Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Một kiếp kia của Thẩm Thương Di và Sở Diệp chỉ là ngắn ngủi bảy ngày ở thực tại.

Hiện giờ tỉnh mộng Nhan Diệp có chút hốt hoảng ngượng ngùng. Tất cả quyến luyến nhớ nhung vẫn còn đó, vậy mà người trước mắt lại chẳng còn là người trong giấc mộng nữa.

Mộng cảnh mà Mộng Yểm thú tạo ra có một điểm chí mạng, đó là khiến kẻ rơi vào trầm luân đến quên đi thực tại, vĩnh viễn đắm chìm, quên mất chính mình.

Giấc mộng của Thương Di chính là yêu nàng, cưng chiều nàng, xem nàng như sinh mạng mà nâng niu.

Giấc mộng của Nhan Diệp lại không phải là dành cả đời ở bên hắn, nép trong lòng chờ hắn che mưa chắn gió.

Nàng là Nhan Diệp, không phải Sở Diệp.

Sở Diệp mất hết tất cả vẫn còn Thẩm Thương Di, nhưng mất đi Thẩm Thương Di đất trời của Sở Diệp liền vỡ nát. Nàng ta không thể sống tiếp với hiện thực đó.

Nhan Diệp cũng từng mất hết tất cả, nhưng nàng lại chưa bao giờ trông chờ một nam nhân nào chở che cho nàng như vậy.

Nàng có người cần bảo hộ, nàng có thù phải báo.

Mộng cảnh kia tuy đẹp như vậy, khiến nàng nuối tiếc như vậy, nhưng đó không phải giấc mộng chân chính của nàng.

Cho nên nó không thể khiến Nhan Diệp trầm luân. Mộng càng đẹp, nàng lại càng muốn thoát khỏi.

Nói cách khác chính là, Thẩm Thương Di bị giết chết bởi chấp niệm đời này của Nhan Diệp.

Sở Diệp bị giết chết bởi thực tại của Nhan Diệp.

***

Trong mộng Thương Di qua đời trước nàng, thế nên hắn cũng tỉnh lại trước nàng.

Nhan Diệp không biết hắn đã tỉnh từ bao giờ, chỉ biết kể từ khi nàng có lại nhận thức thì đã thấy hắn im lặng trầm mặc không nói một lời, khác xa dáng vẻ thường ngày của hắn.

Thương Di ngồi cách nàng rất xa, nhìn không rõ tâm tình. Thậm chí Nhan Diệp còn nghĩ vừa nãy là nàng hoa mắt nhìn nhầm, hắn sao có thể khóc chứ!

Trong mộng cảnh hắn oanh oanh liệt liệt rời đi, để lại một mình "Sở Diệp" đau đớn tự tận theo, rõ ràng là "nàng" nặng lòng, không chấp nhận được sự ra đi của "hắn".

Nhưng thoát khỏi mộng cảnh nàng còn chưa khóc đấy! Dù Nhan Diệp thừa nhận trong lòng nàng hiện tại vô cùng khó chịu. Cũng không rõ đó là cảm xúc của Sở Diệp hay là của chính nàng.

Nhan Diệp lắc đầu không muốn nghĩ nữa. Điều quan trọng trước mắt là nàng đã đến được U Minh giới, tiếp theo chính là phải đến chỗ của Cố Trầm Uyên.

Nàng chật vật đứng dậy, không thể ngờ được rằng tứ chi giống như không có chút sức lực nào. Càng cố gắng vận lực thì linh lực trong người càng tán loạn không thể điều khiển.

Chân Nhan Diệp đứng không vững, bước đi loạng choạng như người say, sau đó ngã nhào xuống đất.

Nàng cảm thấy rất không ổn.

Lại gắng gượng đứng dậy lần nữa nhưng vô dụng, nàng vô cùng hoảng loạn. Lần đầu tiên từ sau khi sống lại kiếp này nàng thấy mình bất lực như vậy.

Nhan Diệp không cam tâm, nàng lại chống tay tiếp tục muốn đứng lên.

Thương Di ngồi đằng xa vội ngăn lại:

"Đừng... đừng cử động. Nàng còn cử động thì độc sẽ càng phát tán nhanh hơn."

Hắn khó nhọc cất lời, sắc mặt cũng không hề tốt.

Nhan Diệp rốt cuộc hiểu ra lúc trước Thương Di nói cái chữ "không ổn" kia nghĩa là gì.

