Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7, 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Thời Yến đi vào nơi nuôi thú, tuy một lòng nghĩ đến thứ kêu gọi mình, nhưng vẫn không nhịn được bị nơi nuôi thú hấp dẫn. Ở đây hiển nhiên đã hình thành quy mô nhất định, ma thú sau khi bị nhốt vào lồng sắt, đúng giờ tắm rửa, cho ăn, tất cả đều tuần tự, đương nhiên, cần phải bỏ qua ánh mắt hung tàn thị huyết của những ma thú sau khi nhìn thấy người sống là y.

Được nuôi ở đây phần lớn là thú con hoặc thú mẹ đang vào kỳ sinh sản, để cung cấp cho Thời gia tùy thời chọn lựa, đương nhiên, cũng vì thế, phẩm cấp ma thú bị nhốt ở đây đều không cao lắm, ma thú cấp cao thật sự, có trí tuệ nhất định, tạm không nói giá trị liên thành, với lòng kiêu ngạo không thua nhân loại của chúng, tuyệt đối không chịu bị nuôi như thế.

Kiếp này Thời Yến lần đầu nhìn thấy ma thú, hơn nữa còn thấy nhiều như thế, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại tràn đầy hưng phấn.

Bất tri bất giác đi qua một thông đạo dài, Thời Yến đột nhiên phát hiện, cảm giác kêu gọi nhạt đi, y lập tức quay đầu, đi ngược trở lại, cuối cùng ánh mắt đặt vào một cánh cửa. Cánh cửa này, gần như cùng màu với tường, nếu không nhìn kỹ, hầu như sẽ bỏ qua.

Người dẫn đường thấy Thời Yến nhìn chỗ đó, mặt xanh đi: “Thiếu gia, bên trong đó hạ cấm lệnh, không thể vào.”

“Cấm lệnh ai hạ?”

“Thời Thiện lão gia…” Hạ nhân lập tức trả lời.

Thời Thiện…

Thời Yến nhớ lại tư liệu về người này, Thời gia nhiều người như thế, Thời Yến không thể nhớ kỹ từng người, nhớ được ai phần nhiều đều có nguyên nhân đặc thù, mà người tên Thời Thiện này có trên danh sách trong đầu y, lại là vì con của ông ta. Con trai của ông ta Thời Ân là người mạnh nhất Thời gia đời trẻ tuổi này, rất nhiều người đự đoán, mười năm sau, rất có thể hắn sẽ là một Thời Huân khác. Vì thế, địa vị của Thời Ân ở Thời gia rất cao, hắn cũng là nhân vật đại biểu của phái thanh niên tiên tiến trong gia tộc, được Thời Huân thưởng thức, hiện tại đang học ở học viện Bolorei.

Thời Thiện nhờ con trai dâng nước đưa thuyền, mấy năm nay càng lúc càng có địa vị trong gia tộc, nhưng sao ông ta lại vươn tay tới đây?

Thời Yến nhíu mày, đi tới cửa, nói: “Anh có mở được cánh cửa này không?”

Hạ nhân lắc đầu: “Bên trong có người Thời Thiện lão gia đặc biệt phái đến, tất cả bên trong cánh cửa này chúng tôi đều không quản được.”

Thời Yến gật đầu, nháy mắt với La Hưng, xong đi dạo thêm một chút rồi ly khai.

Đợi ra ngoài rồi, La Hưng lập tức báo lại mọi thứ mà hắn biết về cánh cửa đó, chẳng hạn người bên trong đại khái khi nào sẽ ra.

Buối tối Thời Yến lặng lẽ tiến vào.

Ban ngày y đã từng quan sát, người ở nơi nuôi thú cao nhất không vượt khỏi hoàng cấp, lúc trước Thời Yến còn chưa đến hoàng cấp đã có thể tự tin giết chết ngự linh sư hoàng cấp, hiện tại càng không phải sợ hoàng cấp, cho dù bị phát hiện, cùng lắm sử dụng thời gian, sau đó chạy trốn.

