Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 : Lạc Cẩm Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Đào, hôm nay có bài tập không ?"

" Có. Rất nhiều đấy."

"Cho tớ mượn đi, tớ chưa làm."

" Sao cậu luôn không làm bài tập thế hả?"

Lạc Cẩm Minh học với Mai Tiểu Đào đã được một năm, năm nay là lên lớp bảy, Cẩm Minh luôn mang bộ dạng lười nhác, còn uể oải hơn Mai Tiểu Đào, nhưng quái thế nào Cẩm Minh luôn có thành tích tầm trung, không hơn, không kém, mặc dù luôn không chịu làm bài tập, cô giáo gọi lên trả bài thi thoảng cũng không thuộc bài. Mai Tiểu Đào có thể dùng danh dự để thề, khi thi cử Lạc Cẩm Minh không hề gian lận, liếc sang bài cô bé một cái cũng không, nhiều lúc khiến cô bé thắc mắc : có loại người đến lớp chỉ ngủ, mà có thành tích ổn định được sao ?

" Làm để làm gì?" Lạc Cẩm Minh ngáp một cái.

"...."

"Không phải có cậu cho tớ mượn tập vở rồi sao?" Cẩm Minh nhún vai

"...Nhưng cậu không thể mượn tớ suốt thế được !" Cậu bé này, đúng thật là hết thuốc chữa.

"Kệ ! Cho tớ mượn đi mà Tiểu Đào đáng yêu~ Tiểu Đào sẽ không bỏ rơi tớ đâu mà."  Lạc Cẩm Minh liền xán vào Tiểu Đào tỏ vẻ mặt làm nũng.

"... Này cầm lấy đi, chép mau mau chút." Mai Tiểu đào rùng mình một cái, vội vàng đưa tập vở trong tay cho Cẩm Minh, ngồi tránh xa ra một chút rồi thầm nghĩ cậu bé này lớn lên rất có tố chất...vô lại.

Nhìn Lạc Cẩm Minh chăm chú chép bài, Mai Tiểu Đào chống cằm bất giác nhớ tới Triển Mặc Huy, chẳng biết giờ này cậu ấy như thế nào nhỉ? Chắc vẫn là một cậu học sinh ưu tú không tì vết được trên dưới yêu thương. Không có cô bé lôi kéo làm đảo lộn thì Triển Mặc Huy tuyệt đối là đứa con cưng của trời. Không biết sau này nếu có gặp lại thì cậu bé có nhớ đến cô bé Tiểu Đào lôi kéo cậu cúp học không ? Ít ra cô bé cũng góp mặt vào tuổi thơ của Mặc Huy mà. Nhưng đời này định trước hai người là hai thế giới, nếu có gặp gỡ, hỏi han nhau, chắc cũng chỉ là gió thoảng mây bay.

Mai Tiểu Đào từ khi lên lớp thu liễm học lại hơn rất nhiều, cô bé không còn muốn thể hiện như ở mấy lớp dưới. Dù gì cũng đã sống qua một kiếp, không còn ý muốn tranh giành vị trí đứng đầu lớp, cô bé luôn giữ cho mình điểm thi loại giỏi là được rồi. Cô không muốn mình quá nổi bật về học tập rồi lại bị thầy cô đem đi thi đây thi đó, rồi chỉ biết vùi đầu vào học hành. Mai mẹ và Mai cha thấy cô bé giữ vững phong độ thì hài lòng lắm, cũng không yêu cầu cô bé phải xuất sắc hơn làm gì.

" Tiểu Đào này, cuối giờ đi chơi không?" vừa nói Lạc Cẩm Minh vừa trả lại cho Tiểu Đào tập vở.

" Chép xong rồi à? Nhanh vậy? Mà đi đâu?" Cô bé nhận lại tập vở, hỏi.

" Tớ mới được mua cho xe đạp này, vì vậy nên chốc nữa tớ đèo cậu đi mua kẹo đường để cảm ơn." Cậu bé ngây thơ cười hì hì, Lạc Cẩm Minh không sở hữu đôi mắt dài tà mị như Triển Mặc Huy, mà có một đôi mắt tròn, nhìn rất chi là ngây thơ, khi cười bên trái còn lấp ló một núm đồng tiền khiến người khác yêu thích, và khi phạm lỗi mà ngước đôi mắt trong veo lên, thì đến phần lớn các thầy cô giáo đều mềm lòng tha thứ.

