Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 195

Sau khi phim chiếu xong, hai người cũng không vội vã ra ngoài bởi vì rất đông người, vạn  nhất bị người nhận ra thì sẽ không tốt.

Đợi bên trong không còn ai, hai người mới tiêu sái không nhanh không chậm đi ra ngoài. Nhưng thời điểm đi tới cửa đột nhiên có người gọi.

" Nè nè, mau nhìn, người này thật giống Lâm Húc ". Nguyên lai là có người làm rơi đồ vật nên trở về tìm.

Trãi qua một màn như vậy, những người xếp hàng bên kia đồng loạt quay lại nhìn về phía Hạ Minh Hòa.

Hai thân ảnh sóng vai đi ra đều dừng lại một chút, hai người nhìn thoáng qua đều quyết định không để ý đến lời của cô gái kia nói.

Nhưng cô gái kia vẫn không buông tha, cô đến trước mặt Hạ Minh Hòa , trái phải, cao thấp đánh giá, hưng phấn nói :" Các ngươi thật sự giống nhau, cậu xem có phải hay không ?" Cô gái lôi kéo người bên cạnh.

Nam sinh bên cạnh có chút xấu hổ :" Thật giống, nhưng hiện tại người giống như đại minh tinh có rất nhiều ". 

" Nhưng mà ..."

" Đừng nói nữa, nhanh đi tìm đồ " Nam sinh lôi kéo cô gái tránh ra, vừa hướng Hạ Minh Hòa nói :" Thật ngại quá ".

" Không có việc gì ". Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân nhìn nhau, hai người thong dong rời đi. Nhưng mà sau lưng còn nghe được lời nữ sinh nói : Thật sự rất giống.

Đi vào bãi đỗ xe, hai người cùng hẹn mà nở nụ cười.

" Ánh mắt người nọ thật sâu sắc ". Mộ Tiêu Vân hồi tưởng, nếu đối phương nhất quyết nhận định, mà những người tới xem phim này, người đông như vậy nếu mọi người nhất trí  nhận định người này là Lâm Húc có bộ dáng giống nhau như đúc thì phải làm sao ? Chẳng lẽ muốn bọn họ nói đây chỉ là trùng hợp sao ?

Hạ Minh Hòa liếc mắt nhìn Mộ Tiêu Vân một cái : " Tuyệt đối chỉ là trùng hợp ".

Hì hì...Mộ Tiêu Vân cười lớn. Quanh quẩn trong tai Hạ Minh Hòa , tiếng cười trong trẻo của thiếu niên mang theo trong sáng cùng tinh thần phấn chấn.

Thanh âm này còn không trưởng thành nhưng Hạ Minh Hòa rất thích.

" Anh nói sau khi xem phim này, truyền thông nhận ra anh là Lâm Húc thì làm sao ?" Mộ Tiêu Vân ôm tay hỏi.

" Anh không muốn tiến vào cái vòng lẩn quẩn này ". Từ trước đã không nghĩ thì hiện tại cũng không muốn. y diễn vai Lâm Húc cũng chỉ vì người thiếu niên này, cũng chỉ như vậy.

" Em cũng không sợ anh đi vào cái vòng lẩn quẩn này ". Mộ Tiêu Vân nói theo.

Bởi vì được truyền thông khen ngợi mà vè của < thế giới song song > thẳng tắp bay lên. Vốn vào tháng giêng thì phòng vé sẽ bán chậm nhưng phòng bán vé chẳng những thẳng lên cao mà còn vượt qua với những bộ phim điện ảnh Hollywood. Điều này làm mọi người phải rớt mắt kính.

Đồng thời, Hạ Minh Hòa cũng có rất nhiều thư từ các nhà xuất bản ở nước ngoài, mà < thế giới song song > được khen ngợi càng khiến cho nước ngoài chú ý, vì thế các nước này muốn mua bản quyền  để công chiếu.

Vì thế, muốn liên hệ Hạ Minh Hòa. Hạ Minh Hòa là tác giả cũng là nhân vật chính nên y có quyền quyết định. Hơn nữa, thu hoạch của bộ phim này đã vượt qua kinh phí ban đầu  cho nên với thị trường nước ngoài không lấy lợi ích để quyết định. Lại nói thân phận Hạ Minh Hòa không giống.

