Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 214

Lý Đức Quân rất vui lòng truyền lời, cho dù là truyền lời cho một hài tử 18 tuổi cũng không cảm thấy gì bởi vì hắn cảm thấy như vậy có thể nâng cao uy phong của hắn, tạo địa vị  của hắn ở công ty. Mà chính xác là mấy ngày nay hắn dựa vào mình ở bên phe của Mộ Tiếu Vân nên trong công ty, đặc biệt là ở trước mặt Mộ Hữu Thành phi thường kiêu ngạo.

Thịch thịch thịch......

"Mời vào." So với Lý Đức Quân mấy ngày nay kiêu ngạo, Mộ Hữu Thành lại rất yên tĩnh, sự tình lớn nhỏ trong công ty đều bị Lý Đức Quân ngăn cản, căn bản không cần qua tay của ông cho nên mấy ngày may đi làm tương đương mỗi ngày an vị ở văn phòng, trừ bỏ xem báo chí, vẫn là xem báo chí.

Kỳ thật về hưu sớm có thể hưởng phúc, ông hẳn là rất cao hứng nhưng lấy phương thức này về hưu, Mộ Hữu Thành thật sự cao hứng không nổi. Đặc biệt là hiện tại, Mộ Tiêu Vân còn tín nhiệm Lý Đức Quân như vậy. Ở trong mắt Mộ Hữu Thành chính là tín nhiệm. Ông lo lắng nhi tử sẽ bị Lý Đức Quân lừa gạt.

"Mộ Đổng, Mộ tổng mời ngươi qua một chuyến." Giống như hiện tại, mặt ngoài Lý Đức Quân dùng từ mời, nhưng sau khi quan hệ thầy trò hai người tan vỡ, hai người nếu không có việc cần thiết thì sẽ không gặp mặt cũng không ai để ý tới ai.

"Ừm." Mộ Hữu Thành cảm thấy buồn cười, bắt đâì từ khi nào mà nhi tử tìm lão tử nói chuyện còn phải bắt lão tử đi qua. Càng buồn cười chính là sắc mặt của Lý Đức Quân, Mộ Tiêu Vân luôn luôn không thích bị người khác nói ra nói vào, hiện tại cũng nhịn không được . Chính là việc công ty là việc công nên Mộ Hữu Thành vẫn phải đi.

"Tiêu vân, con tìm ta?" Đi vào phòng họp, thấy Mộ Tiếu Vân ngồi ở chỗ kia, chuyên chú nhìn máy tính. Biểu tình Mộ Tiêu Vân nghiêm túc như vậy Mộ Hữu Thành lần đầu tiên nhìn thấy. Không, là thật lâu thật lâu trước kia, lúc đứa nhỏ này còn nhỏ, khi làm bài tập cũng là dạng biểu tình này.

Chỉ là lâu lắm cho nên không còn nhớ rõ.

Mộ Tiêu Vân từ máy tính ngẩng đầu lên: "Ngồi...... Về một chút sự tình ở công ty, tôi muốn cùng ông thương lượng một chút."

"Các người có chuyện nói, ta đi ra ngoài trước." Lý Đức Quân thấy Mộ Tiếu Vân không mở miệng, chính mình muốn rời đi.

"Không cần, Lý thúc cũng là nguyên lão trong công ty, đi theo công ty phát triển một đường cho tới hôm nay,  nếu có nhiều chỗ tôi nói sai, người còn có thể chỉ ra giúp tôi." Mộ Tiếu Vân chỉ chỉ vị trí đối diện Mộ Hữu Thành, "Cho nên Lý thúc cũng ngồi xuống cùng nhau thảo luận đi." Mộ Tiêu Vân chờ chính là Lý Đức Quân thức thời, Sau khi Lý Đức Quân mở miệng cậu sẽ giữ người lại, có thể làm Lý Đức Quân nở mày vài lần.

"Nhưng mà Mộ tổng cùng Mộ Đổng có chuyện muốn nói, ta ở chỗ này không tốt lắm đâu?" Lý Đức Quân làm bộ khó xử.

"Đều là sự tình trong công ty, không có gì không được." Mộ Tiêu Vân sau lại không biết phẩm tính của hắn. "Mộ Đổng, tôi xem tài liệu công ty từ lúc thành lập cho tới hôm nay, đương nhiên cũng bao gồm các hạng mục, nhưng trong lúc ông còn tại chức cho tới hôm nay thì còn có hai cái công trình chưa bàn giao được phải không?"

Mộ Hữu Thành không tự giác nhíu mày, thì ra là tìm ông tới để dạy bảo. Cho dù hai việc này ông không có xử lý tốt, nhưng nhi tử giáo huấn lão tử, trong lòng ông vẫn có chút không thoải mái. Cậu tiếp nhận công ty thì sao, cổ phần nhiều nhất thì sao, mặc kệ nói như thế nào, cậu vẫn là con của ông.

