Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đệ tử độc nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Chỉ tự động coi lời nói của Tề Nghị Lân như lời nói đùa , vẫn ngày ngày mượn sách dược ,sách y về tự học.

A Lam : Sao đột nhiên lại học y thuật ? Ta nhớ nàng trước nay đâu có hứng thú với chuyện hậu cần như này?

Phượng Chỉ : Ta thấy hứng thú thôi _Nàng nói dối không chớp mắt.

A Lam véo má nàng : Hổ nháo.

Phượng Chỉ nắm lấy tay hắn vuốt ve yêu chiều nói : Ta không muốn thấy chàng bệnh.

A Lam đánh lên tay đang nháo của nàng : Nàng thiếu tiền gọi đại phu sao?

Phượng Chỉ xụ mặt không vui : Nhưng bọn họ toàn cơ hội nắn nắn sờ sờ tay chàng , ta không thích vậy. Với lại học nghề này đi đâu cũng kiếm ra ngân lượng , ta và chàng không lo đến chuyện lộ phí. _Nàng lại tranh thủ nắm lấy tay gầy của nam nhân cười hì hì.

A Lam ngược lại càng có phần không vui : Vậy ta thì sao ? Ta cũng có thể ... _ hắn là muốn nói mình có thể làm việc gì đó kiếm lộ phí giúp đỡ nàng nhưng ngẫm lại , ngoài theo nàng chém giết ,bày mưu thì mấy thứ tề gia nội trợ hay thêu thùa may vá , công việc cơ bản của nam nhân gì , hắn đều không thạo. Không nghĩ thì thôi nghĩ đến là điên đầu , không nói thì hay nhưng nói ra lại ngượng miệng hận không thể vả đến câm luôn , việc của hắn , hắn không thạo ,đều là để nàng làm , bây giờ còn mạnh miệng làm công gì chứ ?

Thấy A Lam im lặng ,nàng đoán hẳn là tiểu phu quân tự ái rồi đi , làm cách nào mới an ủi hắn tốt? Nàng vòng tay ôm lấy hắn : Ngốc tử , chàng chỉ việc ở bên ta , ngày ngày yêu thương ta , việc trong nhà ngoài nhà gì cứ để ta lo. Để chàng ra ngoài làm việc ta lo tiểu tân lang của ta sẽ bị bắt đi mất đó. _Vừa nói nàng vừa lặng lẽ mon men bàn tay xuống đai lưng "kẻ đang tự ti buồn bực" sờ mó một phen.

A Lam bị lời nói của nàng làm cảm động nhưng chưa u mê tới mức quên mất an toàn bản thân , nàng lại muốn "bẻ eo" của hắn chứ làm gì ? Nghĩ vậy liền đưa tay đánh cái bộp vào bàn tay cửa nữ nhân không biết kiềm chế nào đó. Phượng Chỉ đành buồn bã lui về.

Ngày hôm sau

Phượng Chỉ đến thư viện trả sách , lại gặp Tề Nghị Lân trước cửa. Tên này lớn đầu rồi còn không biết đường về nhà hay sao? Sao lại ngủ ở đây không có hình tượng như vậy ? Nghĩ liền làm nàng giơ chân đá đá vào nam nhân đang ngủ gục đầu vào cửa : Này! Họ Tề ! Cản đường quá mau lăn về nhà ngủ tránh đường cho ta đi!

Nam nhân bị gọi , nheo nheo hai mắt ,mặt nhăn lại chẹp miệng hai cái rồi xoay đầu tựa vào cửa tiếp tục ngủ ngon lành.

Phượng Chỉ tức đến bật cười : ấy , ngươi thật sự rất gợi đòn đấy biết không? Kiểu này của ngươi chắc chắn là bị nương tử đuổi ta khỏi nhà , đạo mạo chính trực gì chứ ? Có phải là lén đi với nữ nhân nào bị nương tử phát hiện ,không có tiền liền lăn đến cản ta vòi vĩnh có phải không?!_nàng lại giơ chân đá thêm hai cái vào mông nam nhân. 

Nam nhân nghe vậy , chầm chậm mở mắt con ngươi hổ phách nhìn thẳng vào nàng , Phượng Chỉ hơi giật mình ngơ người , bình thường chỉ biết hắn có con ngươi màu hổ phách , không ngờ nhìn kĩ vào lại sâu như vậy , giống như lạc vào mê cung.

Hắn mở miệng ,giọng hơi khàn : Ta không có.

Phượng Chỉ trực tiếp ngồi sổm xuống : Không có cái gì? Băng lãnh công tử cái rắm , không nói lão tử mặc kệ nhà ngươi _nàng quả thật dùng hết kiên nhẫn mười mấy năm lên tên ù lỳ này rồi , nói không trọn vẹn câu còn lấp lấp lửng lửng cái gì chứ ,tức chết nàng.

Hắn nhìn trực tiếp vào mắt nàng : Ta không có thê tử. Thu nhận ta.

Phượng Chỉ muốn ngu luôn chỉ tay vào mình hỏi : Ta ? Thu nhận ngươi?

Tề Nghị Lân gật đầu.

Nàng thật sự rất muốn đánh nam nhân này , thật không nói lí : Dựa vào gì chứ ? Ta lo ăn còn không lo nổi , dựa vào gì thu nhận ngươi ? Vả lại , ngươi không có nữ nhân nhưng ta có nam nhân ! Phu quân nhỏ nhà ta sẽ ghen , ghen sẽ hao tổn tâm sức , hao tổn tâm sức dễ gây bệnh , bệnh ta sẽ đau lòng , đau lòng chết đó hiểu không?!

Ta biết y thuật_Nam nhân nhàn nhạt phun ra bốn chữ.

Ừ ,quả thật thuyết phục , Phượng Chỉ nghe thấy nghị lực ,liêm sỉ đã quăng ra sau đầu : Vậy ta thu nhận , haha , người tài là phải có người dụng , ngươi không cần lo ,ta bảo đảm ngươi sẽ không bị đói khi theo ta ,hahaha.

Mừng vui ,nàng lại chạy lên lầu ,kể sự việc với A Lam , ban đầu chàng lang quân nhỏ còn không chịu , mình hắn đã khổ nàng rồi sao còn có thể thêm một người ,vả lại người này đẹp mắt đến vậy ,hắn sợ...nhưng sau khi thấy hắn một ngày bắt mạch ,chẩn bệnh làm ra bao nhiêu ngân lượng thì suy nghĩ hơi thay đổi , khi nghe nàng bảo đảm không có nam nhân nào ngoài hắn , thì mới buông lỏng suy nghĩ , mặc cho Tề Nghị  Lân đi cùng.

Tề Nghị Lân xưng tên Tề Dự , nói với nàng hắn và họ Tề của Tề quốc không mảy may liên can , hắn chỉ là chi thứ của thứ , căn bản chỉ là thường dân.

Từ đó ,Phượng Chỉ theo hắn học y ,còn gọi hắn một tiếng vi sư , nàng cũng không biết nàng đã trở thành độc nhất đồ đệ của thiên hạ đệ nhất danh y mỹ nam Tề quốc , A Lam cũng không biết mình đã để "đệ nhất tình địch" thuận lợi qua cửa vào nhà.

Ba người chính thức lên đường hướng đến kinh thành Tề quốc.

End chap 10.

Thông tin nam phụ :
- Tề Nghị Lân

-37 tuổi

- Danh y mỹ nam đệ nhất ngũ châu

- Quốc sư Tề quốc

-Hoàng thân quốc thích ,dòng chính đẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top