Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Kĩ viện Phồn Hoa

Sau một đêm thông báo về thảm án vừa xảy ra, sáng nay người người nhà nhà đã bu kín hiện trường, đúng là ban ngày không sợ gặp quỷ, khác hẳn với vẻ hoảng sợ tột độ như tối qua. Mạc An và Tu Hạo bị vây kín bởi đám người nhà nạn nhân trước đó, vì đa phần đều là kẻ khá giả, nên tang lễ cũng cực kì to lớn, trang trọng khắp trấn, và tất nhiên, vung tiền mời thế gia về để báo thù nữ quỷ là chuyện vô cùng đơn giản. Hết bị người này gào khóc đến bị người kia túm kéo, mất hơn nửa ngày, Mạc An mới thoát khỏi đám người, lấy hết vốn liếng ngôn từ và lòng nhẫn nại của mình để mà hứa hẹn và trấn an họ bình tĩnh. Tu Hạo thì có vẻ đã quá quen thuộc cái tình huống này, nên sớm đã tách ra được, bỏ lại Mạc An chịu trận một mình. Y hiện đang cùng phía quan phủ trao đổi thêm những thông tin trước đó ghi chép về nữ quỷ, chợt thấy Mạc An một thân tàn tạ đi tới, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, hẳn là vừa bị bao người cấu xé đi, cảnh tượng thảm tới độ mà không cầm lòng mà cười haha một trận. Sắc mặt Mạc An đen như đít nồi, không thèm phí nước bọt để đôi co với Mặt Gợi Đòn, liền nhanh chóng vớt vát lại chút diện mạo nam tử thanh tú hằng ngày, hướng về một lão nhân đã ngoài tứ tuần, quần áo đắt tiền, sang trọng quá mức, hiện giờ còn treo đủ thứ ngọc bội, phù chú trừ tà trên người, nhưng nhìn qua nhìn lại, Mạc An lại chả thể nào nuốt nổi cái thần thái của lão, còn chán ghét hơn cả Tu Hạo gấp chục lần. Lão chính là ví dụ điển hình của hỏi một đáp không tới ba lần, cả buổi chỉ mải miết xin y đồ trừ tà, bán bao nhiêu tiền cũng mua, chỉ mong giúp hắn giữ mạng, chứ không hề đoái hoài một câu nào đến yên ổn của bách tính nơi đây. Nhưng Mạc An cũng đành nhịn lại cơn tức, giả ngơ giả điếc với nài nỉ của lão, chỉ tập trung vào thứ cần thiết.

"Khương đại nhân, phiền ngài có thể cho ta mượn ghi chép của những vụ án và các nạn nhân trước đây không?"

"Mạc tiên quân, cứu ta với, mau mau cho ta bùa hộ mệnh đi, bao nhiêu tiền ta cũng mua, ngài muốn gì ta cũng có, mau mau cứu ta." Khuôn mặt lão vốn nhẵn nhụi, nay vì sợ hãi mà nhăn nhúm, trắng bệch đến khó coi.

Mạc An chỉ thở hắt một hơi, lặp lại: "Phiền đại nhân cho ta xem ghi chép, ta đây đều luôn cố gắng để cứu mọi người cả."

Dây dưa cả nửa ngày, Mạc An bực bội muốn thổ huyết rồi, toan muốn chửi đổng ông trời thì Tu Hạo khẽ vẫy vẫy y, ra hiệu lại chỗ của hắn

Hắn quơ quơ một quyển sổ nhỏ, tinh ranh nói: "Quý Mạc tiểu thư lắm mới cho ngươi coi đấy nhé, không cần cảm ơn đâu."

Tâm tình đã không tốt, cái danh xưng Mạc tiểu thư cứ bị Tu Hạo treo đầu miệng, quả là như đổ dầu vào lửa, mắt hình viên đạn, y phóng tia căm phẫn tột độ hòng muốn dùng ánh mắt đó mà đâm đối phương một cái, lại liếc mắt nhìn quyển sổ tài liệu ghi chép của vụ án mà hỏi:

"Sao ngươi có được hay vậy?"

"Vì ta giỏi"

"Thế tại sao không nói sớm, để ta phải dây dưa cả ngày với tên họ Khương kia", ngữ khí của Mạc An tràn đầy chất vấn

Tu Hạo cười tươi rói, đáp một câu ông gà bà vịt: "Ta còn phát hiện được một manh mối thú vị khác, đảm bảo quan trọng đây"

Mạc An nào không biết hắn đang đánh trống lảng, rõ ràng là muốn mình bị mấy tên kia bám lấy cho tức điên lên, nhưng y cũng chẳng nói chẳng rằng, nhẹ nhàng giơ ngón giữa lên trước mặt Tu Hạo, khẽ khàng mỉm cười. Tu Hạo bỗng bị cái nụ cười này làm sởn cả gáy, lại thắc mắc mà hỏi: "Ngươi giơ ngón giữa làm gì vậy ? "

Mạc An ý cười lại càng sâu: "Không có gì, ta bày tỏ tình thương với ngươi bằng cách đó, quý ngươi lắm mới cho ngươi ngón giữa đó, không cần cảm ơn đâu"

Tu Hạo quả thực bị dọa sợ rồi, con mẹ nó, Mạc An đúng là bị bệnh chết não rồi, hắn ngàn vạn lần muốn tìm lang y giỏi nhất giới tu chân này để cứu về một Mạc An cao cao tại thượng, lạnh lùng độc địa của năm xưa mà.

