Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9:"Ả ta sẽ phải trả giá"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị vệ chiếu theo lời của Vĩ Thành đế làm việc. Khi báo cho Dự Hà Khiêm, ông ta lập tức ríu rít tiếp nhận, biết đây là Vĩ Thành đế đích thân giao cho, ông càng cẩn thận. Người mà Vĩ Thành đế muốn cho vào đây thì ông cũng tự biết phải đối đãi thế nào. Ở phía Dương gia bên kia, thấy được Cẩm Y Vệ của hoàng thượng muốn lục soát nhà. Gia chủ Dương gia mặt xám mét, biết đây là nhờ phúc của Dương Hân thì hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi lục soát, quả thật tìm được không ít đồ của Diệp Y Quân, thường ngày cũng sẽ thấy Dương Hân đeo nó thị uy với đám tỉ muội trong nhà. Được hỏi thì sẽ nói rằng là được nàng ưu ái tặng cho, khiến đám tỉ muội ghen ghét đỏ mắt. Bây giờ tòi ra là đồ ăn cắp, ai cũng mất mặt tới nổi muốn giết chết Dương Hân kia cho rồi đi.

Trong khu tạm giam, vì được thánh thượng đích thân giao cho cộng với Diệp gia có chào hỏi qua nên Dương Hân cũng ăn chút mệt. Tuy không dụng hình lên với ả nhưng Dự Hà Khiêm tà môn ngoại đạo này đem ả giam vào nơi ẩm ướt nhất, ngày hay đêm gì cũng có gián chuột rệp bò lên chơi đùa với ả. Dương Hân này đụng ai không đụng, phải đụng trúng ngay Diệp Y Quân bảo bối trên đầu quả tim của Hoàng đế, đắc tội nàng cũng là đắc tội Hoàng đế rồi!

----------------------------------------------------------

Trong kinh thành được dịp xôn xao, Dương tiểu thư nữ nhi con của thiếp thất Dương gia trong sinh thần của Hàn tiểu thư không mời mà tới lại còn đi ăn trộm túi tiền của người khác tới lúc Hoàng Thượng biết được phái người lục soát Dương gia thì tìm được rất nhiều đồ của Diệp tiểu thư, khỏi phải nói gì nữa trực tiếp giam Dương Hân lại thẩm vấn rồi, những tin đồn như thế một đồn mười mười đồn một trăm.

Trong Đông cung của Thái tử Lý Vĩ Kì, Diệp Y Quân đang cùng Linh Lăng công chúa, Bích An công chúa và nhị hoàng tử Lý Vĩ Đình bày trò nghịch ngợm. Nhân lúc Thái tử không tại trong Đông cung mà quậy phá tưng bừng. Tới lúc Lý Vĩ Kì hồi cung thì bắt gặp những chiếc khỉ con đang bịt mắt bắt dê. Người đang bịt mắt chạy tán loạn là Diệp Y Quân.

Mọi người thấy Thái tử thản nhiên đi vào rồi bị nàng bắt lấy cánh tay đung đưa qua lại.

-Nhị hoàng tử điện hạ, muội bắt được huynh rồi!

Dứt lời thì dùng tay tháo khăn bịt mắt ra, khi mắt tiếp xúc được với ánh sáng nhận thấy là Thái tử với gương mặt âm trầm. Dĩ nhiên là hoảng hốt một lúc rồi đổi thành gương mặt tươi cười nịnh bợ.

Thái tử thấy nàng giả vờ dịu ngoan thì không nhịn được cười, tay còn điểm điểm trán nàng.

-Phá Đông cung của cô thành như vậy, còn cười được?

-Thái tử điện hạ tha tội, dân nữ biết sai rồi!

Che lại cái trán bị người kia dí tới đáng thương, còn không quên bày ra vẻ nhận tội lấy lòng. Thái tử coi nàng như muội muội thân sinh, còn nhỏ tận mắt chứng kiến nương nàng vì bảo vệ tính mạng của mình và Mẫu hậu cùng đệ đệ chưa sinh ra mà ngã xuống, đã thành một ám ảnh. Từ nhỏ tiếp xúc nàng chỉ là một bọc nho nhỏ trắng ngần đáng yêu dần dà lớn lên tính tình kiêu ngạo hùng hổ hắn cũng không thấy phản cảm, ngược lại còn thấy nàng như vậy rất tốt, không dễ bị bắt nạt.

Lý Vĩ Kì tiến về chiếc bàn trà tinh xảo, nhấp một ngụm trà. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền trầm xuống.

-Dương Hân con tiện nhân kia, đáng chết!