Cứ nghĩ một tràng mộng cảnh bi thương làm ảnh hưởng đến tâm tình là quá đủ. Không ngờ lại còn trúng độc.

Nàng tức đến muốn ngửa mặt lên trời gào to, không hiểu mình đã động đến cái vận xui gì.

Nhan Diệp chán nản ngồi bệt xuống, nàng đã bắt đầu cảm thấy khắp kì kinh bát mạch nóng ran, đầu ong lên, tay chân run rẩy.

"Là độc gì vậy? Trúng khi nào? Làm sao giải?"

Nhan Diệp mang ánh mắt đầy hy vọng hỏi hắn, nàng đang suy nghĩ có khi trong số đan dược mà mình mang sẽ có thứ giải được, hoặc ít nhất là kềm lại độc tính giúp nàng có đủ thời gian lẻn vào điện của Cố Trầm Uyên.

Thương Di né tránh ánh mắt nàng, hắn hơi mất tự nhiên nói:

"Độc từ yêu khí của Mộng Yểm thú, nói đúng hơn thì là... độc từ trong mộng cảnh mà ra. Nàng mộng cái gì thì trúng độc nấy... thuốc giải độc..."

Nhan Diệp cái hiểu cái không, có chút nóng nảy:

"Ngươi cứ nói thẳng ra, ta sẽ tìm thuốc giải, ta có rất nhiều đan dược, không sợ không tìm được cách."

"Không có thuốc giải đâu... cái này không phải đan dược thông thường có thể giải..."

Thương Di càng né tránh không dám nhìn nàng.

Nhan Diệp mở to mắt, nàng nghĩ nàng đã hiểu độc mà mình trúng là gì...

Sắp xếp hung thú trấn giữ kiểu này... đúng là chuyện mà Cố Trầm Uyên có thể làm ra được.

Trong lòng nàng nguyền rủa tên U Minh đại đế hết mấy vạn lần.

Hiếm khi thấy Thương Di biết ngượng, hắn nhắm mắt, cả gương mặt đều đỏ như phát sốt, không rõ là do độc tính đang hành hạ hay đang xấu hổ. Hắn khổ sở nói:

"Nàng yên tâm, ta sẽ không động vào nàng."

Nộ khí xung thiên, độc tính hoành hành, Nhan Diệp nhịn không nổi nhổ ra một búng máu trên mặt đất.

"Ngươi dám qua đây ta sẽ lập tức giết ngươi."

Nàng nói ra lời hăm doạ, nhưng giọng nói lại nghe như tiếng nỉ non không có chút đe doạ nào.

Hại hắn nhịn phát điên.

***

Nhan Diệp chống đỡ được hai canh giờ, càng lúc càng thấy không ổn. Nàng có cảm giác huyết quản cuộn trào, mỗi một tấc trên da thịt đều giống như bị kim đâm.

Nàng nghiến răng hỏi hắn:

"Độc này... không giải thì sẽ thế nào?"

Thương Di nghe giọng nàng mà giống như bị tra tấn, hắn nhắm mắt, trán nổi đầy gân xanh, cả gương mặt đỏ ửng lấm tấm mồ hôi, khó nhọc nói:

"Bạo thể tan xác... chết không toàn thây."

Nhan Diệp không hề mong đợi đáp án như vậy, nhưng đó là điều nằm trong dự đoán.

Nàng muộn phiền nhắm mắt, một lúc lâu sau mới sầu não nói:

"Thương Di, ta không thể chết." - im lặng một thoáng nàng mới có can đảm nói lời tiếp theo - "Ngươi... có thể giúp ta không?"

Giọng nàng nghe như thể sắp khóc đến nơi, giống như đâm vào tim hắn một nhát dao bọc đường.

Thương Di kềm nén vô cùng khổ sở, không vì lời này mà vui vẻ chút nào:

"Nhan Diệp, nàng sẽ hận ta. Nàng nhất định sẽ hận ta."

Nhan Diệp không muốn tranh cãi với hắn. Tình hình hiện tại nàng đã không còn đường lui, không thể bỏ mạng, cũng không có lựa chọn nào khác, đành nói:

"Ta vẫn còn rất nhiều việc cần làm, không thể chết ở đây được. Cho dù hôm nay không phải là ngươi mà là bất kỳ một kẻ nào khác thì cũng như nhau cả. Ta chỉ cần được giải độc. Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi chịu trách nhiệm, cũng không đòi hỏi gì cả."