Về đến khách điếm cũng là ban trưa, quán xá cũng thật đông đúc hơn hẳn ban đêm, có thêm tầm 4, 5 bàn, ai ai cũng đang nhao nhao bàn tán về vụ thảm sát tối qua

"Ta nói ngươi nghe, quả thực nữ quỷ này càng ngày càng ghê gớm rồi."

"Cái tên Hàm Luân kia chết cũng nhanh quá mà, mới hôm qua thôi, ta còn gặp hắn ở kĩ viện ấy."

"Ầy, nhắc tới cũng phải thắc mắc thêm lần nữa, trước đây, sau một đêm thôi, hắn bỗng chốc thành tiểu phú gia, hừ, quả thực là không biết đào được cục vàng nào nữa."

"Đúng, đúng, mà hắn có tiền rồi cũng đốt hết vào kĩ viện, con người này làm gì có tiền đồ, đúng là mãi chỉ sống bần hèn ở cái chốn nghèo nàn của hắn." "Có tí tiền mà cũng dám vênh mặt ngồi cùng mầm với ta."

"Haha..hahhaaaaa"

"Này, be bé thôi, đừng cười to vậy, kẻo nữ quỷ đến ý đến các ông bây giờ."

"Hừ, ta lại sợ ả quá cơ, này, mau mau nhìn, bùa trừ tà ta mới thỉnh được từ phái Độc Trùng, cả ngàn quan tiền đấy."

Một tên thiếu gia nào đó ra vẻ mà giơ khắp bàn cho mọi người, ra vẻ tự hào lắm, ai ai cũng cố nhao nhao lên nhìn thử tấm bùa hộ mệnh kia, nói chung là ồn ào quá mức, Tu Hạo và Mạc An cũng chỉ im lặng mà nghiên cứu tiếp danh sách nạn nhân, những tên này quả thực nói không sai, cái tên Hàm Luân kia vốn chỉ là một tên tiều phu nghèo kiết xác, nhưng sau một đêm, hắn bỗng đi xây nhà cửa, mua quần áo, ăn chơi tráng tác, nhanh chóng trở thành thiếu gia ăn chơi có tiếng của trấn, nhưng có vẻ núi tiền càng ngày càng cạn kiệt, hắn đã quen với giàu có nên không chịu làm việc, cứ thế bán dần đồ đạc trong nhà đi. Mà vì sao hắn lại bỗng nhiều tiền như vậy, Tu Hạo đã tìm được đáp án.

"Tu Mộ cho hắn tiền." Mạc An thắc mắc hỏi

"Chắc chắn."

"Vì sao? Dựa vào địa vị và giai cấp, Hàm Luân không có cửa với tới Tư Mộ, bọn họ là gì của nhau mà hắn phải cho y nhiều tiền như vậy."

Tu Hạo nhún vai không biết, Mạc An lại hỏi tiếp:

"Thế vì sao ngươi biết ?"

"Ngươi có chắc là muốn nghe không?"

Mạc An gật đầu, chả hiểu sao tên này lại cười tà tà như vậy

Tu Hạo nhanh chóng nói tiếp: "Vậy tối nay cùng tới kĩ viện gặp người đẹp nào."

Mạc An trợn tròn mắt, thở dài bất lực mà nhìn đối phương, cũng chả dám đánh hắn nữa, chắc cũng có ẩn tình trong đó thiệt sự, hóa ra trước giờ hắn đòi đến kĩ viện quả thực là vì lí do chính đáng.

Tà Phù, đây là một lại bùa pháp chuyên dùng để phát hiện tà khí, khi có tà khí xuất hiện, bùa sẽ cháy rực, phóng ra linh lực áp chế và rít lên báo hiệu cho chủ nhân, tuy chỉ đủ sức áp chế tẩu thi cấp yếu nhưng lại rất thuận tiện nên được nhiều đạo sĩ sử dụng, mà hai người sau khi rải khắp các địa điểm trọng điểm của trấn cả gần trăm tấm, mới bắt đầu tới điểm hẹn là kĩ viện Phồn Hoa.

