Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 201

Sau khi ngắt điện thoại của Mộ Hữu Thành, Lý Ngải Thanh càng nghĩ càng lo lắng, lập tức gọi điện thoại cho Mộ Tiêu Vân.

Mộ Tiêu Vân đang lên lớp, nhìn luật sư trong nước đang biện luận, mà đại biểu chính là Doãn Hạo. Luật sư biện luận chính là ở tỉnh, đơn vị thành phố trực thuộc trung ương, B thị chỉ có mình Doãn Hạo.

Biện luận này rất hữu ích nên không sinh viên nào bỏ qua, tựa như cố chấp với nghệ thuật.

Mộ Tiêu Vân giờ phút này cũng đang nhìn lên sân khấu.

Doãn Hạo làm chủ biện, thời điểm hắn phản biện thì hắn vẫn không nhanh không chậm nói ra luận điểm, xử lý rất bình tĩnh cũng không cùng người thường có thể so sánh. Mộ Tiêu Vân không thể không thừa nhận, trong giới pháp luật, Doãn Hạo đích thật là một nhân tài. Bên cạnh cũng có vài luật sư, có lẽ đều là tinh anh, chính là bọn họ cùng Doãn Hạo đứng trên trận đấu, khoảng cách cao thấp lại thật rõ ràng.

Di động run lên vài cái, Mộ Tiêu Vân lấy ra liền thấy là Lý Ngải Thanh gọi điện thoại, nghĩ nghĩ ở nước ngoài giờ này sao mẹ lại gọi điện thoại ? Mộ Tiêu Vân nhíu nhíu mày đi ra khỏi rạp.

" Mẹ ?"

" Tiêu Vân, con đang làm gì ?"

" Đang ở trên lớp, sao mẹ lại gọi cho con ?"

" Nhớ con không được sao ?"

" Đương nhiên được, có thể được mẹ nhớ nhung là phúc khí của con, nhưng mà bây giờ không phải thời gian thích hợp để mẹ còn gọi điện thoại ". Mộ Tiêu Vân cười nhắc nhở.

" Đứa nhỏ này... Nếu không phải con làm việc người ta lo lắng thì sao mẹ lại ở thời điểm này gọi điện thoại cho con ?" Lý Ngải Thanh dở khóc dở cười hỏi lại, đồng thời trong âm thanh không dấu được nồng đậm lo lắng, " Tiêu Vân, ba của con mới gọi điện thoại cho mẹ, giống như lúc trước con đã gọi, ông ấy hướng mẹ mượn 30% cổ phần sau khi ly hôn ".

" A?" Mộ Tiêu Vân phát ra giọng mũi lại mang theo nồng đậm châm chọc, " Vậy mẹ nói thế nào ?"

" Còn có thể nói như thế nào, mẹ đương nhiên là nói không muốn liên lụy đến sự tình trong công ty, cho nên mẹ bỏ quyền. Đây không phải là con đã nói trước với mẹ sao ?" Lý Ngải Thanh hỏi lại.

" Dạ, mẹ nói vậy là được, nếu mẹ bỏ quyền, trong tay Mộ Hữu Thành còn có 40% cổ phần, cũng đủ làm ông ta vô tư, cho nên ông ấy sẽ rất yên tâm. Mẹ, lần sau ông ấy gọi cho mẹ thì mẹ cứ nói rõ ràng ".

" Tiêu Vân, ông ấy là ba của con". Lý  Ngải Thanh thấm thía nhắc nhở.

" Mẹ, năm đó ông ấy với mẹ ly hôn, có hay không nhớ rõ, mẹ đã từng vì ông ấy mà ăn không ít khổ. Mẹ, ông ấy năm đó cùng mẹ ly hôn có từng nghĩ qua đứa con 13 tuổi phải trãi qua như thế nào không ?"

" Tiêu Vân, con vẫn là..."

" Không, mẹ, con không hận, con cảm thấy may mắn bởi vì hiện tại chúng ta sống rất tốt. Nhưng không phải chúng ta quá tốt thì người khác sẽ bỏ qua, hiện tại có vài người không muốn chúng ta sống tốt mới muốn làm như vậy, vô luận con làm như thế nào, mẹ chỉ cần tin tưởng con, an tâm sống bên Commis là được ".

Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm nay, điều duy nhất Lý Ngải Thanh có thể làm chính là tin tưởng Mộ Tiêu Vân.

