Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại

Chương 86

Nếu muốn nói Bát Hỉ sau khi biến thành người cảm tưởng lớn nhất là gì, đó chính là không cần phải đứng trên vai Thời Yến, nó cũng có thể có tầm nhìn ngang với nhân loại…

Ừm, nói cụ thể một chút, là có tầm mắt ngang với bạn nhỏ nhân loại.

Thằng nhóc trắng trắng mập mập trông khoảng mười tuổi đứng trên con đường xe qua xe lại, tốn rất lâu mới thích ứng được đứng thẳng dùng hai chân đi đường, nhẫn nại cất bước chậm gần chết, cố gắng để sống lưng thật thẳng, hai tay tự nhiên buông xuống, vì thế đương nhiên quên mất không thể không ngừng cử động miệng…

Hết cách, lúc làm thỏ miệng và mũi luôn nhúc nhích là bản năng của thỏ, mỗi con thỏ đều làm thế,  Bát Hỉ cảm thấy người xung quanh không ngừng ném ánh mắt dị thường vào mình, dù da mặt nó có dày cỡ nào, cũng cảm thấy khó chịu. Nó cúi đầu nhìn thân thể mình, không thiếu tay cụt chân, cũng không mọc lông, đuôi cũng biến mất rồi, nâng tay sờ đầu, lỗ tai cũng bình thường, theo lý mà nói không nên bị chú ý như thế chứ.

Lẽ nào sau khi biến thành người quá đẹp, cho dù là bộ dạng của một thằng nhóc, cũng thu hút ánh mắt nhân loại?

Nghĩ tới bộ dạng Thần Quang sau khi hóa thành hình người, Bát Hỉ lập tức thản nhiên.

Sau khi biến thành nhân loại, sự nhạy bén của thú loại cũng biến mất không ít, khứu giác thị giác này nọ đều bằng nhân loại, chẳng qua linh lực khổng lồ trong thân thể nó vẫn mạnh hơn người bình thường.

Bát Hỉ lúc trước là thỏ không thể ăn thức ăn nhân loại, chủ yếu là vì cơ cấu sinh lý của thỏ không thích hợp ăn. Khí linh của hồn khí có thể phân làm hai loại, một loại là hồn khí tích lũy lâu dài tự sinh ra ý thức hình thành hồn linh, còn một loại chính là linh hồn ngoài ý muốn dung nhập vào linh khí, hai bên kết hợp tạo thành hồn khí.

Trước khi chưa hóa thành hình người, Bát Hỉ gần như đã quên phần lớn quá khứ của mình, thật sự là do nó ở tháp thời gian đã quá lâu rồi, bản thân nó lại giỏi chế tạo không gian và thời gian giả tưởng, lâu dần ngay cả nó cũng bị lừa gạt, ngàn vạn năm trôi qua, làm sao còn nhớ được gì nhiều. Sau khi hóa thành hình người, sẽ có một lần lột xác về linh hồn, lúc này nó mới hiểu tại sao từ đầu đến cuối mình luôn giữ hình dáng thỏ.

Ngàn vạn năm trước, nó chỉ là một con thỏ bình thường trong rừng Ma Thú, vì một vài lần gặp gỡ mà bị một bảo vật hút ăn, thân thể biến thành xác khô, linh hồn lại bị vây bên trong. Xoay xoay chuyển chuyển mấy năm, rơi vào tay những người bất đồng, hấp thụ đủ kiểu năng lượng, lại trải qua năm rộng tháng dài, cuối cùng dính vào tháp thời gian. Nhưng lại rơi vào tay người Thời gia, từ đó trở thành tượng trưng của Thời gia…

Vừa đi vừa cảm thán quá khứ bi thương bi thán của mình, Bát Hỉ cảm thấy đói bụng, vô thức đi về nơi tỏa ra hương thơm thức ăn gần đó nhất.

Bản thể của nó là thỏ, sau khi biến thành khí linh vẫn giữ bản năng của thỏ, quá khứ ngốc nghếch không biết hưởng thụ thức ăn của nhân loại, nhìn thấy Thần Quang ăn mà thèm nhỏ dãi, hiện tại được rồi, đã đến lúc nó mở bụng ăn đồ ăn rồi!

“Ông chủ, cho tôi một chén mì!”

Âm thanh nhi đồng thanh thoát vang vọng cả tiệm mì, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp, nhe hai cái răng thỏ ra cười tươi.

Trầm mặc một giây, tất cả mọi người quay đi không để ý đến nó nữa, một phần thì thầm cười: “Đây là con nít nhà ai, không giáo dưỡng như thế…”

“Nhìn nó mập kìa, thật khó coi…”

“Cục thịt béo mà…”

Vĩnh Hằng quốc độ tôn sùng phong nhã, xem da trắng vóc gầy là đẹp, tướng mạo cỡ Thời Yến, ở Vĩnh Hằng quốc độ có thể tính là nhất đẳng, Thần Quang tuy cũng tuấn mỹ, nhưng với thẩm mỹ quan của Vĩnh Hằng quốc độ, lại kém đi không ít, còn về Bát Hỉ, trực tiếp bị liệt thành hạ đẳng.

Bát Hỉ lập tức nghe được những lời xầm xì đó, trong lòng hừ lạnh: Cho các người xem thường tiểu gia, tiểu gia hiện tại nhìn mập thế, đợi trưởng thành rồi chính là cường trắng kiện mỹ, tràn đầy vị nam nhân, đám vị đàn bà các người làm sao có thể so được… Thỏ mập ở Vĩnh Hằng quốc độ nhiều năm, sớm đã hiểu thể hình của mình ở Vĩnh Hằng quốc độ không được hoan nghênh, nhưng từ khi nó đến Hỏa Viêm quốc, cánh cửa của thế giới mới được mở ra, Hỏa Viêm quốc xem nam nhân cường tráng hùng vĩ là đẹp, dạng như Hỏa Luyện là tiêu chuẩn nhất, Bát Hỉ cuối cùng cũng nhìn thấy có nhân dân thích tráng hán, đương nhiên liệt bản thân vào hàng ngũ mỹ nam tử của Hỏa Viêm quốc.

Đợi cả nửa ngày cũng không thấy có người bưng mì lên, nhìn người xung quanh ăn vui vẻ, Bát Hỉ nóng ruột, nó có thể nhạy bén bắt được cảm xúc của mọi người, đại khái hiểu ra nguyên nhân họ không đưa mì lên cho mình, đang muốn lấy ra chút tiền để lòe, đột nhiên một nam nhân giơ lên thứ trong tay, là một hạt châu nửa trong suốt, tỏa ra ánh sáng màu đỏ: “Có phản ứng, tháp thời gian đang ở gần đây!”

Nam nhân vừa nói thế, lập tức thu hút ánh mắt tất cả mọi người.

Chết tiệt…

Bát Hỉ thấy thế, sắc mặt biến đổi, nhân lúc còn chưa ai hoài nghi đến nó, lập tức lặng lẽ chuồn đi.

Lúc nó mới rời khỏi Thời gia, vì có thể tiêu sái phiêu bạt trên đại lục, trừ biến thành hình người ly khai, lưu lại quảng trường một ấn ký cho biết tháp thời gian từng tồn tại, còn nhân lúc tất cả mọi người không phòng bị lấy đi một vài ‘đồ tất yếu’.

Trong tháp thời gian linh khí bảo khí rất nhiều, nó không chút áp lực mang đi luôn, ngoài ra, chẳng hạn trưởng lão nào đó nào đó có hàng trữ đầy trong kho, vào lấy một chút cũng đừng keo kiệt chứ, chẳng hạn dược tề gì đó của Mộc Ngân Tâm, dù sao nhiều thế mà, nó tùy tiện lấy một chút cũng không sao đúng không, còn có những thứ nào đó trên người Thời Huân là tượng trưng cho thân phận, vậy nó sẽ không khách khí đâu…

Thế là, cảnh ngộ trong lòng ôm quá nhiều bảo bối lẻn đi chính là Thời gia thẹn quá hóa giận lập tức công bố lệnh truy nã, hơn nữa đưa hạt châu cảm ứng tháp thời gian ra khắp đại lục, chỉ cần có người báo lên hành tung của nó, sẽ có thưởng!