Ông muốn mở miệng giáo huấn Mộ Tiêu Vân vài câu, nhưng vẫn nhịn xuống. Trước bởi vì Mộ Tiêu Vân giữ lại ông ở vị trí chủ tịch cảm thấy vui mừng, tức khắc không còn.

Quả nhiên như Tinh Tinh nói, sự tình có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.

"Đúng vậy, công trình của chính phủ bởi vì vật liệu không có mà bị trì hoãn, cho nên còn chưa bàn giao, nhưng cách thời gian bàn giao còn chưa tới. Đến nỗi khi bắt đầu bàn giao tiểu khu mới thì bên chính phủ nói không hợp cách, nhưng không hợp cách thế nào thì lại không đưa ra lý do." Mộ Hữu Thành giải thích.

"Bởi vì vật liệu bị trì hoãn? Tôi như thế nào lại nghe nói trước vật liệu còn có chuyện?"

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân cong lên, cười như không cười nhìn Mộ Hữu Thành.

"Sự tình gì, mọi người nói cái gì ngươi cũng tin, ta là ba ngươi, chẳng lẽ ta nói lại không thể tin sao?" Mộ Hữu Thành không thích loại biểu tình này của Mộ Tiêu Vân, đó đã vượt qua phạm vi lý giải của Mộ Hữu Thành. Ông đoán không ra, bởi vì đoán không ra, cho nên cảm thấy đáng sợ.

Đứa nhỏ này mới 18 tuổi lại làm cho ông cảm thấy đáng sợ.

"Mộ Đổng ông chính là cùng người khác thương lượng như vậy sao?" Mộ Tiêu Vân gần như là nhướng mày, đối với Mộ Hữu Thành đột nhiên tức giận cảm thấy buồn cười.

"Bàn chuyện là bàn chuyện, nhưng là hiện tại chúng ta không phải đang bàn chuyện."

"Đó là nói chuyện gì? Nói việc tư?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại, thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng  trong thanh âm lại tràn ngập châm chọc.

Mộ Hữu Thành trầm mặc, bọn họ nói chính là việc của công ty.

"Tiêu Vân, ba biết ngươi hận ba, mặc kệ thế nào, sự tình phát triển cho tới hôm nay ngươi có thể quản lý tốt công ty, ba thật sự không oán ngươi làm hết thảy, rốt cuộc công ty này về sau vẫn là để ngươi đến kế thừa, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, chính là ngươi có thể tin tưởng ba hay không, ba sẽ không hại ngươi." Mộ Hữu Thành lui một bước.

"Công ty sớm muộn gì cũng là tôi kế thừa, ông có từng hỏi qua người bên gối của ông chưa, con trai của bà ấy có hứng thú hay không? Hoặc là, ông dám nói ông không có nghĩ tới để Mộ Tiêu Lâm đến kế thừa sao?"

"Ta......" Mộ Hữu Thành trầm mặc.

"Được rồi, việc tư không nói nữa, chúng ta trở lại chủ đề chính, nếu nói công trình chính phủ  bởi vì vật liệu cung không đủ cầu, như vậy giai đoạn trước thì sao? Tôi nghe nói là giám đốc bộ phận tài vụ báo cáo tài chính thiếu hụt nên công ty đối phương không muốn nhắc lại việc cung cấp vật liệu." Mộ Tiêu Vân hỏi.

"Cái này......" Mộ Hữu Thành lại một lần vô pháp trả lời, Diêu Tinh Tinh bởi vì không tin Lý Đức Quân, đích xác đã làm chuyện này.

"Mộ Đổng chẳng lẽ không biết sao? Tài vụ kiêng kị nhất là có quan hệ, đặc biệt là nữ nhân. Nữ nhân không đủ mạnh mẽ, một phân tiền đều tính khôn khéo, như vậy làm sao nam nhân có thể buôn bán? Có một phân tiền sử dụng một phân tiền, có một ngàn vạn sử dụng một ngàn vạn, tôi không muốn công ty về sau lại xuất hiện việc bộ tài vụ khấu tiền mà làm cho danh dự của công ty xuất hiện vấn đề." Mộ Tiêu Vân nhịp chân nhìn Mộ Hữu Thành.

"Ta đã cùng Tinh Tinh nói qua, về sau sẽ không xuất hiện loại chuyện này." Mộ Hữu Thành bảo đảm.

