Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Nhiệm vụ đầu tiên

Từ khi có lại linh thức, Mạc An quả thực muốn quỳ xuống mà bội phục chính mình, không hổ là kì tài của Mạc phủ, búng một cái là có thể lủng 1 lỗ trên đá, chưởng một phát là có thể bay một cái cây, nhún một phát là khing công tuyệt diệu, haha, quả thực là phê ngất ngây con gà tây, haha.

- Đừng có đứng ì ra đó, mau chạy thêm 300 vòng nữa. Sau đó tập kiếm thêm 3 canh giờ. Tập xong thì ra sau núi vác đủ 100 xô lại đây.

Cái giọng quát nạt vang lên, Mạc An tâm trạng đang vui như Tết cũng thiệt là tức muốn thổ huyết, nhưng quả thực đời rất là phũ phàng khi linh thức có lại không đồng nghĩa với việc thân thủ có lại. Thể lực hắn thực kém cỏi, có khi chỉ ngang với mấy tiểu tử mới nhập môn nên đâu còn cách nào khác là ba tháng nay- mỗi ngày phải nghe lời dạy bảo của Tu Hạo. Mà quả thực Tu Hạo nào có lòng chỉ dạy, kì kèo khóc lóc với Mạc Du Phong cả ngày vẫn không được nên đành ủy khuất đi dạy Mạc An, một chó một mèo cứ thế mà sủa ầm ĩ cả Mạc Phủ. Y thầm nhủ: "Khổ sai thì nói toẹt con mẹ nó đi, rõ là mượn việc công trả thù việc riêng."

- Đừng nhìn ta đắm đuối như vậy, lòng tự trọng của Mạc tiểu thư đâu rồi. Tu Hạo khinh khỉnh nói

- Mặt Gợi Đòn. 

- Ngươi là có ý gì? Tu Hạo khó hiểu, hẳn là không biết cái cụm từ phổ biến của thế kỉ 21 này đi.

- Là nhìn mặt là muốn đánh đòn đó. Haahhaaa. Mạc An phì cười

 Tu Hạo mỉm cười ranh mãnh, đủng đỉnh buông đòn phản công:" Ồ..... thế thì phiền Mạc tiểu thư chạy thêm 200 vòng nữa, vác thêm 100 xô nước về đây."

Nụ cười trên môi Mạc An tắt ngúm, quả là muốn khóc luôn rồi, đành ấm ức đi "luyện tập" tiếp, há chỉ cần mở miệng ra cãi lại là thể nào cũng chỉ thiệt mình.

Trời đã về đêm, Mạc An lê lết tấm thân tàn về phòng. Công bằng mà nói, cách rèn luyện khổ sai này của Tu Hạo không phải là vô nghĩa, mấy tháng nay thân thủ của Mạc An quả thật đã sắp trở về như cũ rồi. Cộng thêm tấm thân hiện giờ thật không tồi chút nào, trông hơi gầy một xíu nhưng lại cực kì khỏe khoắn dẻo dai, tuy quên hết kiếm pháp, quyền cước nhưng vẫn còn cái gọi là thói quen, dễ dàng giúp Mạc An tiến bộ vượt bậc. 

Tắm rửa xong xuôi, Mạc An đến gặp Mạc Du Phong theo lệnh từ trước.

Mạc Du Phong với Tu Hạo đã ở sẵn trong phòng chờ Mạc An, thoáng thấy Mạc An tới, Mạc Du Phong liền nở một nụ cười nhu hòa chào hỏi

- Mạc An, mấy nay tập luyện sao rồi?

- Hì hì, đệ cảm thấy mình sắp trở thành nam tử hoàn mỹ rồi, vừa đẹp trai vừa giỏi nè. Huynh thấy tự hào chưa ?

Mạc Du Phòng quả thực không biết nên khóc hay cười với cái kiểu ăn nói chả mấy khiêm tốn này của đệ đệ mình. Hắn cũng đã thử Chính Hồn trên người Mạc An, không có dấu hiệu lạ, chứ không thôi hắn đã chắc chắn rằng đệ đệ này bị đoạt xá. Thế nhưng... như vầy thì quả dọa người quá đi mà.

- Làm gì giỏi bằng ta, cũng chả đẹp trai bằng ta. Ta mới đáng tự hào hơn ngươi. Tu Hạo bĩu môi tranh dành ánh hào quang với Mạc An

Mạc Du Phong chỉ biết cười cho qua, kinh nghiệm cho thấy hắn mà có ý giảng hòa thì chỉ càng khiến tình hình tệ thêm thôi, không khôn khéo có khi bị hai kẻ kia lao vào cắn xé, mỗi bên một nữa mất. Y đành hắng giọng, lôi về bầu không khí bàn việc chính sự

- Mạc An, Tu Hạo, mai lập tức khởi hành, tới trấn Đại An làm chút việc đi. Thôn dân ở đó có người tới cầu chúng ta giúp đỡ, ở đó ngày càng có nhiều người bị mất tích không rõ nguyên nhân, họ cá chắc là yêu ma quỷ quái lộng hành. Số người bị bắt đã hơn 50 người rồi. Không nên chậm trễ.