Cũng may hạt châu không nhiều, vì thế cho tới nay Bát Hỉ vẫn an nhiên vô sự.

Mắt thấy tiệm mì này không thể ở tiếp nữa, Bát Hỉ vội vàng bỏ đi, nơi này là biên thành của Vĩnh Hằng quốc độ, sau khi ly khai thì có thể vào địa bàn của Hỏa Viêm quốc, Hỏa Viêm quốc quá lớn, phần lớn thổ địa đều là hoang mạc không bóng người, Bát Hỉ mang theo cõi lòng bi tráng, hóa thành hình thái ma thú thỏ đen, đang định dũng mãnh xông vào hoang mạc, lại thấy từ xa có một bóng người càng lúc càng gần.

Đã sắp vào đêm, xung quanh không có bóng người nào, sao lại đột nhiên lòi ra một tên.

Bát Hỉ chớp chớp hai mắt, mơ hồ cảm thấy bộ dạng người đó khá quen thuộc.

Thân hình người đó lóe lên mấy cái, lợi dụng linh lực đi tới trước mặt nó, cong lưng nhìn Bát Hỉ đã ngây ngốc: “Tìm được cậu rồi.”

Đối phương cong môi cười, hoàn toàn khác với sự tinh xảo của Thời Yến và sự lạnh nhạt của Thần Quang, mang theo mấy phần gian xảo và tà khí, trước mặt hắn là một hạt châu màu đỏ, đang lấp lánh phát sáng, rọi vào mắt hắn, mang theo mấy phần tuấn mỹ dụ hoặc lòng người. Nam nhân cong lưng xuống ôm Bát Hỉ lên, dùng cùi chỏ đỡ người nó ôm vào lòng: “Từng đáp ứng tôi sẽ đến Hỏa Viêm quốc làm khách, cậu quả nhiên tuân thủ lời hứa.”

Bát Hỉ nghe thế, ngẫm nghĩ, vẫn quyết định không nói ra nó là chạy trốn truy bắt mới chạy sang đây…

Hỏa Luyện vừa mang Bát Hỉ vào chủ trạch, Hỏa gia lập tức có người cảm ứng được khí tức của Bát Hỉ, lập tức, một lão nhân tóc bạc lao ra, cản Hỏa Luyện bên ngoài cửa.

“Thiếu chủ à, sao con lại mang nó về đây! Con có biết không, yêu vật này không may mắn, con nhìn nó toàn thân đen thui, chỉ sợ lời tiên đoán đó sẽ thành thật đấy!” Lão nhân toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Hỏa Luyện lấp láy nước mắt hận không thể rèn sắt thành thép: “Tuyệt hậu đó, nó sẽ khiến thiếu chủ tuyệt hậu!!!”

“Gia gia con đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, với huyết mạch bán thú nhân của con, lẽ nào còn có thể có con cháu kế thừa?” Hỏa Luyện nói, lão nhân này từ nhỏ chăm sóc Hỏa Luyện trưởng thành, thương yêu Hỏa Luyện như cháu ruột của mình, ông cũng là người biết thân phận chân chính của Hỏa Luyện sớm nhất, trước đó Hỏa Luyện có thể che giấu thân phận ở Hỏa gia nhiều năm như thế, lão nhân này có công lao cực lớn.

Ông vốn là một trong những trưởng lão Hỏa gia, khi tuổi tác lớn dần, thân thể cũng không còn tốt lắm, rất nhanh đã để những trưởng lão trẻ tuổi khác thay thế, mấy năm nay chuyện ông lo lắng nhất, trừ Hỏa Luyện có thể khỏe mạnh sống tiếp ra, chính là vấn đề con cháu của Hỏa Luyện.

Lúc trước khi Bát Hỉ vừa đến Hỏa gia, ông còn rất thích Bát Hỉ, nhưng khi ông dần phát hiện Hỏa Luyện trước nay luôn xa cách khách khí với người khác, lúc đối diện Bát Hỉ lại đặc biệt bất đồng, không chỉ trở nên dịu dàng kiên nhẫn, còn chăm sóc Bát Hỉ chu đáo vô cùng.

Tuy hiện tại Hỏa gia đã có không ít người biết thân phận thật sự của Hỏa Luyện là bán thú nhân, nhưng vẫn không ai suy nghĩ lung tung về quan hệ của Bát Hỉ và Hỏa Luyện, chỉ có ông là người chăm sóc Hỏa Luyện đến lớn, là nhạy bén nhất. Vừa nhìn qua đã nhìn ra tình cảm khác thường Hỏa Luyện dành cho Bát Hỉ, còn có con thỏ chết tiệt đó mỗi ngày nằm trong lòng Hỏa Luyện, vui sướng híp mắt lại, khóe miệng mang nụ cười thô tục, miệng và mũi cứ nhúc nhích, râu thì run run, nhìn sao cũng thấy không phải thứ tốt đẹp gì!

“Tuy quả thật không mấy khả năng, nhưng dù sao cũng có một tia hy vọng, nhưng không thể là con thỏ này!” Lão nhân âu sầu nói, Hỏa Luyện là bán thú nhân, cùng người cũng có thể sinh sản hậu đại, nếu muốn tìm ma thú, ngựa cũng có thể, nhưng với một con thỏ… có thể sao, có thể sao?!

Suy nghĩ của Hỏa Luyện lại hoàn toàn khác gia gia, bản thân hắn đã chịu đủ giày vò của bán thú nhân, hễ nghĩ tới hậu nhân của mình cũng giống như thế, hắn thà rằng không có con cháu hậu đại. Dù sao hắn còn có Bát Hỉ giúp đỡ, con cháu hậu đại của hắn chỉ sợ không may mắn như hắn!

Bát Hỉ nhắm mắt lại nằm trong lòng Hỏa Luyện giả chết. Nó nhìn ra được gia gia này không thích mình, chẳng qua một nhân loại sao, thỏ gia nó sống nhiều năm như thế, nếu tính về tuổi tác, gia gia tuy nhìn già nua, nhưng quả thật nhỏ hơn Bát Hỉ không biết bao nhiêu tuổi,  sao nó có thể tính toán với một tiểu gia hỏa nhân loại chứ, cho nên tất cả cứ giao cho Hỏa Luyện.

Hỏa Luyện an ủi gia gia vài câu, rồi dẫn Bát Hỉ về phòng ngủ. Bên trong có ổ chuyên dụng cho Bát Hỉ ngủ, hai năm trước đã làm, hiện tại vẫn giữ nguyên trạng…

Trên bàn còn đặt bánh kem, nhìn vô cùng mỹ vị, bố trí cả phòng đều chiếu theo sở thích của nó, bên giường thậm chí còn có con thỏ đen đồ chơi đầy lông, hình dáng rất giống nó, nhìn mới anh tuấn mê người làm sao.

Bát Hỉ cảm động nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn cằm Hỏa Luyện một cái, môi lóe ánh sáng màu mật dưới mặt trời, là kiểu hình hoàn toàn khác với nhân loại nó từng tiếp xúc quá khứ, nhưng lại khiến nó cứ rục rịch.

Bát Hỉ mài răng thỏ, nghĩ cứ thế lao lên cắn một cái liệu có bị Hỏa Luyện đánh chết không, tuy nó có lý luận phong phú, nhưng chưa từng thực chiến qua.

Trước kia thấy Thần Quang lúc còn hình rắn đã ăn không biết bao nhiêu đậu hũ của Thời Yến, Thời Yến vẫn không hề phát giác, nói chính xác hơn là, dù phát hiện cũng giả vờ không biết, có lẽ nó cũng có thể học theo?

