Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 169

Xe chạy như bay trên đường, trong đầu Mộ Hữu Thành hiện giờ đều là những lời nói trong bệnh viện của Diêu Tinh Tinh.

Bà nói là bởi vì Tiêu Lâm có thành kiến với bà cho nên bà mới mong Tiêu Vân tha thứ, lại muốn cậu khuyên nhủ Tiêu Lâm. Lại không nghĩ rằng hài tử liền...

Trong đầu Mộ Hữu Thành rất lộn xộn, ông không cho rằng Tiêu Vân là người như thế , nhưng sự thật lại đặt ngay trước mắt.

Mộ Hữu Thành thậm chí đã nghĩ đến việc Diêu Tinh Tinh dùng hài tử để châm ngòi, hơn nữa thái độ trước kia của Mộ Tiêu Vân, ở trong lòng ông, hài tử phản nghịch có thể làm ra chuyện như vậy.

Đing đing đing...

Mộ Tiêu Vân đang lái xe, Hạ Minh Hòa ngồi bên cạnh, bọn họ mới vừa tiễn Lý Ngải Thanh cùng Commis.

" Giúp em tiếp điện thoại ". Tuy rằng tâm tình vẫn không quá tốt nhưng tốt xấu gì thì Lý Ngải Thanh cùng Commis đã đi rồi cho nên Mộ Tiêu Vân cũng nhẹ nhàng thở ra. Bất quá, cậu vẫn có chút lo lắng, không biết nữ nhân kia đã cùng mẹ nói gì, nếu không sao lúc trở về sắc mặt mẹ lại kém như vậy.

Hạ Minh Hòa cầm lấy điện thoại nhìn, do dự không bắt máy :" Là điện thoại của Mộ Hữu Thành ?"

Mộ Hữu Thành buổi sáng tới tìm, Diêu Tinh Tinh buổi trưa liền tới, hiện tại Mộ Hữu Thành lại gọi điện thoại cho cậu, ai cũng biết nhất định là có chuyện, cho nên Hạ Minh Hòa nói cho Mộ Tiêu Vân.

Mộ Tiêu Vân tiếp điện thoại, đồng thời xuống xe cùng Hạ Minh Hòa trao đổi vị trí. Chính là cậu tựa vào cửa xe tiếp điện thoại :" Alo, có việc gì sao ?"

Mộ Hữu Thành nghĩ Mộ Tiêu Vân bắt máy lâu như vậy là do chột dạ, hơn nữa ở ngoài cửa phòng nghe được những lời đó nên trong lòng ông đã phán tội cho Mộ Tiêu Vân.

" Ba tìm ngươi có chút việc, buổi chiều gặp nhau ở phụ cận trường ". Thanh âm Mộ Hữu Thành ôn hòa mà nói thẳng.

Cho dù Mộ Hữu Thành không tìm Mộ Tiêu Vân thì Mộ Tiêu Vân cũng muốn tìm ông để hỏi cho rõ ràng hôm nay ông đã cùng Lý Ngải Thanh nói gì, cho nên lúc Mộ Hữu Thành muốn gặp mặt thì cậu không nói hai lời mà đáp ứng.

Hạ Minh Hòa trực tiếp lái xe đưa Mộ Tiêu Vân đến cổng đại học B:" Anh ở bên kia chờ em ?"

" Không cần, anh về trước đi, em buổi chiều còn có chút việc ".

" Cũng được, vậy anh để xe bên kia, xong việc cứ trực tiếp lái xe về ". Hạ Minh Hòa rút chìa khóa xuống xe, sau đó ném chìa khóa cho Mộ Tiêu Vân.

" Ok ".

Mộ Tiêu Vân tiếp được chìa khóa xe đi vào nơi hẹn với Mộ Hữu Thành.

Trừ bỏ khu lâm viên đại học rộng lớn bên ngoài thì phong cảnh ở đây cũng đặc biệt đẹp và hữu tình.

Mộ Tiêu Vân nhớ rõ Mộ Hữu Thành đã cai thuốc nhưng khi cậu bước đến bên người ông lại ngửi được mùi thuốc rất nặng. Cậu không tự chủ được mà nhíu mày, mở miệng trước :" Có việc gì sao ?"