Hạ Minh Hòa ngược lại không có ý kiến, trực tiếp đáp ứng, chính là có một vấn đề, bởi vì chiếu phim ở vài quốc gia nhưng ban đầu không có dự định nên không phối âm cho nên phải một lần nữa tìm người phối âm.

Điều này đối với một công ty giải trí là không khó, thậm chí là rất đơn giản vì vốn có một đoàn đội chuyên môn.  Nhưng công ty suy xét đến việc Minh Hòa tinh thông ngôn ngữ khác, vì thế trực tiếp đề xuất nhân vật Lâm Húc sẽ để Hạ MiNh Hòa tự mình phối. Mà Hạ Minh Hòa không có ý kiến, cũng bởi vậy mà mấy ngày nay y tương đối bận rộn nhưng Mộ Tiêu Vân thì không.

Cũng may, năm học mới khai giảng, Mộ Tiêu Vân cũng không nhàm chán ở trong nhà mỗi ngày.

Diêu Tinh Tinh sau khi bị Mộ Tiêu Vân cảnh cáo thì luôn lo lắng đề phòng. Bà rất sợ Mộ Tiêu Vân hoài nghi mà tìm được chứng cớ, bởi vì lo lắng chuyện này mà một tháng giêng này sắc mặt của bà luôn tiều tụy, ở trong mắt Mộ Hữu Thành cũng là một ý nghĩ khác, cho rằng bà lo lắng sự tình của Mộ Tiêu Vân.

Diêu Tinh Tinh đương nhiên biết Mộ Hữu Thành nghĩ gì, cho nên bà căn bản không muốn giải thích. Làm cho Mộ Hữu Thành nghĩ như vậy càng tốt. Còn mặt bên kia, bà lấy cớ bởi vì thân thể bà không tốt mà sau khi Mộ Hữu Thành đi làm thì liên hệ với người lái xe đã gây ra tai nạn kia. Kỳ thật tại thời điểm Mộ Tiêu Vân nghi ngờ bà cũng đã liên hệ qua, đối phương tỏ vẻ không có người đi tìm hắn. Nhưng Diêu Tinh Tinh không an lòng, mãnh liệt yêu cầu đối phương rời khỏi thành phố này, mà bà còn cấp đủ tiền cho đối phương. Chính là trong tháng giêng ai lại nguyện bỏ đi nơi chôn rau cắt rốn, cho nên đối phương đáp ứng bà năm sau liền dọn đi.

Điều kiện là hai trăm vạn.

" Các ngươi chuẩn bị tốt chưa ? Vé xe đều đầy đủ phải không ?" Diêu Tinh Tinh không yên tâm, lại hỏi.

" Đều đã chuẩn bị tốt, chúng tôi chuẩn bị xuất phát, bà yên tâm, nếu đã cầm tiền của bà thì chúng tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng, dù sao đối với chúng ta mà nói vô luận ở đâu đều giống nhau, coi như ra ngoài làm công kiếm tiền ". Đối phương thề son sắt bảo đảm.

" Vậy là tốt rồi ". Diêu Tinh Tinh thở ra một hơi, chính là ngay sau đó bà lại nói, " Các ngươi đang chờ xe, ta sẽ đến đưa các ngươi đi ".

" Xe mười giờ rưỡi sẽ khởi hành ". Đối phương hiểu được Diêu Tinh Tinh đại khái không đủ yên tâm.

" Được ".

Ở ngoài nhà ga, di động Diêu Tinh Tinh vang lên.

" Alo, Mộ phu nhân, chúng ta phải lên xe, bà đã ở chỗ nào ?" Đối phương ở nhà ga chờ, đến khi tới giờ lên xe mà vẫn không thấy thân ảnh của Diêu Tinh Tinh, vì thế gọi điện thoại xác nhận một chút.

" Thật ngại quá, ta kẹt xe. Vậy các ngươi đi đi, ta sẽ không đến tiễn, hy vọng các ngươi bình an. Còn lại một trăm vạn, ba ngày sau ta sẽ chuyển vào tài khoản cho các ngươi ". Kỳ thật Diêu Tinh Tinh đã đứng ở cửa nhà ga, nhìn đối phương loay hoay khắp nơi, nhìn bọn họ, đi vào xe, nhìn chiếc xe rời bánh. Sau đó, bà xoay người rời đi.

