Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 191

Hạ gia có người sống ở viện dưỡng lão, chính là bà Hạ có chứng si ngốc.

" Vân Vân một người đón năm mới ở trong nước, có cô đơn hay không ?" Trên bàn cơm Hạ gia, bởi vì quy củ của Hạ tư lệnh truyền xuống cho nên mọi người rất ít nói chuyện, chính là hôm nay bất đồng, bởi vì đây là ngày cuối cùng của năm cho nên quy củ của Hạ tư lệnh cũng bị bỏ quên. Lúc này Hạ tư lệnh chủ động mở miệng hỏi Mộ Tiêu Vân.

" Không cô đơn, anh cùng anh Thanh Hòa thường xuyên mang con đi chơi, hơn nữa bởi vì con nhảy lớp cho nên cùng sinh viên nước ngoài khác biệt cũng lớn cho nên thời điểm kia con cũng thường xuyên chỉ có một mình hoặc là đi đọc sách, dần dà cũng thành thói quen ". Mộ Tiêu Vân mở miệng.

Phàm là lão nhân, đặc biệt là Hạ tư lệnh trưởng thành từ quân nhân, thân phận lại cao, đặc biệt yêu thích những đứa nhỏ thông minh, hơn nữa Mộ Tiêu Vân là đứa nhỏ chính phủ cũng coi trọng. Hơn nữa đứa nhỏ này lại rất nghe lời, hơn nữa từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, cho nên mặc kệ là Hạ tư lệnh hay là ba mẹ Hạ, đối với Mộ Tiêu Vân đều rất tốt, dù sao có thể làm cho hai hài tử nhà bọn họ coi trọng nên đối với ba mẹ Hạ đều xem như nửa nhi tử.

" Tuổi còn nhỏ đã xuất ngoại du học thật không dễ dàng ". Ở trong lòng người thế hệ trước, xuất ngoại chính là sự tình đáng kiêu ngạo. Năm đó Hạ Thanh Hòa không xuất ngoại là bởi vì không yên lòng Hạ Minh Hòa, hắn năm đó yêu đệ đệ rất nghiêm trọng.

Hạ Minh Hòa không xuất ngoại bởi vì y theo đuổi người khác cũng không giống bình thường, chính là hai lão nhân không nói nhưng ở trong lòng là đứa nhỏ mà bọn họ đáng để kiêu ngạo.

" Kỳ thật trước khi xuất ngoại con cũng rất sợ, con không biết tiếp theo sẽ như thế nào, chính là thực may mắn, trước khi xuất ngoại con gặp anh Quý Mộc, trước đó anh Doãn Hạo lại giúp con giải quyết chuyện ba mẹ ly hôn, đến nơi đó bác sĩ của mẹ con lại giới thiệu đàn anh của bà ấy, cho nên trên thế giới này có rất nhiều người đáng giá để con cảm ơn, cho nên con cảm nhận được thế giới này rất ấm áp ". Đúng vậy, cho dù cậu rất để ý tới ân oán đời trước nhưng khi cậu cảm nhận được sự ôn nhu này thì cậu cũng đã thử buông bỏ ân oán.

Nhưng kết quả thì sao ?

Đáy mắt Mộ Tiêu Vân hiện lên một tia sắc bén. Không phải cậu buông tha thì mọi người sẽ cảm kích.

" Đứa nhỏ này thật là tốt ". Hạ tư lệnh hôm nay rất cao hứng, nhà của lão nhân bình thường chỉ có một người ở, cho dù có thể đem Hạ nãi nãi trở về, trong nhà cũng có thể thỉnh bảo mẫu, nhưng Hạ gia vẫn đem Hạ nãi nãi ở trong viện dưỡng lão, bên trong đó người già chiếm đa số, dù sao rất thích hợp cho Hạ nãi nãi. Mà Hạ tư lệnh cũng thanh nhàn, một người thường xuyên tản bộ, lại đi viện dưỡng lão nhìn Hạ nãi nãi.

Mộ Tiêu Vân cười không nói. Lời này cậu cũng không nói tiếp.

Ngược lại Hạ nãi nãi, thế nhưng phấn khởi nói tiếp :" Thật là tri kỉ ".

Nhất thời, trên bàn cơm mọi người đều cùng nhìn về phía Hạ nãi nãi. Hạ nãi nãi không coi ai ra gì lại nói một câu :" Thật là tri kỉ ".

Ha ha ha...Hạ tư lệnh thoải mái phá lên cười.

Hạ ba ba cùng mẹ Hạ cũng cười theo.

