Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

sáng sớm cẩu lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm thời gian, Lục Phong từ không gian ôm Dật Nhiên ra tới , Tiểu Dật Nhiên như cũ gối hắn tay, nằm nghiêng thân mình, ngủ ngon lành.
Lục Phong duỗi tay đẩy ra Dật Nhiên rũ xuống tới sợi tóc, cho hắn vãn đến nhĩ sau, thấy hắn xương quai xanh trắng nõn xinh xắn thật sự, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng cười,  vẫn là nhịn cười khẽ. Sủng nịnh nhéo nhéo gò má hồng nhuận của người còn đang ngủ nướng kia, ôn nhu cười nói "tiểu lười heo."

Dật Nhiên có lẽ là cảm giác được Lục Phong động tác, nhẹ nhàng dùng mặt cọ cọ, theo sau lại an tâm ngủ. Lục Phong mỉm cười, tiểu tâm bắt tay trừu trở về, ôm người nhẹ nhàng đặt lên giường dùng chăn cái người tốt nhi, chính mình đứng dậy mặc quần áo nấu cơm.

Trong phòng bếp, Lục Phong thuần thục mà nấu cơm, đem ngày hôm qua lưu lại nửa điều cá trắm cỏ cắt thành lát cắt, chờ mễ cút ngay, đem cá sống cắt lát đảo đi vào, lại thả một ít tía tô cùng bạc hà, lại thêm một chút muối cùng khương, ngao hảo lúc sau lấy rớt , làm nó liền thanh hỏa ôn ở nơi đó, chờ Dật Nhiên lên liền có thể ăn.

Chuyện hồi sáng này không nhiều lắm, Lục Phong làm tốt cơm sáng, đem cửa sổ mở ra lau dọn một ít bụi bặm.
Lại đi đến sân trong tưới một lát hoa. Nhớ thương còn đang ngủ Dật Nhiên bưng chén cháo cá lát, đi đến phòng.

Dật Nhiên như cũ là vừa mới tư thế, nằm nghiêng, mặt hướng tới hắn, tay nhỏ gắt gao túm bị chân, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Lục Phong cười khẽ, đem trên tay đồ vật buông, đi đến mép giường ngồi xuống, đem người mang chăn nâng dậy tới.
“tiểu Nhiên , tỉnh tỉnh.” Lục Phong nhẹ giọng kêu, Dật Nhiên tối hôm qua nháo đến ngủ muộn thật sự , phỏng chừng không đến giữa trưa khởi không tới, hắn một hồi muốn đi trong phố , tự nhiên không thể làm người liền như vậy ngủ đi xuống, đói lâu rồi đối dạ dày không tốt, chỉ có thể trước hống người ăn vài thứ. Dật Nhiên lông mi nhẹ nhàng rung động, đại đại đôi mắt mở, thấy là Lục Phong, tuy rằng còn có chút mơ hồ, lại ngoan ngoãn mà gọi một tiếng: "ca~"

Tuy rằng Tiểu Dật Nhiên gọi hắn, hiển nhiên đây là bản năng phản ứng, Lục Phong biết cậu còn không có thanh tỉnh.

Lục Phong một tay đem người ôm, một tay uy hắn uống cháo, nói: "Dật Nhiên ăn trước điểm đồ vật, một hồi ngủ tiếp."

Dật Nhiên ngoan ngoãn mà hé miệng, một ngụm một ngụm mà uống xong rồi một chén cháo, có chút chưa đã thèm, ba ba mà nhìn chén phương hướng.

Lục Phong nhìn người thèm ăn bộ dáng buồn cười, nhưng đánh giá cậu cũng không no, vẫn là đem còn lại đồ ăn uy xong , lúc ấy sợ Dật Nhiên ăn không vô, cho nên chỉ thả một ít rau xanh , hiện tại xem ra là vừa rồi hảo.

Dật Nhiên vẫn là như vậy, vẻ mặt mơ hồ biểu tình, Lục Phong uy cái gì cậu ăn cái gì, không có hỏi nhiều một câu.
Lục Phong xem người cũng ăn no. "được rồi, chịu thua em rồi! " .hôn hôn gương mặt cậu một lần nữa nhét người vào cái chăn. Lục Phong mới bưng đồ xuống bếp, lại ăn ăn cái gì. Lại trở về phòng vớt lên người hướng Chính mình lòng ngực hôn cái đủ lại tay tiến vào Dật Nhiên quần áo sờ đến sờ đi nơi nơi ăn đậu hủ. 'tiểu Nhiên thực mềm, hoạt hoạt thoải mái thực'
Lưu manh đến không được đến không được.

[em nó mới 11 à. Lục Phong anh cũng quá cầm thú rồi đó 😆😆😆]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top