" Cậu cảm ơn tớ vì cái gì?" Không dè dặt như khi ngồi với Triển Mặc Huy, Mai Tiểu Đào dứt khoát đưa hai tay ra véo má cậu bé.

" Cậu cho tớ chép bài tập nhiều như vậy, đương nhiên là phải cảm ơn rồi !" Để cô bé véo má như vậy, giọng của Lạc Cẩm Minh hơi biến đổi, nhưng cậu bé cam chịu như vậy càng khiến cô bé hài lòng.

" Được, vậy sau giờ học đi nhé !"

Sau giờ học Mai Tiểu Đào ngồi vi vu sau xe của Lạc Cẩm Minh cầm kẹo đường nhấm nháp.

" Tiểu Đào này, nhà cậu ở xa trường không?" Lạc Cẩm Minh vừa đạp xe vừa hỏi.

" Nhà tớ ở khu Y cách trường không xa lắm nên hay đi bộ đến trường. Nhà cậu có ở xa trường không?"

" Nhà cậu ở đó sao? Trên đường đi học tớ đi qua nhà cậu, cần tớ cho quá giang không?" Lạc Cẩm Minh cười hì hì.

" Sao tự dưng tốt vậy ?"

" Cậu cho tớ chép bài tập, tớ chở cậu, thế nào?"

" Được rồi." Mai Tiểu Đào bĩu môi, ra là muốn trao đổi sòng phẳng.

Thấm thoát hai năm nữa trôi qua, cô bé Tiểu Đào và cậu bé Cẩm Minh lại đi qua hai lớp nữa. Cẩm Minh đèo Tiểu Đào đi học, Tiểu Đào thì cho Cẩm Minh mượn vở bài tập. Sự có mặt đưa đón của Lạc Cẩm Minh cả nhà Tiểu Đào đều đã quen thuộc.

" Suốt ngày ăn, cậu không sợ mình biến thành con heo sao? Để tớ ăn cho." Lạc Cẩm Minh đã cao hơn Mai Tiểu Đào nửa cái cầu, cúi xuống cướp lấy cái bánh cô bé đang ăn.

" Thì sao?" Mai Tiểu Đào hừ mũi, gan thằng nhóc này càng ngày càng lớn, dám cướp đồ ăn của cô bé. Nhưng từ khi Tiểu Đào có kinh nguyệt đến nay, chiều cao cũng không tăng là bao nhiêu, thực sự ăn nhiều sẽ béo mất. Nhan sắc của cô bé hiện tại miễn cưỡng có thể chấp nhận là khả ái đáng yêu ít ra còn đỡ hơn kiếp trước rất nhiều rồi.

" Hôm nay có bài tập không?" Lạc Cẩm Minh vừa gặm bánh của Tiểu Đào vừa hỏi.

" Hôm nay không có, mà có cũng không cho cậu mượn !" Mai Tiểu Đào trừng mắt.

" Tại sao?" Lạc Cẩm Minh cười tít mắt.

" Tớ đang rất đói ! Cậu dám cướp đồ ăn của tớ !" Bà đây đang chấp trẻ con !

" Chốc tớ đàn trả cậu một bài là được chứ gì?"

" Cái đó ăn có no được không hả?" Tiểu Đào tức giận.

" Nghệ thuật là để thưởng thức, mà đã là thưởng thức thì đương nhiên tớ sẽ cho cậu thưởng thức tới no !" Lạc Cẩm Minh tặc lưỡi.

" Cậu ! Trả bánh cho tớ đây !"  Dứt lời, cô bé xông vào cướp lại bánh, nhưng ngặt nỗi miếng bánh cuối cùng đã bị Lạc Cẩm Minh trêu ngươi ăn nốt.

"..." Bà đây không giận thì không phải là Mai Tiểu Đào !

Hai tiết đầu cô bé không thèm nói lời nào với Lạc Cẩm Minh mặc cho cậu bé gợi đến hết chuyện này đến chuyện nọ. Cuối cùng, trên bàn cô bé xuất hiện một hộp sữa cùng một gói snack khoai tây.

" Này ăn đi, đừng giận nữa." Lạc Cẩm Minh làm hòa.

