Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 197

Mộ Tiêu Vân từ trên ghế đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ ánh mặt trời có chút chói mắt, cậu dùng tay che một chút. Thời tiết bây giờ so với tết âm lịch lúc  trước lạnh hơn, mà mùa này có thể ở trong phòng điều hòa ngủ tuyệt đối là hưởng thụ.

Mộ Tiêu Vân khom lưng nhặt lên chiếc áo lông, run lên vài cái mặc vào sau đó cầm sách rời đi.

Cậu bắt đầu có chút hối hận, hối hận vì sao để Hạ Minh Hòa đi quay < thế giới song song > không thì trong trường sẽ không có học sinh điên cuồng chạy theo để hỏi.

Xui xẻo

Hành lang im lặng bên trong bỗng  vang lên tiếng chuông điện thoại, là một bản nhạc cổ điển. Kỳ thật không phải là Mộ Tiêu Vân thích khúc phong mà là cậu thích thể loại hip hop. Nhưng đời này  loại âm nhạc này đã không thích hợp với cậu.

Là Hạ Minh Hòa gọi đến, Mộ Tiêu Vân mấy ngày nay bị truy đuổi đến phát hỏa mà đương sự lại bay đến nước Pháp.

"Alo ?" Mộ Tiêu Vân vừa đi vừa nghe điện thoại.

" Vân Vân ". Đầu điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh trầm khàn, giống như mang theo giọng mũi, hình như là bị cảm.

Mộ Tiêu Vân không tự giác nhíu nhíu mi.

" Anh đã về đến nhà nhưng trên người không mang theo chìa khóa " Trong thanh âm của Hạ Minh Hòa mang theo vài phần ủy khuất.

" Vậy hiện tại anh..... Anh đã về đến nhà ?Anh đã trở lại ? " Thanh âm Mộ Tiêu Vân không tự giác mà phóng đại vài phần.

" Anh đang ở ngoài cửa ". Hạ Minh Hòa ngắn gọn nói.

" Anh là heo, anh không biết đến phòng bên nghỉ ngơi một chút sao ?" Nói xong Mộ Tiêu Vân liền chạy đi.

" Không cần, anh muốn gặp Vân Vân ".

" Heo ". Mộ Tiêu Vân quyết đoán tắt điện thoại, Mộ Tiêu Vân chạy đến bãi đỗ xe, cậu thề đây là lần đầu tiên về nước cậu chạy xe nhanh như vậy.

Quả nhiên, đến khi Mộ Tiêu Vân chạy về đến nhà đã thấy Hạ Minh Hòa đã ngồi tựa ở cửa mà ngủ.

" Anh...anh..." Kêu hai tiếng Hạ Minh Hòa mở mắt nhưng lại lập tức nhắm mắt lại. Mộ Tiêu Vân dùng tay sờ sờ trán Hạ Minh Hòa, " Thật nóng ". Hỗn đản này thế nhưng lại phát sốt.

Mộ Tiêu Vân lập tức mở cửa mang Hạ Minh Hòa vào bên trong, tiếp đó gọi điện thoại cho Viên Hạo.

Hai mươi phút sau.

Bác sĩ Hạ gia đến

" 39 độ, lúc này lại phát sốt đến 39 độ ". Thầy thuốc đưa cho Mộ Tiêu Vân một bình nước muối lại tiêm một mũi hạ sốt, " Thân thể Nhị thiếu gia vẫn luôn khỏe mạnh, lần này hẳn là mệt, rất nhanh sẽ hết, các người không cần lo lắng ".

" Thật phiền toái bác sĩ chạy tới ". Viên Hạo đưa đối phương ra ngoài, đem phòng lưu lại cho Mộ Tiêu Vân.

" Ta lần đầu tiên nghe Nhị thiếu gia bị bệnh, còn tưởng là mình nghe lầm ". Bác sĩ dừng lại một chút, lại nhìn thoáng qua Viên Hạo đóng lại cửa phòng. " Đợi một lát nữa đem kim tiêm rút ra, ta có cần lưu lại không ?"

