Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Đường đến U Minh giới phải đi qua nhân gian, tuy cách một tầng trời, chốn gọi là nhân gian kia đối với Nhan Diệp không có gì xa lạ.

Ngày trước ham chơi nàng thường trốn xuống trần đi đây đi đó, mẫu thân nghiêm khắc nên mỗi lần bị phát hiện là nàng lại bị phạt. Trái lại phụ thân nuông chiều dung túng thành quen, cho nên nàng vẫn cứ nhân lúc không có mặt mẫu thân mà lẻn đi. Số lần du ngoạn trần gian không hề ít.

Lần này Nhan Diệp nhân lúc mẫu thân bận rộn với mớ sính lễ mà Đông Phương Kỷ mang đến, lẻn đi trót lọt.

Hai ngày sau mới đến được địa vực gần kề U Minh giới, đó là một vùng hoang mạc hẻo lánh xa xôi dưới trần.

Nàng dựa theo ký ức tiếp tục đi vào vùng ranh giới, nơi có cánh cửa dẫn đến U Minh đại địa.

Sau đó Nhan Diệp sửng sốt phát hiện, nàng không thể tìm thấy cánh cửa đó.

Thoạt đầu nàng đã nghĩ mình nhầm lẫn, tập trung rà soát rất nhiều lần. Một trăm năm sống ở U Minh giới, cũng đã từng mình đầy thương tích trốn khỏi nơi đó, Nhan Diệp khẳng định nàng không thể nào đến nhầm chỗ.

Nhưng rốt cuộc tìm nửa ngày vẫn không thể thấy lối vào. Nàng ngồi sụp xuống, có chút hoảng hốt thất thần.

Không đến được U Minh giới sẽ không đoạt lại được Thiên Quân ấn, không bảo hộ được phụ mẫu, nàng sống lại còn có ý nghĩa gì?

Đêm xuống, trăng lên cao.

Hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng bàng bạc trải khắp một vùng hoang mạc vắng vẻ. Nhan Diệp ngẩn người, mắt vô hồn nhìn ra xa xăm.

Tầm mắt đột ngột bị che khuất, có dáng người lững thững bước, tiến đến trước mặt nàng. Người này rất cao, đứng ở đối diện hơi khom xuống nhìn nàng, thân ảnh nọ đập vào mắt Nhan Diệp như thể che khuất cả ánh trăng, không gian quanh nàng bị bóng hắn phủ xuống mà tối lại.

Sự xuất hiện đột ngột của hắn cắt đứt một màn ngẩn người sầu não của nàng.

"Cô nương... cứu... mạng..."

Kẻ đó khó nhọc cất tiếng, thanh âm khản đặc như lâu ngày mới mở miệng, lại như đã dùng hết sức lực mà bản thân có được để mở miệng. Nói xong liền khuỵu xuống, ngã ập vào người nàng.

Nương theo ánh trăng, Nhan Diệp nhìn kĩ, lúc này mới phát hiện cả người hắn toàn là máu, thân thể bị hành hạ đến không ra hình dạng gì nữa. Vết thương nặng nhẹ khắp nơi, tay phải còn bị gập cong thành một hình thù kì quái, rõ ràng là đã gãy.

Nàng chưa bao giờ thấy ai bị thương nặng như vậy.

Không biết hắn đã trải qua những gì mà lại thê thảm đến mức này. Nhan Diệp thậm chí nghĩ thời điểm nàng bị tên U Minh đại đế huỷ tiên căn, đánh nát xương cốt chắc cũng chỉ thảm đến vậy là cùng.

Nàng đẩy kẻ nọ tránh khỏi người mình, đặt hắn nằm trên đất, muốn nhìn kĩ gương mặt hắn.

Giữa mái tóc tán loạn là gương mặt nam nhân, nhưng mà trông rất bẩn, không nhìn ra tuổi tác, nàng cũng chưa hề gặp qua.

Nhìn tình trạng thê thảm của hắn, lại nhớ đến một kiếp thê thảm của mình, Nhan Diệp vô cùng do dự.

