Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 198

Hạ Minh Hòa sau khi tỉnh lại tay có chút đau, giống như bị cái gì đè nặng.

Y chuyển tầm nhìn xuống phía dưới thì thấy Mộ Tiêu Vân đang ghé người vào giường ngủ, mà tay chính mình là bị cậu đè nặng. Y nhớ tới, chính là đầu có chút nặng mà động tác nhỏ bé này làm Mộ Tiêu Vân bị đánh thức.

" Tỉnh ". Thanh âm Mộ Tiêu Vân có chút khàn khàn, cậu duỗi duỗi thắt lưng, nhìn xem thời gian đã đến giờ cơm chiều.

" Ừm " . Hạ Minh Hòa cảm thấy cơ thể của mình có chút dính, cho nên y xốc chăn tính toán muốn rời giường, chính là Mộ Tiêu Vân nhanh chân túm chặt chăn, " Anh muốn làm gì ?" Đều phát sốt rồi còn không an phận.

" Muốn tắm rửa ". Hạ thiếu gia mới rời giường dùng vẻ mặt ủy khuất, nói ra những lời đáng thương, nhìn Mộ Tiêu Vân trước mắt.

" Không được, anh phát sốt ". Mộ Tiêu Vân kéo tốt chăn cho y, chính là chống lại ánh mắt của Hạ Minh Hòa, Mộ Tiêu Vân đột  nhiên có hứng trí đùa giỡn. Cậu vươn tay khơi mào hàm dưới của y , " Vẫn là anh muốn em giúp chà lau thân thể ?"

Ánh mắt Hạ thiếu gia sáng lên, bất quá lập tức phai nhạt :" Không cần ".

Mộ Tiêu Vân phù một tiếng nở nụ cười :" Vì cái gì không ? Anh không thích ?"

Hạ Minh Hòa nhụt chí nhìn Mộ Tiêu Vân :" Em biết rất rõ ràng ".

Biết cái gì ? Ý cười Mộ Tiêu Vân dày đặc, đúng vậy, biết nếu như cậu giúp y lau cơ thể thì người này khẳng định sẽ không an phận. Chính là người này sao có thể nhẫn tâm đem cảm mạo lây cho cậu. Ngón tay Mộ Tiêu Vân vuốt ve hàm dưới Hạ Minh Hòa, đáy mắt trong nháy mắt trầm tĩnh lại trong nháy mắt mà khôi phục.

" Em đi nhìn xem Viên Hạo hẳn là chuẩn bị tốt thức ăn ". Buông tay ra, trên mặt thiếu niên biểu hiện sung sướng. Từ nay về sau qua rất nhiều năm, Hạ Minh Hòa đều không có cảm thụ, đến lúc đó ngẫu nhiên Hạ Minh Hòa bị cảm , y nhịn không được nhớ lại lúc này.

Kỳ thật Hạ thiếu gia chính là cháy hỏng đầu.

Thời điểm tại bệnh viện, thấy một đôi tình nhân, nam đang truyền nước biển, người nữ uy hắn ăn, Hạ thiếu gia đột nhiên hâm mộ, cho nên chính mình cự tuyệt uống thuốc, mà sau khi hoàn thành công việc lập tức trở về, hơn nữa còn là không mang thuốc. Y bất quá muốn thể nghiệm một hồi cảm giác được người yêu chăm sóc, trong ý tưởng của Hạ thiếu gia thật rất lãng mạn.

Thời điểm Mộ Tiêu Vân mang đồ ăn lên, Hạ thiếu gia đã rời giường, mặc áo màu xám bước ra khỏi phòng. Nhìn tóc y còn mang theo vài giọt nước, Mộ Tiêu Vân biết người này nhất định đi tắm. Để cơm cho y, Mộ Tiêu Vân dùng tay đặt lên trán y. Thực thần kỳ, tuy rằng còn chút độ ấm chính là đã hết sốt, thân thể Hạ Minh Hòa quá tốt :" Như thế nào lại đi lên ?"

" Còn có một số tài liệu chưa chuẩn bị tốt, em định lên mạng tra xem ". Cậu mang đồ ăn vào thư phòng.

Trong thư phòng, bàn công tác thực lớn, cho dù bỏ đồ ăn của hai người lên cũng còn có chỗ trống. Mộ Tiêu Vân ở ngay ben cạnh ăn, một bên nhìn Hạ Minh Hoà, một chuỗi văn kiện đều là Pháp Văn, Mộ Tiêu Văn nhìn hoa cả mắt. " Anh, vì sao lại thích tiếng Pháp ?" Trước kia Hạ Minh Hoà là một người không thích học ngoại ngữ, dù sao đối với tư tưởng của người trong nước thì ngoại ngữ rất khó học, huống chi còn không lưu hành như tiếng Anh,