Thanh âm bình thản, trên mặt cũng là nét thản nhiên, Mộ Hữu Thành tỉ mỉ quan sát nhi tử. Ông cảm thấy nhi tử mỗi tiếng nói hay cử động có chỗ nào giống với thiếu niên 18 tuổi, từ lời nói đến việc làm của cậu đều thận trọng. Đem tàn thuốc ném xuống, Mộ Hữu Thành hỏi :" Hôm nay Tinh Tinh có đến tìm ngươi ?"

Mộ Tiêu Vân cảm thấy Diêu Tinh Tinh tìm Lý Ngải Thanh hay tìm cậu đều như nhau cho nên cậu gật đầu :" Có tìm ".

" Các ngươi đã xảy ra tranh chấp ?" Mộ Hữu Thành hỏi tiếp.

"..."

" Tiêu Vân ". Mộ Hữu Thành đột nhiên tăng thêm thanh âm, " Ta biết chúng ta không tốt, ngươi vì ta và mẹ ngươi mà hận Tinh Tinh ta đều có thể lý giải , ngươi có cáu gắt, ngươi có thể tùy hứng, làm một người ba ta không dạy ngươi, không mang ngươi bên người là ta mất tư cách làm ba cho nên ta không trách ngươi. Hai ngươi tranh chấp không tránh khỏi té ngã, nhưng Tinh Tinh đang mang thai, dù bà ấy không cẩn thận té ngã ngươi cũng nên đỡ bà ấy đưa đến bệnh viện ". Mộ Hữu Thành trách cứ.

" Ta không rõ ba nói cái gì, ba cho là ta đem bà ấy đẩy ngã ?" Mộ Tiêu Vân hừ lạnh. Bất quá trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lý Ngải Thanh sắc mặt tái nhợt. Chẳng lẽ mẹ cùng Diêu Tinh Tinh cãi nhau ? Diêu Tinh Tinh ngã sấp xuống? Cho dù là tình huống này Mộ Tiêu Vân vẫn theo bản năng mà cho rằng là Diêu Tinh Tinh ngã sấp xuống mà không phải là Lý Ngải Thanh đẩy ngã, làm một đứa con trai, cậu đủ hiểu người mẹ này, bà rất thiện lương.

Nhưng Mộ Hữu Thành thì sao, cho dù mỗi ngày không ở cùng một chỗ nhưng cũng đã từng cùng chung hoạn nạn, đều không thể chứng minh đức hạnh của người vợ trước sao ?

" Ta nói, tranh chấp dẫn đến lôi kéo là bình thường, nhưng mà Tiêu Vân, hài tử là vô tội, cho dù là người qua đường té lăn trên mặt đất ngươi cũng sẽ đỡ một chút, nhưng trong bụng Tinh Tinh chính là đứa em cùng cha khác mẹ với ngươi ". Mộ Hữu Thành nhắm mắt lại.

Mộ Tiêu Vân híp mắt nhìn Mộ Hữu Thành, lòng lạnh lẽo như bị một tầng băng đè nặng.

Em cùng cha khác mẹ, chẳng lẽ ông ấy quên rồi sao? Em cùng cha khác mẹ chính là chứng cứ chứng minh người nam nhân này phản bội mẹ.

Hiện tại còn muốn đến chỉ trích cậu thấy chết không cứu sao ?

Không nói đến chuyện này, cho dù là thực sự thì Mộ Tiêu Vân phát thệ, cậu cũng không có tâm địa thiện lương. Cho nên đối mặt với chỉ trích của Mộ Hữu Thành, Mộ Tiêu Vân chỉ lạnh lùng nở nụ cười, lộ vẻ tàn nhẫn :" Năm năm trước ta đã nói qua, ba có thể có rất nhiều lão bà cũng có thể có nhiều hài tử nhưng ta chỉ có một người mẹ ". Mộ Tiêu Vân nói xong câu này liền xoay người rời đi.

" Mộ Tiêu Vân ". Mộ Hữu Thành phát hỏa, đứa nhỏ này nói chuyện ngày càng quá phận.

Mộ Tiêu Vân dừng lại, cậu nhìn Mộ Hữu Thành, đột nhiên cười:" Anh em của ta chỉ có thể là con của mẹ ".