Hạ Minh Hòa hơi hơi nghiêng mặt, nhìn Mộ Tiêu Vân, Mộ Tiêu Vân không nhìn lại y, chính là trước mặt người Hạ gia, bị Hạ Minh Hòa nhìn như vậy, mặt của cậu bắt đầu có cảm giác nóng.

Sau khi ăn cơm chiều, mọi việc giao cho người giúp việc, mẹ Hạ tự tay lau tay cho Hạ nãi nãi, lại rửa mặt cho bà, tiếp đó cho bà ấy đến ngồi trên ghế sa lông, lại đi vào trong nhà tắm bưng ra một chậu nước, tiếp đó tự mình rửa chân cho Hạ nãi nãi.

Mẹ Hạ là một người phụ nữ cao quý, vô luận từ cách ăn nói hay tu dưỡng đều rất tốt, đồng thời bà cũng là một phụ nữ lợi hại. Nhưng khi nữ nhân rút đi vẻ kiên cường bên ngoài, ở nhà làm nội trợ, Mộ Tiêu Vân cảm thấy lúc này nữ nhân là đẹp nhất.

Mà đôi tay kia, Mộ Tiêu Vân khẳng định chính là bình thường rửa chân cho bản thân mình cực ít mà lúc này bà không chê bai mà rửa chân cho Hạ thái thái, phần hiếu tâm này của mẹ Hạ lại đem một mặt khác của bà hiện ra mà mặt này lại phi thường đẹp.

Hạ Minh Hòa trộm nghiêng nói vào bên tai của Mộ Tiêu Vân :" Về sao anh cũng tẩy cho em ".

Mộ Tiêu Vân quay đầu lại, môi xẹt qua mặt của Hạ Minh Hòa, hai người nhìn một chút sau đó đều nở nụ cười.

Về sao anh cũng rửa cho em.

Không biết duyên phận của bọn họ cũng chính là bắt đầu từ một màn tắm rửa sao ?

" Anh đã giúp em tắm qua, đã quên sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại. Mùa xuân năm đó là năm đầu tiên cậu sống lại, bởi vì đau dạ dày mà ôm bụng nằm trong chăn, thiếu niên đó xoa xoa chân của cậu, bàn tay của thiếu niên này thật lớn, thật ấm áp. Từ sau đó, thiếu niên đó thành ánh mặt trời của cậu, vẫn luôn đẹp mắt, vẫn luôn chiếu rọi.

Hạ Minh Hòa cũng nhớ tới thời điểm kia, một nam hài tuấn tú, có chút lạnh lùng, càng nhiều hơn là ánh mắt kia thật hấp dẫn.

" Không có quên ". Không cần phải cố gắng ghi nhớ, nhưng thời điểm ở cùng Mộ Tiêu Vân, Hạ Minh Hòa cảm thấy thế nào cũng không đủ, bất quá y lưu trữ rất nhiều đồ vật của Mộ Tiêu Vân, thậm chí còn muốn đem những gì tốt nhất trên thế giới cho cậu.

Hạ Minh Hòa đối với hình tượng nam hài của Mộ Tiêu Vân khắc rất sâu, thậm chí mỗi lần nhớ tới bộ dáng tịch mịch của nam hài đều sẽ làm cho lòng người đau một trận.

Chính là hiện tại Vân Vân sẽ nở nụ cười.

Như vậy là đủ rồi, mặc kệ Vân Vân đang làm gì muốn làm gì cũng được, chỉ cần Vân Vân vui là được.

So với Hạ gia hòa thuận, Mộ gia lại không như vậy.

Mộ gia có  vài anh chị em, ngoài Mộ Hữu Thành thì tất cả đều lên định cư ở B thị, lúc này tất nhiên mọi người đều cùng ăn cơm tất niên.

Bà Mộ hôm nay không cao hứng, dù không vui nhưng mọi người cùng nhau ăn cơm nên bà cũng chuẩn bị đồ ăn rất phong phú.

Bọn người Diêu Tinh Tinh là vội vàng mà tới, ngày hôm nay ai cũng vội vàng.

Ngược lại Lâm Hải Phong thấy được bọn họ nhưng không thấy Mộ Tiêu Vân, liền hỏi Mộ Tiêu Lâm :"Tiêu Vân khi nào đến ?"

Mộ Tiêu Lâm liếc mắt nhìn cha mẹ một cái, rõ ràng có chút không vui :" Ta đã nói cho anh ấy rồi, anh ấy sẽ không tới ".

" A?" Lâm Hải Phong mất mát, còn muốn cùng cậu chơi mạt chược.

