Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 193

Bữa cơm tất niên này Diêu Tinh tinh ăn thực không thoải mái. Diêu Tinh Tinh thực không rõ vì cái gì bà Mộ không có Mộ Tiêu Vân thì không thể ? Có Tiêu Lâm không được sao ?

Trên đường trở về  bà vẫn luôn không nói gì, ngoài đó là tiếng còi xe cũng là tiếng lòng của bà, vẫn luôn thực khẩn trương. Cả đêm bà đều nhớ lại lời nói của Mộ Tiêu Vân về sự tình tai nạn xe cộ kia, về sự tình hài tử chưa được ra đời kia, cho dù Mộ Tiêu Vân chỉ là hoài nghi nhưng Diêu Tinh Tinh vẫn lo lắng, vạn nhất bị tra ra...

Mộ Hữu Thành cũng bị không khí nặng nề này lây nhiễm. Một là ông thấy nhi tử không nghe lời, chyện hôm nay làm ông cảm thấy mặt mũi của mình bị mất hết, ném đi mặt mũi cũng không có việc gì, nhưng người kia là con ông lúc này mới làm Mộ Hữu Thành để ý. hai là bởi vì tâm tình của Diêu Tinh Tinh, từ sau cú điện thoại kia, sắc mặt Diêu Tinh Tinh luôn không tốt, Mộ Hữu Thành biết nhất định là Mộ Tiêu Vân trong điện thoại đã nói gì đó.

cho dù ông thua thiệt Mộ Tiêu Vân, chính là trong lòng Mộ Hữu Thành cũng thua thiệt Diêu Tinh Tinh, cho nên ông tuyệt đối không vì thua thiệt Mộ Tiêu Vân mà tha thứ cho việc Mộ Tiêu Vân không tôn trọng Diêu Tinh Tinh. Mộ Hữu Thành biết chuyện ông cùng Lý Ngải Thanh ly hôn là do ông sai, chính là ông không biết Diêu Tinh tinh có gì sai bởi vì bà chưa từng theo ông đòi danh phận. Là ông muốn chính mình phải cho Diêu Tinh Tinh một danh phận, muốn cho Mộ Tiêu Lâm một gia đình.

" Tinh Tinh, thực xin lỗi ". Thời điểm xe đến trước cửa Mộ gia, Mộ Hữu Thành nắm chặt tay Diêu Tinh Tinh, " Thực xin lỗi, Tiêu Vân nhất định đã nói gì tổn thương bà có phải hay không ? Đúng hay không, cho ngươi không danh phận theo ta lâu như vậy hiện tại Tiêu Vân lại làm cho ngươi phải ủy khuất ?"

Diêu Tinh tinh nguyên bản hướng mặt ra ngoài cửa sổ, chậm rãi chuyển lại, bà miễn cưỡng cười cười :" Không sao, làm tiểu tam ta đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị khinh thường, bị mắng. Chính là không nghĩ tới sẽ đau như vậy ".

" Tinh Tinh..." 

" Hữu Thành, ta yêu ngươi là sai sao ? Tiêu Vân còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng mẹ ngươi thì sao ? Bà nếu cũng khinh thường ta vì cái gì lúc trước đồng ý cho ta tiến vào cửa Mộ gia, chân chính làm lòng ta đau chính là bà ấy, bà đã tuổi này vì cái gì lại theo Tiêu Vân cáu kỉnh ?" Diêu Tinh Tinh cười đáp lạ sau đó đỏ mắt khóc ồ lên.

" Tính cách của mẹ ta chính là như vậy, ngươi chỉ cần nghe một chút đừng để trong lòng ". Mộ Hữu Thành an ủi.

" Hữu Thành, ta vài ngày trước còn suy nghĩ, nếu không chúng ta ly hôn đi ".

" Ngươi nói cái gì ? Ta không đồng ý ". Mộ Hữu Thành tăng lực đạo nắm chặt tay Diêu Tinh Tinh, " Tinh Tinh ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ ".

" Tiêu Lâm cũng lớn như vậy, sẽ hiểu cho chúng ta. Tiêu Vân nếu không chấp nhận ta, mẹ ngươi không chấp nhận ta, ngươi kẹp ở giữa ngược lại rất khó xử, không bằng ly hôn đi, cho dù thống khổ cũng chỉ có chúng ta, ít nhát mẹ cùng Tiêu Vân sẽ vui vẻ, mà quan hệ của ngươi cùng Tiêu Vân cũng sẽ trở lại như trước kia, phụ tử các người hòa hảo ta cũng vui lòng ".

