Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 204

Thời điểm Mộ Hữu Thành cùng Dương Chính Hằng lần thứ hai trở lại phòng họp thì sắc mặt Mộ Hữu Thành phi thường trầm trọng. Chính là vừa nhìn thấy Mộ Tiêu Vân ngồi ở chỗ kia, trong lòng ông vô cùng phiền lòng.

" Mộ Tiêu Vân đúng không ?" Dương Chính Hằng thay Mộ Hữu Thành mở miệng, " Về phần giấy chuyển nhượng cổ phần  này hợp pháp hay không, ta nghĩ có một điều kiện tiên quyết ".

" A?" Mộ Tiêu Vân nhướng mày," Mời nói ".

" Thì phải chứng minh 30% cổ phần của Lý Ngải Thanh có phải hợp pháp hay không ". Dương Chính Hằng mở miệng, sắc mặt mang ý cười.

Nhưng ý cười trong mắt Mộ Tiêu Vân dần dần thu liễm. Cậu nhìn qua Dương Chính Hằng, tầm mắt dừng trên người Mộ Hữu Thành. Lấy cớ này Mộ Tiêu Vân biết không thể là Mộ Hữu Thành nghĩ ra được, mà Diêu Tinh Tinh cũng không có khả năng nên nhất định là chủ ý của Dương Chính Hằng. Nhưng Mộ Tiêu Vân vẫn nói với Mộ Hữu Thành, " Mẹ của tôi theo ông 16 năm, gả cho ông ba năm đầu thì chưa có con, bị Mộ gia khinh thường, sau lại sinh ra tôi, nhưng lúc đó ông chưa phát đạt, mẹ tôi theo ông chịu khổ, năm đó trong nhà phải dùng củi nấu bếp, ông nhận thầu công trình bị thua lỗ, chính là mẹ đi vay người khác trả nợ cho ông, nhưng hiện tại lại bị hoài nghi 30% cổ phần có phải hợp pháp hay không ?"

Mộ Hữu Thành trầm mặc.

Lý Ngải Thanh tốt, ông cho tới bây giờ đều thừa nhận. Chính là hiện tại, Mộ Tiêu Vân xuất hiện ở trong này, lấy cổ phần công ty đến cùng ông đối nghịch, ông thật không rõ vì cái gì.

" Mẹ ngươi đáp ứng Hữu Thành bỏ quyền chính là hiện tại ngươi cầm cổ phần đến tham gia hội nghị là có ý gì? Chẳng lẽ không phải mẹ ngươi gạt Hữu Thành hay sao ? " Diêu Tinh Tinh thay Mộ Hữu Thành biện giải.

" Lừa gạt ?" Mộ Tiêu Vân không giận mà cười, " Như vậy năm đó, ai nói ra ngoài kiếm tiền chỉ là ngụy trang, thực ra là nuôi tình nhân ? Chẳng lẽ này ... Không được coi là lừa gạt sao ?"

 " Tiêu Vân con nói gì vậy, có chuyện gì thì về nhà nói, bây giờ là công ty ". Mộ Hữu Thành nhíu mày, lời này của Mộ Tiêu Vân làm cho ông mất mặt.

Ha hả... Mộ Tiêu Vân nở nụ cười, cậu đứng lên :" Tôi muốn hỏi một câu, ba cũng cảm thấy 30% cổ phần của mẹ tôi cũng là phi pháp sao ?"

Này...

Mộ Hữu Thành trầm mặc, cổ phần công ty này là năm đó ông tình nguyện cấp, ông thua thiệt Lý Ngải Thanh cho nên 30% cổ phần cũng là đúng.   Nhưng mà.... Chống lại ánh mắt của Diêu Tinh Tinh, lại nhìn về phía Dương Chính Hằng, nếu ở trong này thừa nhận thì công ty sẽ rơi vào tay Lý Đức Quân, đến lúc đó... Mộ Hữu Thành không phải để ý công ty trong tay ai nhưng chính là ông không cam lòng. Cho nên, ông chống lại tầm mắt của Mộ Tiêu Vân :" Chuyện này ta sẽ nói với mẹ con, Tiêu Vân, con còn nhỏ, nhiệm vụ hiện tại của con chính là học tập đường hoàng, sự tình của người lớn đừng nên quan tâm ".

Hì hì ... Mộ Tiêu Vân khẽ nở nụ cười :" Ok, tôi còn nhỏ, sự việc của người lớn tôi không biết. Nhưng mà ba có biết, tôi đứng ở đây là vì sao không ?"