Thế là Bát Hỉ cọ cọ người, muốn cụng vào cằm Hỏa Luyện, kết quả thân thể nó quá ngắn lại quá mập, không linh hoạt như Thần Quang, cho dù lấy tay Hỏa Luyện làm điểm chống nhảy lên, kết quả lại vượt qua môi Hỏa Luyện, răng thỏ chuẩn xác đụng vào mũi Hỏa Luyện, lưu lại một dấu vết rõ ràng ở đó…

Hỏa Luyện: “Sao vậy? Chỗ nào khó chịu?” Nói rồi lập tức đặt Bát Hỉ bốn vó chỏng trời kiểm tra thân thể nó.

Bát Hỉ tùy ý Hỏa Luyện giày vò, trong lòng chảy nước mắt bi phẫn….

Hỏa Luyện nhìn dáng vẻ bi phẫn của Bát Hỉ, cười cười, cúi đầu dùng mặt cọ người Bát Hỉ, lông thỏ mềm mại cọ qua phần má, mềm mềm, ấm ấm, mượt mà.

Một kế không thành lại sinh một kế, buổi tối khi chuẩn bị ngủ với Hỏa Luyện, Bát Hỉ vụt cái biến thành tiểu mập trắng trẻo khoảng mười tuổi. Hỏa Luyện lập tức sửng sốt, vừa định nói gì, đột nhiên thân thể phát sinh dị biến!

Kèm với biến hóa này, một cơn đau không cách nào hình dung ập đến, mặt Hỏa Luyện lập tức vặn vẹo, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, Bát Hỉ bị dọa, lập tức tâm tình sắc dụ gì đó bị ném hết ra sau đầu, vội vã truyền linh lực cho Hỏa Luyện tiến hành dẫn dắt.

Đợi vất vả bận rộn xong, Hỏa Luyện sớm đã mệt ngủ mất, Bát Hỉ cũng cảm thấy buồn ngủ, quên luôn mình là hình người, trực tiếp nằm lên người Hỏa Luyện, nhanh chóng tiến vào giấc mộng.

Hỏa Luyện là bị đè tỉnh, trên ngực càng lúc càng nặng, quả thật đã đến mức không thể thở nổi, đã thế bên tai còn có người không ngừng ngáy, ngủ vô cùng ngon, Hỏa Luyện cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết, mở trừng mắt ra, cúi đầu nhìn, một thằng nhóc mập mạp nằm trên người hắn ngủ thật ngon.

Hỏa Luyện điều chỉnh tư thế một chút, ngẩn ngơ nhìn Bát Hỉ.

Thì ra đây chính là bộ dạng hình người…

Ngón tay Hỏa Luyện xẹt qua mặt Bát Hỉ, làn da quá mức non nớt, ngón tay hắn xẹt qua, lập tức lưu lại vết đỏ mờ mờ, mấy giây sau mới tan đi.

Có phải con nít quá hay không?

Hỏa Luyện nhíu mày.

Ngay lúc này, Bát Hỉ nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn Hỏa Luyện: “Ồ, thân ái, nào…”

Ai đó theo thói quen nhảy lên, dùng khí thế Thái sơn áp đỉnh đè lên người Hỏa Luyện, nhúc nhích mũi và miệng, ngửi tới ngửi lui trên mặt và cổ Hỏa Luyện: “Nhanh ôm tôi đi… nhanh… dùng sức một chút…”

Hỏa Luyện: “…”

“Ô ưm a a ừm ừm… a~”

“Nghiêm túc chút.” Hỏa Luyện kéo Bát Hỉ ra, nhìn bộ dạng non nớt này, người không biết liệu có cho rằng nó là con của mình không? Hỏa Luyện nghiêm túc nhìn Bát Hỉ, “Cậu hóa hình xong chính là bộ dạng này?”

“Ừ ừ.” Bát Hỉ gật đầu.

“Vậy khi nào mới có thể biến thành người trưởng thành?”

“Cái này à…” Giống như Thần Quang trực tiếp hóa hình thành người trưởng thành, nhưng phẩm cấp của đá luân hồi quá cao, nó còn không biết phải tu luyện bao lâu mới làm được, “Không biết, nếu phải đạt đến cấp bậc như Thần Quang mới có thể biến thành người lớn, có lẽ cần một hai triệu năm đi.”

Hỏa Luyện: “…”

Do sau khi biến thành hình người cần không ngừng điều động linh lực, cũng biến tướng là không ngừng tu luyện, có thể rút ngắn tiến trình trưởng thành của Bát Hỉ, vì thế dưới mệnh lệnh cưỡng chế của Hỏa Luyện, Bát Hỉ quyết định dùng hình người luôn, còn về Hỏa Luyện hôm qua rõ ràng ôm một con thỏ vào phòng, sau khi ra ngoài lại biến thành bé trai, vấn đề đó giao cho Hỏa Luyện giải quyết là xong.

Bát Hỉ không bận tâm chuyện bên ngoài, trừ ăn uống vui chơi tu luyện, chuyện duy nhất nghĩ đến chính là làm sao sắc dụ Hỏa Luyện, hoàn toàn không biết chuyện Hỏa Luyện bao dưỡng bé trai đã dấy lên nhiệt tình bát quái ở Hỏa Viêm quốc.

Hỏa Luyện trước giờ có cuộc sống riêng tư sạch sẽ khiến người khác không moi ra được chút yếu điểm nào, thậm chí còn bị hoài nghi có bệnh bất tiện, cư nhiên bao dưỡng một tiểu béo trắng trẻo! Là nhân vật nổi tiếng Hỏa Viêm quốc, câu chuyện không thể không nói giữa Hỏa Luyện và bé trai tự nhiên được lưu truyền thành n phiên bản, với khí thế dễ như trở bàn tay, đập nát trái tim bao nhiêu thiếu nữ thiếu nam ôm mộng, mà gia gia sau khi biết tin, cuối cùng sau mấy ngày trời mới tới thăm.

“Thằng nhóc này là con thỏ mập kia biến thành?” Đây là câu đầu tiên gia gia nói.

Hỏa Luyện đang đút Bát Hỉ ăn bánh kem đáp: “Đúng.”

Hai mắt gia gia nhìn chằm chằm Bát Hỉ ăn đến quên hết mọi thứ: “Nó có thể biến thành người, vậy tại sao không biến thành con gái!”

Bát Hỉ: “…” Tiểu gia ta trời sinh là giống đực.

“Cho dù là nam, sao lại có bộ dạng phát dục không tốt này… vóc dáng nhỏ như thế!” Gia gia ghé lại đánh giá Bát Hỉ, sau đó khổ sở nhìn Hỏa Luyện: “Con biết bên ngoài đã đồn thổi thành thế nào rồi không, có người nói đây là con của con, có người nói con thích luyến đồng, đủ kiểu đồn thổi…”

“Gia gia có gì thì nói thẳng đi.” Hỏa Luyện hơi nhíu mày nói.

Gia gia trầm ngâm một lát: “Con muốn cùng nó quang minh chính đại đi với nhau, ít nhất phải là nam nhân thành niên, có thể sinh con càng tốt… hồn thú làm sao sinh hậu đại vậy, có khác với nhân loại không?”

Bát Hỉ vừa nghe lời này, lập tức não xoay chuyển, cảm thấy suy nghĩ của gia gia hình như về một góc độ nào đó mà nói là tương đồng với nó?

Thế là Bát Hỉ gian tà ghé lại: “Gia gia muốn tìm hiểu con không, vậy không bằng chúng ta nói chuyện riêng đi…”

Nhìn nhóc mập lùn hơn mình nhe răng thỏ cười hi hi, tuy biết nó là do con thỏ mập kia biến thành, nhưng không biết sao, nhìn đứa bé trắng trẻo mập mạp thế này, gia gia lập tức mềm lòng, nếu Hỏa Luyện có thể sinh con, lớn thành thế này thì tốt biết bao…

Đương nhiên, Bát Hỉ không biết suy nghĩ của gia gia, cùng gia gia trốn vào góc thầm thì to nhỏ.