Chính là bà không biết, sau lưng bà có vài đạo ánh sáng hiện lên. Thân ảnh của bà rất rõ ràng bị người chụp được.

Mộ Tiêu Vân ngồi trong phòng làm việc của Trần Cảnh Văn, cậu dọn một cái ghế ngồi trước máy tính của Trần Cảnh Văn :" Đây là ảnh mới chụp được ?" Cậu một bên di chuột máy tính, một bên nhìn ảnh chụp trong họp thư của Trần Cảnh Văn.

" Thế nào ? Ta tìm người không tồi phải không ?" Trần Cảnh Văn kiêu ngạo ngưỡng cằm. " Đây là thuộc hạ trước kia của ba ta, sau lại ngại công việc nhân viên công vụ nhàm chán liền từ chức mà chuyển qua trinh thám, lần này ta tìm hắn chính là rất mạo hiểm, nếu bị ba biết sẽ nguy hiểm ".

Mộ Tiêu Vân cười nhạo, nhìn hắn một cái :" Ta cho rằng chính bản thân Trần thiếu gia ra tay, nguyên lai là mượn người ra uy ". Ánh mắt rời khỏi máy tính , Mộ Tiêu Vân dựa vào ghế dựa.

Trần Cảnh Văn làm giám đốc thị trường, phòng làm việc của hắn so với tổng giám đốc còn muốn lớn hơn. Tất nhiên, điều này cùng quy mô công ty có quan hệ, tiếp theo, trong công ty Trần cảnh Văn đối với nhân viêm sẽ thường kiểm tra, mỗi người nào làm tốt sẽ được ở văn phòng lớn nhất. Những không ngoài ý muốn là người tốt nhất đều là Trần Cảnh Văn.

Kết quả này mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, mặc kệ là đố kị hay hâm mộ đều không thể hiện ra ngoài.

" Có thể lợi dụng tài nguyên bên người, dây là một loại phúc khí.  Mặc kệ là bạn bè hay anh em, đôi khi có thể bị lợi dụng mới là anh em tốt ". Thực tế những lời này của Trần Cảnh Văn nói không tốt. Bọn họ đều là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu không phải học cùng một trường, không có điều kiện gia đình tốt thì vô luận xem ở phương diện nào đều là bất đồng, người như vậy cùng một chỗ sẽ mệt chết.

" Trần thiếu gia cũng học được cảm thán ". Mộ Tiêu Vân gác chân lên bàn làm việc của Trần Cảnh Văn, tiện tay cầm lên điều thuốc.

" Ngươi cũng hút thuốc ?" Trần Cảnh Văn chưa từng thấy cậu hút thuốc.

" Không phải là có thể hay không mà là có nghĩ hay không ?" Mộ Tiêu Vân trả lời.

hạ Minh Hoà không hút thuốc lá nên cậu tự nhiên cũng không muốn trên người dính vị thuốc lá. Nhưng thời điểm ở nước ngoài, chỉ có những lúc phiền lòng thì cậu mới hút. Sau khi trở vè nước, cậu đã không hút khoảng nửa năm, chính là đơn thuần không muốn cho Hạ Minh Hoà biết cậu hút thuốc mà thôi.

Trần Cảnh văn nhíu mày.

Lúc này, máy tính truyền ra âm thanh tí tách, là thanh âm thư đến. Trần Cảnh Văn vội mở ra , vừa thấy trong lòng có chút kích động :" Có trò hay ".

" Cái gì ?"

" Trước đó, ngươi không phải muốn biết nội dung cuộc trò chuyện của Diêu Tinh Tinh sao ? Đã có rồi ". Trần Cảnh Văn mở hòm thư lấy đoạn ghi âm bên trong ra. " Ta có một người bạn học máy tính, hiện tại có một loại vius, có thể trực tiếp cài vào điện thoại di động, chỉ cần đối phương mở ra thì mỗi cuộc trò chuyện đều được ghi âm lại ".

" Thần kỳ vậy sao ?" Mộ Tiêu Vân tò mò, " Người bạn kia rất giỏi ".

" Ha ha ". đương nhiên rất giỏi, xuất thân giống nhau, có thể có loại kỹ thuật này ắc hẳn là người trong nội bộ , Trần Cảnh Văn khó nói đương nhiên Mộ Tiêu Vân cũng không hỏi. " Có cái này, ngươi tính toán cho ba ngươi biết không ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top