Suy nghĩ một thoáng, nàng quyết định đứng dậy rời đi.

Nàng tự nhận bản thân trời sinh không có mắt nhìn người, một lần cứu nhầm con sói mắt trắng tên Bạch Mạn dẫn đến vạn kiếp bất phục là đủ rồi. Nàng không muốn kiếp này lại cứu thêm con sói thứ hai.

Lương thiện ôn nhu của nàng kiếp này chỉ dành cho phụ mẫu và Tiểu Giao Nhi.

Nhưng mà lúc Nhan Diệp sắp sửa rời đi thì tay nàng lại đột nhiên bị kẻ nọ níu chặt.

Hắn gom hết sức bình sinh để nắm lấy tay nàng, xem nàng như cọng rơm cứu mạng mà van xin:

"Cô nương... xin cứu tại hạ... ta..."

Nhan Diệp muốn giật tay lại, thế nhưng câu nói tiếp theo của hắn đã khiến nàng đổi ý. Hắn nói:

"Ta biết đường vào U Minh giới."

***

Mẫu thân của Nhan Diệp là Vân Du tiên tử, vốn là thần quân cai quản cõi tinh hà Cửu Ngân. Người tinh thông y lý, có tài luyện đan nổi danh khắp tứ hải.

Nhan Diệp là nữ nhi thân sinh của người, từ lúc sinh ra trong thức hải đã có chuông bạc giúp chữa thương làm bảo vật hộ thân. Cho dù nàng hổ thẹn không học được tám phần, nói nàng kế thừa năm sáu phần tuyệt học của mẫu thân cũng không phải là nói quá.

Nàng không thể cải tử hoàn sinh, nhưng chỉ cần kẻ nọ còn một hơi thở thì nàng sẽ cứu được.

Bởi vì hắn là cơ hội duy nhất của nàng lúc này, nàng dốc lòng cứu mạng hắn.

Cũng may thời điểm lẻn khỏi Liên Chu điện nàng đã chuẩn bị trước mấy loại tiên đơn diệu dược phòng khi cần dùng đến. Nhưng mà hiện tại vẫn thiếu một vài loại thảo dược cần thiết.

Nam nhân được nàng chữa trị cẩn thận, tay phải đã băng bó gọn gàng không thể cử động được, chỗ nào chữa được nàng đều chữa. Chỉ đợi hắn tỉnh lại.

Mất ba ngày thì hắn mới tỉnh.

"Ngươi tên là gì?"

Thời khắc hắn mở mắt, nữ tử ngồi cạnh đang đặt tay lên tay hắn thăm dò mạch tượng, giọng nàng có chút lạnh nhạt hỏi hắn.

"Tại hạ Thương Di, đa tạ cô nương đã cứu mạng."

"Đa tạ gì chứ, ngươi biết rõ tại sao ta cứu ngươi mà."

Nhan Diệp thả tay hắn ra, bình thản đáp lại.

Vừa rồi nàng mới bắt mạch, tiện thể thăm dò hắn, mạch tượng ngoài việc do bị thương nên hơi suy yếu thì không có gì khác lạ.

Thật ra mấy ngày qua nàng đã thăm dò như vậy rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng chỉ có một kết quả: trong người hắn không hề có một tia tiên lực hay yêu lực. Nói dễ hiểu, hắn chỉ là một phàm nhân.

Nhưng mà hắn càng bình thường thì càng khiến nàng cảm thấy bất thường. Một phàm nhân sao lại đến được nơi này, còn biết lối vào U Minh giới?

Nhan Diệp suy tư, cũng có thể là hắn nói dối, thực chất hắn không biết gì cả, chỉ nói vậy tìm cơ may, mong nàng sẽ cứu hắn.

Nam nhân nọ tuy thấy nàng lạnh nhạt như vậy cũng không hề ngượng ngùng, tiếp tục nói:

"Dù cô nương có cứu ta vì mục đích gì thì ơn cứu mạng vẫn lớn bằng trời, Thương Di nhất định sẽ báo đáp."