" Tuyệt đối không được. Nếu vì quan hệ của ta và Tiêu Vân mà hy sinh ngươi, như vậy ta cũng không cần. Tinh Tinh, Tiêu Vân đối với ta rất trọng yếu nhưng ngươi cũng rất quan trọng. Nếu con ta cứ không rõ như vậy, như vậy quật cường, con như vậy...con như vậy ..."

" Không cần, không muốn nói thì đừng nói những lời sẽ làm mình hối hận, như vậy ta chính là tội nhân thiên cổ ". Diêu Tinh tinh che miệng Mộ hữu Thành, " Tiêu Vân còn nhỏ, lớn lên cùng mẹ nó cho nên khó tránh khỏi sẽ... Chỉ càn ngươi lại dạy bảo  thì sẽ không... sẽ không..." Thanh âm đứt quãng , mang theo cảm giác muốn nói lại thôi, đây chính là giấu đầu hở đuôi. Nhưng nghe vào tai Mộ Hữu Thành lại thấy không thể không đau .

Ông đã để Diêu Tinh Tinh chờ đợi 9 năm, làm sao có thể lại đi tổn thương bà.

Dieu Tinh Tinh trước mặt ông yếu thế trực tiếp ảnh hưởng tới hình tượng của Mộ Tiêu Vân trong lòng ông. hài tử làm cho mình cảm thấy thua thiệt rất nhiều kia  lại làm cho Diêu Tinh Tinh một lần lại một lần rơi nước mắt dần dần cải biến địa vị. Trong lòng ông, hài tử thông minh ưu tú không phải là không nói đạo lý như vậy lại không tôn trọng trưởng bối. Mộ Hữu Thành cảm thấy Mộ Tiêu Vân cực đoan, hơn nữa mấy lần nói chuyện Mộ Tiêu Vân làm cho ông không biết nói gì.

" Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi là vợ của ta, vĩnh viễn là vợ của ta mà Tiêu Vân là hài tử, ngươi cũng không cần nhường nhịn nó. Ngươi cũng không cần khách khí mà dạy dỗ nó. Nếu có cứ cứng đầu như vậy thì ta liền... Sẽ mặc kệ nó, coi như không có đứa con trai này ". Mộ Hữu Thành nói không phải là thật tâm muốn nói, chính là ông đối với đứa con trai này thật sự không có cách nào.

Gia đình khác cha mẹ ly hôn con cái cũng không như vậy nhưng Mộ Tiêu Vân như thế là không tìm được người thứ hai.

Giờ phút này trong tim của ông, Mộ Tiêu Vân chỉ là cực đoan đã biến thành kỳ ba. Thậm chí khi nhắc tới ông đều nhíu mày.

Tuy rằng không có đi ăn nhưng ngày đầu tiên tháng giêng, Mộ Tiêu Vân vẫn đến nhà bà Mộ chúc tết.

Dưới bầu trời mùa đông, phá lệ thanh lãnh. Mộ Tiêu Vân trước đó là ở trong nhà Hạ gia, hai người cùng ở trong một phòng, trong mắt ba mẹ Hạ cũng là sự việc bình thường, hài tử ở tuổi này cũng rất ham chơi, có rất nhiều chuyện không muốn cho người lớn biết, nhưng có một ngày thời điểm bọn họ biết bí mật này...

Ra cửa đồng thời với Hạ Minh Hòa, thời điểm Mộ Tiêu Vân ra đến cửa gió lạnh phảng phất làm cậu có cảm giác như bị xé rách. Càng chủ yếu là hôm nay lại có mưa phùn, rất ảnh hưởng đến tâm tình. Bất quá, cũng may mắn là năm nay chưa có tuyết rơi, Trong trí nhớ của Mộ Tiêu Vân, năm rồi tháng giêng đều có tuyết.

Hạ Minh Hòa trực tiếp đem xe chạy đến cửa.

Mộ Tiêu Vân chạy nhanh vào trong xe, bên trong rất ấm áp.

Hạ Minh Hòa rút ra khăn tay xoa xoa cái trán bị dính mưa :" Em muốn sinh bệnh sao ? Sao không mang dù ?" Chỉ có vài bước chân cũng mang dù, thiếu niên lười biếng bi phẫn nghĩ.

" Anh có thể trừ độc, em không sợ ?" Mộ Tiêu Vân mỉm cười, sắc mặt có chút tiều tụy là bởi vì tối hôm qua ngủ trễ, mà sợ dĩ bọn họ ngủ trễ thì trong lòng bọn họ biết rất rõ ràng.

