Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi vào đầu tháng 12 thời tiết trở nên rất tệ, mỗi ngày thời tiết đều sẽ thay đổi rất thất thường, không khí xung quanh cũng đột ngột lạnh hơn và đôi khi còn kèm theo những cơn mưa kéo dài không dứt. Hơn hết là Nam Tích vô cùng không thích bị nước mưa làm ướt cơ thể và cũng như cậu chẳng thể chịu nổi cái lạnh thấu xương của nó, nó khiến cậu cảm thấy bản thân là người vô cùng cô đơn.

Nam Tích ngồi trên dãy ghế gần cánh cửa kính trong trường học của mình, đôi mắt của cậu chăm chú nhìn ngắm những hạt mưa đang rơi bên ngoài sân. Theo thời gian cơn mưa càng lúc càng nặng hạt và chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại trong vài giờ sắp tới. Nam Tích ngán ngẩm chốc chốc lại thở dài, thật tệ khi sáng nay cậu quên không đem ô theo bên người. Cậu cũng có đến lớp tìm Diệu Li để cùng về nhưng hôm nay cả lớp Diệu Li trống 3 tiết cuối và đã được ra về từ sớm. 

Trong khi Nam Tích vẫn đang ngồi thừ trên dãy ghế thì một thân ảnh đột ngột xuất hiện đặt tay lên vai của Nam Tích. Khuôn mặt của Nam Tích ngước lên nhìn thân ảnh đó chính là Bạch Thanh, hai cặp mắt chạm trực tiếp vào nhau trông cậu lúc này có chút ngơ ngác. Giọng trầm của Bạch Thanh phát ra có chút lo lắng.

- Cánh mũi của cậu ửng đỏ lên hết rồi, cậu không đem theo ô sao?

- Ừm..

- Về cùng không, ở đây gió tạt nước mưa cũng thấm vào áo của cậu không ít rồi, kẻo bệnh đấy.

- Nhưng nhà tôi với cậu không cùng đường. Với lại nhà tôi cũng xa hơn.

- Vậy tôi đưa ô cho cậu, mau về nhà trước đi!

- Không được, trên đài có nói vài tiếng nữa mưa cũng không dứt đâu. Cậu mau về đi, tôi chờ thêm một chút cũng được.

- Hay cậu tới nhà tôi đi, đợi khi mưa hết hẳn rồi tôi đưa cậu về.

Nam Tích vừa nghe xong câu đó liền lặp tức xua tay từ chối, cậu sao có thể tới nhà của Bạch Thanh được chứ. Nơi đó trước đây Bạch Thanh còn không cho cậu bước chân tới cơ mà.

- A, không cần đâu. Cậu không cần miễn cưỡng, không sao. Cậu mau về đi!

Bạch Thanh nghe từng chữ phát ra từ miệng của Nam Tích vô cùng không vui, đôi lông mày nhíu lại thể hiện sự bất mãn rõ rệt. Hắn dùng lực nhẹ nắm lấy cánh tay của Nam Tích rồi kéo cậu về phía mình khiến Nam Tích theo đó mà đứng dậy ngã về phía trước một chút. Bạch Thanh dùng hai tay đưa lên dò xét hai cánh tai đã tái đi vì lạnh kia rồi lên tiếng.

- Đừng từ chối nữa, tôi không có miễn cưỡng. Cậu muốn bệnh à, cả hai tai đều lạnh như băng cả rồi mà miệng còn cứng như vậy. Hay là cậu ghét tôi?

- Không phải, chỉ là tôi sợ làm phiền cậu.

- Hazzzz, cậu thật là...mau về nhà tôi thôi.

Cuối cùng Nam Tích vẫn chịu thua trước thái độ cứng rắn của Bạch Thanh, ngoan ngoãn cùng theo cậu ta về nhà, dù gì ít nhất nhà cậu ta cậu cũng không lo bị nước mưa tạt ướt, cả người cậu bây giờ đều run bần bật lên vì lạnh rồi. Bạch Thanh liếc mắt nhìn người đi bên cạnh mình vừa đi vừa thở ra khói trắng liền lập tức cởi chiếc áo khoác đang mặc choàng lên vai cho Nam Tích. Lần này Nam Tích không từ chối vì cậu cảm thấy lạnh quá rồi, hơi ấm từ chiếc áo khoác này khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cậu quay sang cười với Bạch Thanh một cái rồi nói một cậu rất nhẹ nhàng.

- Cảm ơn.