Đêm dần tới, dù có là lo sợ nữ quỷ hay không, thì quả thực những nơi ăn chơi vẫn luôn có người ra kẻ vào, ánh đèn mờ ảo giăng khắp nơi, tiếng nói trêu hoa ghẹo nguyệt, tiếng cười hi hi ha ha hòa cùng tiếng xướng rộn ràng, trống nhạc nổi lên, ồn ào không thể tả, mùi son phấn nồng đậm trong không khí, nữ nhân áo lụa mỏng manh, nam nhân quần áo xộc xệch ôm ấp tay gối chân kề bao người, quả thực buông thả đến tột độ. Mạc An thầm nhảy một tiếng "tệ nạn" trong đầu, há cũng cũng khó mô tả được cảm xúc rồi bời kèm chút căng thẳng lúc này, cứ thế mà đứng đực ra đó, Tu Hạo thì chỉ tinh ranh, khẽ nở một nụ cười sáng lạn đến mê người khiến bao cô nương không đặng kìm lòng mà liếc mắt đưa tình với nam nhân trẻ tuổi này một cái. Từ xa xa, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, vải lụa tơ tằm đắt tiền, đầu tóc nàng vấn lên gọn gàng, được đính thêm nhiều trang sức lấp lánh, khuôn mặt thanh tú, bàn tay trắng muốt thon thả khẽ khàng phe phẩy chiết phiến, hững hờ che đi khuôn miệng nhỏ nhắn, nàng nhẹ nhàng tiến lại hai nam nhân trước mắt, cúi đầu hành lễ, quả là nghiêng nước nghiêng thành đến mê người.

"Hai vị đại nhân, quả thực đã phiền hai vị đến nơi thấp kém như này rồi."

Mạc An thì bị đơ tới độ thất lễ, không kịp hành lễ lại thì bị Tu Hạo dúi đầu cho một phát, y lúc này mới như hoàn hồn, lắp bắp mà chào lại. Nàng chỉ thoáng nhìn qua là biết Mạc An lần đầu tới nơi như này, cũng không tỏ thái độ gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng bảo các cô nương khác mời họ lên phòng trên, ra hiệu đừng làm trò quá phận với hai thiếu niên này.

Mạc An biết nàng ta tên là Vu Sa, người mà ban sáng Tu Hạo đã gặp được, nhưng chuyện còn dài, có nhiều chỗ còn uẩn khúc, nàng lại không dám đả động tới quan phủ nên mạo muội lén báo tin cho Tu Hạo. Vì cũng để tiện cho nàng không bị người ngoài phát giác, nên Tu Hạo và Mạc An đã đích thân tới kĩ viện. Lúc đầu Mạc An chỉ cho rằng nàng là một trong các kĩ nữ ở đây, may ra trong lúc vô tình lại nghe được chuyện bí mật, nhưng đến đây mới hóa ra Vu Sa lại là tổng quản ma ma ở kĩ viện to lớn bậc nhất của Đại An. Nghe bảo kĩ nữ nơi đây chính một trong tam đại danh tiếng của Đại An, vang danh thiên hạ. Nhan sắc e thẹn như hoa mùa xuân, tiếng cười thánh thót như chim, cầm kì thi họa đều phải tinh thông, nói chung là thập phần hoàn hảo, trên trên dưới dưới đều như thuốc nghiện của đàn ông. Mà chỉ cần liếc nhìn Uyển Vu Sa một cái thôi, quả thực chính là minh chứng hoàn hảo nhất cho một trong tam đại danh tiếng này.

Sau khi được an phận xong xuôi, trong phòng chỉ còn lại ba người, khi này Mạc An mới lên tiếng:

"Đa tạ Vu Sa cô nương đã tiếp đãi, hạ mỗ thật cảm kích."

Vu Sa khẽ cười: "Mạc công tử quá lời rồi, ta chẳng qua chỉ đành mạo phạm hai vị, chung quy cũng là muốn nhờ hai vị giúp đỡ, nào dám để Mạc công tử đây phải cảm ơn. Ta đây mới nên là người nói câu này ạ."

Tu Hạo nói: "Thân làm ma ma của một kĩ viện nổi tiếng bậc nhất như này, quả thực đến gặp cô nương như này đã khiến cô sẽ phải khó xử với phía quan phủ rồi, xin thứ lỗi."

"Aai, tiểu nữ không dám nhận. Chuyện này.. cũng thực ra là ta mới chỉ làm ma ma cách đây không lâu thôi. Đều do tình thế bắt buộc cả."

Mạc An: "Vì sao?"

Vu Sa: " Dung ma ma thực ra đã chết do nữ quỷ sát hại rồi. Sự việc quá đột ngột, bà ta cũng không chồng không con, mà Khương đại nhân lại rất ưu ái ta, nên mới lạm quyền để ta tiếp quản. Nhưng bên cạnh đó, ta cũng như một quân cờ thuộc về hắn thôi, có rất nhiều mối ở kĩ viện... nên hẳn các ngài cũng hiểu."

Mạc An và Tu Hạo sao lại không hiểu, kĩ viện là nơi ăn chơi trác táng, nhưng cũng chính vì nó là nơi ăn chơi trác táng nên loại người nào cũng có, vụ làm ăn gì cũng có thể đem ra làm đầu câu chuyện, thậm chí là thông tin bí mật của một ai đó, nếu muốn tìm cũng có thể tìm ra, mà Phồn Hoa là một trong trong các kĩ viện có tiếng bậc nhất, ngày ngày như hội thế này, xem ra lão già họ Khương kia quả thực cũng chả phải kẻ đơn thuần gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top