Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 192

Số điện thoại lạ ?

" Alo ".

" Tiêu Vân phải không ? Ta là dì Diêu ".

Diêu Tinh Tinh? Thân ảnh Mộ Tiêu Vân ngốc ở trong phòng khách, không tự chủ mà đi ra ngoài ban công, " Tìm ta có việc gì sao ?" Âm thanh lễ phép không chút phập phồng, người khác nghe tới còn tưởng là cậu đang nói chuyện với người quen.

Diêu Tinh Tinh cũng có chút ngoài ý muốn, bà cho rằng dù Mộ Tiêu Vân không cúp điện thoại thì cũng sẽ lạnh giọng, nhưng lễ phép như vậy àm bà tương đối không quen.

" Hôm nay là tất niên đêm ba mươi, bà nội làm rất nhiều đồ ăn cho ngươi, Tiêu Vân hiếu thuận như vậy, sẽ không để bà nội thất vọng đi ?" Âm thanh Diêu Tinh Tinh nghe thực hiền lành làm Mộ Hữu Thành thực cảm động, dù sao Mộ Tiêu Vân cũng gián tiếp làm cho Diêu Tinh Tinh mất đi đứa con chưa xuất thế, nhưng bên ngoài Diêu Tinh Tinh vẫn bận tâm cậu.

Mộ Tiêu Vân cười hì hì vài tiếng :" Ta nghĩ rằng ngươi hy vọng ta sẽ không đến ".

" Vì cái gì, bất quá chỉ là tới dùng cơm ? Ngươi đang đi chơi cùng bạn sao ?" Diêu Tinh Tinh cố ý nói ra ý nghĩ của mọi người.

Mộ Tiêu Vân cũng không để ý, cậu dựa vào lan can nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa :" Ta đến đó, không cẩn thận đem bí mật của ngươi nói ra, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Ngươi vẫn muốn ta qua sao ?"

" Ngươi muốn ta nói với bà nội thế nào ?" Diêu Tinh Tinh tiếp tục nói.

" Nếu ta không cẩn thận nói, tai nạn xe là do ngươi tự diễn, người lái xe kia chính là người quen của ngươi, ngươi nói sẽ thế nào ?" Mộ Tiêu Vân hỏi, thanh âm phong đạm vân kinh làm lòng Diêu Tinh Tinh dậy sóng lớn.

Tại thời điểm Diêu Tinh Tinh trầm mặc, Mộ Tiêu Vân còn nói :" Nếu ta không cẩn thận nói cho Mộ Hữu Thành rằng hài tử chưa xuất thế kia là do mẫu thân nhẫn tâm tự tay bóp chết, ngươi nói ông ấy sẽ như thế nào ?" 

Môi Diêu Tinh Tinh phát run, chính là bà vẫn cố gắng duy trì trấn định.

Cậu làm sao biết được ? Mộ Tiêu Vân sao biết được điều này ? Diêu Tinh Tinh không muốn tin, Mộ Tiêu Vân chỉ là một hài tử, sao lại biết những chuyện này ?

" Đừng lo lắng, ta chỉ là suy đoán, nếu có chứng cớ ta sẽ đi nói cho Mộ Hữu Thành, ta chán ghét ngươi như vậy sao lại bảo mật giúp ngươi, ngươi nói đúng không ?" Mộ Tiêu Vân cười khẽ hỏi.

" Được ". Diêu Tinh Tinh nói ra chữ này có chút nghiến răng nghiến lợi. " Ta sẽ nói cho bà nội, ngươi chơi vui vẻ ".

Mọi người thấy sắc mặt Diêu Tinh Tinh rất khó nhìn, mọi người nghĩ Mộ Tiêu Vân trong điện thoại nhất định đã nói gì đó, chính là mọi người thông minh không hỏi. Mộ Hữu Thành lo lắng :" Bà không sao chứ ?"

" Không ". Diêu Tinh Tinh miễn cưỡng tươi cười.

" Có phải hay không Tiêu Vân đã nói gì ? Nó mắng bà ?" Đây là điều Mộ Hữu Thành có thể nghĩ đến.

