Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

không cần phải trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên ngày hôm sau, Dật Nhiên không thức dậy tới.
Lục Phong bất đắc dĩ đành phải hầu hạ tiểu bảo bối của hắn mặc tốt quần áo, lau mặt, sau đó bò ở hắn trên người tiếp tục ngủ.

Kéo ngày hôm qua thu thập tốt một cuốn sách bao con nhộng phục, ôm Dật Nhiên hạ ôm.

Nhìn đến koala giống nhau treo ở  trên người ngủ, Lục Phong sủng nịnh cười khẽ “Đều vài giờ, còn không đứng dậy.” ôn nhu thổi cháo đưa đến bên môi Dật Nhiên uy người ăn.

Dật Nhiên giật giật mông nhỏ, nâng lên đôi mắt mơ mơ màng màng  nhìn Lục Phong liếc mắt một cái,  ngốc hề hề nhếch môi , mở miệng ăn một miếng Sau khi ăn xong. đầu lại một oai, Dật Nhiên tiếp tục bò ở Lục Phong trên người ngủ lên. 

Hai người trực tiếp kêu xe thương thành ở thành phố A.

Lục Phong chờ xe đến nơi rồi mới đem Dật Nhiên đánh thức.

Dật Nhiên xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn bốn phía, nửa ngày mới phản ứng lại đây bọn họ ở trước cổng thương thành , kinh ngạc ra tiếng “Ca!??”

Mang trên vai giỏ xách của Dật Nhiên, Lục Phong dắt tay nhỏ bảo bối kêu taxi cùng đi siêu thị mua đồ vật gia dụng . 

Sau khi mua sắm đồ vật đầy đủ Lục Phong nhờ người hổ trợ đưa đến tận nơi. Bày biện trang trí lại nhà...

Dật Nhiên chơi mệt mỏi, ở trên giường ngây người không một lát liền ngủ rồi.
Lục Phong đem hai người dơ quần áo rửa sạch sẽ lượng hảo lúc sau, nhìn đến trên giường ngủ ngon lành người, cũng nằm đi lên.

Dật Nhiên không biết có phải hay không cảm giác được hắn hơi thở, nhắm mắt lại trực tiếp súc vào hắn trong lòng ngực.

Lục Phong khóe miệng gợi lên, tay chụp tới, đem người lâu tiến trong lòng ngực ôm lấy, đem chăn cái hảo. Nhắm mắt lại cũng bắt đầu ngủ lên. Một giấc này hai người ngủ thật sự kiên định, thẳng đến Hạ a di (dì hàng xóm mà Lục Phong nhờ giúp chuẩn bị
cơm cho bọn họ) gõ cửa gọi bọn hắn dậy ăn cơm Lục Phong mới tỉnh.

Đem Dật Nhiên thật cẩn thận đánh thức, sau đó đứng dậy đi cấp Hạ a di mở cửa.

Hạ a di nhìn còn ăn vạ trên giường làm nũng Dật Nhiên .

“Ân, ta đã biết Hạ a di có thể về nhà trước ngày mai lại đến .”

Tìm ra quần áo đem Dật Nhiên từ trên giường lộng lên cho cậu mặc tốt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nói “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Dật Nhiên ngu si nga thanh, mặc tốt gót giày Lục Phong ôm lấy Dật Nhiên ra phòng.

Dật Nhiên nhìn trước mặt đại tôm , nước miếng đều mau chảy ra.
Lục Phong cười sờ sờ đầu của hắn, bái đại tôm thịt, ôn nhu uy Dật Nhiên ăn , nhìn hắn ăn đến vẻ mặt cao hứng.

“Ăn ngon hì hì...Ca ca, ta cũng ăn !”

Lục Phong há mồm ăn Dật Nhiên uy tới thịt, cười gắp mau đem thịt lộng cho hắn, lúc này mới đối  “Tiểu Nhiên ngoan , không có việc gì, không cần phải xen vào ta, ta chính mình tới liền hảo.”

Ngày hôm sau Lục Phong không ám bình thường đánh thức Dật Nhiên , chính mình rời giường mặc tốt quần áo rửa mặt chải đầu hảo lúc sau, mới cầm nhiệt khăn lông tiểu tâm cánh cánh cấp Dật Nhiên sát khởi mặt tới.
Dật Nhiên hừ hừ hai tiếng, Lục Phong nhẹ giọng nói “Là ca ca, không có việc gì ngủ đi……”
Dật Nhiên lại mơ mơ màng màng ngủ qua đi.
Lục Phong cho người mặc tốt quần áo, liền ôm Dật Nhiên hạ ôm.
Dật Nhiên cả người bò ở Lục Phong trên người, còn ở ngủ .

Hai người một chút lâu, Hạ a di liền nhìn đến Dật Nhiên còn trên người Lục Phong ngủ,  đang muốn nói chuyện, Lục Phong vội vàng đánh gãy “Hạ a di , tối hôm qua Dật Nhiên ngủ chậm, làm hắn ngủ nhiều một lát.”