Trung tâm tư tưởng của cuộc thảo luận là: Bát Hỉ tuy không phải giống cái, hiện tại tuy nó là giống đực, nhưng quá khứ là ma thú nha! Con? Có lẽ có thể thử xem, nhưng trước khi thử phải làm chút chuyện không thuần khiết nữa đó…

Gia gia lập tức ném ánh mắt hoài nghi cho Bát Hỉ, nhưng một giây sau nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Bát Hỉ, nghĩ nếu có đứa cháu thì chính là bộ dạng này, tim gia gia lại mềm nhũn….

Hỏa Luyện nhìn một già một nhỏ thảo luận nhiệt hỏa ngập trời, nhìn rồi nhìn, kìm không được bật cười.

Chớp mắt một  năm trôi qua, thứ lúc trước trộm khỏi Thời gia, sau khi vòng vèo với Hỏa Luyện đã bị lấy về gần hết, lệnh truy nã tháp thời gian cuối cùng cũng dừng lại, nhưng đồng thời Thời gia cũng phái người đến bàn bạc, Bát Hỉ tiếp tục cách mấy năm sẽ về một chuyến, dù sao khảo hạch ngự linh sư Thời gia còn dựa vào nó mà. Chuyện này Bát Hỉ vui vẻ đáp ứng, dù sao nó ở Thời gia đã nhiều  năm như thế, lúc chạy trốn tuy rất không có lương tâm thuận tay dắt không ít dê, nhưng vẫn có tình cảm với Thời gia. Lệnh truy bắt của Thời gia với nó lúc trước kỳ thật cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, không có lực sát thương gì, vì thế chuyện nên làm nó tự nhiên sẽ không tùy ý ném đi. Đồng thời, Bát Hỉ dùng thân phận nhân loại sống như cá gặp nước ở Hỏa gia.

Một năm ngắn ngủi, cũng không biết có phải thức ăn của thế giới nhân loại quá thích hợp cho Bát Hỉ trưởng thành hay không, dù không mấy tu luyện gì, Bát Hỉ cũng cao lớn lên không ít, tuy vẫn còn hơi mập, nhưng tiểu thiếu niên trắng trẻo non mịn, môi hồng răng trắng, nhìn từ xa khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng. Mà gia gia vốn phản đối Hỏa Luyện và Bát Hỉ ở bên nhau nhất, một năm nay nhìn Bát Hỉ trưởng thành, chăm sóc Bát Hỉ như chăm sóc cháu trai, chậm rãi cũng bắt đầu tiếp nhận, ngược lại sau đó, gia gia còn bắt đầu tận tình khuyên Bát Hỉ, hiện tại tuổi nó còn nhỏ, thân thể chưa phát dục hoàn chỉnh, đừng gấp thân thân mật mật với Hỏa Luyện, mau trưởng thành lên mới là đạo lý thép!

Trong thời gian này Bát Hỉ từng nảy ý đi tìm kiếm Thời Yến và Thần Quang, đồng thời học hỏi một chút vấn đề cuộc sống hài hòa của chồng chồng, nhưng phát hiện Thời Yến và Thần Quang cư nhiên chu du đến đầu kia đại lục, tính ra có thể còn đang ở trên biển. Vì thế Bát Hỉ quyết định đợi Thời Yến trở về đại lục rồi tính tiếp.

Lại một năm trôi qua, tiểu thiếu niên non nớt biến thành thiếu niên lang sắp thành niên, cảm giác thân thể nhân loại sắp đột phá thành niên, một cỗ trói buộc vô hình tràn đầy trong người, Bát Hỉ có thể cảm nhận rõ ràng, là tới từ khế ước với Thời Yến. Dưới sự cưỡng chế của khế ước chủ tớ, nghi thức thành niên của nó nhất định phải có mặt Thời Yến, thông qua khế ước cảm ứng phương vị Thời Yến, Bát Hỉ đứng ở Hỏa gia, nhìn rừng Ma Thú xa xa, Thời Yến đang ở chỗ đó?

Hỏa Luyện từ xa thấy Bát Hỉ ngây ngốc đứng trước cửa nhìn một hướng, làn da mịn màng trắng trẻo, tóc và mắt lại đen kịt như mực, mặc quần áo cắt may vừa người, nhóc mập mấy năm trước đã không còn bóng dáng, thân hình giờ dài ra, trở nên thon gọn, duy chỉ có đôi răng thỏ vẫn còn, khi cười lên ngây thơ đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng.

Hỏa Luyện bước tới cạnh Bát Hỉ, cúi đầu như có như không hôn góc tráng Bát Hỉ.

Hai năm nay Bát Hỉ hóa thành hình người mỗi ngày ngủ chung với hắn, hắn cảm thấy lực ý chí của mình đã đạt được thăng hoa chưa từng có.

Nhưng khi thân thể Bát Hỉ dần dài ra, hắn cảm thấy mình quả thật sắp nhịn hết nổi.

Do ỷ vào Bát Hỉ dẫn dắt linh lực cho mình, khí tức của Bát Hỉ dường như đã xâm nhập vào tận cốt tủy thu hút hắn, khiến hắn hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều ôm Bát Hỉ vào lòng. Có lúc Hỏa Luyện nhịn không được nghĩ, Bát Hỉ bảo trì hình thái ma thú cũng không tồi, ít nhất hắn có thể mỗi phút mỗi giây ôm Bát Hỉ, trong mũi tràn đầy khí tức của Bát Hỉ, nhiệt độ cơ thể hai người truyền cho nhau. Lúc nhớ Bát Hỉ, cúi đầu cọ vào thân thể đầy lông, thỉnh thoảng đùa nghịch tứ chi đáng yêu, sờ lỗ tai mẫn cảm của Bát Hỉ, tốt đẹp biết bao.

Nhưng biến thành hình người cũng không tồi, hiện tại là bóng đêm trước bình minh, đợi sau khi thành niên…

Trong đầu bắt đầu liên tưởng sâu xa, nụ hôn của Hỏa Luyện dần trở nên nóng hổi.

Bát Hỉ bị Hỏa Luyện hôn, dần hoàn hồn lại: “Hỏa Luyện…”

“Ừ?” Hỏa Luyện hôn mặt nó, hàm hồ đáp.

“Tôi muốn đi tìm chủ nhân…”

“…”

“Sao nào, không đồng ý? Vậy có muốn tôi thành niên không?”

“Cũng không phải không được, nào, Bát Hỉ, hôn tôi một cái, tôi sẽ đồng ý đi cùng cậu.” Hỏa Luyện nói, ngón tay nâng cằm Bát Hỉ, cúi đầu nhìn vào hai mắt nó.

Bát Hỉ lập tức cười nói: “Tên nhân loại dâm đãng này…” Thiếu niên nâng hai tay ôm người trước mắt, khiễng chân hôn lên môi hắn.

___

Chủ nhân, bốn năm qua cậu sống tốt không, làm gì ở rừng Ma Thú vậy, Thần Quang có ở bên cạnh cậu không.

Bát Hỉ có hơi nhớ cậu rồi đó.

Chương 87

Đây là tiểu trấn Hoa Hồng, kiến trúc màu trắng thấp lùn, trước cửa mỗi nhà mỗi hộ đều trồng hoa hồng xinh đẹp, khí hậu nơi này cực thích hợp cho hoa hồng sinh trưởng, hiện nay đúng mùa hoa nở, hoa do các thôn dân gieo trồng nở rộ, đi trên đường, kiến trúc màu nhạt, hoa hồng nở rộ, trong không khí toàn là hương hoa hồng nhàn nhạt, Thời Yến cảm thấy cả người y từ trong ra ngoài đều trở nên thơm phức.

Thần Quang đi bên cạnh y, phong cảnh ở đây quả thật rất đẹp, bầu trời trong xanh, con đường sạch sẽ, người tới người đi, vô cùng nhàn nhã.

Đây là một tiểu đảo ngoài biển, có qua lại làm ăn với đại lục, vì khác khu vực, người ở đây cũng có ngoại hình hơi khác với đại lục, thói quen văn hóa cũng thiên biến vạn hóa, nửa năm nay, Thời Yến và Thần Quang đã đi qua không ít nơi kỳ lạ, nên tới nơi này cũng không thấy gì.

