Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 206

Lý Ngải Thanh nhìn Mộ Hữu Thành, trong mắt phẫn nộ dần dần bình ổn. Bà có chút không dám tin tưởng, không thể tin được đây là người nam nhân thành thật, cho dù ly hôn Lý Ngải Thanh cảm thấy Mộ Hữu Thành cũng là nam nhân tốt, cũng do người Mộ gia quá xấu, chính là hiện tại bà phát hiện chính mình mười phần sai.

Người nam nhân này không thành thật, mà là căn bản chẳng phân biệt được.

Tiêu Vân tuy là đứa nhỏ nhưng đứa nhỏ này luôn phân minh. Lý Ngải Thanh đối với con trai mình thập phần tự tin. Bà cảm thấy buồn cười, buồn cười chính là Mộ Hữu Thành chưa từng chân chính hiểu Tiêu Vân,ông có biết rằng nhi tử cần gì không ?

" Như vậy hôm nay ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Đã như vậy, Lý Ngải Thanh cũng không khuyên nhủ Tiêu Vân hòa hoãn cùng Mộ Hữu Thành.

" Về việc Tiêu Vân muốn tuyển cử tại đại hội cổ đông, bà có thể ngăn cản nó hay không ?" Mộ Hữu Thành nói ra mục đích.

" Vì sao lại ngăn cản nó ?" Lý Ngải Thanh hỏi lại.

" Ngải Thanh, lời này của bà là có ý gì, nó còn là học sinh, phải lấy việc học làm trọng, hơn nữa làm một học sinh không ở trường đọc sách mà đến công ty làm gì? Côn ty sớm hay muộn cũng là của nó, tôi không rõ vì sao một học sinh lại đến tuyển cử tại đại hội cổ đông ". Mộ Hữu Thanh đích xác không rõ, Mộ Tiêu Vân mới 18 tuổi, 18 tuổi phải là ở trong trường đọc sách như thế nào lại tham dự sự tình của công ty.

"Ông đã nói công ty sớm hay muộn gì cũng của Tiêu Vân, như vậy nó đến công ty để quen thuộc tình huống, không phải càng tốt sao ?" Lý Ngải Thanh hỏi lại, " Hữu Thành, nếu hôm nay ông tìm tôi vì chuyện này thì tôi nghĩ tôi tôn trọng quyết định của Tiêu Vân, nhưng ông hãy sờ lương tâm của mình đi, 30% cổ phần của tôi có oan hay không ". Lý Ngải Thanh nói xong đứng dậy ra ngoài.

" Ngải Thanh ". Mộ Hữu Thành muốn đi giữ lại nhưng Lý Ngải Thanh đã nói như vậy, gọi lại ông có thể nói cái gì. Làm ông không nghĩ ra chính là Lý Ngải Thanh sẽ nói đỡ cho Mộ Tiêu Vân. Thay đổi, con trai thay đổi, vợ trước cũng thay đổi, Mộ Hữu Thành không biết nên nói thế nào, trong ấn tượng của ông Lý Ngải Thanh là một người không phải như vậy.

Cho nên, tâm của Mộ Hữu Thành trầm xuống, ông gọi cho Dương Chính Hằng :" Luật sư Dương, sự tìn 30% cổ phần công ty cứ làm theo lời ngươi nói đi ".

Mộ Hữu Thành hạ quyết định, cao hứng chính là Diêu Tinh Tinh, cứ như vậy, không chỉ là quan hệ giữa Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh và Mộ Tiêu Vân triệt để quyết liệt. Tính cách Mộ Hữu Thành tuy mềm nhưng cũng rất quật cường, Trường hợp của Mộ Tiêu Vân làm ông khó xử mà còn cùng ông đối nghịch, Mộ Hữu Thành sẽ không còn tâm tình chia cổ phần cho cậu.

Cho nên gần đây tâm tình của Diêu Tinh Tinh rất tốt.

Chính là Diêu Tinh Tinh tốt nhưng Mộ Hữu Thành thì không. Bở vì sắp tới thời điểm đem 30% cổ phần lên tòa lại xảy ra việc làm ông không tưởng tượng được, chính là hiệp nghị với Hạ Thanh Hòa, mấy ngày nữa chính là ngày tới hẹn.

" Mộ đổng ?" Hạ Thanh Hòa gọi, " Ta vừa mới nói, ngài có nghe không ?"