Tu Hạo khó chịu ra mặt: "Ca, lại nữa ư. Ta không muốn đi chung với hắn"

Du Phong: "E là lần này Mạc An không đi không được. Nhưng để đệ ấy đi một mình hiện ta không an tâm. Tu Hạo lần này hãy chịu khó một chút vậy."

Mạc An thấy dáng vẻ Mạc Du Phong như vậy liền đoán ra được một số chuyện, bèn thắc mắc: "Có phải các môn phái khác đã bắt đầu mò ra mùi bất thường phải không. Tính ra thì từ lúc ta bị bệnh đến giờ, chúng ta vẫn không truyền tin tức ra ngoài, hẳn là không ai biết ta hiện giờ sống chết ra sao? Nên mượn dịp này mà ép ta xuất đầu lộ diện?"

Mạc Du Phong gật đầu. Tuy Mạc An tình hình hiện giờ có chút không bình thường nhưng cũng coi như tạm ổn, thêm Tu Hạo bên cạnh giúp đỡ thì việc ở Trấn Đại An không có gì đáng lo, như thế cũng tiện tay mà chặt đứt mấy cái lưỡi quá phận dám thèm thuồng liếm đến Mạc gia.

Mạc An nào phải đứa không hiểu chuyện, biết tình huống bắt buộc nên không dám phản bác, lập tức về phòng chuẩn bị. Cuối cùng cũng đến ngày trải nghiệm thực sự rồi.

Trấn Đại An cách Hàn vân 3 ngày cưỡi ngựa, từ sáng sớm đã có 2 bóng người lặng lẽ rời Mạc phủ, di chuyển liên tục cả một ngày trời, hiện cả hai đã hai đã ở trong một quán trọ nhỏ ven đường.

Vốn là quán trọ trên núi, không có khách khứa nhiều, mọi thứ đều tối giản nhất có thể, Mạc An vốn không câu nệ xa hoa gì, nhưng quả thực là vì lo lắng không nguôi cho nhiệm vụ đầu tiên này nên chả còn tâm trạng đâu mà ăn uống nữa. Tu Hạo thì cứ gắp lia lịa, nhìn Mạc An một cây lo âu như vậy cũng không nhịn được đành bảo:

- Sống tới bây giờ thật khó để có thể nhìn thấy khuôn mặt lo lắng này của Mạc tiểu thư a. Ta là quá có phúc hay sao?

Mạc An cũng chả thèm đáp lời, trong đầu vẫn đang mường tượng ra bao nhiêu viễn cảnh khi đối mặt tên quỷ ở trấn Đại An, liệu hắn có thắng nổi không, liệu tên quỷ kia có giống trên phim không, liệu tên Độc Nhãn kia có tới không?

Tu Hạo lại nói tiếp: "Mạc tiểu thư, ăn đi, không ăn làm sao có sức mà đi tiếp. Nếu mai di chuyển liên tục thì chỉ cần ngày rưỡi là có thể đến Đại An rồi đấy"

Mạc An vẫn là không động nổi đũa, nhưng Tu Hạo lại bỗng buông đũa, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, ánh mắt như sắc như đao, nhìn chằm chằm vào người đối diện, giọng nói nghiêm túc, thậm chí là hà khắc đến bội phần, tìm không ra nửa điểm ngả ngớn hằng ngày, y nghiêm mặt mà nói:

"Ta phải nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần nữa ? Ngươi rất mạnh. Tuyệt đối không thể bày ra vẻ yếu đuối này. Muốn Mạc phủ có thêm một con mắt ngóng vào ?"

" Nghe rõ chưa?"

" Mau thu lại cái bộ dạng đó rồi ăn đi."

Lời nhắc nhở này rất có hiệu nghiệm, đó chính là bài học vỡ lòng mà Tu Hạo bắt đầu dạy y từ khi trọng sinh đến nay, Mạc An có thể luôn đôi co, khinh khỉnh với với một Tu Hạo chính chòe non nhưng với một Tu Hạo nghiêm túc, sẽ luôn là nể nang, an tâm và tin tưởng bội phần. Hắn ngửa cổ, nuốt suốt một ngụm rượu, như lấy lại tinh thần một chút mà bắt đầu ăn uống như thường: " Ừm, cảm ơn ngươi. Ta sẽ cố gắng."