Nhan Diệp nghĩ nói ra những lời này sẽ giúp hắn bớt thấy nặng nề, không cần để tâm quá nhiều cái gì mà danh tiết hay trách nhiệm. Mặc dù trong lòng nàng lại mơ hồ có chút khổ sở, luyến tiếc. Nàng thừa nhận sau những gì đã trải qua cùng hắn, nàng quả thật đã hơi thích hắn.

Nhưng mà nàng lại không hề biết những lời này vào tai Thương Di lại hành hạ hắn đến cỡ nào.

Hắn vứt bỏ kềm nén, vành mắt thoáng đỏ, nâng gương mặt của nữ nhân đối diện, thanh âm trầm đục nói:

"Nàng đừng nghĩ nhiều. Đều là ta đáng phải nhận."

Trong giọng nói của nam nhân chứa đựng bao nhiêu thống khổ, Nhan Diệp không thấu được.

Thời khắc nàng đảo điên giữa đau đớn cùng hoan lạc, thần trí hỗn loạn, Thương Di cẩn trọng hôn lên gương mặt nàng, dịu dàng nói:

"A Diệp, nàng muốn gì ta cũng bằng lòng, nàng tha thứ cho ta có được không? Đời này chúng ta ở bên nhau có được không?"

Nhan Diệp nửa mê nửa tỉnh nghe lời này, nàng thoáng nghĩ, có lẽ thần trí hắn cũng mơ hồ rồi.

Nàng lại nghĩ, đời này ở bên hắn, có lẽ là được.

***

Thời khắc mọi chuyện kết thúc, Nhan Diệp cảm giác được độc trong người đã giải, nàng mệt mỏi rũ mắt.

Thương Di ôn nhu săn sóc, ân cần đến mức tưởng như nàng là tâm can, trân bảo một đời của hắn. Khiến cho Nhan Diệp cảm thấy người trước mặt cùng Thẩm Thương Di trong giấc mộng kia thời khắc này là một.

Nàng có chút xấu hổ với tình cảnh này, giữ đúng lời đã nói, né tránh cử chỉ dịu dàng của hắn, lạnh nhạt:

"Ta từng cứu chàng một mạng, hôm nay chàng giúp ta giải độc, xem như chúng ta không ai nợ ai. Ta đã đến được nơi cần đến, sau này ta và chàng đường ai nấy đi. Chàng mau đi đi."

Hắn đắp cho Nhan Diệp tấm áo bào dài rộng, ngẩng mặt lên đối diện với nàng, đôi con ngươi đen thẳm thoáng đanh lại, trong một sát na nhìn vào ánh mắt đó Nhan Diệp chợt giật mình.

Nàng không hiểu tại sao lại có cảm giác đã từng biết hắn trước đây. Thời khắc đó hắn giống như một người hoàn toàn khác, không còn là nam nhân cợt nhả vô sỉ thích trêu ghẹo nàng nữa.

"A Diệp, để ta ở cạnh nàng có được không?"

Không phải Thương Di đang đề nghị, mà là đang cầu xin, van nài.

Nhan Diệp bối rối, nàng thừa nhận mình có cảm tình với hắn, những gì không nên làm cũng đã làm rồi. Lẽ ra nàng mới là người nên khóc lóc đòi hắn chịu trách nhiệm, lúc này sao lại đổi thành hắn cầu nàng chấp nhận?

Tim nàng nói có, lí trí lại nói không. Không hiểu sao nàng lại nảy sinh cảm giác e dè đối với Thương Di dù rõ ràng có thích hắn.

Nhan Diệp tránh nặng tìm nhẹ:

"Ta phải nói với chàng một chuyện, ta không phải phàm nhân, ta và chàng sẽ không có kết quả đâu."

Hắn bất chấp, nói toạc:

"Nàng thông minh như vậy lẽ nào thật sự tin rằng ta là phàm nhân?"

"Ta biết lai lịch chàng không tầm thường, nhưng đoán không ra. Chàng nghĩ mà xem, kể cả việc chàng là ai ta cũng không biết, chúng ta..."

"Cho ta ba tháng, ba tháng sau ta sẽ đem lễ vật đến cửa cầu thân, đến lúc đó ta sẽ tự nói cho nàng biết mọi chuyện, có được không?"

Một kiếp cô độc, ra đi tâm lạnh như tro, nàng cũng từng có ảo tưởng muốn tìm chút ấm áp cho mình.

Mà nam nhân này từ lúc nào không rõ, đã trở thành một ngoại lệ của nàng.

