Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Tích dùng tay gạt hộp sữa được để trước mặt cậu qua một bên, nhưng lại nhìn chằm vào nó 1 lúc lâu tựa như đang suy nghĩ điều gì đó rồi lại quyết định bỏ hộp sữa vào túi áo khoác. Việc này đã lặp đi lặp lại mấy ngày liên tiếp gần đây rồi, Nam Tích chỉ có thể thở dài không biết là trò đùa hay lòng tốt của ai. Với cậu nếu đây chỉ là một trò đùa thì tốt còn nếu không thì quá tệ rồi bởi vì cậu bị dị ứng với dâu. Chỉ cần 1 quả dâu nhỏ thôi cũng đủ khiến cậu cả người nổi đầy mẫn đỏ và lúc hô hấp cũng trở nên rất khó khăn. Nhưng mà vứt đi thì lãng phí quá, dù sao Diệu Li cũng thích uống sữa mà, giữ lại cho cậu ta vậy.

Bạch Thanh ngồi bên cạnh chăm chú quan sát từng hành động của Nam Tích, lúc đầu khi nhìn thấy Nam Tích gạt hộp sữa sang một bên khiến hắn trong lòng có chút khó chịu nhưng sau khi thấy Nam Tích giấu hộp sữa vào trong túi áo thì hắn lại vui vẻ vô cùng. Nhớ lại lúc trước đây mỗi khi hắn vô tình bắt gặp được ánh mắt của Nam Tích, lúc đó Nam Tích vội vàng quay đi nhưng khuôn mặt và vành tai đều đỏ ửng lên trông vô cùng đáng yêu hệt như trái dâu tây vậy. Nhưng lâu rồi Nam Tích của hắn không cười với hắn nữa, kể cả khi mỗi ngày hắn đều mua sữa để trước bàn của cậu, lúc nhận được cậu vẫn không cười. Hắn nhớ nụ cười của Nam Tích quá.

Nam Tích vươn mình quay sang phải một cái bất ngờ gặp được ánh mắt của Bạch Thanh đang nhìn chằm vào mình. Điều này khiến cậu hơi bất ngờ, nhưng Bạch Thanh dường như cũng không có ý định quay đi cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cậu. Chạm ánh mắt của Bạch Thanh khiến hai vành tai của cậu theo thói quen mà đỏ ửng lên. Cậu ngại ngùng quay đi, sau lưng cậu liền vang lên một giọng trầm ấm quen thuộc.

- Cậu thích uống sữa dâu không?

Nam Tích bất ngờ ngây ngốc mất một lúc rồi mới trả lời Bạch Thanh

- Không thích.

- Sao vậy?

- Tôi bị dị ứng với dâu.

- À...

Câu nói cuối cùng Nam Tích nghe được hình như có chút thất vọng, nhưng Nam Tích không thể hiểu được tại sao Bạch Thanh lại cảm thấy thất vọng. Suy nghĩ một lúc thì não mới nhảy được số, cậu quay lại nhìn thẳng vào mặt của Bạch Thanh rồi mới lên tiếng hỏi khẽ.

- Sữa đó...của cậu à?

- Ừ, xin lỗi. Tôi không biết cậu bị dị ứng với dâu tây.

- À..không sao..lần sao cậu không cần làm vậy nữa đâu.

Đôi mắt của Bạch Thanh cụp xuống, hàng lông mi dài khẽ lay động trong ánh mắt của hắn lúc này hiện lên nỗi một nỗi buồn vô cùng hụt hẫng.

- Xin lỗi, vì trước đây tôi đã đối xử với cậu không tốt. Lần này tôi thật tâm muốn làm bạn với cậu, tôi không nghĩ cậu bị dị ứng với dâu tây, xém chút nữa tôi lại hại cậu rồi, tôi xin lỗi!

Nghe những lời xin lỗi phát ra từ miệng Bạch Thanh, Nam Tích đồng thời vô cùng bất ngờ không biết ứng xử như thế nào chỉ có thể đỏ mặt liên lục khua tay về phía Bạch Thanh.

- Không sao...tôi cũng xem cậu là bạn. Cậu không cần phải xin lỗi...cậu không cần phải tặng tôi gì nữa đâu.

Bạch Thanh nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Nam Tích lúc này thì cảm thấy vô cùng hài lòng. Lần này hắn nhất định sẽ từng bước cẩn thẩn đem Nam Tích trở về bên cạnh hắn. Không để Nam Tích cảnh giác hắn nhìn trực tiếp vào đôi mắt của cậu rồi nở nụ cười thật ấm áp.