" Hạ tổng, nghe thấy được, ngài cứ yên tâm, về sự tình vật liệu ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp ". Mộ Hữu Thành tuy rằng hứa hẹn, nhưng ba ngày làm sao tìm được. Từ từ... Mộ Hữu Thành đột nhiên có ý nghĩ đáng sợ, về hiệp nghị cùng Hạ Thanh Hòa có phải hay không chính là kế hoạch của Mộ Tiêu Vân?

Sẽ không, Tiêu Vân chỉ là một đứa nhỏ 18 tuổi, nó làm sao có ý tưởng đó, nhưng là... Mộ Hữu Thành làm cho mình tỉnh táo lại, không thèm suy nghĩ đến này đó.

" Ta biết công ty Mộ đổng có việc phát sinh, nhưng hạng mục của ta cũng lập tức khởi công, hiệp nghị này là ta hứa hẹn với ban giám đốc, nếu đến lúc đó không cung cấp được thì ta không thể nào nói chuyện với ban giám đốc. Mộ đổng, ngươi cũng biết, hiện tại tiền thì ai cũng muốn kiếm, ta nghĩ ở Hạ thị những cái đó cũng là lỗi thời nếu không còn thật sẽ nhập 30% cổ phần vào Mộ thị, dù sao bọn họ cũng chỉ là nhấc một cây bút thôi ". Lời này của Hạ Thanh Hòa là nhắc nhở cũng là cảnh cáo.

Tâm của Mộ Hữu Thành phút chốc lạnh như băng, mà còn có chút khẩn trương, 30% cổ phần bên này còn có chút khẩn trương, bên kia đã xảy ra chuyện này.

" Ta hiểu được, mong Hạ tổng yên tâm ".

" Vậy là tốt rồi, trước cứ như vậy ".

Sau khi chấm dứt trò chuyện cùng Hạ Thanh Hòa, cả người Mộ Hữu Thành đều suy sụp, ông hoàn toàn vô lực ngồi ở ghế sa lông, cảm thấy quá mệt mỏi.

Mấy ngày nay phải bận xử lý sự tình của Lý Ngải Thanh, cho nên Mộ Hữu Thành đều không có đến công ty, lúc này ở nhà, ông nhìn bốn phía trang hoàng xa hoa, đột nhiên cảm thấy lạnh lùng.

" Làm sao vậy ?" Mộ Hữu Thành không đi làm, tất nhiên Diêu Tinh Tinh cũng không đi, bà ở nhà cùng Mộ Hữu Thành ngoài mặt là an ủi nhưng thực tế là giám thị.

Diêu Tinh Tinh biết Lý Ngải Thanh đã trở lại và cũng biết Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh gặp mặt, đây đều là Mộ Hữu Thành nói, thời điểm nói chuyện người nam nhân này vì Lý Ngải Thanh cùng Mộ Tiêu Vân mà lộ ra biểu tình thương cảm làm Diêu Tinh Tinh phi thường không vừa mắt.

"Không có việc gì." Mộ Hữu Thành không muốn làm Diêu Tinh Tinh lo lắng.

"Hữu Thành, chúng ta là vợ chồng, khi gặp bất cứ khó khăn gì đều cùng nhau giải quyết mà không phải dấu diếm."

"Thật sự không có việc gì." Chuyện này, Mộ Hữu Thành nói không nên lời hơn nữa vẫn là vấn đề mặt mũi của nam nhân.

Ngày hôm sau

Mộ Hữu Thành vì lý do có tính lừa gạt đã cấp vợ trước 30% cổ phần yêu cầu toà án xử lý 30% cổ phần của Lý Ngải Thanhkhông có hiệu quả, đồng thời ông nguyện ý bồi thường.

Toà án tiếp nhận đơn kiện của Mộ Hữu Thành. Hơn nữa bởi vì 30% cổ phần của bất động sản Mộ thị đề cập đến kim ngạch tương đối khổng lồ, trực tiếp giao từ trung viện tới xử lý, hơn nữa còn thông tri cho đương sự khác một tuần sau ở trung viện thẩm tra xử lí án kiện này.

"Lừa gạt, bồi thường kinh tế?" Mộ tiêu Vân nghe Mộ Hữu Thành đưa ra những lý do đường hoàng nhịn không được mà cười to. "Trần luật sư, lấy ý kiến chuyên nghiệp ngươi cảm thấy có buồn cười không?"

Trần luật sư là Doãn Hạo giới thiệu. Đối với án kiện ly hôn phi thường quen thuộc. Nghe thấy lý do này hắn cũng nhịn không được ngoài ý muốn: "Dương Chính Hằng ngày thường làm việc thập phần bừa bãi nhưng dù hắn có bừa bãi thì lý do này mặc dù đến trung viện nhưng cũng sẽ thua, ta cũng không rõ vì sao Dương Chính Hằng sẽ đưa ra lý do như vậy."