" Không cần ". Mộ Tiêu Vân đi ra, " Ta sẽ lo "

Thời điểm vừa rồi, bác sĩ có chú ý tới Mộ Tiêu Vân, cũng chú ý thái độ của Viên Hạo đối với Mộ Tiêu Vân, làm bác sĩ Hạ gia, hắn tự nhiên là biết quy củ. Hơn nữa thiếu niên này nhìn thật quen mắt, năm trước đã oanh động bộ giáo dục, được xưng là thiên tài trẻ tuổi nhất lịch sử , hắn nào có đạo lý không nhận ra.dể

" Có lẽ về sau chúng ta còn có cơ hội tiếp xúc, ta là Mộ Tiêu Vân, xin chào ".

" Xin chào, ta là Lâm Thiệu ". Lâm Thiệu cùng Viên Hạo cùng tuổi nhau, cũng nhìn quen mặt , thế nhưng hắn cùng Viên Hạo giống nhau, lần đầu tiên gặp được thiếu niên đặt biệt này, rõ ràng là một hài tử mười tám tuổi lại thành thục hơn thiếu niên mười tám tuổi bình thường, sự thành thục này không phải lầ thể hiện ở mặt ngoài. Khuôn mặt này vẫn là nét mặt hài tử mười tám tuổi ngây ngô nhưng từ hình dáng có thể nhìn ra, thiếu niên này sau khi lớn lên nhất định rất tuấn tú.  Ngôn ngữ, hành vi của cậu rất thành thục hoặc là nói đây là từ trong tâm hồn phát ra. Để người khác lập tức nghe theo cậu.

Sau khi Lâm Thiệu rời khỏi, Viên Hạo sai người đi lấy thuốc, chính mình thì đi chuẩn bị thức ăn cho Hạ Minh Hòa sau khi tỉnh lại sẽ ăn. " Nhị thiếu để cho cậu chiếu cố, bất quá chiếu cố Nhị thiếu lâu như vậy nhưng cũng chưa từng thấy anh ấy ngoan như vậy ".

Mộ Tiêu Vân phù một tiếng nở nụ cười, "Ngươi cứ như vậy để anh ấy ngồi ở ngoài, sau lại không giúp anh ấy mở cửa ".

Nghe ngữ khí này chính là đau lòng Hạ Minh Hòa.

" Nhị thiếu nếu muốn đi vào sẽ gọi cho tôi, chắc là nhớ đến điều gì nên ngồi ở của chờ ". Viên Hạo cũng là hồ ly, nếu Hạ Minh Hòa không chủ động gọi hắn đương nhiên sẽ không đi.

" Trong đầu anh ấy có suy nghĩ bình thường gì, kia mới gọi là  kỳ quái ". Khóe miệng Mộ Tiêu Vân hiện lên ý cười thật ôn hòa.

Viên Hạo phát hiện, chỉ khi nói đến Hạ Minh Hòa mới có thể hiện ra vẻ mặt ôn nhu này.  Nhưng tuyệt đối không phải là của một thiếu niên biết nhu tình.

" Ngươi nhìn ta như vậy sẽ làm cho ta nghĩ ngươi yêu ta ". Mộ Tiêu Vân trêu chọc.

"  Đây là tội lớn, ta gánh vác không nổi ". Viên Hạo lùi về sau vài bước, " Lời này nếu như bị Nhị thiếu gia nghe được, nhất định  sẽ cấm ta tới gần ngươi trong vòng mười bước ".

" Được ". Mộ Tiêu Vân phất phất tay, lại đi vào phòng.

Cậu đi đến cửa sổ,  lại đi đến đầu giường ngồi xuống nhìn người thanh niên đang nằm. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn y như vậy. Giống  như mỗi lần cậu tỉnh ngủ thì Hạ Minh Hòa sẽ tỉnh sớm hơn cậu một chút. Cho nên mỗi lần tỉnh lại chống lại ánh mắt thâm tình như vậy thì cơ thể cậu sẽ nhuyễn ra.

Phương thức biếu đạt tình cảm của Hạ Minh Hòa rất trực tiếp, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Y yêu Mộ Tiêu Vân nên đối  với y mà nói có thể để Mộ Tiêu Vân đầu tiên nhìn tới chính mình chính là một loại thích.

Bàn tay kìm lòng không đậu mà mò lên mặt Hạ Minh Hòa, từ mi đến mắt. Mộ Tiêu Vân rất ít khác người như vậy nhưng cậu sờ rất cẩn thận.

Mộ Tiêu Vân một bên sờ, một bên không tự chủ mà nở nụ cười. Bọn họ nhận thức 6 năm, nhưng chỉ ở bên nhau mới có một năm đầu. Nhưng Mộ Tiêu Vân chưa từng có cảm giác thời gian rất dài hoặc là rất ngắn. Cảm giác duy nhất của cậu là, nhận thức được Hạ Minh Hòa thực là tốt.