- Cảm ơn cậu, Nam Tích!

Nam Tích lao như bay ra khỏi phòng học, cũng may trong tình hình căng thẳng lúc nãy tiếng chuông thông báo nghĩ trưa reo lên cứu cậu trong tích tắc, nếu không chỉ một lúc nữa thôi cậu nghĩ người đối diện cũng sẽ nghe thấy đươc tiếng nhịp tim của cậu đang đập loạn cả lên trong lồng ngực. Nam Tích không ngừng chửi rủa trái tim ngu ngốc của bản thân, đập gì mà đập chứ bị đối xử tệ một lần rồi mà vẫn còn đập mạnh như vậy hẳn là trái tim của cậu bị điên rồi.

Đến lúc cảm xúc của Nam Tích bình tĩnh lại rồi thì đầu vẫn không ngừng suy nghĩ. Cậu cứ vừa đi vừa suy nghĩ không biết từ lúc nào đã va vào một người. Vì để không khiến cậu ngã về phía sau người đó đã dùng hai tay ôm cậu vào trong lòng ngực. Cậu ngước lên nhìn người đó chính là Diệu Li. Diệu Li nhìn chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cậu, hắn có chút lo lắng.

- Tiểu lang, sao khuôn mặt lại đỏ như thế này. Cậu bệnh sao?

- Không có! Là do thời tiết nóng quá đó.

- Ồ, tôi vừa đi ăn trưa về. Cậu xòe tay ra đi!

Nam Tích theo bản năng xòe hai bàn tay ra như lời của Diệu Li. Bất ngờ Diệu Li đưa tay vào trong túi áo rồi lấy ra cả một nắm kẹo lớn thả đầy vào lòng bàn tay của cậu. Là kẹo vị nho và vị dứa. Diệu Li xoa đầu cậu một cái rồi cười.

- Cậu bạn nhỏ, cậu thích đồ ngọt như vậy thì đừng chia cho ai nhé.

Nói xong Diệu Li bỏ tay xuống để chuẩn bị về lớp thì bị Nam Tích đột ngột kéo tay áo lại. Từ trong túi áo khoác Nam Tích lấy ra một hộp sữa rồi đưa cho hắn.

- Cho cậu, cảm ơn kẹo của cậu! Tôi thích vị dứa lắm.

Diệu Li vui vẻ nhận lấy rồi rời đi. Sao mà hắn không biết được Nam Tích thích vị dứa được chứ. Nam Tích thích cái gì ghét cái gì hắn đây đều biết hết. Nhìn hộp sữa dâu trên tay Diệu Li liền chao mày, chẳng phải Nam Tích bị dị ứng với dâu hay sao. Hay tiểu lang của hắn lại mua nhầm rồi. Chậc nhưng không sao tiểu lang của hắn là đáng yêu nhất mà, có ngốc một tí cũng không sao.

Bỗng từ đằng xa có một bóng dáng cao sấp xỉ Diệu Li nhào đến choàng lấy cổ của hắn, nhìn thấy hộp sữa trên tay của Diệu Li tên đó không ngừng thắc mắc.

- Này, không phải mày không thích nhất là sữa sao? Lại còn vị dâu...ai tặng cho mày vậy?

- Mày quản được sao?

- Cái thằng này, dù sao tao cũng làm bạn với mày từ nhỏ. Mày ghét cái gì mà tao không biết. Dù sao mày cũng không uống thì cho tao đi..tao thích nhất là vị dâu.

- Cút, tao không uống thì cũng không có phần của mày.

- Ôi...mày quát tao à. Tình bạn bao lâu này của chúng ta rạn nứt rồi à..trái tim tao đau quá nè.

- Cút cmm đi Tử Phong, mất mặt chết đi được.

Tử Phong cười hì hì rồi tiếp tục bám dính vào người Diệu Li. Mà Diệu Li cũng lười nói cứ để mặc xác Tử Phong như vậy. Hắn với Tử Phong từ lúc nhỏ ở bên cạnh nhau đã như vậy rồi. Dù Tử Phong lâu lâu có hơi khùng một chút nhưng mà tính cách lại vô cùng tốt. Diệu Li cẩn thận cất hộp sữa được Nam Tích cho vào trong cặp. Đôi mắt vô cùng hạnh phúc.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top