" Không. Chỉ là bụng tôi có chút không thoải mái, phỏng chừng là miệng vết thương giải phẩu trước kia còn chưa tốt". Sau đó Diêu Tinh Tinh hướng bà Mộ nói :" Mẹ, Tiêu Vân nhờ con chuyển lời với người, nó lúc này đang chơi cùng bạn, bất quá nó  mong ngài ăn vui vẻ ".

Bà Mộ cho dù muốn nói cái gì, nhìn đến sắc mặt Diêu Tinh Tinh như vậy cũng không mở miệng.

Cơm tất niên năm nay không vui vẻ bằng năm trước.

Năm trước, cơm tất niên của Mộ gia,Diêu Tinh Tinh vĩnh viễn là nhân vật chính, bởi vì mọi người biết, trong nhà Mộ Hữu Thành chỉ nhà chân chính là bà. Chính là hiện tại bất đồng, Mộ Tiêu Vân trở lại, Mộ Tiêu Lâm liền không phải là người duy nhất thừa kế bất động sản Mộ thị, hơn nữa theo tình huống hiện tại, Mộ Tiêu Vân mới là người có tư cách kế thừa.Dưới tình huống như vậy, tâm tư ai cũng không chuyển động.

So với Mộ gia, Hạ gia rất hài hòa làm cho Mộ Tiêu Vân cảm thấy vì cái gì Hạ Minh Hòa cùng Hạ Thanh Hòa chính là có loại tính cách này, bởi vì gia đình giáo dục tính cách rất tốt.

" Lạnh không ?" Một chiếc áo bành tô khoát trên vai Mộ Tiêu Vân đánh gãy suy nghĩ của cậu.Cậu quay đầu chỉ thấy Hạ Minh Hòa đã đứng phía sau, không nghe thấy động tĩnh, không biết y tới lúc nào.

" Không lạnh, trong nhà thực ấm áp ". Mộ Tiêu Vân nở nụ cười, nụ cười thản nhiên cũng rất chân thành. " Vừa rồi người Mộ gia gọi điện cho em, gọi em về ăn cơm tất niên ". Mà cuộc gọi này lại làm Diêu Tinh Tinh bất an.

Bất an thì sẽ làm gì ? Mộ Tiêu Vân thực chờ mong.

Đột nhiên hàm dưới bị người nắm, Mộ Tiêu Vân vừa định mở miệng nói chuyện thì đầu Hạ Minh Hòa đã để sát vào, ngay sau đó liền lớn mật hôn lên.

" A...." Hé miệng, vừa định nhắc nhở y, người này liền nhân cơ hội mà đưa đầu lưỡi vào. Sau đó cặp mắt thâm thúy kia hàm ý cười cười mà nhìn cậu.

Mộ Tiêu Vân sửng sốt trong chốc lát, lập tức dùng sức đem y đẩy ra :" Đừng nháo, bên trong còn có người ".

" Không sợ ". Hạ Minh Hòa đem cửa ban công đóng lại, sau đó khóa trái.

" Nè, anh..."

Hạ Minh Hòa lại lấy thân mình cao lớn áp lên :" Vân Vân ". Y thân mật gặm cắn cổ Mộ Tiêu Vân, giọng nói trầm thấp thâm tình gọi Mộ Tiêu Vân.

Mộ Tiêu Vân mặc áo lông, nhưng mùa đông cổ áo lông cũng sẽ không thấp xuống xương quai xanh, cho nên Hạ Minh Hòa không hôn được, y có chút không vui, bàn tay tiến vào quần áo của Mộ Tiêu Vân, đem y phục của cậu kéo lên .

" Lạnh, anh làm gì ?" Mộ Tiêu Vân giữ chặt tay y.

Hạ Minh Hòa ngẩng đầu :" Như thế này sẽ không lạnh ".

Sau đó ngồi xổm xuống, đầu đưa vào trong quần áo của Mộ Tiêu Vân.

" A..." Mộ Tiêu Vân rất sợ chính mình sẽ phát ra thanh âm, khẩn cấp ngậm miệng, người kia thế nhưng hút cậu..." Anh, anh cũng không phải trẻ con, hút không ra....sữa ". Mộ Tiêu Vân cố gắng duy trì thanh âm của mình bình thường.Chính là Hạ Minh Hòa không ngừng, hai tay ôm Mộ Tiêu Vân, một lần lại một lần thư thái hút.