Thời Yến nhanh chóng đến đó, ma thú được muôi bên trong trở nên vô cùng nóng nảy vì y đến, khiến người ở đây phải bận rộn một phen, nhưng không ai phát hiện ra Thời Yến.

Rất nhanh, đã đến giờ, cánh cửa đó được mở ra, bên trong có người bước ra.

Không khí ẩm ướt ập vào mũi, vị máu tanh và vị thối rữa tràn vào khoang mũi, Thời Yến suýt nữa nôn ra.

Nhưng Thời Yến vẫn kìm chế, nhân lúc người khác không để ý, lén đi vào.

Đợi khi thấy rõ tình hình bên trong, trước là thở ra một hơi, sau đó nín thở kiểm tra.

Bên trong tổng cộng có bốn người trông chừng, trước mặt họ có một cái lồng thủy tinh thật lớn, bên trong nhốt một con bạch xà nhỏ.

Thời Yến vừa nhìn thấy con bạch xà đó, hô hấp dường như ngừng lại,  y hầu như có xúc động muốn giành lấy nó, nhưng nhanh chóng kìm lại, Thời Yến cảm thấy trước ngực có một dòng nước ấm, cúi đầu nhìn, mặt dây chuyền vẫn không phát sáng, lúc này lại tỏa ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt nhu hòa.

Thời Yến ngẩng đầu nhìn bạch xà, lập tức hiểu tại sao y lại có cảm giác bị kêu gọi, lẽ nào con bạch xà này có quan hệ với mặt dây chuyền?

Bạch xà ưỡn thẳng người, dựng vảy lên, lưỡi thè thè thụt thụt, nguy hiểm nhìn đám người trước mặt nó, nhưng rất nhanh, nó cũng phát hiện sự tồn tại của Thời Yến, bất an nhúc nhích, thỉnh thoảng nhìn sang hướng Thời Yến, càng lúc càng nóng nảy.

Thời Yến dường như bị cảm xúc của nó ảnh hưởng, linh lực trong người không ngừng sôi trào, khắc chế cỡ nào cũng không áp xuống được, vô cùng khó chịu.

Nhưng Thời Yến chú ý thấy, mấy người trông chừng bạch xà lại không chịu chút ảnh hưởng nào, Thời Yến nhìn kỹ lại, phát hiện người trông chừng bạch xà cư nhiên toàn là người bình thường. Nhưng trên người họ có sát khí và vị máu tanh rất nặng, chỉ sợ đều là người liều mạng.

Lát sau, bạch xà nóng nảy xong, liền trở nên suy yếu, bạch xà bất an quẫy quẫy đuôi, dần không còn khí sức, mềm rũ nằm dưới đất.

Trong mắt đám người canh chừng nó lóe lên tia hưng phấn, một trong đó thấy bạch xà không còn khí sức, nhanh chóng mở ra một cái cửa nhỏ trên lồng thủy tinh, bỏ vào một đống trùng tham máu.

Trùng tham máu và trùng hút máu là ma thú cùng loại, nhưng trùng tham máu đáng sợ hơn trùng hút máu, trùng hút máu chỉ hút máu khi có miệng vết thương, còn trùng tham máu thì giỏi chế tạo vết thương để hút máu, hơn nữa tuy nó được gọi là trùng tham máu, nhưng thực tế nó không chỉ hút máu, hễ là thứ có sinh mạng, nó có thể hút thứ đó khô đến chỉ còn bộ da.

Thời Yến nhìn trùng tham máu lao tới chỗ bạch xà, trong lòng nóng ruột muốn chết, nhưng lại cắn răng nhẫn nại, rõ ràng địa vị của con bạch xà này khác biệt, bọn họ không thể nào giết chết nó như vậy. Cứ nhìn động tác thuần thục của họ đi, rõ ràng đã không phải lần đầu tiên làm chuyện này.