Nhan Diệp lười quản, mặc kệ hắn, chỉ nói:

"Ta cứu người thành quen rồi, chỉ xem như cứu con chó con mèo ven đường, ngươi đừng bận tâm. Nếu thật sự muốn báo đáp thì mau chóng khoẻ lại, đưa ta đến U Minh giới." - nàng dừng một chút, lạnh lùng nhìn hắn, lại nói tiếp - "Nếu để ta biết ngươi lừa ta, cái mạng này của ngươi ta cứu được thì giết được."

Thương Di nghe lời này không có chút sợ sệt, ánh mắt còn loé lên tia sáng khó hiểu, hắn mỉm cười:

"Mạng này của ta là do nàng cứu, đừng nói là đến U Minh giới, nếu nàng muốn ta lấy thân báo đáp ta cũng cam tâm tình nguyện."

Nhan Diệp đang bốc thuốc chợt ngừng tay, ngẩng lên nhìn hắn, tên này vừa nói ra lời gì vậy? Nàng tự hỏi mình có cho hắn uống nhầm thuốc gì không?

"Còn nói nhảm nữa thì cẩn thận cái lưỡi của ngươi."

Nhan Diệp chưa từng có kinh nghiệm về chuyện tình cảm, cũng chưa từng động lòng, trừ phụ thân nàng ra, những nam nhân mà nàng gặp kẻ thì hại nàng nhà tan cửa nát, kẻ thì khiến nàng sống không bằng chết. Mấy lời này của Thương Di đối với nữ nhân khác còn có chút tác dụng, đối với Nhan Diệp thì vô dụng.

Hôm sau Nhan Diệp đưa hắn đến một thành trấn lân cận để tìm thêm thảo dược trị thương.

Thân cận mấy ngày, nàng không thể tưởng tượng nổi tên nam nhân này hoá ra lại là kẻ nói nhiều, còn nói nhảm.

Đi bên cạnh nàng hắn sẽ tuỳ tiện mà hỏi:

"Cô nương... nàng tên là gì? Nhà ở đâu? Sao lại một mình đòi đi U Minh giới?"

Nếu không phải cần cái miệng của hắn chỉ đường, Nhan Diệp chỉ muốn độc cho hắn câm luôn.

"Được rồi là lỗi của ta, nàng đừng tức giận. Ít nhất... nàng cho ta biết tên của nàng có được không? Nàng xem chúng ta đi cùng nhau mấy ngày rồi, vậy mà ta chỉ biết gọi cô nương này, cô nương nọ, xa cách biết bao..."

Nàng đúng là chịu không nổi hắn cứ luôn miệng cô nương này, cô nương nọ, nghiến răng nhả ra hai chữ "Nhan Diệp".

Sau đó hắn liền cả ngày "Nhan Diệp, Nhan Diệp, Nhan Diệp."

Hắn sẽ bày ra vẻ mặt đáng đánh mà kêu đói, đến tửu lầu thì than thở tay phải cử động bất tiện, bắt nàng đút cơm.

Sau đó Nhan Diệp phát hiện hắn thuận tay trái.

Hắn sẽ nhân lúc đi trên đường mà lải nhải hỏi nàng:

"Nàng thích ăn cái này không?"

"Hay chúng ta đến xem thử đám đông phía trước có gì vui?"

"Nàng rốt cuộc thích gì nhất?"

"..."

Cứ lải nhải như vậy, đi ngang qua đại thẩm bán hàng bên lề đường, khiến bà ta không nhịn được tấm tắc khen:

"Cô nương tốt số quá đi mất, tướng công nhà cô vừa tuấn tú vừa cưng chiều nương tử!" - chọc cho hắn cao hứng mua luôn mấy món linh tinh bà ấy bán.

Nhan Diệp đen mặt kéo hắn vào một hẻm nhỏ, kề chuỷ thủ lên cổ hắn gằn giọng:

"Ngươi bớt nói, đừng thách thức lòng nhẫn nại của ta, nếu không ta giết ngươi."

Thương Di vẻ mặt phởn phơ, không biết sợ là gì, còn mỉm cười nhìn nàng.

