Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Đúng bảy ngày sau, Đông Phương Kỷ mang sính lễ đến Liên Chu điện.

Không ngoài dự đoán của Nhan Diệp, biết chuyện Bạch Mạn bị phạt ở Phong Hình đài, ngoài mặt thì hắn tỏ vẻ không để tâm, xoay lưng liền tìm cách giúp ả giải vây.

Hắn nói trong điện đang bàn hỉ sự, mà sư phụ hắn coi trọng lễ tiết, có nhiều kiêng kị, lấy cớ đó xin phụ thân nàng miễn xá cho đám tiên nô đang bị trách phạt, tránh làm ảnh hưởng chuyện vui.

Sư phụ hắn là bằng hữu thâm giao của phụ thân Nhan Diệp, từ nhỏ nàng và hắn đã được hứa hôn, tơ hồng được kết, tên đã được ghi trong điện Nguyệt Lão.

Khi còn là một đứa trẻ thì nàng đã quen biết hắn, hai bên chính là thanh mai trúc mã cùng lớn lên.

Thật ra sau những chuyện đã qua Nhan Diệp vẫn luôn tự hỏi, ban đầu nàng đối với Đông Phương Kỷ là thứ tình cảm gì?

Trong ký ức niên thiếu của nàng, trừ phụ thân ra hắn có lẽ là nam nhân thân thuộc nhất.

Nam nhân trong trí nhớ rất dịu dàng ôn nhu, mỗi năm vào sinh thần đều tặng nàng một món quà tự tay hắn chuẩn bị.

Hoàn toàn không có điểm nào giống với nam nhân tàn nhẫn bạc tình, thẳng tay giết chết phụ mẫu nàng ngay trong ngày đại hôn.

Kiếp trước, kể cả sinh mệnh nàng cũng là do chính tay hắn kết liễu.

Nhan Diệp nghĩ, nàng đối với Đông Phương Kỷ chính là chưa kịp yêu thì đã hận đến thấu xương.

***

Gặp lại hắn lần này Nhan Diệp vô cùng lạnh nhạt, là lạnh nhạt đến mức khiến hắn thấy chột dạ. Đối với Đông Phương Kỷ mà nói, nàng vốn chỉ là một nữ nhân vô tri ngây ngốc, không biết lễ nghĩa, cũng không có dáng vẻ dịu dàng uyển chuyển mà một nữ tiên nên có.

Nếu không vì thân thế nàng tôn quý, nếu nàng không có phụ mẫu làm chỗ dựa, nếu hắn không phải bị sư phụ tự định đoạt gán cho mối hôn sự này từ khi còn bé, còn lâu hắn mới để mắt tới nữ nhân này.

Hắn càng chán ghét hơn khi bị đánh giá là trèo cao, thế nhân đều nói nếu không có sư phụ, mối hôn sự này sẽ không đến lượt hắn, hắn sẽ không đời nào với tới được nữ nhân tôn quý này.

Nhưng Đông Phương Kỷ hắn là kẻ rất thức thời, điều hắn làm giỏi nhất chính là biết chiều lòng người, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, biết cái gì là tốt cho mình.

Thế nên dù có chán ghét Nhan Diệp đến mấy hắn cũng che giấu đến hoàn hảo, không để một ai phát hiện ra.

Bạch Mạn lại là một phiên bản hoàn toàn trái ngược với Nhan Diệp. Mạn Mạn của hắn là một nữ nhân ôn nhu dịu dàng, thấu hiểu lòng người, luôn luôn nhu thuận, lại xinh đẹp.

Công bằng mà nói, hắn phải thừa nhận Nhan Diệp đẹp hơn Bạch Mạn rất nhiều - cái danh mỹ nữ khuynh thành dành cho nàng không ngoa. Nhưng nét đẹp đó quá rực rỡ, quá chói mắt, lại đặt trên người có tâm tính ngu ngốc đơn điệu như vậy, Đông Phương Kỷ cảm thấy lãng phí. Trong lòng hắn, nàng chính là kiểu mỹ nữ rỗng tuếch, nông cạn.

Muốn dỗ nàng vui vẻ, muốn chiều lòng nàng chẳng có gì là khó khăn, đôi lần hắn khó kềm được vẻ chán ghét, nàng thậm chí còn nhìn không ra.