Thời Yến đến vì mùa hoa hồng của tiểu trấn này, Thần Quang lại có mục đích khác.

Sở dĩ cư dân của tiểu trấn này giàu có như thế, toàn là nhờ hoa hồng mang tới, ngọn núi gần đó trồng vô số hoa hồng đếm không hết, dùng chế thành nhiều thứ, có ăn có chơi, trong đó nổi danh nhất, chính là cao hoa hồng.

Mùa xuân tới rồi, kỳ phát dục của rắn lại đến, gần đây Thần Quang càng lúc càng dục cầu bất mãn, Thời Yến gần như mỗi ngày đều bị Thần Quang tha lên giường ngày đêm tuyên dâm, eo sắp không thẳng nổi nữa, với thể chất của Thời Yến hiện tại cũng sắp bị Thần Quang đè chịu không thấu, sau mấy lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng du lịch của Thời Yến, mỗi ngày bị Thần Quang làm mệt đòi mạng chỉ còn muốn ngủ.

Vốn cho rằng nhẫn nại một thời gian sẽ qua, nhưng Thần Quang lại càng lúc càng lên hứng, Thời Yến nhịn rồi nhịn, hết nhịn nổi, cuối cùng định ra kế hoạch sinh sống khỏe mạnh cho chồng chồng, hai tư sáu tùy tiện, ba năm bảy nhất định phải nghỉ ngơi!

Thần Quang ban đầu còn không xem trọng lắm, nhưng khi Thời Yến nghiêm khắc chấp hành theo kế hoạch, Thần Quang chậm rãi cảm thấy mình sắp nghẹn chết rồi, vì thế, khi nghe ngóng được tác dụng của cao hoa hồng bí chế do tiểu trấn Hoa Hồng sản xuất, sau cố ý vô tình nhắc tới, dẫn tới hứng thú của Thời Yến. Thế là Thần Quang thỏa mãn đi theo Thời Yến đến nơi này.

Thời Yến và Thần Quang dạo cả ngày, thấy đủ kiểu bánh kem làm từ hoa hồng, trà hoa, tinh dầu, xà phòng, Thời Yến còn hưng trí bừng bừng tham gia, Thần Quang nhân lúc Thời Yến quá hứng thú không để ý tới mình, lặng lẽ rời đi mua mấy hộp cao hoa hồng bỏ vào nhẫn.

Mà ở bên kia, sau khi được thôn dân giúp đỡ cùng thể nghiệm lạc thú chế tác hoa hồng, nghe nói tinh dầu đặc chế bôi lên người có thể giảm bớt gánh nặng cơ thể, Thời Yến  nhân lúc Thần Quang không ở lén lút mua một chút cất đi, thầm nghĩ thời gian gần đây Thần Quang nghẹn quá mức, y có nên khao tiểu xà phát tình nhà mình  một chút không…

Thế là hai chồng chồng trong lúc đối phương không biết đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, khi màn đêm buông xuống, hai người lòng ôm tâm tư trở về khách sạn nghỉ trọ.

Bầu không khí an tĩnh khá quái dị, sau khi ăn xong cơm tối, Thời Yến thấy Thần Quang đi tắm trước, liền lấy tinh dầu ra khỏi không gian, tuy một nam nhân bôi thứ này có hơi kỳ quái… nhưng vì cho Thần Quang cao hứng…

Thấy Thần Quang nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm, Thời Yến cầm áo ngủ lao vào phòng tắm, Thần Quang nhìn bóng lưng y biến mất sau cánh cửa, khẩn cấp lấy cao hoa hồng ra, nhưng một giây sau, Thần Quang lập tức chú ý thấy tinh dầu trên bàn. Công hiệu của tinh dầu khi đi mua cao hoa hồng đã có người giới thiệu cho hắn, nhưng công hiệu tinh dầu đối phương giới thiệu cho hắn lại là tác dụng cho người phía trên. Thần Quang mua thứ này là chuẩn bị cho Thời Yến, đương nhiên không suy nghĩ đến bản thân, nhưng lúc này nhìn tinh dầu đặt trên bàn, lại nhìn bóng dáng Thời Yến thấp thoáng trong phòng tắm, trên mặt Thần Quang lộ ra niềm vui, xem ra suy nghĩ của Thời Yến ăn khớp với hắn, hắn mua cao hoa hồng cho Thời Yến, Thời Yến mua tinh dầu cho hắn… không tồi, không tồi ~

Thần Quang tự cho rằng gần đây hắn sắp nghẹn đến hư, tinh dầu quả thật có cũng được không cũng không sao, nhưng nếu là một phen tâm ý của Thời Yến, hắn cũng không để ý đâu. Đặt cao hoa hồng qua một bên, Thần Quang nằm xuống, y phục trực tiếp mở rộng, nhìn tinh dầu từng giọt từng giọt nhỏ lên bụng, tinh dầu bán trong suốt phản xạ lại ánh sáng, nhìn cực kỳ dâm mỵ, lan ra trên bụng, da lập tức trở nên trơn bóng.

Thần Quang lập tức cảm nhận được tác dụng, bôi tinh dầu này lên người Thời Yến cũng không tồi…

Thời Yến tắm rửa xong mới phát hiện đã quên mang tinh dầu vào, nhưng không sao, dù sao bôi ở trong hay ra ngoài bôi cũng không khác biệt gì, thế là tùy tiện thắt lại áo choàng tắm lỏng lẻo, Thời Yến đi vào phòng, đúng lúc nhìn thấy Thần Quang đang luống cuống cất tinh dầu đi…

Thần Quang quay đầu liền thấy Thời Yến mặc áo choàng tắm lỏng lẻo đứng một bên, áo choàng màu xám, da thịt trước ngực và ở đùi mơ hồ lộ ra, nhìn cực kỳ dụ hoặc, tóc hãy còn ẩm, vì vừa tắm xong nên mặt còn phớt hồng. Thời Yến là người tính cách lạnh nhạt, thỉnh thoảng lộ ra bộ dạng non nớt thuần chân như thế, làm Thần Quang lập tức quên luôn tinh dầu đầy người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thời Yến, quả thật sắp lóe tia sáng xanh, hận không thể tức khắc nhào lên ăn Thời Yến.

Thời Yến nhìn thân thể trần trụi của Thần Quang, chậm rãi hỏi: “Anh đang làm gì?”

Tinh dầu này không phải cho y dùng sao, Thần Quang dùng rồi vậy y thì sao…

Thời Yến nói, vòng xuống cuối giường nhìn nửa người dưới trần trụi của Thần Quang, tinh dầu đại khái là bị Thần Quang bất cẩn đánh đổ, cư nhiên toàn chảy vào giữa chân hắn, không chỉ làm bụng, khí quan bên dưới của hắn bóng loáng, ngay cả bộ vị kín kẽ ở hõm đùi và viên cầu tròn cũng bị dính, yết hầu Thời Yến rục rịch, một luồng dục vọng ập tới.

Thần Quang còn chưa kịp trả lời, nhìn ánh mắt Thời Yến liền biến y đang nghĩ gì, bầu không khí lập tức trở nên ái muội, tuy vừa rồi làm đổ tinh dầu hơi mất hứng chút, nhưng lúc này thấy Thời Yến nhìn chằm chằm mình, rõ ràng hiệu quả cũng đã đạt được.

Thần Quang nhìn Thời Yến chậm rãi leo lên giường, giống như bị dụ hoặc vươn tay sờ đùi hắn. Thần Quang hơi nâng chân lên, để Thời Yến nhìn rõ hơn chút, Thời Yến thấy thế, lập tức tăng nhanh động tác, ngón tay mò lên từ đùi Thần Quang, da thịt Thần Quang cực tốt, phủ một lớp tinh dầu, thủ cảm trơn hơn bình thường. Thời Yến vuốt thân thể hắn, chậm rãi đè lên người hắn, tay xoa vuốt phần thịt trong đùi Thần Quang, xoay vòng quanh khí quan bên dưới, thân thể Thần Quang sớm đã có phản ứng, sau khi bị Thời Yến trêu chọc như thế, khí quang càng thêm lớn.