"Ưm..." Thân thể rất mẫn cảm, nhưng đã sớm thành thói quen làm cho cơ thể có phản ứng. Đặc biệt, bên trong còn có người sẽ lại đây gõ cửa, dưới tình huống như vậy, thân thể Mộ Tiêu Vân vì khẩn trương mà ngày càng mẫn cảm.

" Anh..." Mộ Tiêu Vân ôm đầu Hạ Minh Hòa, ngưỡng cổ ra. Không thể không nói, kỹ thuật làm tình của Hạ thiếu gia sớm đã thuần thục, đối với thân thể Mộ Tiêu Vân còn hiểu hơn chính bản thân cậu. Một tay khác của y trượt xuống quần của Mộ Tiêu Vân, cách một lớp quần mà nhẹ nhàng xoa.

" Ưm..." Mộ Tiêu Vân vội vàng che miệng mình, người kia tuyệt đối là cố ý. Mộ Tiêu Vân quay đầu nhìn về phía cửa sổ muốn dời đi tầm mắt, cũng dời đi suy nghĩ trong đầu, nếu không sẽ không khống chế được.

Khói lửa ngoài cửa sổ ngày càng sáng. Ở B thị bình thường khó thấy được khói lửa bởi vì trong thành thị phát sinh hỏa hoạn rất là nguy hiểm, chính là quanh năm suốt tháng luôn luôn có những ngày ngoài ý muốn, tất niên ba mươi chính là trong số đó. Từng nhà ăn bữa cơm đoàn viên, bình thường những người công tác bận rộn đều trở về, là mang theo niềm vui về nhà, cũng sắp đến năm mới cũng là hy vọng mới.

Dây lưng quần không biết thời điểm nào đã bị giải khai.

Thanh niên ngạo khí ngất trời kia đã ngồi xổm giữa hai chân cậu, ngậm lấy huynh đệ đang hưng phấn bừng bừng, Mộ Tiêu Vân đột nhiên cúi đầu, chính là loại cảm giác này quá tốt làm cậu không thể cự tuyệt. Cành tốt hơn chính là động tác của thanh niên rất phiến tình làm tâm của cậu động không ngừng, vả lại còn đập rất gia tốc.

Hạ Minh Hòa ngẩng đầu, ý cười trong mắt, nhìn đáy mắt Mộ Tiêu Vân kích động, nhìn cậu không kìm lòng nổi, nhìn cậu bởi vì chính mình mà nổi lên dục niệm, nhìn trong mắt của cậu không còn gì khác mà chỉ là hình bóng của chính mình.

Đáy mắt Hạ Minh Hòa nổi lên ý cười ngày càng đậm.

Mộ Tiêu Vân cũng đồng dạng rũ mắt xuống, giờ phút này Hạ thiếu gia cười tựa như pháo hoa bên ngoài, đối với Mộ Tiêu Vân mà nói thanh niên này cũng chính là hy vọng của cậu.

Trong phòng khách ba mẹ Hạ cùng Hạ tư lệnh đang xem ti vi. Hạ Thanh Hòa cứ cảm thấy nhàm chán, chính là cũng ngồi xem, bởi vì hắn biết một năm cũng chỉ có mấy ngày này mọi người trong gia đình mới tụ lại với nhau.

Ngoài ban công là phong cảnh như thế nào ?

Hạ Thanh Hòa muốn đi nhìn cũng sẽ không nhìn. Dù không muốn biết cũng đã biết.

Hai người kia chỉ cần một ánh mắt đã thấy đủ.

Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Hòa không tự giác mà tươi cười. Hắn vốn có bộ dạng xuất sắc, chính là khí tràng quá mạnh mẽ, muốn hòa tan hắn cũng phải có một phen nhu tình.

" Còn lạnh không ?" Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người đồng thời dựa vào ban công. Chính là Hạ Minh Hòa dang rộng hai tay đem Mộ Tiêu Vân ôm vào trong ngực.

Mộ Tiêu Vân cười mà không nói.

Bất quá thân mình cũng dựa vào trong ngực Hạ Minh Hòa.

" Vân Vân, mỗi năm chúng ta đều có ngày hôm nay, đúng không ?" 

" Ừm, mọi năm đều có "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top