“Vậy làm hắn như vậy ngủ?”

“Ta ôm hắn đi đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe , tới rồi bệnh viện lại đánh thức hắn.”
Hạ a di lắc đầu “Ngươi cũng thật sủng đệ đệ đâu !”
Lục Phong chớp chớp mắt " không sủng hắn, ta sủng ai.”

Hạ a di nhất thời vô ngữ.
“Cơm sáng ta cho các ngươi ?”

“Ân, hảo.”
Lục Phong nhìn nhìn thời gian, còn sớm, ly thời gian hẹn còn có gần một giờ.
Ôm Dật Nhiên chờ hạ nữa tiếng , mới chậm rãi uy cậu ăn xong bữa sáng.
Hạ a di nhìn đến vội vàng nói “Này đến đi bao lâu a, ta cho các ngươi kêu chiếc xe.”
Lục Phong nghĩ nghĩ “Hảo.”
Hạ a di chạy nhanh chạy ra đi đón xe.
Lục Phong ôm Dật Nhiên thật cẩn thận lên xe, cùng hạ a di tới rồi đừng.

“Thúc thúc, bệnh viện xxx khai chậm một chút, cảm ơn.”

Dật Nhiên đem toàn bộ mặt đều dán ở Lục Phong trên người. Thẳng đến giờ hẹn gặp , Lục Phong mới thật cẩn thận đem Dật Nhiên đánh thức. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, khả năng còn chưa ngủ đủ, ủy ủy khuất khuất phiết miệng “Vây.”
Lục Phong hôn hôn hắn cái trán “Ngoan, giữa trưa về nhà ngủ tiếp.”
Dật Nhiên vẫn bỉu môi làm nũng, bất quá nhưng thật ra không có ở lại đến Lục Phong trong lòng ngực.

Sau khi kiểm tra thì tình hình sức khỏe của Dật Nhiên khá tốt, chỉ hơi có chút thiếu dinh dưỡng gì đó thôi. Cũng không có vấn đề lớn. Vì có chút sợ người lạ Dật Nhiên từ lúc ra khỏi xe cho đến lúc khám bệnh vẫn luôn dính ở Lục Phong trên người không rời.
"ca ca chúng ta về nhà hở ~" ôm lấy cổ hắn cậu có chút rã rời nói.
"ân!! Chúng ta lại đến chổ một thúc thúc nữa mới về, Dật Nhiên ngoan. "
Ôn nhu vuốt khẽ lưng cậu Lục Phong an ủi nói.
_____________________________________

"Trí lực của đứa bé này thể nói là
chậm phát triển và vĩnh viễn dừng ở mười tuổi , bởi vì tuổi còn nhỏ nên biểu hiện ra ngoài là không lắm rõ ràng, như ngươi biết đấy việc khống chế cảm xúc, hành động của chính mình đối với một đứa trẻ là không dễ dàng. Ta từ bây giờ ngươi dạy cách độc lập, cách khống chế bản thân..."
Bác sĩ chậm rãi nói.

"ý ngươi là buộc một đứa bé 10 tuổi phải trưởng thành "ôm chặt Dật Nhiên vào lòng. Lục Phong nhíu mày không cho là đúng ,Dật Nhiên phải trưởng thành như thế nào Lục Phong là hiểu rõ hơn ai hết, ở kiếp trước cậu phải trải qua những ngày tháng như thế nào để học được cách độc lập, cách trưởng thành hắn biết ở kiếp này 'bảo bối của hắn là để sủng ái để yêu thương, nâng niu ... !!' . Hắn sẽ làm như thế.
Mười tuổi thì thế nào! hắn sẽ chỉ dạy bảo bối cách yêu, cách ỷ lại, cách tùy hứng, cách vui vẻ. Chỉ thế thôi kiếp này Lục Phong muốn sủng Dật Nhiên trời cao.

"ý ta không phải như vậy tuy tâm trí cậu ấy dừng ở mười tuổi nhưng cậu ấy  là sẽ lớn lên sẽ trưởng thành. Học cách độc lập sẽ làm cho việc khống chế cảm xúc, phân biệt đối đáp tình huống tốt hơn một chút "

"được rồi, tôi hiểu được , còn về tình trạng bài xích người, cùng với việc em ấy sợ hãi nơi đông người thì sao? Ông có biện pháp nào khắc phục không. "

"à, cái này cậu chỉ cần dẫn đường..... "

"cảm ơn ông, tôi hiểu nếu có việc gì tôi sẽ liên lạc với ông sau. "
______________________________________
Bế lên Dật Nhiên rời đi phòng khám hôn hôn gương mặt phún phính đáng yêu của bảo bối. Lục Phong chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này. 'Kiếp này em chỉ cần phụ trách sống vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi, việc khác có ca quản'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top