Bạch Thanh vì nụ cười kia mà đỏ mặt quay sang chỗ khác, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn. Còn Nam Tích sau khi cảm ơn xong cũng không để ý gì nhiều nên cũng không phát hiện ra Bạch Thanh vừa lúc nãy vì nụ cười của cậu mà đỏ mặt ngại ngùng rồi.

Cuối cùng cũng đến nhà của Bạch Thanh, căn nhà rất lớn. Bạch Thanh dùng chìa khóa tra vào cửa rồi mở cửa đợi cậu bước vào, vừa tháo giầy ra Nam Tích có hơi lúng túng vì sợ gặp phụ huynh của Bạch Thanh. Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Nam Tích, Bạch Thanh liền hiểu ra vẫn đề ngay. Hắn vừa để cậu tháo giày vừa lên tiếng.

- Ba mẹ tôi không có ở nhà đâu. Bọn họ đi hưởng tuần trăng mật lần thứ 15 trong năm rồi. Hiện tại chỉ có một cẩu độc thân là tôi ở nhà thôi.

Nghe những lời phát ra từ miệng của Bạch Thanh, Nam Tích lúc đầu có chút ngơ ngác chưa kịp hiểu gì. Nhưng khi não load được rồi thì không ngừng cười phát ra tiếng, cậu không ngờ Bạch Thanh lại có lúc nói chuyện hài hước như vậy.

- Haha, ba mẹ cậu đúng là đôi tình nhân hạnh phúc.

- Đúng vậy. Họ còn chẳng gọi điện về hỏi thăm con trai của họ cơ.

Nam Tích không ngừng phì cười. Bạch Thanh lúc này dùng một tay kéo cậu vào trong nhà, đặt cậu vào trong phòng tắm bên trong căn phòng của hắn. Chưa để cho Nam Tích kịp phản ứng từ chối hắn đã nhanh tay đóng cánh phòng tắm lại rồi mới lên tiếng.

- Được rồi đừng cười nữa cậu mau tắm đi, cả người cậu ướt hết rồi.

- Nhưng tôi không có đồ thay.

- Tôi cho cậu mượn.

- A, vậy cảm ơn nhé!

Bạch Thanh đặt bộ đồ lên trên mặt giường rồi lớn giọng thông báo cho Nam Tích đang tắm trong kia.

- Tôi để đồ trên giường cho cậu nhé. Tôi xuống phòng tắm tầng dưới.

- Được.

Bạch Thanh sau khi tắm, không còn khoác lên bộ đồ bị dính nước mưa nữa thì cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, hắn vui vẻ đi lên phòng của mình. Vừa mở cửa ra thì thấy Nam Tích đang đứng nhìn hắn, cái áo mà Nam Tích đang mặc cổ bị kéo rộng xuống làm lộ bầu ngực nữa kín nữa hở vô cùng quyến rũ, cạp quần thì bị kéo cao lên, ống dần còn bị Nam Tích dẫm phải. Trong Nam Tích lúc này vô cùng nhỏ bé khi mặc lên người bộ đồ của hắn. Bạch Thanh không ngờ Nam Tích lại có thể đáng yêu đến như vậy.

Bạch Thanh đi tới dùng khăn bông lau bớt nước đang chảy từng dòng không ngừng trên mái tóc của cậu. Hắn lên tiếng đề nghị Nam Tích

- Nam Tích, ngồi xuống đây. Tôi sấy tóc cho cậu.

Nam Tích lúc đầu hơi phân vân, cậu có từ chối nhưng không thành nên cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế để Bạch Thanh giúp cậu sấy tóc. Từng cọng tóc của Nam Tích luồn qua tay của Bạch Thanh, hắn cảm nhận vô cùng mềm mại. Mùi hương từ mái tóc của cậu cũng phản phất ra mùi thơm nhẹ nhè rất dễ chịu. Bên ngoài trời vẫn đổ mưa rất to nhưng bên trong căn nhà lại vô cùng ấm áp.

Bạch Thanh lúc này đối diện với gáy trắng nõn được lộ ra của Nam Tích mà không ngừng kìm chế bản thân, hắn ngăn không cho mình nhào đến cắn lấy cái cổ kia một cái thật mạnh, trong đầu có suy nghĩ muốn để lại dấu trên cánh cổ kia để không ai có thể lại gần tiếp cận cậu nữa. Nhưng bản thân hắn không muốn Nam Tích phải cảm thấy hoảng sợ, lần này hắn sẽ từ từ tỉ mỉ thực hiện từng bước một. Hắn sẽ theo đuổi Nam Tích, không phải chỉ để đùa giỡn, hắn thật sự muốn Nam Tích ở bên cạnh, rất chân thành.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top