" Ừm..." hạ Minh Hoà hồi tưởng, " Là thật lâu trước kia, đại khái là lúc 5 tuổi, có đợt anh hai mang anh qua nước Pháp nghỉ phép, thời điểm đó Cảnh Võ không đi được, chỉ có anh cùng Cảnh Văn. hai người bọn anh chơi bóng chuyền trên bờ cát, anh không cẩn thận mà đụng trúng một phụ nữ mang thai. Thời điểm đo anh không biết tiếng Pháp, cũng chưa bao giờ muốn học, nhưng tiếng Anh từ nhỏ đã được học cho nên anh dùng tiếng Anh mà giải thích với bà ấy. bà ta cubnxg dùng tiếng Anh trả lời, sau đó hỏi anh có biết tiếng Pháp không ?" Anh nói không thì bà ấy lấy cho anh một cái tên tiếng Pháp, bảo là tên này rất thích hợp với anh. Kỳ thật anh cũng không ấn tượng với tên kia nhưng điều duy nhất anh nhớ rõ là thời điểm bà ấy đọc ra giai điệu rất êm tai". Cho nên vì tò mò mà Hạ thiếu gia đi học. " Vân Vân, vì sao tiếng Pháp lại là tiếng xinh đẹp nhất ?" Vấn đề này cậu cũng muốn biết.

Dù sao, đó là điều làm cho bọn họ gặp nhau.

" Em không có trãi qua sâu sắc như anh, chính là thời điểm nghe bọn họ nói chuyện cảm thấy dễ nghe, sau đó trời cho em có thiên phú học ngôn ngữ nên trực tiếp học. Em nghĩ một phần là bởi vì  chính bản thân em ". mặc kệ là công tác hay vấn đề gì thì đời trước Mộ Tiêu Vân rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không thích nghe người khác nói ra ngôn ngữ mà mình không hiểu, hơn nữ a vì thông minh nên cậu đã học, nhưng chính là quá thông minh, quá tự phụ mà bị tính kế.

Mộ Tiêu Vân lắc lắc đầu, sự tinh đời trước sớm đã không để ý, mà đời này.. Nhìn về phía Hạ Minh Hoà, đời này cậu có người này ở bên người.

" Nhìn cái gì ?" Thấy Mộ Tiêu Vân chằm chằm nhìn chính mình, Hạ Minh Hoà thế nhưng đỏ mặt.

Hạ thiếu gia đỏ mặt giống như tính cách âm tình bất định của y.

" Nhìn anh ". Ánh mắt Mộ Tiêu Vân nheo lại, toả ra ánh sáng.

Hạ thiếu gia chớp chớp đôi mắt không nói mà tiếp tục an tĩnh ăn cơm, nhưng phần mặt nghiêng bị Mộ Tiêu Vân nhìn thì ngày càng đỏ. Hạ thiếu gia cảm thấy Vân Vân học xấu.

==========

Tập đoàn Mộ thị

Mộ Hữu Thành tìm Dương Chính Hằng thương lượng về sự tình đại hội cổ đông.

" Mộ đổng, ta có thể biết năm đó ngài cùng Lý Ngải Thanh ly hôn đã có những hiệp định nào không ?" Dương Chính Hằng đã biết được chuyện xảy ra, " tôi ngược lại có một ý không biết nên nói hay không ?"

" Luật sư Dương cứ nói ". Mộ Hữu Thành tìm Dương Chính Hằng chính là tìm người thương lượng.

" Tôi cảm thấy nếu bọn họ yêu cầu lấy phần trăm cổ phần để bầu lại chủ tịch, nói các khác chính là có cổ phần thì có quyền, hiện tại ngài chỉ có trong tay 40% cổ phần cho dù có những người khác ủng hộ ngài thì vẫn không an toàn, ngài phải có trong tay nắm chắc trên 50%, nhưng có câu tôi nói có chút khó nghe, dựa vào người khác hỗ trợ không bằng tự chính bản thân mình. Nếu ngài có thể chiếm được 50% cổ phần  thì ngài sẽ không cần lo nghĩ gì nữa ?"

" Chính là hiện tại Hữu Thành không có 5% cổ phần nên mới tìm luật sư Dương thương lượng ". Diêu Tinh Tinh lên tiếng.

" Mộ phu nhân không nên nóng lòng, bởi vậy tôi mới muốn biết hiệp nghị ly hôn cùng Lý Ngải Thanh là gì ?" Ý tứ của Dương Chính Hằng rất rõ ràng.

Ánh mắt của Diêu Tinh Tinh sáng lên:" Ý của ngươi là nếu có thể chứng minh hiệp ước ly hôn không có hiệu quả thì 30% cổ phần trong tay Lý Ngải Thanh sẽ trở lại trong tay Hữu Thành, đến lúc đó 70% cổ phần chính là tuyệt đối an toàn phải không ?"

" Mộ phu nhân quả nhiên thông minh đại khái chính là ý đó, nhưng tôi muốn nhìn hiệp nghị kia trước" Dương Chính Hằng mỉm cười biểu dương.