"Ta đây có thể hay không lý giải kỳ thật Dương Chính Hằng làm như vậy vẫn còn mục đích khác?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

"Khẳng định là vậy." Chỉ là mục đích này hắn hiện tại đoán không ra.

"Trần luật sư cũng không cần cảm thấy có áp lực, ta tin tưởng ngươi." Mộ Tiêu Vân không lo lắng, chỉ cần không xúc phạm tới Lý Ngải Thanh thì cậu đều sẽ không lo lắng. Cậu tính toán nếu Mộ thị đến trong tay cậu thì tốt nhất, nếu không được cậu liền hủy nó.

Kỳ thật, cậu khinh thường tiền của Mộ Hữu Thành, cậu có thể trực tiếp huỷ hoại Mộ thị nhưng quá trình cậu không thích, cậu muốn chậm rãi làm người Mộ gia mất đi hết thảy giống như năm đó mẹ cậu bị đe dọa cùng tra tấn.

Sau cuối tuần sau sẽ mở phiên toà.

Mà hai ngày sau Mộ Hữu Thành sẽ trả lại vật liệu Kiến Trúc cho Hạ Thanh Hòa. So với Mộ Tiêu Vân thì đây mới là vấn đề ông chân chính lo lắng đến ngủ không yên. Mấy ngày nay, ông chạy rất nhiều nơi cũng hỏi rất nhiều người nhưng không có người nguyện ý mua vật liệu cho ông. Mà số lượng ông muốn thì lại cung ứng không đồng đều, chuyện này Mộ Hữu Thành không dám gióng trống khua chiêng, nếu làm Lý Đức Quân bên kia biết thì Mộ thị sẽ gặp rắc rối.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, Mộ Hữu Thành nửa đêm ngồi dậy hút thuốc. Ông ở thư phòng hút một điếu lại một điếu nhưng vẫn không nghĩ được biện pháp.

Diêu Tinh Tinh đứng ở ngoài thư phòng, bà biết Mộ Hữu Thành phiền nhưng không biết Mộ Hữu Thành phiền cái gì cho nên đương nhiên bà cảm thấy Mộ Hữu Thành phiền hẳn là sự tình của Lý Ngải Thanh. Ở trong mắt Diêu Tinh Tinh bà cảm thấy Mộ Hữu Thành còn để ý hai mẹ con Lý Ngải Thanh nên càng thêm không thoải mái.

Ánh mắt dần dần lạnh xuống dưới, cuối cùng Diêu Tinh Tinh trở về phòng, bà bắt đầu suy tư làm sao vì chính mình tính toán.

Tập đoàn Hạ thị

Mộ Tiêu Vân ngồi ở trong văn phòng Hạ Thanh Hòa, trên bàn trà để mấy mâm trái cây, Mộ Tiêu Vân ăn rất tự tại.

"Biết hôm nay là ngày mấy sao?" Hạ Thanh Hòa nhìn thiếu niên không hề có hình tượng, cười lắc lắc đầu.

"Em chỉ biết là qua hôm nay 3% cổ phần Mộ thị chính là của em." Mộ Tiêu Vân cười đến tùy ý, cậu bắt chéo chân đem văn phòng của Hạ Thanh Hòa trở thành phòng khách nhà mình.

"Vân Vân ngươi có phải nên lảng tránh một chút". Hạ Thanh Hòa chỉ chỉ cửa bên cạnh, "Bên kia có phòng nghỉ, ngươi có thể đi ngủ một giấc."

"Ta sợ bỏ qua một hình ảnh tàn nhẫn." Mộ tiêu vân từ chối.

"Tàn nhẫn?" Hạ Thanh Hòa tò mò.

"Để Hạ tổng tài tự thân đối phó người thật quá bi thảm."

Phụt...... Hạ Thanh Hòa cười ra tiếng. Chỉ có thiếu niên này mới có thể tự nhiên nói giỡn với hắn như vậy. "Ngươi yên tâm, ta nơi này có máy theo dõi sẽ cung cấp cho ngươi hình ảnh rõ ràng nhất......"

Đinh linh linh...... Điện thoại nội tuyến vang lên: Tổng tài, Mộ đổng của bất động sản Mộ thị đến.

Hạ Thanh Hòa nhướng mày nhìn Mộ Tiêu Vân.

"OK." Mộ Tiêu Vân vẫy vẫy tay đi vào phòng nghỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top