Nụ cười lãnh khốc, rõ ràng đẹp trai như vậy nhưng lại lạnh đến tận xương tủy.

Ánh mắt sắc bén như vậy làm sao có thể xuất hiện trên người thiếu niên 18 tuổi. Mộ Hữu Thành nhịn không được hoàn hồn, ông nghĩ mình đã nhìn lầm.

Mộ Tiêu Vân lái xe trở về, nếu như nói trước khi gặp cậu muốn hỏi Mộ Hữu Thành gặp Lý Ngải Thanh nói chuyện gì, như vậy thì sau khi cậu rời đi, thì với cậu mà nói bọn họ nói chuyện gì không còn quan trọng.

Mộ Tiêu Vân cảm thấy thực buồn cười. Cười chính mình bị một phần di chúc cảm hóa, cười chính mình còn lưu lại một phần nhân tình với Mộ Hữu Thành. Phần thân tình này thật buồn cười. Một người cha không tin mình, thì có ích lợi gì ? Chính là, hài tử Diêu Tinh Tinh mất làm cho cậu thật bất ngờ.

Mộ Tiêu Vân nghĩ nghĩ lại gọi cho Lý Ngải Thanh.

Bất quá, cậu vừa mới cầm điện thoại thì phát hiện lúc nảy điện thoại bỏ quên trên xe, trong đó có cuộc gọi của Lý Ngải Thanh.

Mộ Tiêu Vân lập tức gọi qua :" Mẹ, người gọi con sao ?"

" Ừm ". Bên kia Lý Ngải Thanh trầm mặc.

" Mẹ, người không phải có chuyện muốn nói với con sao? Hiện tại con chỉ có một mình, nói chuyện rất tiện ".

" Tiêu Vân, hôm nay... Hôm nay mẹ cùng nữ  nhân kia có chút tranh chấp, kết quả bà ta không cẩn thận mà té trên đất, mẹ lúc đó bỏ đi, hiện tại có chút lo lắng, con giúp mẹ đi xem chút tình huống của bà ta, được không ?" Chung quy Lý Ngải Thanh cũng mềm lòng.

" Không thành vấn đề, con xem rồi gọi cho mẹ ". Mộ Tiêu Vân đáp ứng, bất quá lại hỏi tiếp, " Diêu Tinh Tinh nói gì với mẹ ?" Vì sao lại trạnh chấp ?

Lý Ngải Thanh không nói gì, bà không muốn nói cho Mộ Tiêu Vân, bởi bà biết điều này chỉ làm gia tăng mâu thuẫn của hai cha con. Lý Ngải Thanh cảm thấy dù quan hệ của bà cùng Mộ Hữu Thành không thoải mái cũng đều là việc của bọn họ không liên quan đến nhi tử, mà Mộ Tiêu Vân làm con nếu có chỗ nào không tốt sẽ bị người ngoài nói ra nói vào.

Đây là điều mà Lý Ngải Thanh không muốn nhìn thấy nhất.

Chính là lời nói hôm  nay của Diêu Tinh Tinh làm Lý Ngải Thanh có ý tưởng. Diêu Tinh Tinh đã uy hiếp bà, hơn nữa không chỉ có một lần, như vậy sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba, cho nên Lý Ngải Thanh cảm thấy nên nhắc nhở nhi tử một chút, hơn nữa Lý Ngải Thanh tin tưởng , một hài tử mới 13 tuổi có thể đem bà ra nước ngoài, hiện tại đã 18 tuổi càng làm cho bà tín nhiệm.

"Tiêu Vân, con trước tiên đáp ứng me, sau khi nghe xong không được tức giận, được không ?"

Mộ Tiêu Vân cười khẽ một tiếng :" Mẹ, so với năm đó người cảm thấy còn có thể có chuyện gì làm con tức giận sao? Mẹ yên tâm, con không còn là hài tử hành động theo cảm tính ".

" Mẹ biết con luôn hiểu chuyện cho nên cũng không hỏi đến chuyện của mẹ. Năm năm trước khi mẹ bị tinh thần phân liệt mẹ đã đi tìm Diêu Tinh Tinh ". Lý Ngải Thanh nói tới chỗ này liền tạm dừng một chút, tựa hồ muốn sắp xếp lại câu nói.

" Ừm, sau đó thì sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top