Khi trùng tham máu bò tới cạnh bạch xà, bạch xà vừa rồi còn mềm rũ lập tức dựng dậy, thấy trùng tham máu đang bò tới ào ạt, bạch xà nóng nảy cử động, một giây sau, quanh thân bạch xà tỏa ra ánh sáng bạc, lập tức trùng tham máu chết không ít, bạch xà thô bạo quất đuôi, hiển nhiên khí lực của nó cực lớn, cư nhiên không ít trùng tham máu bị cái đuôi của nó đập dẹp.

Nhưng, trùng tham máu dù sao cũng quá nhiều, bạch xà nhanh chóng kiệt sức, khi con trùng tham máu đầu tiên bò lên người nó, ngay sau đó, con thứ hai, con thứ ba cũng bò lên, bạch xà nhanh chóng bị trùng tham máu nhấn chìm.

Thời Yến đứng xem từ đầu đến cuối, khi trùng tham máu nhấn chìm bạch xà, đôi mắt tràn đầy nhân tính hóa của bạch xà nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt, cho dù không nhắm vào y, nhưng cũng khiến y không rét mà run.

Tuy tình trạng bạch xà cực kỳ nguy hiểm, nhưng y có thể cảm giác được, bạch xà không chết.

Chớp mắt nửa tiếng trôi qua, trùng tham máu hút bạch xà thành da rắn do không tìm thấy thức ăn, bắt đầu lang thang, mà những người canh gác đã chuẩn bị cái bình chứa máu, để bên ngoài, rất nhanh, đàn trùng tham máu liền chui vào bình.

Người trông chừng lại đặt bình sang một bên, dùng máy xay chết toàn bộ trùng tham máu bên trong, chiết xuất dịch thể của chúng ra, cuối cùng đậy kín nắp, đặt lên tủ bên cạnh: “Nhiệm vụ tháng này đã xong, lần này quái vật này bị chúng ta giày vò không nhẹ, tiếp theo phải đối xử với nó tốt một chút, nếu không tháng sau không cách nào báo cáo, khi đó chúng ta đều phải chết.”

“Cái này còn cần cậu nói sao…”

Lúc họ nói chuyện, Thời Yến phát hiện bộ da rắn đã bị hút khô kia tỏa ra bạch quang, sau đó chậm rãi phồng lên, lát sau, một con bạch xà xuất hiện tại đó.

Nhưng rõ ràng nó suy yếu hơn trước không ít, trong mắt lóe qua tia hung lệ, nhân lúc mấy người kia nói chuyện, nó nhang chóng chui ra khỏi lồng thủy tinh mà họ còn chưa kịp đóng lại.

Đầu bạch xà vừa mới thò ra, lồng thủy tinh liền bùng lên ánh sáng xẹt xẹt như điện, đánh trúng đầu bạch xà, sức lực đó cực kỳ cường đại, Thời Yến đứng cách một khoảng cũng cảm thấy đáng sợ, vậy mà bạch xà vẫn chịu được, nó nhanh chóng há miệng cắn cánh tay của một người cách nó gần nhất.

Cái miệng đầy răng độc sắc bén nhiều hơn hẳn rắn bình thường, dưới ánh sáng phản xạ của ngọn đèn âm lạnh, cắn lên tay một người, cắn cực kỳ tàn độc, hơn nữa rắn nhìn như nhỏ bé, nhưng động tác cực lớn, hàm răng đâm xuyên cánh tay tên kia, kéo mạnh vào trong, nguyên cánh tay cũng bị bạch xà kéo vào trong lồng thủy tinh.

Người đó lập tức rú lên như giết heo.