Từ lúc bắt đầu cho đến khi dần dần thân cận, nàng đã từng chút một thoả hiệp với hắn, nhượng bộ hắn.

Nàng bất tri bất giác mà bỏ xuống cảnh giác với hắn.

Hắn đã nói đến như vậy...

Nhan Diệp cũng không muốn chối từ.

Thời khắc này Nhan Diệp đã ngốc nghếch nghĩ, xem như đây là số mệnh an bài đi, là ông trời mang hắn đến bên nàng.

Nàng gật đầu đồng ý.

Thương Di vui mừng giống như đã đoạt được thứ quý giá nhất thế gian, lại giống như một đứa trẻ vụng về giấu được thứ mà mình thích nhất, sợ hãi bị cướp đi.

Thanh âm hắn có chút run rẩy, đột nhiên hỏi nàng:

"A Diệp, nếu ta làm chuyện có lỗi với nàng, nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?"

Nhan Diệp không nghĩ ngợi nhiều, bật cười trêu hắn:

"Chàng sao lại giống một tiểu cô nương mới biết yêu đương vậy chứ? Cái này còn phải hỏi à? Ta đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho chàng, nhất định chém chết chàng!"

Lúc ấy nàng chỉ nghĩ lời này là nói đùa, ai biết về sau lại trở thành sự thật.

***

Biết nàng muốn lẻn vào điện của U Minh đại đế, Thương Di một mực không chịu rời đi.

Nhan Diệp biết thực lực hắn thâm sâu khó lường, lại đuổi cũng không đi, có hắn ở lại trợ giúp cũng yên tâm phần nào, nàng đành cùng hắn tiến vào điện của Cố Trầm Uyên.

Phải nói là trừ Liên Chu điện nhà nàng ra, trên đời này không có nơi nào mà Nhan Diệp nắm rõ như ở đây.

Kiếp trước nàng còn lê thân tàn trốn được khỏi đây, hiện tại thực lực có thừa, muốn lẻn vào lại càng không khó.

Đại điện trống vắng không người canh gác, điều này không lạ, Cố Trầm Uyên vốn không thích có kẻ quấy rầy.

Nhưng mà điện này hiện tại khác một trời một vực so với trong kí ức của Nhan Diệp.

U Minh đại đế là một kẻ hắc ám, tàn nhẫn. Hắn giống như hoá thân của bóng đêm vậy, xung quanh lúc nào cũng đem đến cảm giác âm trầm ngột ngạt, lạnh lẽo xa cách. Đại điện của hắn vốn lúc nào cũng rất u ám, bây giờ lại đèn đuốc sáng rực như ban ngày. Nhan Diệp nhìn mà chột dạ, hắn lẽ nào đang muốn đón khách, biết nàng đến rồi?

Nàng thận trọng tiến vào trong điện, bàn tay vì khẩn trương lo sợ mà đổ đầy mồ hôi lạnh.

Thương Di ở bên ngoài âm thầm truyền âm trấn an nàng:

"Đừng sợ, có ta ở đây."

Nhan Diệp hít sâu, nhắm mắt dùng linh thức cảm nhận, tìm tung tích Thiên Quân ấn trong điện.

Nàng ngạc nhiên phát hiện Thiên Quân ấn vậy mà được cất ở trên giường hắn, không hề có cấm chú bảo hộ.

Cái này phải nói là do nàng gặp may, hay do Cố Trầm Uyên quá ngông cuồng tự đại đây? Hắn không có mặt, cũng không thèm lo rằng ấn sẽ bị đoạt đi?

Nhan Diệp cẩn thận cất ấn thật vào trong thức hải, lại lấy ra một Thiên Quân ấn giả để đánh tráo.

Xong việc nàng lặng lẽ rời đi.

Suốt quãng đường trở ra đến khi rời khỏi U Minh giới cũng không thấy có động tĩnh gì khác thường.

Nhan Diệp trầm mặt không yên lòng.

Thương Di nâng gương mặt của nàng, nhìn vào đôi mắt đầy suy tư phiền muộn:

"Xảy ra chuyện gì vậy? Nàng có thể nói với ta."

"Thương Di, ta cảm thấy không đúng." - Nhan Diệp cau mày - "Mọi chuyện quá đơn giản, cứ như một cái bẫy. Ta biết rõ tên điên đó, dù hắn rất ngông cuồng tự đại nhưng chắc chắn không phải kẻ không có đầu óc. Hắn sẽ không bao giờ để ta đoạt ấn dễ dàng như vậy. Mọi chuyện quá trùng hợp, ta lẻn vào lúc hắn không có mặt, trên ấn còn không hạ cấm chú bảo hộ."