" Hừ, coi như cậu biết tức thời !" Cô bé cầm lấy hộp sữa, bóc gói snack vừa ăn vừa liếc xéo Lạc Cẩm Minh khiến cậu bé dở khóc dở cười.

" Này các cậu có biết gì không? Người đoạt giải quán quân giải toán toàn quốc vừa rồi là người bên trường quốc tế đấy ! Cậu ấy rất rất rất đẹp trai đấy !"

" Thật không? Có ảnh không?"

"Đây này ! Đây chỉ là ảnh chụp trên truyền hình thôi đấy !"

" Oa ! Thực sự rất soái !"

Tiếng bàn tán của bọn con gái trong lớp thu hút sự chú ý của Mai Tiểu Đào, ai mà đẹp trai vậy ? Cô bé tò mò dỏng tai lên nghe tiếp.

" Cậu ấy tên là gì nhỉ?"

" Tên là, đây rồi ! Tên là Triển Mặc Huy !"

Oành, ngay lập tức bộ não của Mai Tiểu Đào càng bị thu hút, cái tên Triển Mặc Huy tưởng chừng như mờ nhạt lâu rồi, nay lại hiện rõ đến vậy. Phải rồi, ưu tú thần đồng toán học như như vậy làm gì có ai ngoài Triển Mặc Huy đâu ? Cô bé mượn tờ báo mà bạn học đang cầm, ngắm nghía một chút, quả nhiên, càng lớn càng đẹp trai ! Giỏi giang thế này, kiếp trước cô tỏ tình thật quá là không biết tự lượng sức đi.

" Đâu có đẹp trai bằng tớ đâu?" Lạc Cẩm Minh giật lấy tờ báo, nhìn nhìn, ngắm ngắm.

" Phải rồi, người ta là đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành, còn cậu đẹp trai đến mức nghiêng thùng đổ chậu !" Mai Tiểu Đào khinh bỉ, con người này một ngày tự khen mình đẹp trai đến mười lần không hết.

"..." Lạc Cẩm Minh bĩu môi, ngồi vào chỗ liếc xéo Mai Tiểu Đào, không đáp lại cô bé bởi giáo viên đã vào lớp.

Như thường lệ, Mai Tiểu Đào ngồi sau xe của Lạc Cẩm Minh đèo về, hai cô cậu luôn tìm cớ để chọc ngoáy nhau đôi câu. Một ngày luôn kết thúc trong không khí vui vẻ.

Về đến nhà, Mai mẹ đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn

" Sao hôm nay ăn ngon vậy mẹ?" Mai Tiểu đào dùng tay nhón lấy một miếng thịt.

" Bốp !"

" Ai ui"

" Tay bẩn mà còn dám bốc đồ ăn à? Mau rửa tay thay đồ rồi xuống ăn cơm !"

" Mẹ ~~~" Mai Tiểu Đào hờn dỗi, nhưng vẫn làm theo lời Mai mẹ.

Cả nhà đã ngồi quây quần bên bàn ăn, Mai mẹ mới bắt đầu vào chuyện chính

" Tiểu Đào, mai ngày kia con chuẩn bị một chút, nhà ta sẽ chuyển nhà."

" Dạ?" Miếng ăn gần đưa đến miệng rồi rớt xuống.

" Ai da con bé này, đừng có lãng phí đồ ăn !"  Mai cha lên tiếng.

" Chuyển nhà là sao hả mẹ ?" Mai Tiểu Đào vẫn trợn tròn mắt, kiếp trước đâu có chuyển nhà đâu ? Hay cô bé sống lại đã làm thay đổi cuộc sống của gia đình ?

" Con không phải chuyển trường. Nhà mình mới mua một khu đất mặt đường, bố đã chuyển công tác đến gần đấy, nhà ở đó rộng rãi hơn ở đây, nên gia đình mình chuyển ra đó ở cho tiện, có điều đường đi học của con sẽ hơi xa một chút, nên bố mẹ quyết định sẽ mua cho con một chiếc xe đạp."

" Dạ ?" Mai Tiểu Đào lần nữa suýt rớt con mắt, Mai mẹ chịu bỏ tiền mua cho cô bé xe đạp? Phải biết rằng trong những năm nay xe đạp không phải là thứ đồ vật rẻ tiền !

" Cứ quyết định vậy đi !"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top