Những người còn lại lập tức kinh hoảng, vây quanh người đó gọi lớn: “Vương ca, Vương ca…”

Nhưng đã không thể giúp được gì, nọc rắn nhạnh chóng phát tác, từ cánh tay Vương ca nhanh chóng đi lên, mục rữa thành máu, những người khác thấy thế, không dám đụng vào Vương ca nữa, mà Vương ca tận mắt nhìn thấy cánh tay, vai, eo của mình hóa thành máu, chịu đựng thống khổ trân mắt nhìn thân thể chính mình, không quá năm giây, đầu gã cũng bị ăn mòn sạch sẽ, cuối cùng hóa thành một bãi máu đen.

Tất cả mọi người đều bị dọa, bao gồm Thời Yến.

Nọc độc này còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng, trong lòng Thời Yến, chỉ số nguy hiểm của bạch xà lập tức tăng lên mấy bậc.

Những người khác bi phẫn nhìn vũng máu, rồi lại nhìn bạch xà bị nhốt trong lồng thủy tinh, một tên trong đó phát điên lao tới một bên, lấy ra mấy cái bình đen, bên trong nhốt trùng tham máu: “Đồ quái vật, tao muốn mày phải chết!!”

Những người khác thấy thế, bị dọa giật mình, vội cản gã lại: “Quái vật này hôm nay đã bị tinh luyện một lần rồi, nếu thêm lần nữa sẽ chết đó! Cậu quên thân phận của nó rồi sao, bình thường chúng ta ức hiếp nó không sao. Nhưng một khi nó chết, tất cả những người ở đây, bao gồm bạn bè người thân có quan hệ với chúng ta, đều phải chôn cùng!”

Người đó bị người bên cạnh cản lại, thoáng bình tĩnh, nhìn vũng máu dưới đất, khóc ầm lên, mọi người vội bu lại an ủi.

Không ai để ý đến con bạch xà đó nữa, đương nhiên cũng không nhìn thấy, nó quay  người qua, nhìn chằm chằm chỗ của Thời Yến.

Thời Yến bị bạch xà nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc bén làm Thời Yến rợn sống lưng, gần như sinh ra khát vọng phá cửa mà chạy. Dù có thể thấy con rắn đó rất suy yếu, lúc này nó cũng mềm rũ dưới đất, nhưng vẫn khiến Thời Yến cảm thấy sợ hãi.

Rốt cuộc đây là thứ gì.

Chương 8

Thời Yến thấy đã đến lúc, vội trở về viện của mình, tối nay, y nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh của con bạch xà đó.

Đó rốt cuộc là thứ gì, y nhất định phải tra cho rõ.

Sách trong thư phòng Thời Yến gần như đã xem qua hết một lượt, tuy khoảng về ma thú y không xem kỹ, nhưng y nhớ không có nhắc đến ma thú hình rắn trí khôn cao thực lực cường hãn này.

Tàng thư hoàn chỉnh nhất Thời gia không ngoài tàng thư các, ba tầng trước có thể miễn phí đi vào, ba tầng sau thì có hạn chế bất đồng.

Một khi y sử dụng linh lực, cảm giác bị kêu gọi đó sẽ quẩn quanh trong lòng, Thời Yến hiểu mình và bạch xà kia có quan hệ mật thiết, nếu không làm rõ, y ăn ngủ khó yên, vì thế hôm sau y liền tới tàng thư các.

Tìm kiếm có mục đích, kết quả cuối cùng cũng không thấy tin tức gì liên quan đến bạch xà kia, Thời Yến đưa mắt nhìn tầng cao hơn, rồi trở ra ngoài cửa tàng thư các, ở đó là một ông già ngồi.

“Tằng thúc, con muốn xem sách từ tầng ba lên.” Thời Yến cung kính nói với ông.

Ông già này cũng là Thời Huân mời tới, nhưng kỳ thật thân phận thật sự lại là bạn tốt của gia chủ. Nhìn bề ngoài tuy là lam cấp, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của ông cực kỳ phong phú, bộ pháp quái dị, Thời Huân bố trí ông ở chỗ quan trọng như tàng thư các, có thể thấy được rất tín nhiệm ông ta.