Sau khi nói một câu giận dữ ra thì đặt mạnh tách trà xuống bàn.

-Lần này chỉ là nhát dao bắt đầu, tương lai từ từ chơi với ả ta.

Lời này là của nhị hoàng tử. Đừng nhìn bình thường vị này cà lơ phất phơ mà lầm tưởng, người này bao che khuyết điểm nhất, đụng vào điểm mấu chốt của hắn thì hắn không nể mặt ai cả đâu, mà điểm mấu chốt của hắn chính là phụ mẫu huynh trưởng hai muội muội và bao gồm cả nàng.

Đôi mắt ưng của hai vị Hoàng tử nơi đây lập tức lập lòe một tia sắc lạnh âm vụ. Diệp Y Quân cũng chỉ biết nháy mắt bất lực với hai tiểu công chúa.

Từ Đông cung trở về Diệp gia, nàng lại "may mắn" thấy Cận Lục Sính đang một bộ dáng thấp thỏm đứng trước cổng lớn Diệp gia. Đây là cố ý đứng chờ nàng sao? Coi bộ tin tức Dương Hân bị giam làm cho Cận Lục Sính đã phải hốt hoảng không ít.

-Diệp Y Quân, chuyện của Hân Hân là thế nào? Hân Hân đi dự sinh thần Hàn gia cùng ngươi, làm sao ngươi không che chở nàng thật tốt?

Vừa đụng mặt đã chất vấn nàng như vậy? Làm sao kiếp trước nàng mắt mù tới thế, bị bộ dạng qua loa thâm tình xoay đến đảo điên, rồi kiếp nạn đùng một phát giáng nàng từ thiên đường xuống địa ngục vạn trượng.

-To gan, gặp mặt Uyên Mẫn quận chúa đã không hành lễ còn dám ầm ĩ hay sao?

Một tông giọng trầm thấp quát lạnh một tiếng. Từ trên yên ngựa lật người xuống đi về phía Diệp Y Quân. Dù Cận Lục Sính chưa từng gặp qua vị này, nhưng nhìn cử chỉ xuống ngựa cùng bước đi phi phàm, ẩn ẩn một loạt thần thái không thuộc về thường dân. Hắn khẳng định đây là người hắn không thể đắc tội được.

-Thái tử ca ca, tiễn tới đây thôi, huynh về đi, muội vào cửa liền đây!

Tới khi nghe xưng là thái tử thì hắn gấp gấp khụy gối hành lễ tạ tội.

-Thảo dân thỉnh an Thái tử, thái tử thứ tội, thảo dân có mắt không biết thái sơn..

-Hình như ngươi quên mắt trước mặt ngươi còn có vị Uyên Mẫn quận chúa do chính Hoàng Thượng sắc phong. Ngươi không hành lễ với muội ấy sao?

Ánh mắt sắc lạnh lại quét tới thân hình run rẫy của hắn ta. Từng đợt rét lạnh kéo tới, hắn cảm thấy như có một cây đao đang kề cận cổ mình, tùy thời sẽ bổ xuống cắt lìa sự sống của hắn.

-Thảo dân ra mắt....

Đang định hành lễ với Diệp Y Quân thì lại nghe dồn dập tiếng chân, lại thấy thân ảnh của Diệp Y Quân lướt ngang qua mình. Cận Lục Sính cứng đờ người, dù tức giận thì có đấy nhưng trước mặt Thái tử hắn không dám phát tác ra.

Thái tử thu hết sự tức giận nhưng phải dồn nén của thiếu niên vào mắt cả, dù sao đây cũng là thiếu niên 14 tuổi, cũng chưa biết ẩn giấu cảm xúc. Âm thầm khinh bỉ. Hắn dời tầm mắt qua cặp sinh đôi hớn hở đón lấy tiểu muội bé bỏng, sau đó xoay người leo lên yên ngựa rồi gấp gấp hồi cung. Bên này, ba huynh muội nghe tiếng ngựa chạy đi, đủ hiểu Thái tử đã đi nên cũng không thèm quan tâm tới một người còn quỳ rạp nơi kia không ai chú ý.

Khi tiếng bước chân khuất hẳn. Cận Lục Sính mới từ từ đứng dậy, bàn tay nắm chặt tới nỗi đỏ lên, chưa bao giờ hắn chịu nỗi nhục như vậy. Diệp Y Quân, ả ta phải trả giá cho ngày hôm nay. Tự nhũ trong lòng như thế xong đưa đôi mắt âm độc hướng đại môn Diệp gia, sau đó phất mạnh ống tay áo bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top