Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Đời Trước 'Đau Buồn'

Tôi - Doãn Thanh Kiều, trọng sinh rồi.

Tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện 'đau buồn' của kiếp trước. Tôi là một tiểu thư nhà giàu nhưng tôi sống rất khiêm tốn đó nha. Lúc nhỏ tôi nghịch lắm, phải nói là nghịch như quỷ! Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã hết nghịch rồi.

Lên cấp 2 thì có một người bạn thân khác giới là phú nhị đại tên Hà Vĩnh Minh. Cậu ta ấy à, đủ mọi tiêu chuẩn trong mơ của thiếu nữ. Và tôi, thiếu nữ 16 tuổi khi ấy nhận ra bản thân đã thích cậu ta.

Ai cũng nói chúng tôi rất xứng đôi, chắc chắn sẽ kết tóc se duyên. Nhưng không! Vào buổi chiều đầu xuân ấy, người rất xứng đôi là tôi đây bị đẩy xuống làm nữ phụ! Cô gái có mái tóc đen mượt ngang lưng đưa chiếc khăn tay cho cậu ấy đã một bước lên làm nữ chính. Cô ấy tên Phương Huyền Nhi.

Cảm xúc của tôi lúc ấy rất hỗn loạn nhưng nhiều nhất là ganh tỵ với nữ chính. Lúc ấy tôi liên tục tự hỏi dựa vào đâu mà cô ấy cướp đi người trong lòng của tôi? Rõ ràng là tôi bên cậu ấy 5 năm, cô ấy chỉ vừa đến. Cô ấy có quyền gì?

Lần đầu tiên nếm cảm giác lo sợ mất đi người mình thích. Tôi bắt đầu bày trò để Hà Vĩnh Minh chú ý đến tôi nhiều hơn, không thành công. Tôi lại quay sang bày trò trêu Phương Huyền Nhi, trêu một lần tôi liền chán rồi. Lần đó tôi chỉ khoác vai cô ấy nói vài câu. Sau đó tôi mặc kệ hai người đó nhưng trong lòng vẫn chưa buông xuống được.

Nhưng miệng lưỡi thiên hạ a miệng lưỡi thiên hạ ... Một trận thành danh, chỉ một lần khoác vai đó tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa! Sau đó tôi trở thành vai nữ phụ bị ghét bỏ.

Sinh nhật của Hà Vĩnh Minh tôi buồn chán chạy ra ban công ngồi hóng gió. Tôi vô tình, là vô tình thôi nhé! Thấy nam nữ chính đang mắng chửi tôi. Tôi sốc, tôi đứng hình mất 15 phút chứ 5 giây không bõ. Tôi không ngờ người bạn 5 năm lại nghĩ về tôi như thế.

Đời đã dạy tôi, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tôi thực sự hối hận khi tiết ngữ văn không chú ý nghe giảng, giá mà tôi hiểu câu thành ngữ này sớm hơn.

Tôi mất một ngày sắp xếp lại cảm xúc, yêu đương cái quái gì? 5 năm thì đã sao? Không có cậu ta tôi vẫn sống rất tốt. Cậu ta cũng đâu coi tôi là bạn, cái gì chơi chung vì quan hệ hợp tác hai nhà? Không có nhà cậu ta nhà tôi vẫn rất tốt. Tôi như hóa thân vào con ngoan trò giỏi, hằng ngày đều chăm chỉ học tập.

Hôm ấy vừa thi hết học kì hai lớp 12 xong, tôi cùng hai cô bạn đi dạo phố xả stress để chuẩn bị bước vào cuộc đua thi đại học. Gặp Hà Vĩnh Minh dẫn Phương Huyền Nhi và em gái cậu ta là Hà Minh Tuyết đi chơi, họ đang đi qua vạch kẻ đường. Lúc ấy bọn họ xảy ra mâu thuẫn, Phương Huyền Nhi vung tay một cái, Hà Minh Tuyết loạng choạng lùi lại vài bước. Đèn đỏ đã thành xanh, xe bắt đầu di chuyển.

Hà Vĩnh Minh và Phương Huyền Nhi đã lên vỉa hè, họ vẫn đang tranh luận. Quên mất cô bé đang ở giữa đường, cô bé vừa kêu gọi vừa cố gắng chạy theo vạch kẻ để sang đường. Xe nào thấy cô bé cũng nhường, nhưng chiếc ô tô tải ấy thì không.

Cô bé Hà Minh Tuyết đó rất thân thiết với tôi, những lần Hà Vĩnh Minh cho tôi leo cây Minh Tuyết luôn là người bên cạnh an ủi tôi. Khi đó cô bé mới 4 tuổi, đã biết dỗ dành tôi rồi. Tôi không qua lại với Hà Vĩnh Minh nữa nhưng Minh Tuyết vẫn tới tìm tôi chơi, vẫn ngọt ngào gọi chị Kiều Kiều.

Tôi đã cứu cô bé, tôi tự cảm thấy mình xứng đáng được nhận huân chương vàng. Tôi nghe thấy tiếng khóc của bạn tôi, nghe thấy tiếng khóc của cô bé, nghe thấy tiếng gọi của Hà Vĩnh Minh. Nhưng tôi không thể mở miệng nói rằng "Tôi không sao".

Tôi thấy bầu trời hôm ấy đặc biệt đẹp, mây trắng trôi nhẹ nhàng lắm. Tôi thấy gia đình tôi, thấy mọi người tôi yêu quý. Tôi còn thấy có người nói tôi chết là xứng đáng, thật sự làm tôi tức điên mà, không thể cho tôi ra đi thanh thản hay sao?

Tôi ước tôi không chạy theo Hà Vĩnh Minh. Cảm thấy quãng thời gian ấy quá phí phạm. Nếu biết tôi phải ra đi sớm thế này thì tôi nhất định sống một cách vui vẻ nhất.

Lúc nhắm mắt, tôi còn mỉm cười nghĩ rằng "Chào thế giới, bổn tiểu thư đi đây!"

Nhưng mà thế giới thương tiếc tôi, ông trời cũng thương tiếc tôi. Tôi đã sống lại vào ngày đầu xuân ấy, ngày nữ chính xuất hiện.

Thay vì đi theo Hà Vĩnh Minh ra ngoài chơi, tôi đã ở đây để kể bạn nghe câu chuyện đời trước của tôi. Tôi xin thề, Doãn Thanh Kiều tôi từ giờ sẽ chăm chỉ học hành thi đỗ đại học. Tình yêu là cái khỉ gió gì, bổn tiểu thư không để vào mắt!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top