Thời Yến lập tức cảm giác được, ở chung với Thần Quang lâu như thế, họ rất hiểu thân thể nhau, chẳng qua tối nay Thời Yến đột nhiên nảy sinh ý định áp đảo Thần Quang, Thần Quang cư nhiên cũng tùy y nhu nắn khác hẳn bình thường.

Thần Quang hiếm khi thành thật phối hợp như thế, Thời Yến càng thêm hứng, một tay cố sức hầu hạ bên dưới của Thần Quang, tay kia sờ từ eo Thần Quang lên trên, vuốt ve cơ thịt trên bụng Thần Quang, sau đó nhu nắn điểm trước ngực hắn. Khi Thần Quang nhịn không được hít vào, Thời Yến lập tức cúi đầu, cắn môi Thần Quang.

Thần Quang nhìn Thời Yến, thần sắc cực kỳ nuông chiều, tùy ý Thời Yến giày vò, cảm nhận đầu lưỡi y luồn vào, linh hoạt cuốn lấy mình, Thần Quang tự nhiên cực kỳ phối hợp. Thời Yến thấy thế, càng thêm nỗ lực, ngay cả quần áo bất tri bất giác bị Thần Quang lột sạch cũng không biết, rất lâu sau, Thần Quang cuối cùng bắn trên tay Thời Yến.

Thời Yến cảm nhận dịch thể dinh dính của Thần Quang trong lòng bàn tay mình, y cúi đầu cười với Thần Quang, nhân lúc Thần Quang chìm trong cao trào, nhờ dịch thể trên tay cùng tinh dầu, ngón tay Thời Yến chậm rãi thò vào phía sau Thần Quang.

Nam nhân dưới thân này, cường thế bá đạo, từ trước tới giờ lúc nào cũng chiếm ưu thế trên giường, tối nay lại không biết vì sao, cư nhiên tùy ý y giày vò, Thời Yến tự nhiên phải nhân cơ hội này thăm dò, tay y thuận theo đường nét bên dưới mò ra phía sau Thần Quang, mắt thấy sắp sờ đến, Thần Quang đột nhiên cười xấu xa với Thời Yến, Thời Yến sửng sốt, một giây sau, một cảm giác mát lạnh len vào phía sau Thời Yến, Thời Yến còn chưa kịp phản ứng, ngón tay Thần Quang đã mượn cao hoa hồng lập tức đâm vào thân thể y.

Thời Yến bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể co rụt lại theo phản xạ, ngón tay Thần Quang lập tức bị bao chặt lấy.

Thần Quang động động tay, chậm rãi và sắc tình ra ra vào vào thân thể Thời Yến, do hắn quá hiểu về thân thể y, Thời Yến vừa rồi chỉ lo trêu chọc hắn, thân thể sớm đã có phản ứng cũng không quan tâm, lúc này chỉ mới bị Thần Quang trêu chọc một chút, đã lập tức mềm xuống, phía sau không ngừng co rút, giống như muốn cắn chặt ngón tay hắn.

Thần Quang đột nhiên lật người, đè Thời Yến xuống, cúi đầu hôn môi Thời Yến, gác một chân Thời Yến qua tay, một tay thì vuốt ve phần ngực và phần eo mẫn cảm của y, tay kia thì ra vào bên dưới.

Cao hoa hồng màu trắng sữa tan ra trong người Thời Yến, lập tức biến thành dịch thể bết dính bán trong suốt, thấm ướt cả hậu huyệt Thời Yến và ngón tay Thần Quang, nhìn còn dâm mỵ hơn tinh dầu, khí quan phía dưới của Thời Yến đã có phản ứng, khe khẽ run rẩy dựng thẳng, do một chân bị Thần Quang nâng lên, bộ vị bên dưới lộ ra, thịt non xung quanh hậu huyệt màu nhạt được phủ một tầng ánh nước mỏng manh do cao hoa hồng hình thành, ngón tay ra ra vào vào, không ngừng tạo ra tiếng nước, tràn đầy dâm mỵ.

Thần Quang phát tiết xong một lần, thấy tình trạng này, lập tức lại có phản ứng lần nữa, hơn nữa còn kịch liệt hơn trước, Thời Yến bị Thần Quang trêu chọc phía sau, tuy chỉ có một ngón tay, nhưng không ngừng kích thích điểm mẫn cảm của y, rất nhanh, Thần Quang lại thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay không ngừng ma sát trong người y, lúc thì cong lên trêu chọc điểm mẫn cảm. Cao hoa hồng thấm ướt hạ thân Thời Yến, cảm nhận thân thể Thời Yến càng lúc càng thả lỏng, Thần Quang nhanh chóng cho thêm ngón tay thứ ba, tốc độ ngón tay đâm rút càng thêm nhanh, tiếng nước càng lúc càng lớn, thân thể Thời Yến không ngừng bị Thần Quang trêu chọc, hạ thân lại bị Thần Quang đùa nghịch, rất nhanh đã khó thể nhẫn nhịn. Lúc này y đã sớm quên mất mục đích ban đầu muốn trêu cợt Thần Quang, bị Thần Quang khống chế thân  thể, Thời Yến mở mắt ra, hai mắt ẩm nước do dục vọng: “Mau lên…”

Thời Yến thở dốc nói, thấy hạ thân Thần Quang đã sẵn sàng chờ phát, Thời Yến nhúc nhích cơ thể, trực tiếp vòng tay ôm cổ Thần Quang đè xuống. Thân thể Thần Quang áp sát Thời Yến, ngực hai người dán vào nhau, truyền đi nhiệt độ của nhau. Khí quan dưới hạ thân Thần Quang cũng đụng ngay vào mông Thời Yến, trên người Thời Yến có cao hoa hồng, trên người Thần Quang có tinh dầu, đều là đồ trơn tốt nhất, thân thể hai người lại vô cùng ăn ý, Thần Quang dụng lực một chút, chỉ nghe một tiếng va chạm nhục thể dâm mỵ vang lên, hạ thân Thần Quang lập tức tiến vào cơ thể Thời Yến.

Thời Yến chỉ cảm thấy một luồng áp bức ập tới từ hạ thân, trực tiếp đỉnh sâu vào trong, cảm giác căng tràn và thỏa mãn thoáng chốc ập đến, khoái cảm từ xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu, chỉ thoáng cái, suýt nữa Thời Yến đã trực tiếp tới cao trào.

Thần Quang lập tức cử động trong cơ thể Thời Yến, hai người đã làm tiền hí rất lâu, lại có ngoại vật phụ trợ, tự nhiên cực kỳ kịch liệt. Thần Quang giơ hai tay Thời Yến lên cao, gác hai chân y lên vai, Thời Yến bị bày thành tư thế xấu hổ, động tác này khiến hạ thân của y mở rộng lớn nhất, đầy nan kham lại có chút sảng khoái ẩn mật, theo Thần Quang không ngừng ra ra vào vào, tiếng nước dâm mỵ cùng tiếng da thịt va chạm không ngừng vang lên, Thời Yến bị Thần Quang liên tục va chạm vào điểm mẫn cảm, trong người y có cao hoa hồng chung tác dụng với tinh dầu, thân thể mẫn cảm hơn bình thường không biết bao nhiêu lần, không bao lâu đã vô thức phát ra tiếng rên rỉ.

Thần Quang lui ra khỏi cơ thể Thời Yến, sau đó hung tợn tiến vào, kèm với động tác của hắn, Thời Yến gần như không nén được thở dốc thành tiếng, nghe vào tai Thần Quang, khiến tình dục hắn càng thêm đậm, động tác trở nên càng lớn, chỉ muốn Thời Yến cứ tiếp tục kêu như thế.

