Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Trấn Đại An

Trấn Đại An, nằm ở hạ lưu sông Lệ Hàn, mạng lưới sông ngòi dày đặc, giao thông đường thủy ở đây cực thịnh nên nó nghiễm nhiên là một vùng trọng điểm của dân buôn bán, chưa kể phong cảnh hữu tình, mỹ thực hiếm có, nữ nhân áo lụa như hoa, nhân dân an cư lạc nghiệp, người người ngày đêm qua lại không ngớt, quanh năm nhộn nhịp như hội.

Mạc An cùng Tu Hạo đến trấn cũng vừa lúc mặt trời xuống núi, thế nhưng vừa tới nơi đã phải kinh ngạc một trận. Đại An nổi tiếng phồn hoa nhộn nhịp giờ đây đã không còn là đại an nữa, lệ khí tỏa ra nồng nặc trong không khí đến nỗi ngạt ngở, dọc một ngả đường, đâu đâu cũng treo áo liệm, vải trắng giăng đầy trời, tiếng khóc thê lương văng vẳng khắp nơi, đừng nói là nhộn nhịp, bây giờ ngay cả bóng người cũng khó thấy, đìu hiu đến lạnh người. Huyết trời đỏ thẫm, màn đêm dần buông, lại càng làm sự tang tóc u ám bao trùm cả một vùng yên bình.

Mạc An thất kinh trước cảnh này, nuốt khan một ngụm nước bọt trước nhiệm vụ tu chân đầu tiên này, quả thực là một công dân thế kỉ 21 đã bị dọa cho hết hồn rồi, Tu Hạo bên cạnh khẽ nhăn mày, quan sát một lượt rồi bảo " Tình hình này còn tệ hơn trong cả báo cáo ghi chép lại, tìm hiểu tình hình liền thôi." Hai người tiến sâu vào trung tâm trấn, vì dạo gần đây án mạng xảy ra liên tục nên quả thực ai nấy thấy người lạ đều vội vã la hét bỏ chạy tán loạn, Mạc An và Tu Hạo sau một hồi bị đuổi sống đuổi chết, hết cách, đành dừng chân ở một quán trọ gần đó. Khách điếm này nằm ở trung tâm trấn, xây dựng khang trang rộng rãi nhưng cũng không thoát nổi cảnh ế ẩm, một tiểu nhị đang chán chường mà nằm dài ra bàn, thấy 2 nam tử bước vào thuê trọ liền không khỏi bất ngờ, nhưng nhìn thấy họ ăn mặc chỉnh chu, quần áo sang trọng, trường kiếm treo lủng lẳng, hoa văn vân tự uốn lượn tinh tế ở chuôi kiếm, khí thế anh dũng tỏa ra, cũng đoán chắc là hào hiệp của thế gia tu tiên nào đó, vội vã thu lại biểu tình sửng sốt, chạy tới tiếp đãi, tuy nhiên, hắn chưa kịp diện kiến cái gọi là tiên khí đầy mình là như thế nào thì liền cảm thấy bản thân bị hớ rồi.

Tu Hạo vừa tới liền ngả ngớn dựa vào tường, một chân vắt lên ghế, một chân đung đưa qua lại, Mạc An đối diện cũng chẳng khá hơn, vì đi đường liên tục nên mệt mỏi mà nằm bẹp xuống bàn, bội kiếm cũng giục tùy tiện dưới đất, cả hai, chả ai thèm lo giữ cái lễ nghi quan trọng nào đó.

Cái này mà là người tu tiên sao, tu bậy tu bạ thì có, hắn thầm nghĩ trong đầu rồi bất giác chẹp miệng một cái vì nhận nhầm hàng, nhưng cũng không sao mấy, quan trọng có tiền là được rồi.

Tu Hạo nhanh nhẹn gọi: "Thuê 2 phòng, đồ ăn dọn tùy ý vài món lên là được."

Tiểu nhị nhanh nhẹn niềm nở, dạ dạ vâng vâng, lần này toan định vào trong chuẩn bị thì bị Tu Hạo níu lại, giọng nói mang đầy vẻ thân thiết: "Ấy, ấy, đừng vội, chuẩn bị sau cũng được, nào, ngồi xuống đi người huynh đệ."