Ưm...

Một tiếng than  nhẹ từ trong miệng Hạ Minh Hòa phát ra, chỉ thấy mi y giật giật , sau đó mở mắt ra :" Vân Vân ". Ánh mắt kia chỉ mở một khe hở hẹp, sau đó chậm rãi mở to ra.

Thanh âm có chút khàn khàn, thử động tay một chút lại phát hiện có chút khác thường, Hạ Minh Hòa xoay qua nhìn, " Anh làm sao ?" Truyền nước biển? Đây là sự tình đến lúc lớn lên Hạ Minh Hòa chưa từng trãi qua.

" Anh phát sốt ". Mộ Tiêu Vân ôm đầu của y chuyển lại, " Sự tình bên Pháp ổn không ?"

" Ừm, vừa chấm dứt anh liền trở lại, còn có Vệ Lý, không có việc gì ".Hạ Minh Hòa nói vài câu, cảm giác cổ họng có chút ngứa, " Vân Vân, anh khát nước ".

Mộ Tiêu Vân sớm chuẩn bị tốt nước ấm ở một bên, nghe y nói như vậy, bận rộn đỡ y đứng lên, tay phải Hạ Minh Hòa còn đang ghim tiêm, nên cậu đưa  nước cho y ở bên trái, nhưng Hạ thiếu gia không động, ánh mắt  vô tội nhìn Mộ Tiêu Vân.

Mộ Tiêu Vân nhướng mày.

" Vân Vân, tay anh không có lực ".

Cái này, Mộ Tiêu Vân rốt cuộc minh bạch, lần này Hạ thiếu gia muốn khác người một chút. Mộ Tiêu Vân đành phải cầm lấy chén trà, đem nước trà đút cho Hạ Minh Hòa, sau khi uống xong lại dìu Hạ Minh Hòa nằm xuống, Hạ Minh Hòa mới tỉnh được một chút ánh mắt lại có chút  mông lung tiếp tục  ngủ.

Mộ Tiêu Vân đem chăn kéo lên một chút, cầm di động đi ra ban công.

Di động sau khi được kết nối liền truyền đến âm thanh của Vệ Lý :" Mộ thiếu gia, nhị thiếu gia đã về đến nhà sao ?" 

" Mới đến trong chốc lát, phát sốt, đan ngủ, thân thể của anh ấy luôn tốt, lần này sao lại phát sốt ?" Mộ Tiêu Vân không phải chất vấn mà là tò mò. Người sinh hoạt tỉ mỉ như Hạ thiếu gia loại tình trạng như sinh bệnh này cách y rất xa.

" Làm việc với nhau trong đoàn có người bị cảm , đại khái là lây bệnh. Tôi cũng đang muốn gọi điện cho cậu, bọn họ có đi bệnh viện xem qua nhưng Hạ thiếu gia hình như làm rơi thuốc ".

Hình như ? Mộ Tiêu Vân khẽ nở nụ cười :" Sợ là cố ý ".

" Cố ý ?" Cái từ này làm Vệ Lý không rõ. Nhị thiếu cố ý không mang thuốc? Nếu là như vậy, tại sao anh ta lại muốn đi bệnh viện. Bất quá... Vệ Lý hồi tưởng, đột nhiên ánh mắt sáng lên tựa hồ nghĩ tới điều gì, " Nếu như là nguyên nhân kia , rất có thể là như Mộ thiếu gia dự đoán, đích thật là cố ý ".

" A? Nói nghe một chút ".

" Thời điểm chúng ta đi bệnh viện Nhị thiếu hỏi tôi một vấn đề, anh ấy hỏi tôi có từng bị bệnh hay chưa ? Sinh bệnh sao, đương nhiên là có. Anh ấy lại hỏi bạn gái tôi có phải sẽ đến chăm sóc tôi hay không. Sau đó lại hỏi được bạn gái chiếu cố là cảm giác gì. Tôi nghĩ Nhị thiếu muốn nếm cảm giác được cậu chăm sóc ". Thanh âm của Vệ Lý mang theo ý cười, đây là khó có được mà trêu.

" Tôi có thể lý giải thiếu gia nhà các ngươi bị cháy hỏng đầu ". Mộ Tiêu Vân cúp điện thoại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top