Thật lâu sau, tư thế này khiến cả hai đều hơi mệt, Thần Quang lật Thời Yến lại, Thời Yến quỳ trên giường, Thần Quang cũng cùng tư thế với y, lưng chạm ngực, hai tay đặt trước ngực Thời Yến không ngừng xoa nắn hai điểm đó, hạ thân cọ cọ hậu huyệt Thời Yến, dịch thể bán trong suốt của tinh dầu và cao hoa hồng lan ra dưới thân hai người, thuận theo đùi Thời Yến trượt xuống dưới, nhìn sắc tình lại khiến người si mê, khí quan bên dưới của Thần Quang chốc chốc lại chạm vào hậu huyệt Thời Yến, nhưng không vội đi vào.

Thời Yến vừa rồi trầm mê trong sự xâm lược của Thần Quang, kết quả đột nhiên dừng lại, chỗ ở phía sau không ngừng co rút như thể chưa thỏa mãn, thấy Thần Quang còn chưa có ý tiến vào, biết hắn muốn đùa giỡn mình, đã là vợ chồng già rồi còn thích chơi trò này. Thời Yến nâng tay ôm cổ Thần Quang, nghiêng đầu hôn Thần Quang, y dụng lực một chút, phần mông hơi nhếch về sau, khí quan luôn luẩn quẩn ở cửa hậu huyệt y lập tức tiến vào trong. Một tay Thần Quang lập tức đỡ eo Thời Yến, thân thể hai người kết hợp sâu sắc, cơ thịt trên đùi không ngừng vồ vào mông Thời Yến, tiếng vang còn lớn hơn trước.

Thần Quang hôn môi Thời Yến, cuối cùng nhịn không được để lại từng vết hôn trên phần cổ trắng nõn của Thời Yến.

Vì đang nửa quỳ, nửa thân trên còn duỗi ra ôm cổ Thần Quang, lúc này cơ thịt toàn thân Thời Yến đều căng chặt, hậu huyệt không có một khắc nào thả lỏng, mỗi lần Thần Quang ra vào chỉ chừa lại một chút ở trong người y, sau đó lại tiến mạnh vào trực tiếp đi tới nơi sâu nhất, mỗi lần đều khiến thân thể Thời Yến không ngừng lay lắc, khi y bị Thần Quang đỉnh nghiêng tới tước, Thần Quang sẽ siết mạnh tay ôm eo y, thân thể hai người lại dán sát vào nhau…

Hôm sau, Thời Yến còn đang ngủ ngon, Thần Quang đã thức dậy, ra ngoài mua mấy bao cao hoa hồng và tinh dầu bỏ vào không gian chứa đồ, bình thường họ cũng cần cao bôi trơn, hiệu quả kích thích tình dục của cao hoa hồng này không nhìn ra, nhưng cảm giác trơn mướt lại vô cùng tốt, nhớ tới tình trạng lúc thứ này bôi lên người Thời Yến, Thần Quang càng cảm thấy đến tiểu trấn này đúng là một trong những quyết định chính xác nhất trong đời.

Tiểu trấn Hoa Hồng dù có tốt, hai người cũng phải ly khai, nơi này là lữ trình cuối cùng của họ ở đại lục, mà trạm tiếp theo, là nơi Thần Quang ra đời, rừng Ma Thú.

Muốn tìm ra nơi Thần Quang ra đời cụ thể không khó, khi khoảng cách càng lúc càng gần, mặt dây chuyền dần tỏa ra ánh sáng, mà Thần Quang cũng chậm rãi cảm nhận được dị thường.

Thời Yến ngược lại không có bất cứ cảm giác này, y chỉ luôn chăm chú  nhìn phản ứng của Thần Quang.

Thần Quang hiện nay đã tiếp cận bạch cấp, nhưng bất luận thế nào cũng không thể đột phá được chướng ngại cuối cùng, rừng Ma Thú là điểm cuối của họ, có lẽ Thần Quang có thể tìm được thời cơ ở đây.

Hiện tại xem ra, quả thật là thế.

Sau một ngày một đêm, cuối cùng họ tìm được vị trí chính xác, xung quanh rừng Ma Thú toàn là cây xanh chọc trời um tùm, không ít ma thú sinh sống xung quanh không dám lại gần do Thần Quang quá mức cường đại, nhưng khi họ đến mục tiêu, lại phát hiện ở trung tâm rừng Ma Thú, có một khoảnh đất trống rất lớn, mà ngay lúc này, mặt dây chuyền đột nhiên bay lên không, khi mặt dây chuyền lơ lửng trên không, một luồng ánh sáng nhu hòa bỗng hạ từ trời xuống, kết nối với mặt dây chuyền, rồi kết dính với đại địa, cứ như một luồng ánh sáng câu thông thiên địa. Thời Yến chấn động nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng lại không cảm giác được chút dao động linh lực nào.

Y nghi hoặc nhìn Thần Quang, một giây sau, ánh sáng đó lập tức co lại, cuối cùng tụ thành một phiến vảy màu trắng, bay tới chỗ Thần Quang.

Thần Quang nhấc tay, phiến vảy màu trắng nhanh chóng dung nhập vào thân thể Thần Quang, biến mất trong không khí.

Quanh người Thần Quang lóe ánh sáng màu trắng, dường như rất nhanh chóng đã tiến vào trạng thái tu luyện, hắn nhắm mắt lại, xung quanh tự động hình thành màn bảo vệ, trùm kín thân thể hắn.

Thời Yến thấy thế, vẫn rất bình tĩnh, đứng bên cạnh an tĩnh thủ hộ.

Thấy Thần Quang thật sự tiến vào trạng thái tu luyện, có lẽ ánh sáng vừa rồi có quan hệ rất quan trọng với việc Thần Quang đột phá bạch cấp. Thời Yến quay đầu, lại thấy mặt dây chuyền vẫn lơ lửng giữa không, cư nhiên không bị Thần Quang thu hồi.

Trong lòng Thời Yến có không ít nghi hoặc, nhưng lúc này y nén lại toàn bộ, chuyên tâm thủ hộ Thần Quang.

Một tuần sau, Thời Yến đang ăn thức ăn trong nhẫn không gian, bỗng, xung quanh Thần Quang cuối cùng phát sinh động tĩnh, Thời Yến đột ngột dừng lại nhìn sang chỗ Thần Quang, Thần Quang đúng lúc mở mắt ra, khi nhìn thấy Thời Yến, ánh mắt hắn lại cực kỳ xa lạ.

Tim Thời Yến đập cái thịch, bình tĩnh đối mắt với Thần Quang.

Thần Quang lạnh lẽo nhìn Thời Yến  một lát, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên cổ Thời Yến, sau đó chậm rãi nhắm lại.

Không biết sao, Thời Yến thấy toàn thân lạnh lẽo, y ngẩn ngơ nhìn Thần Quang, cố gắng giữ bình tĩnh. Ánh mắt xa lạ của Thần Quang khiến y nhớ tới lần đầu gặp hắn, khi đó còn ở địa lao Thời gia, ánh mắt Thần Quang nhìn y giống hệt vừa rồi…

Lúc trước y ký khế ước vợ chồng với Thần Quang, sau đó Thần Quang hồi sinh, thái độ đối với y hoàn toàn thay đổi. Sau đó quan hệ một người một sủng của họ càng lúc càng thân mật, đến mức phát triển tới bước cuối cùng. Thời Yến kiếp trước đã trải qua cảm giác bị phản bội, trong lòng cực độ thiếu cảm giác an toàn, y cực kỳ tín nhiệm Thần Quang là vì đã ở bên Thần Quang từ lúc còn là tiểu xà tới lớn, nhưng y vẫn nghi hoặc về ký ức của hắn, vì thế y từng tìm cơ hội hỏi qua, khi phát hiện Thần Quang vẫn nhớ chuyện quá khứ, nhưng lại ít đi rất nhiều thù hận, đối với Thời Yến cũng đã có lòng ỷ lại và ái mộ, Thời Yến mới yên tâm.

Nhưng ánh mắt vừa rồi của Thần Quang lại khiến Thời Yến cảm thấy bất an.

Nhưng Thời Yến cũng là người tâm chí kiên định, rất nhanh đã bình tĩnh lại, lặng yên quan sát.