Hạ Minh Hòa không muốn xuất môn hôm nay, ty chủ yếu đau lòng cho Mộ Tiêu Vân, ngày hôm qua coi như nhẫn, nhớ kỹ hôm nay Mộ Tiêu Vân muốn đến nhà bà Mộ y mới không làm nhiều, nếu là bình thường sẽ làm đến khi không muốn động mói thôi.

" Em đem anh xem thành cái gì ?" Còn trừ độc ? Xem y là quái vật bách độc bất xâm sao ?

" Đem anh trở thành... Người yêu của em ". Khóe miệng Mộ Tiêu Vân cong lên. Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hạ thiếu gia chậm rãi đỏ lên, nhìn cánh môi khiêu gợi kia mở lại hợp, hợp lại mở cũng không phát ra âm thanh nào.

Nguyên lai Hạ thiếu gia thẹn thùng.

Hạ Minh Hòa thẹn thùng, y thích Mộ Tiêu Vân nói, chính là thời điểm trong lòng cao hứng thì phản ứng trực tiếp nhất chính là thẹn thùng.

Y tùy tay mở radio trên xe. Bởi vì còn sơm, mới 8 giờ sáng cho nên tiết mục trong radio có chút nhàm chán, Mộ Tiêu Vân vươn tay đổi kênh.

" Tối hôm qua chiếu phim < thế giới song song > không biết mọi người có xem hay không ?" Âm điệu vừa vặn đứng ở đây khiến cho tay của Mộ Tiêu Vân dừng lại, mà Hạ Minh Hòa cũng theo bản năng chú ý một chút.

" Tối hôm qua chiếu < thế giới song song > phòng bán vé thế nào ?" Mộ Tiêu Vân đột nhiên nhớ tới, tối hôm qua đích thật là chiếu < thế giới song song >, mà Hạ gia cũng không chú ý cái này, hoặc là nói Hạ gia đã sớm lấy được bản CD, ba mẹ Hạ thậm chí là Hạ tư lệnh, tuy rằng luôn mở ra phương thức giáo dục nghêm khắc nhưng là phim của Hạ Nhị thiếu gia bọn họ làm sao có thể không xem, chính là không phát biểu ý kiến, đay chính là phương thức câu thông của người Hạ gia. Cho nên tối hôm qua bọn họ cũng không chú ý.

" Vệ lý gọi điện thoại cho anh nói phòng bán vé như các phim khác ". Bở vì là đêm 30, mọi người đều ở trong nhà, không muốn ra ngoài.

" Thời gian còn sớm ". Mộ Tiêu Vân nói ra trọng điểm , " Chúng ta đêm nay đi xem ".

"A?"

" Anh quên là em còn chưa có xem qua ".

" Trong nhà anh có CD, anh nghĩ em..."

" Hẹn hò ". Mộ Tiêu Vân nhìn về ngoài cửa sổ,lưu lại cho Hạ thiếu gia hai chữ.

Đi xem phim tương đương hẹ hò, cho nên không ở trong nhà xem, đây là ý rứ của Mộ Tiêu Vân mà Hạ Minh hòa cũng hiểu cho nên y nở nụ cười.

Đi vào trong nhà bà Mộ, bà Mộ lần đầu có thói quen niệm kinh, trong nhà cũng có phật đường cho nên dậy rất sớm. Niệm kinh xong, thời điểm đang đuổi thời gian thì chuông cửa vang lên, bà Mộ mở cửa nhìn thấy Mộ Tiêu Vân , ánh mắt liền sáng lên :" Tiêu Vân, đến sớm như vậy, người đều ướt ". Bà Mộ vội vàng vào phòng lấy khăn sạch.

Hạ Minh Hòa nhíu mày, kỳ thật có thể không ướt nhưng thời điểm xuống xe, Mộ Tiêu vân cố ý đi trong mưa vài bước.

" Nghĩ đến thăm nội sớm  một chút nên quên mang theo dù ". Mộ Tiêu Vân tiếp nhận khăn mặt, tùy ý lau vài cái, " Bà nội, đây là bạn của con, người đã gặp qua ".

" Đã gặp, đã gặp, ta thật khắc sâu ấn tượng, cơm trưa cùng bà ăn đi, hôm qua con không tới ta còn chưa ăn no ",

" Bà nội ". Mộ Tiêu Vân thân thiết kéo chặt tay bà, " Giữa trưa ta mời ngày đi ăn tiệc lớn, dùng để bù lại tối qua con làm người đói bụng ".

" Giữa trưa thúc thúc cùng cô cô của con đến thì làm sao ?"

" Còn làm thế nào, con sẽ mời bọn họ đi ăn ".

" Vậy ba con..."

" Bà nội nếu muốn gọi thì cứ gọi đi, nhưng là nể mặt bà nội ".

" Được...được ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top