Quả thực sau khi sốc lại tinh thần, Mạc An hẳn đã có thêm tự tin cho nhiệm vụ này, ngay từ sáng sớm đã lôi kéo Tu Hạo mau mau lên đường. Ánh dương rạng rỡ rải đầy trên con đường đất chật hẹp, vài nhành hoa dại ven đường nở rộ khoe sắc, chút sương đêm lóng lánh đọng lại trên nhánh lá như những viên trân ngọc tô điểm cho vẻ đẹp kiêu kì này, không khí trong lành đượm mùi khoan thai. Mạc An hít lấy một hơi sâu mà tận hưởng bầu không khí mà tìm đỏ mắt ở Bắc Kinh cũng không có nổi. Hắn cảm thấy mình đã quá lo lắng rồi, Tu Hạo quả thực đã giúp hắn tìm lại được tự tin vốn có, chạy đằng nào cũng nên hưởng thụ lần ra ngoài đầu tiên này, mọi chuyện sẽ ổn thôi, trừ ma diệt bạo vốn là lẽ phải, tất sẽ chiến thắng. 

Thế nhưng có vài điều mà Mạc An vẫn chưa thể hiểu rõ được, bèn hỏi:

- Tu Hạo, theo như ta biết thì trấn Đại An không phải gần với phái Ngu Mai nhất sao? Vì cớ gì lại tới cầu Mạc phủ chúng ta.

Tu Hạo nhướn mày, Mạc An này tuy đầu óc không có tí kí ức gì nhưng may vẫn còn chút tinh ý, thế này thì sau này lươn lẹo cũng đỡ:  " Phái Ngu Mai đã đóng cửa bế quan, phong bế mọi hoạt động của mình từ rất lâu rồi."

"... Đóng cửa bế quan? Há chẳng khác nào mở tiệm mà muốn đóng cửa ư? Thế sao đến giờ vẫn nằm trong Lục đại phái được?"

" Bọn họ không hoạt động nhưng lại rất biết cách thể hiện sự tồn tại của bản thân. Bao môn phái đã cố tình cử người đến thăm dò nhưng kết cục đều rất thảm, bị cắt lưỡi, cắt hai tai và chọc mù luôn hai mắt, xác được gửi trả về chính chủ rất nhanh chóng. "

"Không có môn phái nào từng liều mạng tấn công ư?" Mạc An khẽ nhăn mặt, bắt đầu cảm nhận mùi vị giới tu chân đâm chém loạn xạ này rồi

Tu Hạo liếc Mạc An một cái giảo hoạt, khóe miệng nhếch lên một ý cười: " Tất nhiên là có rồi. Phái Độc Trùng chính là ví dụ tiêu biểu nhất. Lão già Lang Thương Điêu quả là đến giờ vẫn không nuốt nổi quả đắng này đâu. Người của lão đều chết hết mà không còn xác nhận về luôn, phải nói là may cho con rùa rụt cổ đó vốn không dám ra trận, chỉ ngồi nhà chỉ đạo nên mới còn sống tới bây giờ. Qua đợt đó thì đến giờ thực lực của Độc Trùng vẫn chưa thể hồi phục như cũ kìa."

"Thế Ngu Mai khi ấy thì sao?"

"Vẫn im hơi lặng tiếng như chưa hề trải qua một trận huyết chiến nào." "không dò ra được gì, chứ đừng nói là dò ra thương tổn hay không." 

Mạc An thật không ngờ được, Độc Trùng cũng là một trong Lục đại phái, đánh không nổi một Ngu Mai thì làm gì có ai dám hó hé đến vị trí này. Nhưng tại sao ngươi lại nhìn ta cười đểu thế kia?

"Ồ," Ý cười trên miệng Tu Hạo rõ ràng trào phúng hơn bao giờ hết "Vậy thì để ta nhắc cho ngươi nhớ. Ngươi  chính là kẻ giật dây, khiến Lang Thương Điêu chui đầu vào rổ Ngu Mai đấy. Hắn hận Mai Ngu mười thì cũng hận ngươi chín đấy. Liệu mà giữ mạng khi gặp lão nhé."

Mạc An nghe như sét đánh ngang tai, xém nữa là muốn ngã khỏi lưng ngựa. Trời ơi là trời, rốt cục là hắn đểu rả cỡ nào mới đi làm trò đê tiện mượn đao giết người, ném đá giấu tay giỏi như vậy cơ chứ. Cuộc đời cải tà quy chính này liệu có khó quá không, này là cần gì cải tà nữa, chưa kịp cải tà chắc đã bị chọc tiết rồi. Y xoa xoa thái dương, đau đầu muốn nứt, còn đang muốn tự vả bản thân mấy cái thì Tu Hạo lại cười nhạo một tiếng:

- A, nhớ ra rồi . Ngươi hồi đó rất giỏi làm bằng hữu tốt của hắn đấy. 

Cái chữ "bằng hữu tốt" được ngân lên ca vút làm Mạc An từ muốn vả mình thành tự vả mình luôn một cái ngay tức khắc. Y run rẩy trong lòng, thầm lặp đi lặp lại " Cẩu huyết quá rồi, số chó, hẳn là số chó, đích thị là số chó đệ nhất thiên hạ"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top