Tiểu nhị hơi ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ đáp lời: "Khách quan có gì sai bảo ạ?"

Tu Hạo ấn hắn ngồi vào ghế, ra vẻ thân quen mà ôm vai bá cổ như đồng môn lâu ngày mới gặp, hào hứng mà nói: "Cũng không có gì, chẳng là ta và tên kia là người mới tới, đêm khuya buồn chán quá nên muốn trò chuyện với vị huynh đài cho vui vẻ chút. Hẳn là dân bản địa sẽ có nhiều thứ hay ho để chỉ giáo bọn ta rồi."

Lời nói của tên sói con Tu Hạo mang 7 phần nịnh nọt, 3 phần khẳng khái, càng làm cho lời nói thuận tiện lấy lòng mà không kém phần dễ nghe, nhìn không ra sự thiếu chân thành nào cả, tiểu nhị kia được đà nâng lên tận mây xanh, cười không ngậm được mồm, sau một hồi liền chả còn e dè gì nữa, bắt đầu ngồi hẳn vào bàn, nhâm nhi dĩa đậu phộng rang mà cao hứng tâm sự với 2 vị khách quan mới tới, dù sao thì cũng ế ẩm, quá rảnh rỗi tay chân đi.

Mạc An lúc này đã ngẩng đầu lên, cố gắng ngồi nghiêm chỉnh lại, lựa thời điểm mà phối hợp cùng Tu Hạo: "Vị huynh đệ này, ngươi có biết trấn này xảy ra chuyện gì không?"

Lời vừa dứt, biểu tình trên mặt tiểu nhị ban đầu là kinh sợ, nhưng ngay sau đó liền lấy dáng vẻ ban đầu, chán nản mà lắc đầu, khuôn mặt hình sự cực độ, rồi tiện tay uống một hớp trà, lại nhanh chóng tiếp chuyện:

"Ây da, chuyện gì chứ chuyện này trong trấn ai mà chả biết. Nhìn là biết 2 vị thiếu hiệp là người mới tới nơi này, thứ lỗi cho ta nhiều lời, hai người nhớ giữ mạng cẩn thận đấy."

Mạc An tiếp lời: "Không sao, bọn ta đến đây là để làm việc này mà."

Tiểu nhị liền cúi thấp đầu xuống, liếc ngang liếc dọc dè chừng, nhỏ tiếng thì thầm như sợ có người sẽ nghe lén được: "Nơi đây có một con quỷ đấy, mà không phải quỷ bình thường đâu, là nữ quỷ vô cùng độc ác đó."

Tu Hạo nhướng mày, ồ một tiếng ra vẻ tò mò cực độ: "Nữ quỷ ư, quỷ như nào, có xinh không?"

Tiểu nhị ngước mắt nhìn Tu Hạo e ngại, còn Mạc An thì quả thực muốn đập luôn cái tên mặt gợi đòn ngay tức khắc, lúc nào rồi mà còn đùa giỡn được.

Chuyện bắt đầu là như thế này

Trấn Đại An tầm hai tháng trước, vụ án đầu tiên cũng là một trong các vụ thảm khốc nhất đã xảy ra.