Bọn họ đứng dưới một tàng cây, tia nắng mặt trời chiếu xuống xuyên qua tán lá, soi lên một góc mặt hắn, nhuộm nụ cười của hắn đến ấm áp dịu dàng.

Nàng ngẩn ngơ, tim đột nhiên giống như bị thứ gì quấn lấy.

Hắn nhìn nàng đăm đăm, tựa hồ muốn thu lấy từng đường nét trên gương mặt nữ tử này, cất giấu thật kỹ vào trong ký ức.

Sau đó cẩn trọng cài cho nàng một chiếc trâm gỗ đơn sơ vừa mua lúc nãy.

Hành động bất chợt của hắn khiến Nhan Diệp như tỉnh khỏi cơn mơ, tên này làm gì vậy? Đao của nàng còn đang kề trên cổ hắn đấy!

Nhan Diệp đẩy hắn ra, hậm hực rời đi cách xa tên này một chút.

Nàng không nhận ra bên má mình đã thoáng đỏ, nhưng Thương Di lại nhận ra.

Trâm gỗ hắn cài nàng vẫn giữ, có lẽ là quên tháo xuống, hoặc có lẽ là... không nỡ? Hắn tựa người vào thân cây, ngắm nàng không dứt, ánh mắt đã định một kiếp trầm luân.

Nhan Diệp đi vài bước không thấy Thương Di bám theo, quay lại vẫn thấy hắn đứng yên chỗ cũ. Nhìn hắn lúc này nàng cảm thán, không trách bản thân vừa nãy đã thất thần, chỉ trách tên nam tử phàm nhân này mặt mũi thực sự đẹp.

Không phải nàng không để ý, lúc đi trên phố có biết bao nhiêu cô nương bị hắn hớp hồn.

Rũ bỏ bộ dạng thê thảm rách rưới, mặt mũi sạch sẽ, tóc tai y phục chỉnh tề, nhìn rõ dáng dấp hắn chỉ tầm hai lăm hai sáu, tuấn tú phi phàm.

Nếu là Nhan Diệp của kiếp trước, nói không chừng sẽ cùng với hắn nảy sinh một đoạn nghiệt duyên. Nghĩ đến đó nàng lắc đầu, hiện tại nàng không có thời gian cho tình cảm nam nữ.

Thương Di là phàm nhân, nàng đi lần này đã dùng dược biến đổi dung mạo, đến gương mặt thật của nàng hắn cũng không biết. Một kiếp người rất ngắn, chỉ một cái chớp mắt thôi là hắn sẽ quên nàng.

Nhan Diệp quay lại, đi đến trước mặt hắn, gỡ trâm gỗ xuống, đặt trả vào tay hắn.

Thương Di không nói lời nào, chỉ cất trâm gỗ vào ngực áo. Lát sau mới lên tiếng:

"Đến cũng đến rồi, ở lại ngắm hoa đăng một lần đi, tình cờ ta biết đêm nay trấn này sẽ có hội hoa đăng, ba năm một lần, không xem thì phí."

Nhan Diệp không đồng tình cũng không phản đối, hắn xem như là nàng đồng ý.

Buổi tối trên đường rất náo nhiệt, Thương Di dẫn nàng đến một sạp nhỏ mua hai cái hoa đăng, hắn trắng trợn mượn bút của chủ sạp, viết ước nguyện lên bề mặt hoa đăng mà không thèm che giấu:

"Ước kiếp này Nhan Diệp sẽ là thê tử của ta."

Nhan Diệp muốn tức giận, nghĩ kĩ lại thôi, từ sau khi nàng trả trâm gỗ cho hắn tâm tình hắn có vẻ không tốt, không còn lải nhải nữa. Mặc kệ hắn muốn viết linh tinh cái gì thì cứ viết, dù sao nàng còn cần hắn chỉ đường, để hắn cao hứng một chút vậy.

Thương Di viết xong thì đưa bút cho nàng, Nhan Diệp lắc đầu, phàm nhân hướng thần tiên cầu nguyện, nàng là thần tiên, lời cầu nguyện của nàng phải hướng đến ai đây?