Nhưng Mộ Hữu Thành lại do dự:" ý luật sư Dương là muốn thu hồi 30% cố phần trong tay Ngải Thanh  ? Vậy không được, sự tình năm đó là ta thua thiệt bà ấy, trước đây bà ấy theo ta mấy năm ăn không ít khổ, đến khi sinh hoạt tốt hơn ta lại không cần bà ấy, chuyện này vô luận là lương tâm hay đạo đức đều thực có lỗi với bà ấy cho nên 30% cổ phần tôi sẽ không lấy lại, tôi không đồng ý ".

Diêu Tinh Tinh nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức trầm xuống, bất quá bà rất nhanh khôi phục bình thường.

" Hữu Thành, hay là chúng ta thương lượng với chị Ngải Thanh đem 3% cổ phần mượn một chút sau đó trả lại được không ?" Diêu Tinh Tinh biết đối phó với Mộ Hữu Thành tuyệt đối không thể ương ngạnh. Tính tình ông ta ngoan cố, càng náo loạn lại càng cố chấp.

Chính là Mộ Hữu Thành che chở  Lý Ngải Thanh như vậy làm Diêu Tinh Tinh có chút khó chịu. Nhớ năm đó, chính mình chờ đợi 9 năm, không danh phận suốt 9 năm, cũng không thấy ông ta cảm thấy thua thiệt chính mình, nếu cả thấy thua thiệt mình thì vì sao không cho mình 30% cổ phần, 20% hoặc 10% cũng được, nhưng cuối cùng thì sao ? Ông ta đem đại bộ phận gia sản cho Mộ Tiêu Vân, chẳng lẽ nàng vì ông ta sinh không phải con trai sao? Chẳng lẽ Tiêu Lâm sẽ không uỷ khuất sao ?

Diêu Tinh Tinh càng nghĩ càng không phục, nhưng điều này bà ta giấu ở trong lòng. Hiện tại không phải thời điểm so đo vấn đề này, muốn trước là đem ự tình của Lý Đức Quân xử lý tốt, còn đối phó với Mộ Hữu Thành thì Diêu Tinh Tinh cảm thấy chính mình có biện pháp.

"Mộ đổng, Mộ phu nhân nói đúng, ngài có chừng mực cùng tiêu chuẩn đạo đức của mình, điểm ấy tôi rất bội phục nhưng tôi cũng phải nhắc nhở ngươi cầm lại hoặc là mượn trước cố phần trong tay Lý Ngải Thanh mới là biện pháp an toàn nhất. Nếu không, đến lúc đó công ty không có , , ông có thể bảo đảm cổ phần trong tay Lý Ngải Thanh sẽ an toàn sao ? Ông có thể bảo đảm những người khác không lấy cổ phần trong tay Lý Ngải Thanh sao?  Vậy thì không bằng ông lấy cổ phần đó coi như là thay chị ấy bảo quản được không ?"

Cái này ?

Mộ Hữu Thành do dự, lời nói của Dương Chính Hằng rất thuyết phục, hắn dùng vấn đề lớn nhất hiện nay mà thuyết phục Mộ Hữu Thành, Mộ Hữu Thành đương nhiên biết vấn đề này có bao nhiêu nghiêm trọng, đặc biệt là Lý Đức Quân, nếu giao công ty cho Lý Đức Quân thì không biết Lý Đức Quân sẽ làm thành dạng gì . Cũng không biết tương lai công ty sẽ biến thành thế nào.

Đây là công ty một tay ông thành lập, từng bước từng bước một từ một người công nhân đi lên, tuy rằng Mộ Hữu Thành chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, ông cũng không phải là một người kiêu ngạo, tự phụ nhưng thời điểm Mộ Hữu Thành gây dựng sự nghiệp từ chút nên ông vẫn luôn tự hào về bản thân mình, cũng vì làm cho gia đình luôn hạnh phúc ấm no mà vui vẻ.

Nhưng nếu Lý Đức Quân làm loạn, Mộ Hữu Thành vì cái gì cũng không đồng ý.

Một người thành thật cũng có điểm giới hạn và cũng có điều muốn bảo hộ.

" Được ". Mộ Hữu Thành đem hiệp nghị năm đó cùng Lý Ngải Thanh đem ra, " Đây là hiệp nghị năm đó của ta ".

Dương Chính Hằng lấy được hiệp nghị, đầu tiên không nhìn nội dung mà nhìn vào tên luật sư xủ lý chuyện này :" Là Doãn Hạo ?" Dương Chính Hằng có chút ngoài ý muốn, " Năm đó Mộ đổng tìm luật sư Doãn Hạo sao ?"

" Doãn Hạo là luật sư Ngải Thanh tìm ". Mộ Hữu Thành giải thích.

" Điều này rất có vấn đề. Mộ đổng ông có nghĩ tới hay không, với Lý Ngải Thanh năm đó... Năm đó..." Dương Chính Hằng cảm thấy không tốt lắm, " Năm đó trong vòng xả giao lẩn quẩn mà bà ấy có thể quen biết một luật sư nổi danh như Doãn Hạo sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top