Tại dưỡng viện nhà họ Tư, nữ tì như thường lệ sẽ vào đánh thức lão gia nhà mình, tuy nhiên hôm đó, nàng ta gõ cửa thật lâu nhưng mãi không có ai đáp lời, trong lúc đứng chờ bên ngoài thì dần phát hiện ra có vết máu, như hình bàn tay người in mờ mờ trên cửa, lo sợ có chuyện chẳng lành nên nữ tì này đành đánh bạo mở cửa. Cảnh tượng bên trong ập vào mắt làm ả chỉ kịp hét lên rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lão Tư Mộ, chủ nhân của nhà họ Tư đã chết rồi, không những chết mà còn phải nói là bị giết rất thảm, bị ăn mất hai mắt, lưỡi thì bị đứt lìa ra, cả người huyết nhục mơ hồ nằm trên một vũng máu đã khô lại sau một đêm, dấu răng in đầy trên tấm da bị cắn xé nham nhở, thậm chí có chỗ ăn tới cả xương trắng, chỗ ngực cũng nhìn rõ cả dấu vết năm ngón tay thọc sâu vào móc tim đi mất. Mà không chỉ có vậy, điều đáng sợ nhất nữa là cái chỗ đó, cái của quý của hắn cũng bị cắt mất rồi. Thảm trạng này cũng thật là quá kinh khủng đi, vụ này đã làm náo động cả trấn một phen, mà cũng vì khi sống hắn là kẻ giả nhân giả nghĩa, giàu sụ ra nhưng thập phần keo kiệt nên không được lòng ai cả, đồn qua đồn lại, cả quan phủ cũng nhúng tay vào mà nửa ngày nửa tháng cũng không điều tra được gì, kết quả cũng phán đại rằng hắn bị nữ nhân báo thù, rồi tiếp tục lấp lửng điều tra thêm.

Nếu chỉ có một vụ thì không có gì để sợ, nhưng sau đó, quả thực án mạng xảy ra càng ngày càng nhiều, thậm chí liên tục mỗi đêm đều có người bị ăn thịt, trai gái nam nữ đều không chừa một ai, khi ấy dân chúng Đại An mới bắt đầu lo sợ về một nữ quỷ chuyên ăn thịt người, bây giờ tối đến là không ai dám ra ngoài nữa, chỉ sợ mình thành bữa tối nó thôi.

Tiểu nhị thần thần bí bí kể lại sự tình, cuối cùng phán rằng: "Thiếu hiệp ắt nghĩ xem, chỉ có lão Tư Mộ kia mới bị cắt mất cái đó, không phải do nữ nhân báo thù thì chả nhẽ lại là nam nhân, chắc chắn là nữ quỷ rồi."

"Chỉ mình Tư Mộ bị ? "

"Đúng vậy"

Mạc An đăm chiêu hỏi: "Vậy nếu là nữ quỷ đặc biệt báo thù Tư Mộ, tại sao lại giết thêm nhiều người như vậy? Muốn báo thù nhiều người trong trấn vậy ư?"

Tu Hạo bình thản đáp: "Có thể là vì mất kiểm soát, quá thèm máu người. Có thể là vì quả thực có nhiều người đắc tội... nàng ta. Hoặc cũng có thể là cả hai." "Ta lại hỏi ngươi tiếp, các nạn nhân có đặc điểm gì chung không?"

Tiểu nhị lần này có vẻ hơi ngập ngừng, gãi đầu một chập bèn nói: "Chuyện này.. ta quả thực không biết. Những người bị giết đa phần toàn là nhà giàu có khá giả, ta chỉ là một tiểu nhị thấp bé, muốn ngóng tới họ xem họ vì sao lại chết quả thực không có cửa đâu."

Mạc An nghe xong liền bật dậy, như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó, vội vã lôi kéo Tu Hạo rời đi, Tu Hạo tuy chưa kịp nhìn nhận vấn đề nhưng cũng đành ráng ngóng lại tiểu nhị dặn dò: "Vị huynh đệ, bọn ta sẽ về khuya, chớ vội đổ rượu đi, để dành đợi ta về nhá."  rồi nhanh chóng chạy theo Mạc An.

Tiểu nhị vẫn ngu ngơ trong phút chốc, chả hiểu tại sao hai người họ lại vội bỏ đi giữa đêm như thế nhưng cũng vẫy vẫy cái khan lau bàn của mình ra vẻ tạm biệt, hứa hẹn sẽ chờ.

Hai bóng hắc y tức tốc nhảy lên nóc nhà, Tu Hạo thắc mắc: "Người nghĩ ra điều gì rồi ư?"

Mạc An trả lời, mắt vẫn dõi về khắp mọi phía tìm kiếm thứ gì đó: " Chả phải tiểu nhị vừa nói sao, đặc điểm của nạn nhân là giàu có."

Tu Hạo: "Nên.....