Thương Di thở dài, trấn an nàng:

"Nàng đừng quá lo lắng. Ta biết nguyên do của chuyện này. Ta đã thăm dò được hắn bị việc khác quấy nhiễu, có lẽ nhất thời không nhớ ra chuyện phải cất giữ Thiên Quân ấn. Dạo gần đây... U Minh đại đế phải đối phó với Điệp Lão."

Nhắc đến Điệp Lão, nhân vật này Nhan Diệp chưa từng gặp nhưng đã từng nghe sơ qua.

Đại khái thì đây là lão yêu thực lực gần bằng Cố Trầm Uyên, năm xưa còn tranh với hắn cái ngôi đại đế, gây cho hắn không ít phiền phức.

Có điều nghe nói lúc hắn xưng đế thì đã tiêu diệt kẻ này.

Bây giờ mà Điệp Lão chưa chết thì quả là một tin xấu với Cố Trầm Uyên, hắn còn tâm tư đi lo chuyện khác mới lạ.

Nhan Diệp nghe vậy mới thoáng yên tâm. Nàng có chút kinh ngạc nhìn Thương Di:

"Thực lực của chàng đúng là sâu không lường được nhỉ? Mấy chuyện này mà cũng biết. Ta rất tò mò, Thương Di chàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Hắn xoa xoa gò má nàng, khẽ cười:

"Thực lực của ta chỉ dùng để bảo hộ nàng."

Nhan Diệp híp mắt cười với hắn, mặc kệ là hắn nói thật hay đùa, lời này nàng thích nghe.

"Vậy chàng đoán thử xem ta là ai?"

Nàng có chút ranh mãnh hỏi.

Thương Di trầm mặc một thoáng, đột nhiên vẻ mặt vô cùng nghiêm túc trả lời nàng:

"Nhan Diệp, nữ nhi duy nhất của Liên Chu quân và Vân Du tiên tử. Nàng có hôn ước với Đông Phương Kỷ. Nàng đã cứu mạng ta. Tỳ nữ của nàng... là Bạch Mạn."

Nhan Diệp rất ngạc nhiên, không rõ hắn đã biết được thân phận của nàng từ lúc nào, nàng tròn mắt nhìn hắn:

"Chàng như vậy có hơi đáng sợ đấy, ai không biết còn tưởng chàng đã thích ta từ lâu nên lén lút theo dõi ta."

Thương Di chỉ cười không đáp lại.

Hắn từ đầu đến chân đều khoác lên hai chữ thần bí.

Kỳ thực nàng có vô vàn thắc mắc về thân phận của hắn, ví dụ như hắn đến từ đâu, gia cảnh thế nào, là thần tiên hay là yêu quái? Vì sao vào lần đầu tiên gặp mặt hắn lại bị thương thê thảm như vậy?

Còn nữa, vì sao lại thích nàng?

Một kiếp nọ không vướng bận tình cảm nam nữ, Nhan Diệp không hiểu rõ lắm mấy chuyện này. Nàng chỉ cảm thấy sau một thời gian kề cận, sau tất cả những gì hắn làm, đối diện với nam nhân này nàng đã động lòng.

Cho nên vào thời khắc từ biệt, lúc hắn quyến luyến ôm nàng trong ngực, thì thầm:

"Nhớ lời ước định của chúng ta. Ta còn có lễ vật tặng cho nàng."

Nhan Diệp đã gật đầu, dịu dàng mỉm cười với hắn:

"Ta chờ chàng!"

Trong ký ức của Thương Di, từ một khắc ấy, khắp tứ hải bát hoang không gì có thể sánh bằng nàng.

Nhưng đó cũng là nụ cười dịu dàng duy nhất nàng dành cho hắn kiếp này.

***

Thiên Quân ấn đã đoạt lại, Nhan Diệp ôm một bầu tâm sự trở về Liên Chu điện. Mỗi khi nghĩ đến Thương Di mặt sẽ không khống chế được mà bất giác đỏ lên.

Nàng tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, bởi vì trước mắt còn có một ván cờ phải đánh cho xong.

Thương Di có lễ vật muốn tặng nàng.

Còn nàng mấy ngày nữa cũng có một lễ vật muốn tặng cho Đông Phương Kỷ và Bạch Mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top