"Về sau?" Mộ Tiêu Vân thất thanh cười, "Mộ Đổng còn không có minh bạch  ý của tôi, nói bảo đảm về sau đại biểu còn có xuất hiện tỷ lệ, chỉ cần là một chút tỷ lệ đều đủ để trí mạng. Cho nên loại về sau này tôi muốn ngăn chặn."

"Vậy ý của ngươi là gì?"

"Tôi muốn nhìn thấy đơn từ chức của bà ấy, tôi vì nể mặt mũi của ông sẽ không đưa đơn sa thải, bị đuổi ra khỏi công ty dù sao cũng không tốt lắm." Mộ Tiêu Vân nói ra mục đích của mình.

"Tiêu vân, ngươi thật quá đáng." Bang một tiếng, Mộ Hữu Thành vỗ bàn đứng lên, "Tinh Tinh rốt cuộc làm sai cái gì? Đúng vậy, ta cùng Ngải Thanh ly hôn là ta chủ ý, nhưng Tinh Tinh không có, chuyện này từ đầu tới đuôi là ta sai, Tinh Tinh chưa từng đề nghị ta ly hôn, là ta chính mình muốn ly hôn, cũng là ta chính mình muốn cùng bà ấy kết hôn. Bà ấy vào công ty đối với tiền của công ty luôn tính cẩn thận, cũng là vì công ty suy nghĩ, chẳng lẽ điều này cũng sai rồi sao? Ngươi mới mười tám tuổi, con nhà người ta lúc mười tám tuổi đều là ở trong trường học, mà ngươi thì sao? Nhi tử nhà ta mười tám tuổi đã cùng ba mình thưa kiện, tính kế như thế nào để có thể cướp đoạt tài sản trong tay ba mình." Mộ Hữu Thành lớn tiếng nói.

Thanh âm ở trong phòng hội nghị quanh quẩn, cho dù cách âm hiệu quả tốt cũng có âm thanh nhỏ truyền ra ngoài, cũng may bên ngoài chỉ có thư kí của Mộ Hữu Thành.

Nét tươi cười của Mộ Tiêu Vân dần dần cứng đờ. Cậu không chỉ là nhíu mày, đôi tay đã nắm chặt, nhưng hai đời đã tạo thành định lực như hôm nay, nắm tay kia chậm rãi buông lỏng ra. Cậu lần thứ hai cười hỏi: "Con nhà người ta lúc mười tám tuổi chính xác là ở trong trường học, đó là bởi vì hài tử người ta không ở lúc mới mười ba tuổi đối mặt với việc cha mẹ ly hôn, đó là bởi vì con nhà người ta sau khi cha mẹ ly hôn lại phải một mình chiếu cố người mẹ bị bệnh tâm thần. Mộ Đổng, lúc ấy, nagì hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc với gia đình yêu thương có từng nghĩ tới một hài tử khác của ngài đang làm gì?"

"Ngươi...... Ta......"

"Được rồi, Mộ Đổng muốn nói việc tư nhưng hiện tại là thời gian làm việc, trong thời gian đi làm thì  các mối quan hệ trong công ty đều không phù hợp. Tạm thời nể mặt bà ấy là vợ của ngài, ngài vẫn là chủ tịch công ty, cho nên tôi không khai trừ bà ấy đã rất nể mặt ngài. Mộ Đổng hẳn là biết, công ty muốn khai trừ một người rất đơn giản, cho dù là bồi thường tổn thất cho bà ấy, 3 tháng tiền lương? Nửa năm tiền lương cũng đúng. Cho dù có kiện lên tòa án cũng không thể vì bà ấy là phu nhân của chủ tịch công ty mà không thể khai trừ phải không? A! đúng rồi, Mộ Đổng có thể cố vấn một chút luật sư của ngài, cái kia...... Dương luật sư đúng không, là một người rất thú vị lại có rất nhiều chủ ý ngu ngốc."

"Ngươi......"

"Chuyện này, tôi hy vọng là Mộ Đổng ngài sẽ nói, nếu tôi nói chẳng khác nào là sa thải." Mộ Tiêu Vân tiếp theo lại hỏi, "Còn có, thời điểm bàn giao tiểu khu lại lâu như vậy, Mộ Đổng chỉ cho ta một lý do như vậy thì xong rồi sao?"

"Ta không phải không có nỗ lực, nhưng mà đối phương không thấy lại không có nói nơi nào không hợp cách, cho dù......"

"Cho dù ngài có tâm cũng không có cách nào, có phải hay không?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại. "Tôi muốn, tôi không có trách nhiệm xử lý vấn đề Mộ Đổng lưu lại, cho nên ba ngày, trong vòng 3 ngày, thỉnh cầu Mộ Đổng đem chuyện này giải quyết, nếu lại kéo dài thì sự tín nhiệm của mọi người sẽ không có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top