Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 172

  Buổi cơm trưa nay phi thường trầm mặc, tuy rằng Mộ Hữu Thành rất cảm động với sự nhượng bộ của Diêu Tinh Tinh nhưng ông vẫn thật cẩn thận. Mộ Tiêu Vân là một người sẽ không bao giờ ủy khuất chính mình, ở nơi này người thoải mái nhất là Mộ lão thái thái, bà liên tục hỏi thăm sức khoẻ Diêu Tinh Tinh, trong đó người vui vẻ nhất chính là Mộ Tiêu Lâm, hắn ngồi kế bên Mộ Tiêu Vân mà ngắm người anh trai này.

Sau khi kết thúc buổi cơm trưa, Mộ Tiêu Vân đưa Mộ lão thái thái trở về. Chính là lúc ăn cơm, Mộ Tiêu Vân một câu cũng không nói, cậu đơn thuần chỉ là cấp mặt mũi cho lão thái thái. Nhưng trong lòng Diêu Tinh Tinh không nghĩ như vậy, bà bắt đầu suy đoán ý đồ của Mộ Tiêu Vân. Mộ Hữu Thành sau khi đưa lão thái thái ra xe trở lại phòng khách thì thấy Diêu Tinh Tinh đang ngồi trên ghế sa lông trông thực an tĩnh.Mộ Hữu Thành ngồi xuống bên người bà, nhu nhu bả vai Diêu Tinh Tinh :" Lão bà, cảm ơn ngươi ".Diêu Tinh Tinh đánh rớt tay hắn :" Hôm nay là bởi vì lão thái thái ở đây nhưng Hữu Thành, ta không có biện pháp cùng với hung thủ giết chết con ta ngồi trên một bàn cơm. Ta mỗi đêm tỉnh lại đều có thể nghe được hài tử ở bên tai ta khóc, ta làm mẹ mà không thể bảo vệ hài tử của mình ngươi có biết ta cảm thấy thất bại và đau lòng như thế nào không ?". Nói xong, Diêu Tinh Tinh liền đứng lên, lên lầu.Nhìn bóng dáng của bà, Mộ Hữu Thành hai tay bưng kín mặt.

Mộ Tiêu Lâm nghe lời đối thoại của hai người, hắn lại nghĩ tới những lời vừa rồi Mộ Tiêu Vân nói, vì thế Mộ Tiêu Lâm theo lên lầu. Hắn đầu tiên gõ cửa phòng :" Mẹ, con có thể vào không ?"

" Vào đi ". Diêu Tinh Tinh tựa vào đầu giường. " Lại đây ngồi một chút, đã lâu không cùng mẹ nói chuyện phiếm, hiện tại học tập rất vất vả sao ?"

Mộ Tiêu Lâm lắc đầu :" Học tập có chút khó nhưng con có thể tự tin tạo được thành tích tốt cho nên người không cần lo lắng ". Hắn ngồi vào đầu giường nhìn mẹ của mình. Hắn muốn nói lại thôi.

" Làm sao vậy, có tâm sự sao ? Hay là có bạn gái " Con ta yêu sớm sao ?" Diêu Tinh Tinh cố ý trêu chọc, muốn cùng Mộ Tiêu Lâm khôi phục như trước kia. Trước kia, hai mẹ con không có gì giấu nhau, thời điểm kia, Mộ Tiêu Vân trong đề tài của họ chỉ là người qua đường, chỉ là ngẫu nhiên nhắc đến. Nhưng hiện tại Mộ Tiêu Vân trở thành nhân vật chính, hơn nữa bởi vì cậu mà mối quan hệ của hai mẹ con họ không tốt, cái này làm sao mà Diêu Tinh Tinh không hận.

Chính mình vất vả bồi dưỡng ra nhi tử kết quả lại đứng phía bên người khác mà đến chỉ trích chính mình.

" Không, con sẽ không yêu sớm đâu, các nữ sinh trong trường con cũng không dễ nhìn ". Đúng vậy, thực không dễ nhìn, không xinh đẹp như anh trai. Không biết sao, thời gian này nhắc tới Mộ Tiêu Vân thì Mộ Tiêu Lâm đều mang theo ý cười nhợt nhạt.

" A?  Là trong lòng con ta tưởng niệm cô gái nào sao, vẫn là ánh mắt con ta rất cao ?" Diêu Tinh Tinh cố ý trêu ghẹo.

" Thật không có ". Trong lòng của hắn có tưởng niệm một người nhưng không phải là một cô gái. Xem ra trong lòng Mộ Tiêu Lâm hắn tưởng niệm Mộ Tiêu Vân cũng là bình thường, đệ đệ tưởng niệm anh trai cũng là chuyện thường tình.