" Con không phải nói tới tham gia tuyển cử thay mẹ hay sao ?" Mộ Hữu Thành hỏi lại.

" Không, tôi tới tham gia tuyển cử, mẹ nói bỏ quyền, nhưng chẳng lẽ ba chưa bao giờ nghĩ qua hôm nay tôi đứng ở chỗ này là không phải mẹ tôi muốn giúp ba hay sao ? Tôi đây có 30% cổ phần không phải là giúp ông vững chắc hay sao ? Đều nói cha con tình thâm, tôi thương ba, ba chưa bao giờ nghĩ qua là tôi tới giúp ba hay sao ?"

Mộ Tiêu Vân cười, đau đớn trong mắt Mộ Hữu Thành, đúng vậy, vi cái gì mà ông chưa từng nghĩ qua điểm ấy. Là Dương Chính Hằng cùng Diêu Tinh Tinh nói làm cho ông cho rằng Mộ Tiêu Vân là tới đối nghịch, bọn họ là cha con sao ông có thể hoài nghi ?

Ánh mắt Mộ Tiêu Vân nhất thời sáng ngời :" Vậy Tiêu Vân, con là đến giúp ba sao ?"

" Không phải ". Mộ Tiêu Vân trả lời rõ ràng

" Vậy con ?" Mộ Hữu Thành tươi cười cứng ngắc.

" Sau khi ba hoài nghi mẹ, hoài nghi tôi, ba nghĩ tôi còn mặt dày mày dạ giúp ba hay sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại, tuy rằng ngay từ đầu cậu không đến giúp ông ta nhưng ngay từ đầu Mộ Hữu Thành hoài nghi cậu như vậy thì điểm xuất phát bất đồng.

" Ba không biết..."

" Không biết cho nên hoài nghi ? Mộ đổng, chuyện ông không biết còn nhiều lắm". Mộ Tiêu Vân đi đến trước mặt Mộ Hữu Thành, ghé vào lỗ tai của ông nói, " Ông càng không biết, tết âm lịch sáu năm trước, tôi chạy xe của tam thúc về là bởi vì mẹ tôi tự sát, ông còn nhớ rõ lần đó sao ? Mẹ tôi tự sát là vì ông ".

" Ba..."

" Ba đương nhiên không biết, tại vì lúc đó ba vội vàng cùng người khác yêu đương, ba có từng nghĩ qua sao ba có được ngày hôm nay, sao ba có thể hưởng phúc nữ nhân. Từ một khắc kia, Mộ Tiêu Vân sẽ không có ba ". Lui ra phía sau vài bước, Mộ Tiêu Vân lại nói, " Nếu Mộ đổng hoài nghi 30% cổ phần này không hợp pháp, như vậy tôi cũng chỉ có thể đưa ra bằng chứng hợp pháp, nhưng là tài sản chung của vợ chồng là thuộc loại đồng sử hữu, tôi nghĩ, Mộ đổng tất yếu cung cấp vật tư và máy móc năm năm trước. A.... năm đó dì Diêu không có khả năng mua được nhà hiện tại, cho nên tôi nghĩ đó cũng là tài sản chung của ông và mẹ tôi, bất quá tôi hào phóng, tiểu tam phải ăn nhờ ở đậu cũng đáng giá đồng tình ". Lướt qua Mộ Hữu Thành, khóe miệng Mộ Tiêu Vân tươi cười bước ra khỏi phòng hội nghị.

" Tiêu Vân, con...." Mộ Hữu Thành đuổi theo, nhưng cửa lớn bị Mộ Tiêu Vân tùy ý khép lại.

Phịch một tiếng, quanh quẩn toàn bộ phòng họp.

Đây là lần đầu tiên hai cha con giao thủ, Mộ Tiêu Vân thắng rất đẹp, chính là trên thực tế, Hạ Minh Hòa nhìn ra được Vân Vân sinh khí, ý cười kia không đạt tới đáy mắt làm Hạ Minh Hòa thực khẩn trương. Vừa rồi phòng họp không đóng nên y đứng ngoài cửa nghe rất rõ ràng.

Cuộc đời Vân Vân hận nhất chính là người khác lấy Lý Ngải Thanh ra nói, hiện tại đã đụng đến mấu chốt của cậu.

Hạ Minh Hòa hít một tiếng khí.

Mà trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ. Bời vì một màn vừa rồi, tất cả mọi người chưa phục hồi lại tinh thần.

Đại hội cổ đông cứ vậy liền tan, nhưng trong lòng mọi người đều tính toán. Hiện tại không có ai chờ mong Lý Đức Quân cùng Mộ Hữu Thành ai thắng ai thua mà mọi người để ý chính là hai phụ tử Mộ Hữu Thành.