" Hừ, ngươi muốn gạt tiền anh ấy sao, ta với ngươi đánh ". Mộ Tiêu Lâm bảo vệ Mộ Tiêu Vân tuyệt đối là hạng nhất.

" Mới không cần chơi với ngươi ". Lâm Hải Phong cầm lấy điều khiển, không thú vị mà đổi kênh.

" Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy ". Mẹ của Lâm Hải Phong giáo huấn hắn một câu, sau đó nhìn về phía Mộ Hữu Thành, " Anh hai, sao Tiêu Vân không đến ? Đứa nhỏ này ở B thị, như thế nào lại còn làm cho người khác lo lắng ". 

Lâm tam thúc, cũng chính là ba của Lâm Hải Phong tiếp lời :" Ngươi nói gì đó, mau đi xuống phụ mẹ đi ".

Lâm tam thẩm liếc Lâm tam thúc một cái :" Tay nghề của mẹ tốt như vậy, có chỗ nào cần ta hỗ trợ ".

" Ta đi hỗ trợ, bình thường đều không xuống bếp, lần sau cùng mẹ học ". Diêu Tinh Tinh cười cởi bao tay vắt trên giá sau đó xuống bếp. Nhưng còn chưa đi vào bên trong, chợt nghe thấy tiếng bà Mộ truyền ra :" Các ngươi đừng có vào bếp, ta có thói quen để đồ, miễn cho các ngươi làm loạn ".

" Tinh Tinh, mẹ sợ nhất là có người tiến vào phòng bếp, còn chưa có ăn cơm, chúng ta đi chơi mạt chược đi ". Tiểu nữ nhi của Mộ gia thân thiết kéo tay Diêu Tinh Tinh.

" Mạt chược, mạt chược, ngươi mỗi ngày đều muốn chơi mạt chược, đã lúc này còn đánh cái gì. Hữu Thành, ngươi lại gọi cho Tiêu Vân, nếu không đến thì chúng ta ăn không cần chờ nó. Nhiều người như vậy lại chờ nó, đứa nhỏ này không có quy củ, cũng không biết các ngươi bình thường dạy dỗ thế nào ". Lời này của bà Mộ là nhắm vào Mộ Hữu Thành, biết rất rõ ràng Mộ Tiêu Vân từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, Mộ Hữu Thành căn bản không có cơ hội dạy bảo.

Bất quá lời này còn có tầng ý khác, là cố ý nói cho Diêu Tinh Tinh nghe.

" Mẹ nói đúng, chúng ta sẽ không dạy tốt hài tử, cho nên cũng cần mẹ giúp đỡ ". Nói xong Diêu Tinh Tinh lấy di động ra, rồi hướng Mộ Hữu Thành nói :" Ngươi đừng gọi, để ta gọi, ba con hai ngươi tính cách đều quật cường, như thế này không tốt cũng dễ dàng cãi nhau ". Nói xong, Diêu Tinh Tinh bấm số Mộ Tiêu Vân, dãy số này là trước đó bà nhìn trong điện thoại Mộ Tiêu Lâm sau đó lưu lại.

Hạ gia bởi vì ít người nên tương đối thoải mái. Mà lúc này Mộ Tiêu Vân cùng Hạ tư lệnh chơi cờ vua.

" Kỹ thuật của Vân Vân không tồi, học khi nào ?" Hạ tư lệnh tò mò, hiện tại thời buổi này thường sẽ đi đó đây, không thì chính là khiêu vũ, người chơi cờ rất ít.

"Nói ra ngài cũng đừng cười ". Mộ Tiêu Vân xoay xoay con cờ.

" Ngươi nói đi ".

" Lúc đó khoảng bảy tám tuổi, cụ thể con cũng quên, thời điểm kia mẹ dẫn con đến nhà cậu, con nhìn thấy cậu hai cùng cậu út chơi, vì thế ở bên cạnh nhìn, nhìn liền biết. 

"A? Thời điểm bảy tám tuổi nhìn liền biết đã thật không tồi, chính là không có người bồi dưỡng, về sau cuối tuần không không đi học hãy tới tìm ta, ta sẽ dạy ngươi, không phải ta khoát lác, tài nghệ của ta trong quân đội nếu ta nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất ".

" Ông nội, người chính là dọa cấp dưới không cho lấy danh đệ nhất ", Hạ Thanh Hòa đột nhiên nói.

" Ngươi, tiểu tử này..."

Đinh đinh đinh... Di động của Mộ Tiêu Vân vang lên, đánh gãy lời nói của Hạ tư lệnh.

" Ngại quá, con tiếp điện thoại" Điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top