Hắn coi thường Nhan Diệp, thiên chi kiêu nữ thì thế nào? Tôn quý lắm sao? Hắn trèo cao, không với tới được? Còn không phải chỉ là một nữ nhân ngu ngốc ư? Hắn âm thầm chơi nữ nhân mà nàng xem như tỉ muội, cười cợt dáng vẻ vô tri của nàng, xem đó như một loại tận hưởng.

Sẽ có một ngày hắn kéo nữ nhân này xuống bùn, dẫm đạp dưới chân, để thế nhân nhìn thấy rốt cuộc ai mới là người tôn quý.

Hắn đinh ninh khi gặp hắn Nhan Diệp sẽ lại vui vẻ quấn lấy, ríu rít kể lể cái này cái nọ, còn đem vài thứ tốt như đan dược, tiên đơn của mẫu thân nàng cho hắn.

Nói cho cùng hắn được hưởng lợi từ nữ nhân này quá dễ dàng, tội gì không bố thí chút ôn nhu giả vờ chứ?

Nhan Diệp trước đây luôn rất có thiện cảm với hắn, ít nhất cho đến trước lần này, Đông Phương Kỷ đã nghĩ như vậy.

Hắn ra vẻ cưng chiều, lấy từ trong tay áo ra viên trân châu to tròn sáng rực đặt trước mắt nàng, dịu dàng nói:

"Xem ta đem gì cho muội, lần trước không phải muội nói muốn có một viên trân châu Đông Hải sao? Thế nào? Thích không?"

Nhưng mà trái ngược với những gì hắn nghĩ, Nhan Diệp chỉ thoáng liếc qua, thậm chí còn không bận tâm quan sát thêm, lạnh nhạt nói với hắn:

"Hoá ra cũng chỉ tầm thường như vậy." - nói xong liền làm như tiện tay, cầm lấy viên trân châu quăng sang cho Bạch Mạn đứng hầu phía sau - "Ngươi thích thì ban thưởng đấy, cầm lấy đi!"

Đông Phương Kỷ lần đầu tiên kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt, hắn không ngờ được nàng sẽ như vậy.

"Còn nữa, đa tạ ngươi đã có lòng, nhưng sau này ngươi bớt mang mấy thứ như vậy đến cho ta đi, ta không thiếu, cũng không thích."

Nhan Diệp hờ hững nói tiếp, dáng vẻ như không để hắn vào mắt.

Nếu đã biết rõ bản tính hèn hạ tàn nhẫn của kẻ này, nàng tội gì phải chừa cho hắn mặt mũi, cũng không nhọc công che giấu tâm tư chán ghét.

Nàng có thể dùng cách khác, cùng hắn diễn một màn hoà hợp vui vẻ, phá đám tình cảm mặn nồng của hắn và Bạch Mạn một chút, nhưng đó không phải là nàng.

Nhan Diệp nàng trời sinh tính cách quyết tuyệt thẳng thắng, nếu đã ghét kẻ nào, nàng tuyệt đối không cho kẻ đó sắc mặt tốt.

Đông Phương Kỷ ngỡ ngàng, rõ ràng vẫn là Nhan Diệp, nhưng lại giống như không phải Nhan Diệp. Nhan Diệp vô tri ngu ngốc trong ấn tượng của hắn sao có thể hạ nhục hắn như vậy?

Khoé miệng hắn cứng đờ, nụ cười có chút mất tự nhiên, thoáng liếc sang Bạch Mạn đang bối rối cầm viên trân châu không biết phải làm sao, hắn nói:

"A Diệp không thích quà ta tặng lần này sao? Được, vậy ta..."

Nhan Diệp không đợi hắn lải nhải hết câu, phiền muộn ngắt ngang:

"Chữ nào của ta nói khiến ngươi nghe không hiểu vậy?"

Đông Phương Kỷ không biết nên đối phó với một Nhan Diệp như vậy thế nào, tâm tình cực kỳ khó chịu.

"Tỉ tỉ... tiên tử... để nô tỳ đem vật này về phòng người cất..."

Bạch Mạn tự cho mình hiểu lẽ phải, cúi đầu nói với Nhan Diệp. Đông Phương Kỷ cảm kích nhìn nữ nhân nhu thuận này giải vây giúp mình, cảm thấy nàng ta rất đáng thương.

Nhan Diệp không để lọt khỏi mắt mấy việc này, trong lòng có chút buồn cười, cao hứng đùa cợt:

"Ồ, Mạn Mạn quả nhiên chu đáo nhỉ? Ngươi nói như vậy là tự định đoạt rồi? Kẻ không biết nhìn vào chắc còn tưởng ngươi mới là chủ tử..."