Mộ Tiêu Vân ngồi trên xe, thần tình có chút mỏi mệt, cậu xoa xoa huyệt thái dương của mình :" Anh, em giống như xuất hiện làm chuyện ngu xuẩn ".

" Nếu như Vân Vân không thể không làm, như vậy không có gì gọi là ngu xuẩn ".Hạ Minh Hòa không hỏi, y biết Mộ Tiêu Vân nói cái gì.

Mộ Tiêu Vân quay đầu, híp mắt đánh giá Hạ Minh Hòa.

Hạ Minh Hòa đem xe đứng ở một bên, rõ ràng cũng quay đầu, tùy ý để Mộ Tiêu Vân nhìn.

" Em nghĩ rất nhiều loại Mộ Hữu Thành phản kháng nhưng chưa từng có nghĩ qua chính là ông ấy cho mẹ em 30% cổ phần hợp pháp hay không". Mộ Tiêu Vân nở nụ cười, tiếng cười thản nhiên cũng cực kỳ châm chọc. " Thời điểm người ta đứng trước lợi ích thì cái gì cũng có thể vứt bỏ, nguyên tắc cùng lương tâm căn bản không tính là cái gì ?"

" Vân Vân hối hận sao ?"

" Không hối hận ".

" Vậy em phiền lòng cái gì ?"

" Gần nhất là thất vọng ".

Thất vọng là vì đang có hy vọng, Hạ Minh Hòa biết, khi Mộ Tiêu Vân bước vào Mộ thị cậu cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, dù sao nam  nhân kia cũng bà ba cậu. Chính là hiện tại thật không có hy vọng.

" Anh vĩnh viễn sẽ là hy vọng của Vân Vân ". Nắm chặt tay Mộ Tiêu Vân, Hạ thiếu gia phiến tình nói, ánh mắt Mộ Tiêu Vân dần dần dịu đi, cậu nhíu mày khóe miệng tươi cười không còn châm chọc, lại dẫn theo ý ngả ngớn.

 " Em hiện tại muốn gọi điện thoại cho Doãn Hạo ca ca, sự tình năm đó ly hôn chính là anh ấy xử lý, nếu vì 30% cổ phần đó mà đưa lên tòa  thì chuyện này sẽ liên lụy đến anh ấy". Đồng thời cậu có chút lo lắng, cậu không sợ lên tòa bị thua chỉ sợ sự tình năm đó của mẹ... Cảm giác tay bị nắm chặt, cậu ngẩng đầu chống lại ánh mắt sắc bén của Hạ Minh Hòa, đây là lần đầu tiên cậu nhìn trong mắt Hạ Minh Hòa vẫn không bày ra khí thế, giống như năm đó.

" Em phải tin tưởng mẹ em ". Một nữ nhân trãi qua bao nhiêu chuyện như vậy, đến hiện tại lại có thể tiếp thu một cuộc hôn nhân mới, mà còn toàn bộ tin tưởng con trai mới mười tám tuổi, bản thân nữ nhân này đã rất kiên cường đến người khác không thể lý giải.

" Em không phải chưa bao giờ hoài nghi. Mẹ của em vì em cái gì cũng có thể nhẫn. Mà hiện tại,  đến lúc mẹ có thể không cần nhẫn ".

" Được rồi, thân chính không sợ tà ".

Phốc...Mộ Tiêu Vân phá lên cười :" Anh, lời này trong miệng anh phát ra đều không có sức thuyết phục ".

Sắc mặt Hạ Minh Hòa trầm xuống, cảm thấy thật mất mặt.

Đinh linh linh......

" Mẹ, có khả năng mẹ phải về nước một chuyến, sự tình  như vậy.... Mẹ, con xin lỗi ".

Âm thanh Lý Ngải Tnah vẫn ôn nhu trước sau như một :" Con trai ngốc, mẹ biết, mấy ngày nay mẹ sẽ mua vé máy bay trở lại ".

" Dạ, mẹ cho con nói chuyện với Commis, con có chuyện muốn nói với chú ấy... Commis, là con... Nếu sự tình lần này liên quan đến bệnh tình năm đó của mẹ, con nghĩ bên chú cần yêu cầu chuẩn bị tư liệu tỉ mỉ, pháp luật của nước con cùng nước khác bất đồng, nếu chú vì mẹ của con chứng minh...."

" Ta biết, con yên tâm, ta sẽ bồi bà ấy ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top