" Con đã trưởng thành ". Dù biết rằng con trai mình đã trưởng thành nhưng hiện tại bà không thể không thừa nhận, con trai đã trưởng thành, không còn cần bà. Đây là một niềm vui cũng là một loại tiếc nuối. Vui mừng chính là đứa con trai này rất tốt, tiếc nuối chính là khi bà muốn bù đắp cho con trai thì con trai đã sớm không cần bà lo nữa.

" Con nếu không mau chóng trưởng thành thì làm sao bảo vệ được mẹ ?" Mộ Tiêu Vân trêu chọc.

Hì hì... Lý Ngải Thanh nở nụ cười.

" Mẹ, cứ như vậy, con lên học tiếp ". Nghe thấy mẹ nở nụ cười, Mộ Tiêu Vân cũng an tâm. Cậu biết việc mình đang làm không làm cho mẹ yên lòng, cho dù cậu không nói với bà là cậu đang làm cái gì nhưng chỉ cần Mộ Hữu Thành gọi điện thoại thì mẹ cậu ít nhiều cũng có chút hiểu được, cho nên Mộ Tiêu Vân mới nói chỉ cần bà tin tưởng cậu là được rồi.

Lý Ngải Thanh cự tuyệt, thêm vào lời nói của Diêu Tinh Tinh, cho nên Mộ Hữu Thành tìm Dương Chính Hắng thương lượng.

" Nếu Lý Ngải Thanh bỏ quyền, như vậy 40% cổ phần trong tay ngài liền có thể vô tư. Chính là tôi còn có chút không yên lòng, nếu đến lúc đó bà ấy đổi ý trợ giúp Lý Đức Quân thì chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng". Dương Chính Hằng nhắc nhở.

" Sẽ không, Ngải Thanh không phải là người như thế, hơn nữa... Hơn nữa bà ấy căn bản không có tâm cơ sâu như vậy, bà ấy cái gì cũng không, căn bản không thích hợp đến công ty làm, ta nghĩ điểm ấy chính bà ấy cũng biết " . Mộ Hữu Thành không phải là khinh thường Lý Ngải Thanh, mà là trên thực tế, Lý Ngải Thanh học được rất ít chữ, không thể đến công ty làm .

" Nếu Mộ đổng tin tưởng không nghi ngờ, ta đương nhiên không thể nói gì hơn ". Dương Chính Hằng không tiếp tục cường điệu.

" Ta biết ý tốt của luật sư Dương ". Mộ Hữu Thành tỏ vẻ cảm tạ.

" Không khách khí, tôi là luật sư cố vấn ở Mộ thị, tất nhiên sẽ đứng ở góc độ của Mộ đổng mà suy nghĩ, vì Mộ đổng phân ưu cũng là việc nên làm ". Chính là về vấn đề 30% cổ phần, hắn cảm thấy lấy lại được là tốt nhất, chính là nếu Mộ Hữu Thành kiên trì tin tưởng Lý Ngải Thanh thì hắn cũng không biết nói gì hơn.

=====================

Tập đoàn Mộ thị

Về việc tuyển cử lại vị trí chủ tịch tập đoàn Mộ thị rốt cuộc cũng đã đến.

Ở hội nghị, liếc mắt một cái nhìn thấy các đại cổ đông, tiểu cổ đông đều không thiếu.

Mà trong đó, bên phe Lý Đức Quân cầm đầu, phe còn lại là Mộ Hữu Thành.

Mộ Tiêu Vân đứng ở dưới lầu Mộ thị, cậu ngồi bất động trong xe. Hôm nay là Hạ Minh Hòa đưa cậu tới, y biết nếu Mộ Tiêu Vân bước vào Mộ thị thì sẽ không bao giờ quay đầu lại, cho nên tại thời khắc mấu chốt này y muốn cùng cậu.

" Vân Vân ". Hạ Minh Hòa nắm chặt tay Mộ Tiêu Vân, " Mặc kệ em làm thế nào thì anh vẫn bên em ". Đúng vậy, nếu Vân Vân làm sai thì y sẽ nhắc nhở cậu, nếu Vân Vân làm đúng thì y sẽ trợ giúp cậu. Yêu một người không phải là biết hắn sai mà còn để hắn trầm xuống, mà là thời điểm biết sai nhắc nhở hắn.