Tằng thúc ngẩng đầu nhìn Thời Yến một cái, thần tình trong mắt nhanh chóng bị thay bằng kinh ngạc, cho dù không tận mắt thăm dò, nhưng chỉ nhìn một cái, ông đã phát hiện chỗ khác biệt của Thời Yến, quanh người Thời Yến mơ hồ tỏa ra linh lực, rõ ràng còn tinh khiết hơn người bình thường không ít.

Ông là bạn tốt của gia chủ Thời gia Thời Liên, đã từng gặp Thời Yến không chỉ một lần, tuyệt đối là người bình thường, đời này không thể trở thành ngự linh sư, nhưng Thời Yến lại tạo ra kỳ tích, hơn nữa còn mạnh hơn ngự linh sư bình thường, đúng là không làm thì thôi, đã làm thì kinh động người khác.

Đối với đứa cháu mà Thời Liên thương yêu nhất, Tằng thúc ngược lại cũng rất hòa nhã: “Con là trực hệ Thời gia, tuy vẫn chưa được chứng nhận, chẳng qua đã là một ngự linh sư, thỏa mãn yêu cầu được xem tầng bốn.”

Thời Yến cười gật đầu, đi lên tầng bốn, mỗi tầng trong tàng thư các đều có đặc cấm chế, trừ khi Tằng thúc thả người, nếu không ông đã nói Thời Yến chỉ có thể vào tầng bốn, thì Thời Yến tuyệt đối không lên được tầng năm.

Thời Yến quên ăn quên ngủ ở đó năm ngày, cuối cùng tìm được một chút đầu mối về bạch xà.

Lúc này Thời Yến đang cầm trên tay một quyển giới thiệu vài kỳ ngộ của tổ tiên Thời gia, trong đó có nhắc đến một vị tổ tiên hắc cấp của Thời gia cực kỳ thích du lịch thiên hạ, từng ngẫu nhiên gặp được một yêu thú vô cùng cường đại ở ngoại vực, tốn rất nhiều công sức mới bắt được yêu thú này về, yêu thú này cực kỳ cường đại, không thể thuần phục, vì thế phong ấn nó thành hình dạng ấu thể, không ngờ lại là một con bạch xà vô cùng xinh đẹp, vì thế đặt tên cho yêu thú này là Thần Quang.

“Thần Quang…” Thời Yến lục tìm mấy tầng trước của tàng thư các, chỉ tìm được chút đầu mối như thế, đương nhiên không cam tâm, nhưng cũng không biết làm sao.

Thời Yến chỉ đành đóng sách lại, cầm giấy bút ra bắt đầu tính toán. Căn cứ theo suy đoán về thời đại của vị tổ tiên kia, con bạch xà này bị nhốt ở Thời gia đã hơn cả ngàn năm, có thể được ghi lại trong ví dụ của tổ tiên, tuy chỉ lác đác vài câu, nhưng có thể thấy tổ tiên vô cùng yêu thích bạch xà  này. Thời Yến viết ra các đặc điểm của bạch xà, sau đó phân tích địa vị của bạch xà tại Thời gia hiện nay.

Lúc xưa tổ tiên Thời gia cực thích con bạch xà này không sai, nhưng qua ngàn năm, vị trí gia chủ Thời gia thay đổi, yêu thú bảo trì hình dạng ấu thể bị nhốt trong lồng sớm đã bị người ta lãng quên. Vì thế mới đến phiên Thời Thiện phái người trông coi, vắt chỗ tốt từ người bạch xà. Tuy Thời Thiện có con trai tốt, nhưng tính cánh gian xảo cẩn trọng, Thời Thiện hạ thủ với bạch xà này, tất nhiên cũng là lén lút, chỉ dám giày vò một phen, không dám giày vò chết, sợ bị người phát hiện.