" Đó là làm sao vậy, nói cho mẹ, có lẽ mẹ sẽ cho con đáp án ". Diêu Tinh Tinh vươn tay giữ chặt tay nhi tử, " Tiêu Lâm, chúng ta là mẹ con, trên thế giới này không có ai thân mật hơn, cho dù có một ngày mọi việc đều thay đổi, duy chỉ có mối quan hệ của hai mẹ con ta không đổi, cũng chỉ có duy nhất mình mẹ đối với con quan tâm, vô luận mẹ có làm gì thì cũng chỉ là vì con, con hiểu không ?"

Mộ Tiêu Lâm đương nhiên hiểu được, nhưng mà hắn cố ý nói :" Con không rõ ".

" Tiêu Lâm ?"

" Mẹ, người vừa mới nói vô luận con nói gì người đều cho con đáp án sao ?" Mộ Tiêu Lâm hỏi.

Diêu Tinh Tinh dừng một chút, sau đó gật gật đầu, " Ừm, mẹ sẽ giải đáp giúp ngươi ".

" Không cần giải đáp, con chỉ muốn hỏi, nếu có vấn đề gì, mẹ sẽ giải đáp chi tiết cho con đúng không ?" Mộ Tiêu Lâm không muốn bà chỉ đáp lấy lệ.

" Sẽ ". Trong lòng Diêu Tinh Tinh cũng có chút nghi hoặc, rốt cuộc nhi tử muốn hỏi cái gì, hoặc là nói, rốt cuộc nhi tử làm sao vậy ?

" Mẹ, người nói lần này sinh non là bởi vì tranh chấp cùng ca ca, cho nên lôi kéo mà bị anh ấy đẩy ngã ra đất phải không ?" Được Diêu Tinh Tinh khẳng định, Mộ Tiêu Lâm cũng trực tiếp hỏi.

Có ý tứ gì ? Đáy mắt Diêu Tinh Tinh hiện lên một tia trầm tư.

" Chuyện này đều đã qua, còn nói về nó làm gì ? Hơn nữa Tiêu Lâm, con cùng Tiêu Vân là anh em không liên quan đến mâu thuẫn của cha mẹ, các ngươi vẫn là anh em ". Nếu như là lúc trước, Diêu Tinh Tinh khẳng định sẽ vì mình biện giải, thậm chí bảo Tiêu Lâm không cần cùng Mộ Tiêu Vân không được quá thân cận nhưng hiện tại Diêu Tinh Tinh biết trong lòng nhi tử địa vị của Mộ Tiêu Vân không giống nhau cho nên bà tính toán cải biến, trước tiên ở trong lòng nhi tử tạo hình tượng, không cần trực tiếp phản bác hoặc là nói Mộ Tiêu Vân không tốt, nếu nói sẽ làm nhi tử càng thêm phản cảm .

Mộ Tiêu Lâm trầm mặc, mẹ không trả lời vấn đề của hắn, ở tuổi này của hắn thực mẫn cảm, hơn nữa đã xem nhiều phim trinh thám, tuy tuổi còn nhỏ nhưng hắn cảm thấy chính mình có đủ cơ sở để tìm ra sơ hở cho nên việc Diêu Tinh Tinh lảng tránh đề tài này, nên ở trong lòng Mộ Tiêu Lâm đã để lại dấu vết hoài nghi.

" Ừm, anh cũng đã nói qua, chúng ta thủy chung vẫn là anh em ". Mộ Tiêu Lâm đối với điểm ấy cảm thấy rất vui vẻ khi Diêu Tinh Tinh nói vậy.

Lại là Mộ Tiêu Vân, ánh mắt Diêu Tinh Tinh có chút lãnh.

" Được, không còn việc gì nói thì ngươi ra ngoài trước đi, mẹ muốn nghỉ ngơi ".

" Dạ, vậy người hảo hảo mà nghỉ ngơi ". Mộ Tiêu Lâm nhảy xuống giường mà trở về gian phòng của mình.

Mẹ con dẫu có mâu thuẫn thì vẫn là mẹ con.

Đợi Mộ Tiêu Lâm đi rồi thì Diêu Tinh Tinh cũng đứng lên. Thời điểm bà nằm viện luật sư bên kia đã gọi điện cho bà nói Mộ Hữu Thành đã từng muốn sửa lại di chúc, nhưng cuối cùng vẫn là không thay đổi. Diêu Tinh Tinh không phục, bà không thể để cho nhi tử hy sinh vô ích như vậy.

Nguyên đán đối với Hạ thiếu gia mà nói cũng là một ngày đặc biệt bởi vì đoàn làm phim < song song thế giới > bắt đầu tuyên truyền, mấy hoạt động tuyên truyền này tất nhiên Hạ Minh Hòa không tham gia, mà trong dàn diễn viên cũng không xuất hiện tên của Hạ Minh Hòa, mà là dùng một chữ X thay thế, việc này làm cho mọi người rất là tò mò.

Mà toàn bộ quá trình tuyên truyền kia ngắn ngủi mấy ngày nhưng tin tức về Hạ Minh Hòa lại càng thêm thần bí.