Mà chuyện của Mộ Hữu Thành không phân đúng sai, cho nên Hạ Minh Hòa nhắc nhở Mộ Tiêu Vân thật sự phải làm như vậy sao ? Nhắc nhở một lần là đủ rồi, nhắc nhở nhiều lần ngược lại làm Mộ Tiêu Vân do dự.

" Ừm ". Tầm mắt Mộ Tiêu Vân rời khỏi di động, cậu dựa vào bả vai Hạ Minh Hòa, " Em có chút không chờ đợi được muốn nhìn một chút sắc mặt những người đó ".

" Em..." Hạ Minh Hòa lắc đầu, " Không cần đùa quá mức ".

" Chỗ nào ". Mộ Tiêu Vân nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm hàm dưới của Hạ Minh Hòa, "Anh cảm thấy em là người đùa quá trớn sao ?"

" Không phải ". Hạ Minh Hòa trả lời, " Nhưng anh cảm thấy chuyện này em đùa càng quá trớn ".

Hì hì... Mộ Tiêu Vân nở nụ cười, tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái, là thanh tuyến đặc biệt của thiếu niên. Ở trong mắt Hạ Minh Hòa, thanh âm của Mộ Tiêu Vân rất êm tai, không giống những thiếu niên 18 tuổi khác, bởi vì thanh âm thay đổi rất khó nghe.

Chính là thanh âm của cậu ở thời kỳ phát dục không thay đổi nhiều, nhưng lại khác với thanh âm lúc 13 tuổi. Hiện tại thanh âm của cậu thành thục , không trầm thấp, có chút mềm nhẹ, lại giống tính cách thản nhiên của cậu.

=================

Tập đoàn Mộ  thị

" Đức Quân, nếu lần này ngươi buông tha tuyển cử thì ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, dù sau chúng ta cũng là thầy trò ". Trước khi vào phòng họp, Mộ Hữu Thành thiện ý nhắc nhở.

" Nếu sư phụ chủ động rời khỏi lần tuyển cử này thì nhìn vào quan hệ của chúng ta mà ta sẽ cho sư phụ một bậc thang xuống đài ". Lý Đức Quân trả lời.

Mộ Hữu Thành nhíu mày, ông cuối cùng là hết hy vọng. Làm thầy trò hơn mười năm, đi đến bước ngày hôm nay , ông thật sự không nguyện ý. Ông đối với người này niệm tình, đối với bạn bè niệm tình, đối với ngừi quen bên cạnh cũng niệm tình nhưng đối với Lý Ngải Thanh chưa từng niệm tình.

Cũng bởi vì vậy mà làm tổn thương con trai duy nhất của ông cùng Lý Ngải Thanh.

Càng thảm thương hơn chính là bản thân ông không biết là mình đã làm tổn thương con trai, thế nên cho đến hôm nay sự tình tranh đấu của hai cha con cũng bắt đầu. Mộ Tiêu Vân quá mâu thuẫn, thậm chí trong tâm Mộ Tiêu Vân cũng muốn hòa hợp với Mộ Hữu Thanh nhưng vì một lần lại một lần thất vọng mà cậu buông tha.

Mới vừa về nước, Mộ Tiêu Vân quản thật mang theo oán hận. Nhưng năm năm chia lìa, hai cha con gặp nhau sao không tránh khỏi kích động. Thời điểm chọn lễ vật, dù là tùy tiện mua nhưng cậu cũng phải bỏ tâm vào lựa chọn, nếu không vì sao lại lựa đồng hồ hợp với Mộ Hữu Thành ?

Chính là cha không hiểu tâm ý của con.

Mộ Hữu Thành chính xác là một người vô tâm.

Hai cha con bọn họ mâu thuẫn, thiếu chính là một lần thẳng thắn, mà bởi vì bị người châm ngòi ly gián thế cho nên bọn họ càng ngày càng gay gắt.

" Bất động sản Mộ thị vốn 100% cổ phần, nguyên bản trong tay ta giữ 70% cổ phần, chính là năm năm trước thời điểm ta cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, bà ấy đã cầm đi 30% cổ phần, cho nên hiện tại trong tay ta có 40% cổ phần. Ta đã liên hệ với Ngải Thanh, bà ấy nói bỏ quyền, như vậy nói cách khác, hiện tại chỉ có 70% cổ phần, chỉ cần có người vượt qua 35% cổ phần thì sẽ thắng, các ngươi thấy sao ?" Mộ Hữu Thành hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top