Khi Thần Quang mở mắt ra lần nữa, lại là Thần Quang mà Thời Yến quen thuộc, Thời Yến vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy Thần Quang đổ đầy mồ hôi, y do dự một chút, bước tới lau mồ hôi cho hắn.

Thần Quang tựa hồ rất mệt, sắc mặt hơi tái, thấy Thời Yến đi qua, lập tức theo phản xạ tựa lên người y: “Ta đột phá bạch cấp rồi…”

Thần Quang tựa lên người Thời Yến thấp giọng nói.

Thời Yến giật mình, không dám tin cúi đầu nhìn Thần Quang.

Bạch cấp như trong truyền thuyết từ cổ tới nay, Thần Quang đã đột phá?

Thần Quang nghỉ ngơi một lát trên người Thời Yến, chậm rãi bình ổn lại, rồi kể cho Thời Yến nghe chuyện đột phá.

Đối với Thời Yến, Thần Quang chỉ là tu luyện một tuần, nhưng trên thực tế, Thần Quang đã trải nghiệm qua không biết bao nhiêu năm.

Nhờ sự giúp đỡ của phiến vảy màu trắng đã dung nhập vào người, những ký ức khá là mơ hồ sau lần hồi sinh trước thoáng cái được trải nghiệm qua lần nữa, từ lúc hắn ra đời tới nay, cũng không biết đã bao nhiêu vạn năm, vì thế, trong một tuần ngắn ngủi, Thần Quang lại như đã trải qua ngàn vạn năm, căn cứ vào ký ức sống lại lần nữa. Trước đó Thần Quang mở mắt ra nhìn Thời Yến, là lúc hắn đang ở trong đoạn ký ức bị nhốt ở Thời gia, gần như sắp chìm vào trạng thái phát cuồng, tỉnh lại sớm hơn, do hắn sống lại trong ký ức ngàn vạn năm, lại mang theo thù hận thức tỉnh, nên thoáng chốc đó gần như đã quên mất Thời Yến là ai.

“Cũng may anh đã đột phá rồi…” Thời Yến nhìn nam nhân tựa vào mình, thấp giọng lẩm bẩm.

Mục đích ban đầu họ muốn tới rừng Ma Thú chỉ là xem thử nơi ra đời của Thần Quang, khi Thần Quang càng lúc càng tiếp cận bạch cấp, đã cho rằng nơi này có thể là thời cơ đột phá, nhưng bất luận là Thời Yến hay Thần Quang, đều đã đứng trên đỉnh đại lục, đối với việc chân chính bước một bước cuối cùng không phải quá mức khát cầu, nhưng không ngờ Thần Quang cư nhiên lập tức tiến vào trạng thái như thế.

Thời Yến nhìn Thần Quang, nhớ lại từng chút một trong mấy năm họ ở chung, cuộc sống của y sớm đã không thể tách rời Thần Quang, cũng may Thần Quang đã đột phá, nếu không nếu Thần Quang mất đi ký ức mấy năm sống với y, Thời Yến quả thật không thể tưởng tượng y sẽ ra sao.

Thần Quang nghe thế, cười nói: “Cũng may ta nhìn thấy cái này…” Hắn nói, nâng tay chỉ vào cổ Thời Yến, phía trên có từng vết hôn màu đỏ, chính là chứng cớ từ sự kịch liệt ở tiểu trấn Hoa Hồng mấy ngày trước.

Nói xong, thấy Thời Yến đỏ mặt, Thần Quang nâng đầu Thời Yến lên hôn vào chiếc cổ trắng nõn, hô hấp hai người đan xen vào nhau.

Người này, trời sinh đã nên ở cùng hắn rồi, tuy giữa họ chỉ mới trải qua mấy năm ngắn ngủi, nhưng mỗi một chút của Thời Yến đều đã dung nhập vào xương cốt hắn, Thần Quang làm sao nỡ quên y.

Cho dù sống lại trong ký ức quá khứ suốt ngàn vạn năm, khi vừa nhìn thấy Thời Yến, sau sự thất thần ngắn ngủi, cảm giác quen thuộc và thân thiết đó lập tức trào lên từ tim. Lúc này Thần Quang mới hiểu, hắn chỉ là đang đột phá bạch cấp mà thôi. Hắn lại được trải qua từng chút một bên Thời Yến trong mấy năm nay, mỗi chuyện đều cực kỳ tốt đẹp, hắn tham luyến thân thể của Thời Yến, ái mộ linh hồn của Thời Yến, thích mỗi một chỗ của Thời Yến, hận không thể thời khắc đu trên người y tiếp xúc thân mật nhất với y.

Đây là bạn lữ của hắn, đã ký khế ước bầu bạn cả đời, làm sao lại nỡ buông tay, lại làm sao nhẫn tâm quên lãng. Ngay lúc này, không gian xung quanh đột nhiên bất ổn, mặt đất bắt đầu chấn động, cây cối xung quanh cũng bắt đầu đong đưa.

“Vùng đất này sẽ có dị tượng, là do lúc trước khi ta ly khai đã lưu lại một chút sức mạnh ở đây trấn thủ mà ra, vừa rồi chút sức mạnh đó đã bị ta hấp thu để trợ giúp đột phá bạch cấp, nơi này chỉ sợ sẽ phát sinh chút biến hóa, chúng ta đi trước.” Thần Quang thấy thế, lập tức nói.

Thần Quang vừa đột phá, còn có một chút suy yếu, Thời Yến nghe thế, lập tức dẫn Thần Quang ly khai.

Không gian xung quanh bất ổn, dù Thời Yến là hắc cấp, dưới áp lực như thế, đi đường cũng có chút gian nan, nhận thấy nếu còn không rời đi nhanh một chút chỉ sợ ngay cả họ cũng sẽ có nguy hiểm, Thời Yến lập tức dẫn Thần Quang vội vàng ly khai, quên mất mặt dây chuyền còn lơ lửng trên không.

Khi vất vả lắm mới đi xa được một chút, Thời Yến đột nhiên nhớ ra, y vội vã quay đầu lại nhìn, với thị lực của y, từ thật xa vẫn có thể thấy được tình hình ở khoảnh đất trống, mặt dây chuyền cư nhiên không cánh mà bay…

Ngay lúc này, chấn động không gian xung quanh càng thêm kịch liệt, Thời Yến không bận tâm mặt dây chuyền nữa, dẫn Thần Quang dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi rừng Ma Thú.

Càng rời xa nơi đó, không gian chấn động càng nhỏ, sau một ngày một đêm, Thời Yến và Thần Quang cuối cùng đi tới rìa rừng Ma Thú, mà sau một ngày một đêm tu dưỡng, Thần Quang cũng hồi phục thực lực bình thường. Sau khi biết mặt dây chuyền biến mất, Thần Quang ngược lại không bận tâm gì: “Mặt dây chuyền đó vốn không thuộc về ta, từ trước khi ta ra đời nó đã luôn tồn tại, cũng không biết từ đâu đến, không có thì thôi, có lẽ sẽ đến tay người càng thích hợp hơn.”

Thời Yến gật đầu, nhân sinh của y do mặt dây chuyền mà phát sinh thay đổi, thứ này giữ trong tay họ đã không còn ý nghĩa gì, có lẽ sau khi đánh mất, sẽ có người càng có duyên hơn đạt được.

Không tiếp tục suy nghĩ vấn đề mặt dây chuyền nữa, Thời Yến và Thần Quang vừa nói về những ký ức quá khứ, vừa đi ra ngoài. Khi ra khỏi rừng Ma Thú, hai người lập tức phát hiện xung quanh có người.

Thời Yến và Thần Quang đi tới, có hai người đang đi lại chỗ họ, một trong đó là Hỏa Luyện, mà thiếu niên còn lại…

“Chủ nhân!! A a a, tôi nhớ cậu lắm!!”

____

Mặt dây chuyền biến mất rơi vào khe nứt không gian, lưu lạc tới thế giới khác.

Nó được nhiều người khác nhau lấy được, xoay xoay chuyển chuyển nhiều năm, cuối cùng rơi vào tay một nam nhân khác.

Đó lại là một câu chuyện khác.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top