Mà bạch xà này vốn là yêu thú thượng cổ, được tổ tiên đặc tên, e là nó có trí tuệ không thua gì nhân loại, bị Thời gia giam cầm trăm năm, lại bị người bình thường giày vò…

Mặt dây chuyền của Thời Yến có liên hệ đặc thù với bạch xà, nếu lúc này Thời Yến đáp ứng cứu bạch xà ra, có lẽ có thể nhân cơ hội thần phục nó…

Còn vấn đề cắn ngược, chỉ cần y ký khế ước tương ứng với bạch xà, sẽ giải quyết dễ dàng.

Thời Yến muốn báo thù, có năng lực cường đại, trừ bản thân cần phải trở nên mạnh mẽ, ngoại lực cũng cực kỳ mấu chốt, Thời Yến quyết định, tối đến y sẽ tới chỗ nuôi thú lần nữa.

Người trông chừng bạch xà đều là người thường, Thời Yến là một ngự linh sư chiếm được ưu thế cực lớn, mấy người này tuy nói là trông chừng bạch xà, nhưng đại khái lâu rồi nên cực kỳ thả lỏng, mấy người tụ lại thành bàn bắt đầu đánh bạc, Thời Yến nhân lúc họ không chú ý, đến trước mặt bạch xà Thần Quang.

Bạch xà đã phát hiện Thời Yến từ sớm, lập tức dựng thẳng người nhìn chằm chằm Thời Yến, hai con ngươi dựng ngược nhìn y chăm chăm, lưỡi rắn lúc thè lúc thụt, nương theo cái đuôi nó dao động, linh khí trong không khí dường như cũng bị nó khống chế sôi lên, Thời Yến lập tức vô cùng khó chịu.

Thời Yến tức thì hiểu ra, y còn chưa kịp biểu đạt thái độ, bạch xà này đã ra uy với y trước!

Thời Yến cười lạnh một tiếng, tùy tiện mở lồng thủy tinh, ném vào một hạt tròn, đây là dược hoàn nơi nuôi thú chuyên thưởng cho ma thú, có thể tăng cao linh lực trong người ma thú.

Bạch xà chẳng liếc đến dược hoàn một cái, tuy đối phương là một con rắn, nhưng Thời Yến vẫn từ thần thái của đối phương nhìn ra vẻ khinh thường.

Thời Yến lại ném dược hoàn cao cấp hơn vào, tại nơi nuôi thú nó là bảo bối, chỉ có ma thú có thai mới có cơ hội ăn một lần.

Bạch xà liếc nhìn viên dược đó một cái, ngẩng đầu nhìn Thời Yến, Thời Yến gần như nhìn thấy trong ánh mắt đó sự khinh bỉ.

Thời Yến cũng không vội, lấy ra một cái bình, mở nắp bình, từng trận linh khí tỏa ra, ánh mắt bạch xà bị cái bình thu hút.

Thời Yến đóng nắp lại, sau đó ném vào, bạch xà nhìn một cái, nhưng không lập tức đi nhặt, mà quay đầu nhìn Thời Yến.

Thời Yến cong môi cười với nó, rồi quay người đi.

Đợi Thời Yến đi rồi, bạch xà mới ngoi dậy, đuôi vỗ một cái, chiếc bình lập tức biến thành bột phấn, mà linh thủy chứa bên trong lập tức bay lên không, bạch xà há miệng, linh thủy chảy hết vào người bạch xà, trong mắt bạch xà lóe qua cảm xúc cực kỳ thoải mái, sau đó thân thể co lại thành cục, nhắm mắt.

Một lát sau, tiêu hóa xong số linh thủy đó, quanh thân bạch xà tỏa ra một tầng sáng nhẹ, bạch xà nhanh chóng thu hồi lại, nó lười biếng cuộn người, âm lạnh nhìn mấy tên còn đang đánh bạc.

Thời Yến trở về viện của mình, tâm tình rất tốt.

Quả nhiên dây chuyền và bạch xà có quan hệ mật thiết, thấy linh thủy có tác dụng với bạch xà, Thời Yến hiểu, chỉ cần bạch xà có thứ cần y, ngày thu phục được bạch xà không còn xa nữa.