"Tới nhà Tư Mộ"

"Tới kĩ viện"

Mạc An và Tu Hạo cùng nói, nhưng lời vừa nói xong đã phải sững sờ nhìn lại đồng đội của mình, thật con mẹ nó là không phải người cùng chí hướng.

Mạc An quả là công dân nghiêm chỉnh thế kỉ 21, đừng nói là về thời phong kiến trọng nam khinh nữ, đến cả thời hiện đại kia hắn cũng chưa bao giờ lỗ mãng với phái yếu, nên cái nơi gọi là kĩ viện quả thực vẫn là khu vực chưa bao giờ nghĩ tới trong tâm trí. Nhưng nhìn lại kẻ ham chơi đi cùng mình như này, lúc nào rồi mà còn đong đưa tới kĩ viện, y quả thực trong phút chốc tức giận mà cốc đầu Tu Hạo một cái:

"Thứ hư đốn, nay ta thay ca ca dạy lại ngươi. Ngươi nghĩ ngươi là ai mà đã dám bước tới cái nơi đó hả?"

Tu Hạo ăn một đòn bất ngờ, nhất thời đứng như phỗng, trợn tròn hai mắt mà nhìn Mạc An: " Mạc tiểu thư, ngươi dám nói ta mà không nhìn lại mình. Đồ bệnh thúi nhà ngươi."

Mạc An vẫn còn bực bội: "Ta làm sao mà không nhìn lại mình. Chính nhân quân tử như ta nào thèm bước vô cái nơi đó."

Tu Hạo nhếch miệng đầy khinh thường nói: "Hẳn vậy, cũng chẳng nhớ lúc ngươi chìm đắm trong tửu sắc cả mấy ngày ở kĩ viện Hàn Vân, Mạc Du Phòng là người bỏ hết cả mặt mũi để đem ngươi về đấy."

Bộp!!! "Fuckkkk"

Tiếng lòng Mạc An rơi vỡ một tiếng, tâm trí y như ngồi trên đống lửa, lắp bắp cả nửa ngày, dường như không tin vào tai mình, mà quả thực cũng không dám tin vào cái nết vốn có Mạc thiếu năm xưa. Nhưng nhận được cái nhìn đầy ngao ngán kèm khinh bỉ của Tu Hạo, y quả thực đành ngậm ngùi im miệng, xấu hổ mà nuốt xuống cú shock này.

"Á" Mạc An kêu một tiếng, khẽ nhăn mặt: "......"

Tu Hạo quả là con chó ăn miếng trả miếng, hắn vỗ đầu Mạc An một cái để trả thù, toan nói gì đó tiếp thì liền bị đối phương chặn miệng.

Tu Hạo: "......"

Mạc An: "Im lặng, ta cảm thấy có thứ gì đó kì lạ đang xảy ra ở đây"

Không khí dường như rất nhạy cảm, tương thông với cả tâm trí và xúc giác của Mạc An, y quả thực không thể lí giải nổi tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng thực sự, có gì đó đang rất nhộn nhạo, rung lên từng nhịp trong không khí, như những hồi trống, dội lại từng trận rõ ràng vào tiềm thức của Mạc An. Y nhắm mắt, cố gắng cảm nhận xung quanh thật nhiều hơn nữa: "Oán khí rất nặng.....Lệ khí cũng có... rất nặng"

Một khắc trôi qua, Mạc An chợt mở mắt nhìn chằm chằm về phía đông, quát lên "Đi", rồi chả thèm giải thích gì hết, y ngay lập tức di chuyển, trong lòng lo lắng cực độ về chuyện đang xảy ra ở nơi xa xa kia.

Tu Hạo cũng phản xạ nhanh nhẹn, không nói không rằng, liền bám sát theo sau, nhưng đâu đó trong lòng hắn nổi lên những khúc mắc không thể lí giải nổi. Chuyện chính quan trọng, hắn đành gạt bỏ mọi nhùng nhằng trong đầu, tập trung bám theo Mạc An trước mắt.

