" Vân Vân ". Hạ Minh Hòa ôm phía sau lưng cậu lại, chế trụ hàm dưới hôn lên, y thấp giọng :" Anh rất thích bộ dáng khóc của Vân Vân khi lần đầu tiên làm ". Từ đó về sau thiếu niên này cũng chưa từng khóc qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top