Chớp mắt càng lúc càng gần ngày kiểm tra ở tháp thời gian, nhưng Thời Yến vẫn dừng ở hoàng cấp, không cách nào đột phá lục cấp. Thời Yến đã quen một ngày tiến bộ ngàn dặm, hiện nay bị đình trệ ở hoàng cấp, cũng từng có lúc cảm xúc không ổn. Y rất rõ ràng, sở dĩ không cách nào tăng tiến vượt bậc, là do hiệu quả của linh thủy đối với y càng lúc càng kém. Chất bẩn trong người y đã được linh thủy tẩy sạch, ngay cả hai mắt bán mù chỉ cần nhỏ linh thủy vào sẽ không khác gì bình thường, linh lực của y thuần khiết hơn người bình thường, đây đều là ích lợi do linh thủy mang đến, mà tiếp theo, phải cần y tự nỗ lực.

Sau khi nhận rõ bản thân, Thời Yến cũng không ngồi yên, linh lực hóa sương trong người vẫn không khống chế tốt, mỗi ngày y đều cần cù tu luyện, cuối cùng dưới sự khắc khổ ngày đêm không nghỉ, linh lực trong người xông phá đến mỗi bộ vị của cơ thể, lan ra toàn thân, thu phát như ý. Lúc trước Thời Yến rất dễ bị người ta nhìn thấu độ tinh khiết của linh lực, chính vì linh lực của y tiến triển quá nhanh, không dễ khống chế. Hiện nay y thu liễm linh lực, trừ khi đối phương là ngự linh sư cấp cao, hơn nữa có thể thâm nhập cơ thể y kiểm tra, nếu không cũng không dễ dàng nhìn ra sự khác biệt của y với ngự linh sư khác.

Trải qua một phen nỗ lực, Thời Yến đã ở trên đỉnh hoàng cấp, chỉ cần một cơ duyên, y có thể đột phá lục cấp.

Mà bên phía bạch xà Thần Quang, Thời Yến cách vài ngày sẽ đi thăm, bạch xà tuy vẫn ôm địch ý với y, nhưng lại càng lúc càng ỷ lại linh thủy, có vài lần Thời Yến vì tu luyện đến trễ, bạch xà vừa thấy y, đã vô cùng nóng nảy, đối với việc này, Thời Yến vô cùng thỏa mãn.

Cùng lúc này, dưới chi viện hậu phương của Thời Yến, La Hưng tại Thời gia như cá gặp nước, người này quả đúng là thiên tài giao tiếp, Thời Yến phát hiện La Hưng thậm chí còn làm quen được với mấy hạ nhân trong viện của trưởng lão gia tộc. Vì thế Thời Yến không thể không bắt đầu nhìn thẳng vào La Hưng, La Hưng là một nhân tài, tuy có hơi ưa nịnh hót, nhưng bản tính không xấu, hiện tại lại đối với y trung tâm như nhất.

Đời này y không thể bị vây trong Thời gia, tương lai muốn báo thù, Thời gia không thể làm hậu thuẫn cho y, y muốn chuẩn bị trước cho tự lập, vậy thì, gom góp lực lượng của bản thân cần phải định sẵn từ bây giờ.

Chi tiết cụ thể thì cần suy tính thêm một phen, Thời Yến quyết định sau này tìm cơ hội câu thông với La Hưng một chút, mà trước mắt, y phải dồn toàn lực cho kỳ kiểm tra ở tháp thời gian.

Mà hôm nay, cuối cùng đã đến.