Nơi Mạc An và Tu Hạo tới đã cách trung tâm khá xa, đây là một khu vực dưới chân núi, thường khá hẻo lánh và hoang vắng, nơi đây độc một căn nhà gỗ, tính ra là quá khang trang so với khung cảnh nghèo nàn xung quanh, quả thực đã đến đúng nơi rồi, nhưng có vẻ hai người bọn họ đều chậm một bước.

Máu tanh văng khắp nhà còn chưa kịp khô, sộc thẳng vào mũi, đồ đạc trong phòng đều bị vỡ nát, rơi lộn xộn trên đất, Mạc An lần theo vệt máu, một đường huyết nhục kéo dài tới tận cái giếng sau nhà thì dừng, trời đã nửa đêm, nhòm xuống chỉ là một màu đen ngòm, không một động tĩnh của sự sống, y liếc Tu Hạo một cái, cả hai đều gật đầu đồng ý, y liền phát lực, ngưng tụ linh lực thành một sợi dây trắng ngần, linh quang phát ra tuy mờ ảo nhưng cường ngạnh không kém, đánh trực diện xuống tận đáy giếng, mặt nước thoáng chốc mất đi sự tĩnh lặng, nước văng lên tung tóe, ngay sau đó sợi dây cuốn theo một xác người, bay thẳng lên tới trước mặt Mạc An và Tu Hạo.

Nam nhân này mặt mày ngũ quan đều còn lành lặn, cơ thể cao ráo rắn chắc, nét nào ra nét đó, thoạt nhìn khi sống cũng là một nam tử được nhiều cô gái yêu thích, tuy chỉ là giờ mặt mũi trắng bệch, tròng mắt trợn ngược vô cùng đáng sợ, quần áo tóc tai xõa sượi sướt sũng, bị rách tả tơi, lộ ra từng lớp da thịt bị cào xé điên cuồng, cổ hắn còn bị gặm mất một góc, in rõ ràng dấu răng người, máu vẫn không ngừng rỉ ra từ động mạch đã đứt. Thảm trạng ghê tởm tới tột độ cộng thêm mùi máu tanh làm Mạc An phải kìm xuống cơn buồn nôn nhộn nhạo trào lên.

"Quả thực là quỷ làm" Tu Hạo khẽ nhăn mày mà nói

Mạc An: "Đúng vậy, quỷ khí vẫn còn rất nồng nặc."

Mạc An chỉ thuận miệng đáp lời Tu Hạo, vẫn mải quan sát thi thể nạn nhân nên không phát hiện một tia u ám, lạnh lẽo thậm chí có cả sát khí vừa thoáng qua trên mặt hắn. Sau một hồi, dường như phát hiện được manh mối gì đó, y liền hồn nhiên quay lại gọi Tu Hạo, mà Tu Hạo cũng đã rất nhanh chóng thu lại biểu tình, liền bày ra vẻ mặt tinh ranh ngả ngớn hằng ngày.

"Ngươi có thấy lạ không?"

"Có. Thứ nhất, tên này tuy có thể nói là không nghèo kiết xác nhưng chắc chắn, không thể là gọi là giàu. Thứ hai, chưa từng nghe qua là có nạn nhân nào trước đây bị dìm chết."

Mạc An: "Đúng vậy, mà nhìn qua hiện trạng vết thương hiện giờ, còn là bị ăn trước rồi thả xuống giếng."

Tu Hạo: "Là vì chúng ta đến nhanh quá nên muốn phi tang sao."

"Không hẳn, phi tang cũng vô ích, trong nhà máu me đầy như vậy, cũng khác nào lạy ông tôi ở bụi này."

"Vậy tại sao lại cố tình làm vậy.?"

Cả Mạc An và Tu Hạo sau đó đều chẳng lên tiếng, chưa tìm ra được phát kiến nào hay ho cả, hai người bọn họ đành tiến vào trấn báo cho quan phủ và thôn dân thu xếp vài thứ để thuận tiên điều tra tiếp.

Thế là, ngay đêm đầu tiên tới trấn Đại An, lại có thêm một án mạng xảy ra, còn là ngay trước mắt Mạc An và Tu Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top