"Ta không viết đâu, ta không tin mấy thứ này."

"Cứ viết đi, cho dù nàng không tin có thần tiên thì vẫn còn ta, ta nhất định sẽ thành toàn ước nguyện của nàng."

Hắn một mực cố chấp, Nhan Diệp cũng đành buông xuôi để hắn thôi nài nỉ, nàng đặt bút viết:

"Ta ước song thân một kiếp bình an vui vẻ. Sớm ngày gặp lại Tiểu Giao Nhi."

Thương Di đọc lời ước nguyện của nàng, hắn cau mày hỏi:

"Tiểu Giao Nhi là ai? Nam hay nữ? Lẽ nào là nam nhân trong lòng nàng?"

Nhan Diệp sắp mất hết kiên nhẫn, trừng mắt với hắn:

"Tiểu Giao Nhi là con ta."

Bước chân Thương Di có chút lảo đảo:

"Nhan Diệp nàng được bao nhiêu tuổi chứ, ta không tin nàng có hài tử!"

"Ta có thì làm sao? Chẳng những có mà nó còn lớn rồi, biết nói chuyện, biết mắng người."

"Có thì làm sao chứ, ta đành nhận nó, cùng nàng nuôi dưỡng nó thôi."

"Ngươi còn nói nhảm nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi."

"Ta không nói nhảm nữa là được. Nhưng mà... nàng sao lại ước gặp lại nó? Bị người ta đem đi không cho nuôi nấng nữa à?"

"Nó bị một tên chó chết làm hại. Sớm muộn gì ta cũng băm tên chó chết đó thành trăm mảnh, để hắn chết không toàn thây."

"Ừ... được... tốt... ta giúp nàng giết hắn..."

Thương Di như cười như không nói với nàng.

Nhan Diệp nghe lời hoang đường này không nhịn được bật cười với hắn.

Cảnh đêm náo nhiệt, hoa đăng sáng rực một góc trời, nụ cười của nữ tử khiến hắn như say như tỉnh.

Về khuya trên đường dần thưa thớt, nàng cùng hắn dạo bước, ngang qua một lão tăng già nua ngồi ven đường.

Vị lão tăng này đã rất già, râu bạc trắng, dùng ánh mắt của một người nhìn qua vạn sự hồng trần, chậm rãi cất giọng:

"Tôn giá nghiệt duyên còn nặng, đã hai kiếp mịt mờ, mau tỉnh ngộ đi thôi!"

Nhan Diệp nghe lời này liền dừng bước đứng sững nhìn lão tăng.

Nàng nhìn ra được vị này không phải phàm nhân, nhưng đạo hạnh đến đâu, thấu rõ được những gì nàng không đoán được.

Chuyện nàng sống hai kiếp kể cả phụ mẫu là thần quân còn không phát hiện, nhưng vị này lại biết.

Lão tăng vậy mà không nhìn nàng, chỉ nhìn Thương Di.

Nhan Diệp khó hiểu:

"Lời này của đại sư ta nghe không hiểu. Xin hỏi đại sư rốt cuộc có gì muốn căn dặn?"

Lão tăng quay sang nhìn nàng, chỉ nói:

"Ta có vật này tặng tiên tử, mong người nhận lấy, nguyện cho người khổ tận cam lai."

Lão đặt vào tay nàng một lá bồ đề, nói rồi chắp tay thầm niệm a di đà, sau đó chậm rãi rời đi.

Nhan Diệp nhận lấy lá bồ đề, đó chỉ là một chiếc lá bình thường không có gì đặc biệt. Nàng vô cùng khó hiểu, mấy lời lão nói ắt hẳn có thâm ý sâu xa nhưng nàng đoán không ra, đành quyết định không đoán nữa, chỉ lẳng lặng cất chiếc lá vào trong thức hải.

Thương thế của Thương Di không còn đáng ngại, hôm sau nàng cùng hắn bắt đầu lên đường đến U Minh giới. Nhan Diệp nhanh chóng quên chuyện về lão tăng, rất lâu sau cũng không nhớ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top