Tháp thời gian nằm ở vị trí trung tâm của Thời gia, là một ngọn tháp lớn màu đen, cao tận tầng mây, mỗi một ngự linh sư Thời gia trong đời chỉ có một cơ hội tiến vào tháp thời gian kiểm tra, đó chính là lúc năng lực ngự linh sư thức tỉnh. Một khi đi vào, sẽ gặp các tình huống khác nhau bên trong, căn cứ cơ duyên của từng người, thu hoạch khác nhau, còn đối với mọi người mà nói, quan trọng nhất chính là linh lực thời gian của tháp thời gian, chỉ có con cháu Thời gia bắt được linh lực thời gian mới có thể trở thành ngự linh sư Thời gia thừa nhận.

Đại đa số mọi người sẽ ở bên trong bảy đến ba mươi ngày, ba mươi ngày sau, nếu vẫn chưa ra, thì coi như đã chết bên trong, vì thế có thể thấy tiến vào tháp thời gian cũng có nguy hiểm nhất định.

Lúc này, Thời Yến cùng đám đông con cháu Thời gia đang đứng trước quảng trường to lớn trước tháp thời gian, đợi trưởng lão Thời gia phụ trách mở tháp thời gian đến. Tháp thời gian cứ mỗi hai năm mở một lần, tiến vào luôn luôn là trẻ con bảy tám tuổi, những đứa này đều là hy vọng tương lai của gia tộc, vì thế Thời gia vô cùng xem trọng, trưởng lão tháp thời gian sẽ luôn ở bên cạnh đích thân giám sát.

Một thiếu niên mười bốn tuổi như Thời Yến, đứng trong đám con nít bảy tám tuổi, rõ ràng đặc biệt nổi bật.

Có không ít người nhìn Thời Yến với ánh mắt đặc biệt quái dị, rõ ràng chuyện của Thời Yến đã được truyền ra trong Thời gia, nhưng ngặt nỗi Thời gia quá lớn, Thời Yến bình thường không thích ra khỏi cửa, rất nhiều người chưa từng thấy bộ dạng hiện tại của y. Con cái trong đại gia tộc luôn trưởng thành sớm, đừng thấy mấy đứa trẻ này chỉ có bảy tám tuổi, nhưng ánh mắt mỗi đứa nhìn Thời Yến đều mang theo mấy phần nghiên cứu và tìm tòi.

Thời Yến giả đò không thấy, cúi đầu điều chỉnh bản thân đến trạng thái hoàn mỹ nhất.

Trưởng lão mở tháp thời gian cuối cùng đã đến, khi ông ta đứng trước mặt mọi người, Thời Yến chỉ cảm thấy trưởng lão này giống như hóa thành một ngọn núi vô hình, đè ép y thở không nổi.

“Tháp thời gian là cửa ải mấu chốt để kiểm nghiệm các con có thể trở thành ngự linh sư không, cũng là bước đầu tiên các con trở thành ngự linh sư, có lẽ trước khi đến đây các con đã nghe trưởng bối trong nhà kể chuyện về tháp thời gian, nhưng ở đây ta lại cường điệu lần nữa, tiến vào tháp thời gian, tất cả xem cơ duyên, chỉ có người bắt được linh lực thời gian hơn nữa an toàn trở ra mới trở thành ngự linh sư được gia tộc thừa nhận. Nếu các con chết, hoặc tàn phế bên trong, gia tộc sẽ không phụ trách, đây là cái giá khi các con trở thành ngự linh sư! Ngự linh sư tu luyện khó khăn trùng trùng, chỉ cần hơi chút bất cẩn sẽ chết, nếu ngay cả bước đầu tiên cũng không đi được, thì nên sớm từ bỏ là hơn. Còn nếu các con có cơ duyên khác trong tháp thời gian, bất luận đạt được cái gì, đều là đồ riêng của các con, có quyền xử lý tuyệt đối.

“Vâng.” Một đám nhóc bảy tám tuổi nghiêm túc trả lời, âm thanh non nớt vang vọng trong không trung.

Thời Yến chỉ cảm thấy ánh mắt trưởng lão dừng lại trên người y một lát, rồi nói: “Nếu không có ai rút lui, vậy thì vào đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top