Bạch Mạn nghe lời này, nhớ đến ngày đó Nhan Diệp tỉnh lại đã tát nàng ta một cái vì không biết tôn ti, nàng ta liền sợ hãi quỳ sụp xuống hấp tấp nói:

"Nô tỳ không dám, nô tỳ không phải có ý đó, tiên tử tha tội! Ý nô tỳ chỉ là... vật này của Đông Phương tiên quân quá quý giá, nô tỳ thấp kém không dám nhận."

Nhan Diệp cười lạnh, nói nghe có lí nhỉ? Nàng thầm nghĩ, đến cả giường của hắn ngươi còn dám trèo lên, có thứ gì mà ngươi không dám?

Ngoài mặt lại khom người đỡ nàng ta đứng dậy, dịu giọng:

"Nói cái gì vậy, thứ của Đông Phương tiên quân, sao lại không nhận chứ? Ta biết lần trước ở tiên hội Dao Trì ta ngăn cản không cho ngươi bám theo thượng thần Cửu Ly, trở về còn trách phạt ngươi nên ngươi vẫn hờn giận. Mau cầm lấy đi, chúng ta thân thiết như vậy, đồ vật của ta ngươi dùng còn ít sao? Một viên trân châu thì có là gì? Nhưng mà ta phải khuyên nhủ ngươi một câu, đừng ôm ấp mộng tưởng với thượng thần Cửu Ly nữa, hắn ở trên cao..."

Lời Nhan Diệp nói rất ôn hoà, nhưng mỗi chữ đều giấu dao, đều là chỉ chó mắng mèo.

Cái danh "tình trong mộng của Mạn Mạn" này, Nhan Diệp thêu dệt xong liền quăng lên đầu tên thượng thần kia, vô cùng sảng khoái.

"Nô tỳ không có... nô tỳ..."

Bạch Mạn lắp bắp không biết phải giải thích thế nào, cắn môi chực khóc, khoé mắt đỏ hồng.

Nhan Diệp chậc chậc thương tiếc:

"Mới như vậy thôi mà đã muốn khóc rồi, haizz ta không muốn nhìn bộ dạng này của ngươi, đi đây."

Nàng quay sang gật đầu với Đông Phương Kỷ một cái, tiêu sái dời gót.

Đông Phương Kỷ giống như ăn phải quả đắng, loại ánh mắt mà nàng dành cho hắn vừa rồi chính là vô cùng kiêu ngạo, khinh bỉ, chán ghét cùng cực, không để hắn vào mắt.

Nàng không còn đối xử với hắn như xưa nữa.

Nàng không còn là nữ nhân vô tri rỗng tuếch như hắn nghĩ nữa.

Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, nữ nhân dung mạo khuynh thành lại lạnh nhạt kiêu ngạo đó giống như nhìn thấu tất cả sự tự ti, bất mãn của hắn.

Cảm giác này y hệt một con dao gỉ sét không ngừng cứa vào da thịt, khiến hắn bứt rứt lo sợ không yên. Càng không phủ nhận được, nàng như vậy quả thực vô cùng rực rỡ.

Nhan Diệp rất cao hứng, nàng đã hiểu quá rõ con người của Đông Phương Kỷ. Bề ngoài có bao nhiêu hào hoa nhã nhặn, bên trong có bấy nhiêu ti tiện hèn hạ. Hắn thích lấy tiếng thơm, coi trọng mặt mũi, tự tư tự lợi.

Giống như kiếp trước hắn hèn hạ vu oan phụ thân nàng, còn khoác lên người cái hư danh thay trời hành đạo, đại nghĩa diệt thân, được người người tôn kính.

Lần này nàng tát vào sự tự tôn của hắn một cái.

Lại còn quăng cho Bạch Mạn một cái nồi to, tình nhân bé nhỏ của hắn dám tơ tưởng nam nhân khác, hiện giờ Đông Phương Kỷ hẳn là đang rất tức giận.

Nhan Diệp nghĩ, gieo vào lòng đôi cẩu nam nữ này chút nghi kị, để bọn chúng tự cắn nhau, nàng ngồi xem trò vui cũng thú vị lắm.

Xem như đây là lễ vật nàng tặng cho bọn chúng trước khi đến U Minh giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top