Bất quá, chuyện này tuy thật đáng mừng, nhưng chỉ có một sự việc mà Hạ Minh Hòa rất phiền, đó chính là nữ số một của < song song thế giới >, tin nhắn của Lâm Ngôn.

Mộ Tiêu Vân không có thói quen nhìn di động của Hạ Minh Hòa, cho nên Mộ Tiêu Vân không biết, từ khi < song song thế giới > sau khi chấm dứt, Hạ Minh Hòa thường xuyên sẽ nhận được tin nhắn của Lâm Ngôn, đơn giản chỉ là những lời hỏi thăm sức khỏe, hoặc là một lời chúc. Mỗi tin nhắn đều là những câu từ thật duy mỹ.

Cô bé này chính là muốn để Hạ Minh Hòa yêu thích.

Khi bắt đầu, Hạ Minh Hòa đều không nhìn nhưng mà tin nhắn ngày càng thường xuyên, y mới trả lời một câu : Cám ơn, thỉnh không cần làm phiền ta.

Chính là một cậu liền cự tuyệt triệt để.

Hạ Minh Hòa cho rằng chuyện này như vậy liền kết thúc, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay, cô bé này lại gởi tin nhắn nữa. Hạ Minh Hòa không hồi âm, kết quả đối phương lại điện thoại đến.

Hạ Thanh Hòa bưng trái cây ngồi xếp bằng bên cạnh Hạ Minh Hòa, nhìn thấy y cầm di động trầm tư, vì thế trêu chọc nói :" làm sao vậy? Trong chốc lát không thấy đã nhớ mong sao ?"

Bên cạnh Hạ tư lệnh cùng ba Hạ và mẹ Hạ nghe Hạ Thanh Hòa nói vậy, ánh mắt mọi người nhất thời sáng lên mà nhìn về phía Hạ Minh Hòa.

" Có đối tượng ?" Là Hạ tư lệnh mở miệng trước. Nếu Hạ Minh Hòa có đối tượng thì vui vẻ nhất chính là y.

Ở trong lòng ba Hạ và mẹ Hạ, tuy Hạ Minh Hòa là người trầm mặc nhưng nhi tử thủy chung chỉ mới 22, không vội mà tìm đối tượng hoặc là kết hôn. Chính là Hạ tư lệnh không nghĩ như vậy, ông cảm thấy chính mình đã lớn tuổi, đại tôn tử là một bộ dáng cà lơ phất phơ, bảo hắn lấy vợ là không có biện pháp, cho nên nếu tiểu tôn tử có ý trung nhân thì có thể sớm một chút kết hôn để ông có thể ôm cháu chắt, đây là điều ông vui nhất.

Hạ Minh Hòa là người không nói dối, huống chi người hỏi là gia trưởng trong nhà nên y do dự một chút mà trả lời :" Có ".

Một từ có làm cho bốn người mà có ba loại biểu tình.

Hạ Thanh Hòa là ngồi xem cuộc vui.

Ba Hạ và mẹ Hạ là tò mò.

Mà Hạ tư lệnh là tươi cười rạng rỡ.

" Có thì mang về nhà cho ta nhìn một cái, thời này không cần môn đăng hộ đối, chỉ cần ngươi thích là được ". Hạ tư lênh thực khách quan mà phát biểu ý kiến của mình.

" Dạ ". Hạ Minh Hòa gật đầu, " Điều kiện nhà em ấy rất tốt ". Y lại bổ sung một câu.

Điều kiện rất tốt? Hạ tư lệnh tuy rằng không cần môn đăng hộ đối nhưng điều kiện có đôi khi là biểu hiện khí chất của một người, cho nên rất là tốt. " Vậy tìm thời gian mang về nhà cho chúng ta nhìn một cái ? Nếu tốt thì sẽ gặp mặt cha mẹ đối phương mà định hôn sự trước ".

" Thật sự ?" Nhãn tình của Hạ Minh Hòa sáng lên, hiển nhiên không nghĩ đến vấn đề người kia là nam. Bất quá, y lại nghĩ tới, " Không vội, em ấy còn nhỏ ". Vân Vân 18 tuổi, trong lòng y cậu đương nhiên còn nhỏ. Hơn nữa Vân Vân nói qua, với tuổi hiện tại của bọn họ không nên nói chuyện này cho gia đình, miễn cho mọi người hiểu lầm y, điểm này vẫn làm cho Hạ Minh Hòa cảm động.

" Đính hôn cũng không phải kết hôn, mà là..."

" Con đi tiếp điện thoại ". Hạ Minh Hòa trực tiếp đánh gãy lời nói của Hạ tư lệnh, " Được... Đã ăn xong buổi trưa rồi sao? Được ". Thời điểm Hạ Minh Hòa cúp điện thoại, thật xin lỗi nói, " Gia gia, con có việc ra ngoài một chút ". Nói xong, cũng không đợi Hạ tư lệnh mở miệng, bước nhanh ra mà bỏ trốn mất dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top